Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 160




Chương 160: Nhận là con gái nuôi

 

“Chủ tịch Hằng, ông tìm tôi à?” Lục

Khánh Huyền sửa sang lại quần áo trên

người, vẻ mặt ung dung gõ cửa đi vào.

Thấy cô ta tới, trên mặt Lục Hằng lộ ra

ý cười, vẫy tay với cô ta: “Khánh Huyền à,

đến đây ngồi di.”

“Vâng.” Ánh mắt Lục Khánh Huyền lấp

lóe, chọn lấy một chỗ cũng không tính là xa

ngồi xuống.

Lần trước, Lục Hằng còn chưa nhìn kỹ

sắc mặt của cô, bây giờ xem ra cũng có hai

phần giống mình, xinh đẹp và hòa phóng

giống mẹ cô hơn, còn có thề đi được tới vị

trí này quả không dễ dàng.

“Khánh Huyền này, tôi biết cô nhất

định sẽ thấy kỳ lạ, vì sao tôi lại gọi cô lên.”

Lục Khánh Huyền không trả lời, coi

như ngầm đồng ý.

“Lần trước cô vì công việc mà bị

thương, vốn cũng không dễ dàng gì, cộng

thêm năng lực và thành tích của cô, dư sức

đảm nhiệm được vị trí này.”

Ông ta làm một đoạn nhạc dạo đầu,

sau đó mới thở dài một hơi, hững hờ nói:

“Thật ra thì tôi cũng có một đứa con gái lớn

như cô, mỗi lần thấy cô, tôi đều nghĩ tới con

bé…”

Trong lòng Lục Khánh Huyền thấp

thỏm, bàn tay nắm chặt, cười khan nói:

“Nhờ chủ tịch nâng đỡ, tôi sao có thể so

sánh được với con gái ông, tôi chỉ là một

người bình thường, lăn lộn kiếm tiền trang

trải cuộc sống mà thôi.”

“Tiếc là con bé đã mất rồi.” Lục Hằng

không nghe cô ta nói, lắc đầu thở dài.

Trong lòng cô ta lại càng hoang mang,

nhất thời không hiều được ý của Lục Hằng.

Đây là coi trọng cô hay là muốn mượn danh

nghĩa này đề làm giảm sức phòng bị của

cô.

“Con gái của chủ tịch Hằng sao ạ?”

“Khi còn bé đã mất tích.” Lục Hằng

nhìn sâu cô ta, nói.

Lục Khánh Huyền thấy ánh mắt đây

thâm ý của ông ta thì trong lòng cũng có

hơi hỗn loạn, không, chắc sẽ không trùng

hợp vậy dây nhỉ? Cô t từng nghe mẹ nói về

chuyện của ba, nói ba của cô đã hi sinh

oanh liệt lúc cô còn nhỏ.

Cho nên nhất định là cô ta hiều lầm rồi,

cô ta lấy lại bình tĩnh, hít một hơi nói: “Cô

chủ Lục có người tốt phù trợ, nhất định sẽ

có ngày trở về bên cạnh chủ tịch.”

Lục Hằng không ý kiến gì, chỉ gật đầu,

chủ động rót cho Lục Khánh Huyền một ly

trà: “Khánh Huyền khát nước rồi, uống

chén trà cho ấm giọng rồi hãng nói.”

Nhìn chén trà xanh đậm, Lục Khánh

Huyền có hơi thấp thỏm lo âu: “Sao có thể

phiển chủ tịch châm trà, Khánh Huyền

không nhận nồi.”

“Cô không cần lo lắng, chẳng qua tôi

chỉ cảm thấy chúng ta có duyên phận, cô

xem, cô họ Lục, tôi cũng họ Lục, cộng thêm

tuổi cô không khác gì với tuổi con gái tôi,

khi nhìn thấy cô, tôi luôn có cảm giác như

đang nhìn thấy con gái mình.”

Lục Hằng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của

cô, dừng lại một chút, cười ha hả nói: “Cho

nên tôi muốn hỏi thăm Khánh Huyền một

chút, cô có bằng lòng làm con gái nuôi của

tôi không?”

Ông ta nói đến con gái nuôi, có thể

thấy được không giống như những gì cô ta

nghĩ, nhưng mà muốn cô làm con gái của

Lục Hằng, trong lòng vẫn khó chịu, lỡ như

con gái ruột về, vị trí của cô ta chẳng phải

rất xấu hồ sao?

“Lục Khánh Huyền từ chối: “Cảm ơn

chủ tịch đã yêu thích, tôi chỉ là một nhân

viên trong công ty, các đồng nghiệp đều

theo dõi mọi hành vi động tác của tôi, tôi

cũng nên làm gương tốt. |

Nếu cô ta được nhận là con gái nuôi,

người trong công ty nhất định sẽ cho là cô

ta lại có thêm một người “ba nuôi”, đến lúc

đó, cô ta sẽ bị ngập ngụa trong lòng nói phỉ

báng, sỉ nhục. Đọc full tại truyen.one nhé

Lục Hằng cười, dường như không lo

vấn đề này: “Khánh Huyền, nếu cô lo lắng

những vấn đề này thì không cần thiết, giao

cho tôi là được, tôi chỉ cần có một đứa con

gái ở bên.”

.

Ngừng một chút, giống như là lơ đãng

nói: “Với cả, nghe nói cô còn chưa có bạn

trai, dựa vào bối cảnh, gia thế của tôi vẫn

có tiếng nói, nếu cô thích ai, tôi có thể đảm

bảo làm mai.”

Lục Khánh Huyền vốn không quan

tâm, nhưng câu nói sau cùng của Lục Hằng

lại kích thích phần mẫn cảm nhất trong tâm

trí cô ta, cô ta ra nước ngoài học chuyên

sâu, không ngừng cố gắng vươn lên, gặp

vô số trắc trở và ngăn cản là vì cái gì?

Không phải có thể được sánh vai với

Du Hài sao, nếu có mối quan hệ này, bác

trai, bác gái sẽ coi trọng cô ta hơn.

Có điều…

Lục Hằng là cáo già, liếc mắt một cái là

thấy được trong lòng cô nghĩ gì, nâng chén

trà lên thổi, chậm rãi nhấp một ngụm rồi đặt

xuống, giọng điệu thân thiết nói: “Khánh

Huyền dừng thấy áp lực, đương nhiên

‘không cần trả lời tôi vội, cô cứ về suy nghĩ

mấy ngày di.”

“Vâng, cảm ơn chủ tịch Hằng.” Lục

Khánh Huyền thở dài một hơi trong lòng,

cũng có hơi thất vọng, cô ta cũng không

hiểu mình thất vọng cái gì, thất vọng Lục

Hằng không kiên trì, hay thất vọng vì mình

bỏ lỡ cơ hội?

Nhưng mà dù thế nào, chuyện này

cũng có ảnh hưởng không nhỏ, cô cần phải

về suy tính một chút đã.

Mấy người vừa đi, Lục Hằng đã lấy

điện thoại ra bấm một dãy số, lạnh lùng nói:

“Tiến hành theo kế hoạch.”

“Vâng, ông chủ.” Lão Tiền trầm giọng

đáp.

Ông ta lại bàn giao thêm vài chuyện

hác rồi mới cúp điện thoại, ánh mắt hiền

hòa đã sớm bị sự lạnh lẽo thay thế.

“Chủ tịch Hằng, tôi có việc cần báo

cáo với ông.” Bảo vệ vội vàng bước vào, vẻ

mặt có chút lo lắng.

Lục Hằng không vui nhíu mày:

“Chuyện gì mà nôn nóng thế.”

“Tiền Phong mất tích rồi.” Bảo vệ nhỏ

giọng, trong mắt vẫn còn chút lo lắng.

Lục Hằng đang chơi đùa với hạt châu

trên cổ tay, đột nhiên khựng lại: “Chạy rồi?

Chạy đi đâu, không phải người đang bị

trông chừng à.”

Ông ta suýt chút nữa thì quên cái

người tên Tiền Phong này, giao nhiệm vụ

‘cho thì thất bại mấy lần, còn có mặt mũi về

cầu cứu, nếu không phải còn chút tác

dụng, ông ta đã sớm giải quyết rồi.

Bây giờ lại báo cho ông ta rằng người lạy rồi.

Vệ sĩ bị đôi mắt lạnh bằng của Lục

Hằng nhìn đến, đã đi theo Lục Hằng năm

năm, cũng biết rõ thủ đoạn tàn khốc của

ông ta, kinh sợ nói: “Hôm nay các anh em

theo thường lệ đi theo, không biết tên đó bị

trúng gió gì, nói bảo là đau bụng, đi nhà vệ

sinh.”

“Cậu ta vẫn luôn ăn ngủ sinh hoạt với

chúng tôi, cũng không có biểu hiện khác

thường gì, cho nên không quản, chờ bọn

họ phát hiện không đúng, đi tìm người thì

cậu ta đã chạy mất rồi

Nói đến câu cuối, tên vệ sĩ như muốn

quỳ xuống luôn rồi.

Lục Hằng lạnh nhạt nói: “Là đám

người kia à?”

Vệ sĩ nói chỉ tiết: “Là người của ông

Sáu.” Đọc full tại truyen.one nhé

Động tác vuốt ve hạt châu của ông ta

không thay đổi, lời nói lại khiến lòng người

kinh sợ: “Ừm, mấy kẻ kia trực tiếp giải

quyết, vứt cho chó ăn.”

Ngừng một chút, lại nhếch môi nói:

“Ông Sáu trông coi không cẩn thận, cắt

ngón tay tạ lỗi.”

“Vâng chủ tịch Hằng.” Bảo vệ run rầy

nói, giọng điệu càng thêm dè dặt, cung

kính.

“Được rồi, ra ngoài đi.” Lục Hằng có

chút không kiên nhẫn khoát tay.

Vệ sĩ liền lui ra ngoài, vừa ra khỏi văn

phòng, mới đột nhiên giật mình phát hiện

quần áo đã ướt sũng mồ hôi lạnh. Đi theo

Lục Hằng đúng là có thể hưởng vinh hoa

phú quý, nhưng cũng phải có mạng để xài,

chỉ một người chạy mất mà giết tận bảy

lám người.

Đây là bạo ngược cỡ nào, không được,

hắn nhất định phải tìm cơ hội thoát thân,

nếu không chết lúc nào cũng không biết.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.