Chương 145: Ký ức phủ bụi của Lục Hằng
Vất vả lắm mới gạt qua được
chuyện này, Hạ Nhược Vũ năm trong
nhà giả chết, cô cũng không muốn đi
công ty.
Nửa đường Hạ Minh Viễn nhận
được một cuộc điện thoại, ông dặn dò
Hạ Nhược Vũ vài câu rồi vội vàng rời đi.
Đúng lúc cô nhân đó mà lười
biếng.
Hôm nay, tâm trạng của Lục Khánh
Huyền rất tốt, chỉ là khi cô ta trở về
công ty thì tất cả tâm trạng tốt đều bị
ánh mắt quái dị của những người kia
phá hư.
Trong thời gian nữa tháng cô ta bị
bệnh thì rất nhiều nghiệp vụ trên tay
đều bị Hàn Thành Công cướp đi.
“Thanh Trần, Tổng giám đốc Hằng
có ở văn phòng không. Lục Khánh
Huyền không bằng lòng tiếp tục
nhường nghiệp vụ mà mình cố gắng có
được cho người khác nữa, cô ta đi tới
văn phòng Tổng giám đốc.
Tất nhiên là Thanh Trân hiểu được
dụng ý mà Lục Khánh Huyên tới đây,
nhưng Tổng giám đốc không phải là
người ai muốn gặp cũng gặp được:
“Khánh Huyền, Tổng giám đốc không
có ở đây, cô có chuyện gì quan trọng
thì có thể nói với tôi. Đợi lát nữa Tổng
giám đốc tới thì tôi sẽ truyền lời giúp
cô.Lục Khánh Huyền đã lăn lộn trong
công ty nhiều năm như thế rồi, sao mà
cô ta không hiểu ý qua loa tắc trách
của Thanh Trân được chứ: “Không sao,
tôi ở đây chờ Tổng giám đốc Hằng về”
“Khánh Huyền, nơi này là chỗ làm
việc của Tổng giám đốc Hằng, không
phải là nơi mà người không có phận sự
có thể tùy tiện ra vào. Nếu cô có việc
gấp thì tôi sẽ nói với Tổng giám đốc, cô
đi xuống làm việc trước đi.” Thanh Trân
nhíu mày rồi nói.
Đây không phải là đang cố ý làm
khó anh ta à? Nếu là Tổng giám đốc
Hằng không vui thì anh ta có thể mất
việc như chơi.
Ngay lúc hai người đang tranh luận
thì có một giọng nói vang lên: “Thanh
Trần, xảy ra chuyện gì thế”
“Là như thế này thưa Tổng giám
đốc Hằng, Lục Khánh Huyên muốn gặp
ông, tôi đã nói rõ với cô ấy là ông
không có ở đây nhưng cô ấy vẫn khăng
khăng đòi ở lại chờ.” Thanh Trần vội
đứng dậy, anh ta sợ Lục Hằng hiểu lầm
nên vội vàng giải thích.
Lục Khánh Huyền đứng thẳng lưng
lên rôi nhìn về phía Lục Hằng và nói:
“Tổng giám đốc Hằng, tôi xin ông mười
phút, cho tôi nói hết lời:
“Ừ, là Khánh Huyền à, sức khỏe có
tốt hơn chút nào không.” Bỗng nhiên
giọng điệu của Lục Hằng trở nên mêm
mỏng hơn rất nhiều.
Cả Thanh Trần và Lục Khánh
Huyền đều hơi bất ngờ, Lục Khánh
Huyền sửng sốt một giây rôi phản ứng
lại: “Cảm ơn Tổng giám đốc Hằng quan
tâm, sức khỏe của tôi đã không còn gì
đáng ngại, có thể hoàn thành công việc
mà tôi đảm nhận”
“Thế à, cô vào phòng với tôi trước
đã” Lục Hằng thấy Lục Khánh Huyền
còn đứng ngây tại chỗ thì nhẹ nhàng
cười nói: “Không phải là cô có chuyện
nói với tôi à, chẳng lẽ đứng ở đây mà
nói?”
Lục Khánh Huyền vội vàng đi theo,
hóa ra Tổng giám đốc Hằng đúng như
mọi người bên ngoài nói, ông ta hiền
hậu dễ gần, xem ra công việc của cô ta
vẫn còn có thể tìm lại được.
Lục Hằng đi ở phía trước, vẻ mặt
của ông ta nào có hiền hậu như vừa
nấy, chỉ là ông ta luôn cảm nhận một
cảm giác thân thiết khó hiểu với Lục
chế tạo hào môn full Khánh Huyền.
Tất nhiên là phụ nữ bên cạnh ông ta rất
nhiều, nhưng ông ta từ trước tới giờ đều
rất tuân thủ nguyên tắc, sẽ không bao giờ
đụng tới phụ nữ bên cạnh mình.
Bởi vậy cho nên danh tiếng của
ông ta ở bên ngoài cũng khá tốt.
Nhưng Lục Hằng lại có một cảm
giác khá đặc biệt với Lục Khánh Huyền,
nên phá lệ để cho cô ta đi vào theo.
Trong văn phòng chỉ có hai người
họ, Lục Khánh Huyền bắt đầu căng
thẳng. Những năm nay cô ta đã tiếp
xúc rất nhiều người trên phương diện
làm ăn, rất nhiều người nhìn ngoài thì
nhã nhặn, nhưng khi bước tới chỗ
không người thì lại bắt đầu giở trò lưu
manh.
Nhưng Lục Khánh Huyền nghĩ tới
công việc của mình thì ép mình tỉnh táo
lại: “Tổng giám đốc Hằng, tôi biết là bởi
vì tôi bệnh nên đã làm trễ nải không ít
công việc. Nay sức khỏe của tôi đã hồi
phục hoàn toàn, tôi có thể hoàn thành
công việc cũ một mình, không cần
thiết…”
Lục Khánh Huyền còn chưa nói hết
lời thì bỗng nhiên Lục Hằng đưa tay
đánh gãy, giữa lông mày của ông ta
còn mang theo một chút suy tư. Lục
Khánh Huyền thấy thế thì hơi căng
thẳng, cô ta cho là mình làm gì đó
khiến cho Lục Hằng mích lòng, nhưng
cô ta suy nghĩ một lúc lâu vẫn không
phát hiện vấn đề nằm ở đâu.
“Mẹ của cô là người nơi nào, sao
không thấy cô nhắc tới ba mình”
Lục Hằng thấy cô thắc mắc thì
cười cười giải thích: “Lần trước tôi nhìn
qua sơ yếu lý lịch của cô, chỗ phần ba
mẹ không được điền. Cô cũng không
cần phải căng thẳng, tôi chỉ hỏi một
chút thôi, nếu cô thấy không tiện thì có
thể không trả lời”
Ngay mới lúc nãy mà thôi, Lục
Hằng đột nhiên thấy được bóng dáng
một người phụ nữ khác trên mặt Lục
Khánh Huyền. Ký ức phủ bụi trong lòng
ông ta cũng được lấy ra khỏi hộp đen,
hình ảnh mơ hồ khiến cho ông ta có
hơi ngẩn người.
Lục Khánh Huyền không muốn
nhắc về chuyện nhà của mình với bất
cứ một ai. Hơn nữa người ngồi trước
mặt cô ta còn là lãnh đạo trực tiếp của
cô ta, nên Lục Khánh Huyền càng thêm
không muốn nói chuyện nhà của mình
cho Lục Hằng biết. Nhưng mà Lục
Khánh Huyền nghĩ lại, cô ta có thể lợi
dụng thế yếu của mình để ông ta
thương hại thì sao nhỉ.
Người bên ngoài đều nói Tổng
giám đốc Hằng là người có trái tim
nhân hậu, chắc chắn sẽ hướng về kẻ
yếu nhiều hơn một chút.
Giọng điệu khi nói chuyện của cô
ta lại càng có chút bất đắc dĩ: “Mẹ tôi là
người ở thị trấn Bình Xương ở ngoài
tỉnh, có lẽ Tổng giám đốc Hằng chưa
từng nghe qua đâu. Khi còn nhỏ thì ba
tôi mất, mẹ tôi một mình nuôi tôi lớn”
Lục Khánh Huyền dừng lại một
chút cho giọng mình càng thêm đáng
thương: “Hắn là ông cũng biết sự tàn
khốc trong môi trường làm việc, xuất
thân của tôi như thế mà có thể đi được
tới vị trí này cũng không dễ dàng gì.
Nếu để cho người khác biết xuất thân
của tôi thì chắc chắn họ sẽ công kích
tôi, tôi không thể để cho người nhà tôi
chịu tổn thương”
Câu nói cuối cùng là Lục Khánh
Huyền cố ý thêm vào để cộng điểm, vì
lợi dụng lòng đồng tình của Lục Hằng.
Cũng không biết là do Lục Khánh
Huyền kể quá sinh động hay do cảm
xúc của Lục Hằng rất lớn, đôi mắt ông
†a co lại, đôi tay đặt trên mặt bàn cũng
nắm chặt, hô hấp dần trở nên dồn dập,
ông ta hỏi với vẻ mặt vội vàng: “Cô nói
mẹ cô là người ở nơi nào”
Lục Khánh Huyền bị biểu cảm của
Lục Hằng làm cho giật mình, nhưng cô
ta vẫn trả lời: “Là… là thị trấn Bình
Xương.”
Trong mắt Lục Hằng chỉ còn lại sự
kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó ông
ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh rồi gật
đầu nói: “Ừ, tôi hiểu rồi. Chuyện của cô
†ôi sẽ xem xét, cô cứ ra ngoài làm việc
trước đi.”
Chỉ có động tác ma sát hạt châu
gỗ tử đàn trên cổ tay nói rõ tâm tình
kích động của ông ta giờ phút này.
Không ngờ rằng đã qua nhiều năm
như vậy rồi mà vẫn còn gặp phải.
Ý trời, đây là ý trời ư.
Tất nhiên Lục Khánh Huyền không
có nghĩ rằng Lục Hằng là người ba đã
sớm qua đời của mình. Đúng là chuyện
này có khả năng xảy ra nhưng chỉ tồn
tại trên TV mà thôi. Nhưng cô ta vẫn
ôm lòng nghi ngờ mà hỏi một chút:
“Tổng giám đốc Hằng biết thị trấn Bình
Xương à?”
“Ừ, tôi cũng đi ra từ chỗ ấy, rồi từ từ
dốc sức làm mới có sự nghiệp như bây
giờ.” Lục Hằng cười với Lục Khánh
Huyền một cái rồi nói.
Cả đời này của Lục Khánh Huyền
cũng không muốn về cái chỗ thâm sơn
cùng cốc kia nữa. Nhưng Lục Khánh
Huyền không ngờ lúc trước Tổng giám
đốc Hằng cao quyền cao chức cũng
chỉ là một thằng nghèo mà thôi. Lục
Khánh Huyền thở phào một hơi, kèm
theo đó là sự mất mát khó nói.
Vừa rồi có một khoảnh khắc cô ta
đã cho rằng mình là con gái của Tổng
giám đốc Hằng, dù sao hai bọn họ đều
họ Lục. Đúng là do cô ta suy nghĩ
nhiều, người mang họ Lục rất nhiều, cô
ta dựa vào cái gì mà trèo lên mối quan
hệ này chứ.
Chỉ là nếu như, nếu như mà thôi,
nếu như Lục Khánh Huyền mình đúng
thật là con gái của Tổng giám đốc
Hằng thì khoảng cách giữa mình và
Mạc Du Hải sẽ được rút ngắn lại.
Nhưng tất cả cũng chỉ là sự tưởng
tượng của cô ta mà thôi.
“Ừ, tôi sẽ mau chóng thông báo
cho cô, cô không cần phải lo lắng.
Chúng tôi đều ghi nhớ những việc cô
đã đóng góp cho công ty.’ Lục Hằng lại
an ủi Lục Khánh Huyền một câu.