Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 133




Chương 133: Có ai đó nhanh hơn cô ta

Hạ Minh Viễn cáu kỉnh đập bàn:

“Hạ Nhược Vũ, con có còn biết xấu hổ

nữa không? Không phải con nói với ba

là đi gặp bạn bè sao? Bây giờ giải thích

thế nào đây, lại để paparazzi chụp

được. Con định khiến ba và mẹ con tức

chết phải không?”

“Không phải ba luôn muốn con có

mối quan hệ tốt với Dương Minh Đức

sao? Đây chính là kết quả mà ba mong

muốn đấy” Hạ Nhược Vũ bắt đầu giả

ngu.

Cô không ngờ lại bị chụp lén, hơn

nữa paparazzi thích phóng đại mọi thứ

bất chấp sự thật, chỉ cần bán được tiền

thì những người đó không chuyện gì

mà không dám làm.

Chuyện chó cắn người xưa nay

không hiếm, chuyện người cắn chó mới

hiếm, chính vì vậy, cô đã miễn nhiễm

với những đám paparazzi này rồi.

Hạ Minh Viễn phát cáu vì thái độ

thờ ơ của cô: “Ba hy vọng con có mối

quan hệ tốt với Dương Minh Đức,

không phải là làm ra những chuyện

này…

Nhìn thấy tin tức, ông suýt nữa thì

bị tức chết, nhưng cô vẫn tỏ ra thờ ơ

không quan tâm, là đàn ông thì chuyện

này không sao, nhưng sẽ ảnh hưởng

rất lớn đến danh tiếng của phụ nữ.

Vốn dĩ ông có chút hảo cảm với

Dương Minh Đức, nhưng hiện tại cho

dù sự thật có thế nào, Hạ Minh Viễn đã

thêm anh ta vào danh sách đen.

“Ba, ba biết thừa những người đó

chuyên dựng chuyện để kiếm cơm mà,

giữa con và Minh Đức không có gì cả”

Hạ Nhược Vũ ném tờ báo lên bàn

và đi thẳng đến giữa phòng, ngồi

xuống một chiếc ghế êm ái, còn thoải

mái mà nhắm hờ mắt.

Chiếc ghế này thực sự rất thoải

mái, cô bảo ba mua cho vài lần rồi mà

vẫn không mua cho cô, hừ hừ, đúng là

keo kiệt.

Hạ Minh Viễn cũng hiểu được sự

thật này, nhưng ông cũng không chịu

nổi con gái cưng của mình bị đám

phóng viên đó viết như vậy, là một

người ba, làm gì có ai không tức giận:

“Không, bất kể giá như thế nào, ba

cũng sẽ dập tắt tin tức này”

Vào đọc tại truyen.one nhé

“Ba, ba có nhiều tiền như vậy thì

không bằng đưa cho con” Hạ Nhược

Vũ không biết xấu hổ nói, nheo mắt lại.

Hạ Minh Viễn cạn lời, tức giận nói:

“Tiền bạc có quan trọng bằng danh dự

của con không. Hạ Nhược Vũ con vẫn

là một cô gái chưa chồng, nếu bị người

khác vu oan như vậy, cả đời này con sẽ

không gả cho ai được nữa”

“Không gả được thì càng tốt” Hạ

Nhược Vũ thì thào.

“Con nói gì!” Giọng điệu của Hạ

Minh Viễn cao lên mấy lần.

Cô liền nói: “Ba, ý của con là con

có thể ở thêm vài năm để chăm sóc ba

mẹ, không tốt sao”

“Ai muốn con chăm sóc chứ, con

chỉ cần có lòng thỉnh thoảng đến thăm

ba mẹ thì ba mẹ đã rất vui rồi” Hạ Minh

Viễn nói như vậy, giọng điệu vẫn có

chút dịu đi.

Hạ Nhược Vũ vẫn hiểu rất rõ tính

cách của Hạ Minh Viễn nên dễ dàng

khiến ông nguôi giận, nhưng nhìn thấy

ba cô đang hậm hực gọi điện thoại di

động, có vẻ như ông thực sự rất khó

chịu.

Trong lòng cô có chút tiếc nuối, số

tiền này mà đưa cho cô thì tốt biết bao

nhiêu, nhưng cô không dám nói ra.

“Này, cho dù có phải bỏ ra bao

nhiêu tiền, mời phút nữa nhất định phải

gỡ tất cả những tin tức này xuống.”

“Đúng vậy, chính là tin tức tiêu

điểm trên báo sáng nay”

Hạ Nhược Vũ đang khép hờ mắt

hưởng thụ, cô bỗng bị giọng nói siêu

lớn của Hạ Minh Viễn làm giật mình

suýt nữa thì trượt chân ngã xuống đất.

“Cậu đang nói gì vậy? Tin tức mới

lên được mười phút thì đã bị gỡ xuống?

Là ai đã làm, là người nhà họ Dương

sao?”

“Không phải? Có thể là ai? Kiểm tra

giúp tôi.”

“Cạch” một tiếng, Hạ Minh Viễn

đóng điện thoại, vẻ mặt vẫn có chút do

dự: “Nhược Vũ, con nói xem là ai đã gỡ

†in tức này vậy?”

**********

Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện

Chàng Rể Cực Phẩm

 

“Ba, ba hỏi con thì con biết hỏi ai,

con cũng không biết” Hạ Nhược Vũ

ngáp một cái đứng dậy từ trên ghế sa

lon: “Con không nói chuyện với ba nữa,

con có rất nhiều việc phải làm”

“Chờ đã, con thực sự không biết

chuyện này sao?”

“Con không biết, con không biết

mà, con phải nói bao nhiêu lần thì ba

mới hiểu đây” Hạ Nhược Vũ đột nhiên

cáu kỉnh đáp lại.

Thấy cô như vậy, Hạ Minh Viễn vẫy

tay bảo cô rời đi: “Được, con ra ngoài

trước, buổi tối nhớ về nhà”

“Con biết rồi” Hạ Nhược Vũ nói

xong, ung dung bước ra ngoài.

Hạ Minh Viễn nhìn theo bóng lưng

cô, suy nghĩ sâu xa.

Vừa rời khỏi văn phòng, vẻ mặt lười

biếng của Hạ Nhược Vũ lập tức bị gạt

đi, thay vào đó là vẻ mặt lãnh đạm và u

ám, trực giác cho cô biết tin tức này

nhất định phải có người giải quyết.

Không ai ở thành phố Đà Nẵng có

khả năng loại bỏ tin tức trên trang nhất

trong vòng chưa đầy mười phút.

Nhưng cho dù là ai, nó không còn

quan trọng nữa.

“Giám đốc, chị có một thư mời và

một tin nhắn” An Nguyên nhanh chóng

đứng dậy khỏi ghế khi thấy Hạ Nhược

Vũ đã trở lại.

Hạ Nhược Vũ trở về phòng làm

việc, tất cả cảm xúc trên mặt đều bị

dập tắt, chuyển sang vẻ mặt bình

thường: “Lời mời và tin nhắn gì? Ném

mấy cái không quan trong vào trong

thùng rác, đẩy cho tôi mấy cái quan

trọng”

“Dạ, là một thư mời từ cao ốc Cảnh

Minh. Tối mai lúc tám giờ tới khách sạn

Thịnh Hoa có buổi bữa tiệc từ thiện”

“Còn về tin nhắn kia thì sao?”

Hạ Nhược Vũ đau đầu khi nghe tới

hai chữ Cảnh Minh, nếu là người khác

tổ chức tiệc từ thiện, cô cũng lười đi,

tuy nhiên, Lục Hằng là một nhà từ thiện

có tiếng, ông ta đi khắp nơi làm từ

thiện đều là thật.

Ông ta đã quyên góp tiền và vật

chất cho những vùng bị thiên tai, xây

dựng nhiều công trình hy vọng cho trẻ

em miền núi, giúp đỡ được nhiều người.

Vì vậy, cô vẫn muốn đi.

“Anh Hàn hẹn chị buổi tối ra ngoài

gặp, nhân tiện dùng bữa” An Nguyên

quan sát biểu hiện của Hạ Nhược Vũ

rồi thận trọng nói.

Hạ Nhược Vũ vẫn là vẻ mặt ngơ

ngác, không nói đi cũng không nói

không đi, nhấc chân đi vào văn phòng

đóng cửa lại.

Để lại An Nguyên với vẻ mặt bất

đắc dĩ, cô ấy không biết có nên ném

bức thư mời vào thùng rác không. Mấy

ngày nay tính tình của giám đốc rất

thất thường như thời tiết vậy, không thể

đoán trước.

Không biết hôm nào vui, hôm nào

buồn.

Cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng

không có tâm trạng làm việc, bước

thẳng đến sô pha bắt đầu đờ đẫn, một

sự mệt mỏi khó tả quét qua cơ thể, tựa

hồ không có hứng thú với mọi chuyện.

Ngay cả khi An Nguyên nhắc đến

Hàn Công Danh, trong lòng cô cũng

không có chút gợn sóng nào, như thể

mọi chuyện không liên quan gì đến cô.

Điều buồn cười là trên danh nghĩa

cô vẫn là vợ của người đàn ông đó.

Tấm ảnh cưới vẫn nằm trong ngăn

kéo của biệt thự, như có núi đè lên đầu

khiến cô khó thở.

Cô bắt đầu suy nghĩ về những khi

họ gặp mặt, cô luôn cảm thấy có gì đó

không ổn.

Vào đọc tại truyen.one nhé

Chuyện xảy ra là vào tối hôm đó cô

bị đánh thuốc, gặp được Mạc Du Hải,

những chuyện sau này cũng xảy ra từ

đó.

Trên công trường xảy ra tai nạn, ba

cô đổ bệnh, công ty lâm nguy, cô cần

một người chung tay cứu giúp.

Mạc Du Hải vừa rồi lại xử lý chuyện

của cô, mọi thứ xảy ra thật khó tin.

Như người ta vẫn nói, một sự trùng

hợp có lẽ là một sự trùng hợp ngẫu

nhiên, nhưng nếu hai hoặc ba cái kết

nối với nhau, nó hẳn không phải là sự

trùng hợp ngẫu nhiên, chắc chắn có

điều gì đó mà cô đã bỏ qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.