Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Chương 23: If I don’t see you




Nó lập tức dừng mọi hoạt động lại.

Nó nhìn bà Selina.

- Bác…… – nó chỉ còn biết nói đúng từ đó, không biết nói gì hơn.

- Đúng vậy. Hôm nay bác đến đây để nói với con chuyện này – bà Selina nói lấp lửng, giọng nói có vẻ nghiêm túc càng làm nó tò mò hơn.

- Có chuyện gì mà bác phải đến tận đây vậy? – nó ngồi thẳng dậy.

- Cháu với Steven….. đang là vợ chồng đúng không?

Bà Selina như nói trúng tim đen nó, làm nó giật mình.

Nó nhìn người phụ nữ trước mắt. Quả thực người phụ nữ này toát ra một vẻ đẹp vô cùng quý phái, khiến nó cảm thấy đứng trước mặt người này nó như nhỏ bé hơn gấp trăm nghìn lần.

Nó không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi quan sát phản ứng của bà Selina.

Bà Selina cười nhẹ.

- Vậy…. ta muốn hai đứa sinh cháu cho ta.

Nó ngạc nhiên nhìn bà Selina. Tại sao bà ấy lại nói vậy.

Nó cười nhạt.

- Cháu xin lỗi nhưng…..

Chưa kịp nói hết câu nó đã bị bà Selina chặn ngang.

- Đừng nói gì cả, ta biết hết rồi. Tuy chỉ là hợp đồng hôn nhân nhưng ta vẫn muốn các con sinh cháu cho ta – bà Selina cười.

Nó cũng không biết nói gì hơn. Thực ra thì nó cũng muốn làm như lời bà Selina, vì nó yêu hắn. Nhưng nó cũng không có đủ dũng cảm để đến với hắn. Sau bao nhiêu chuyện, nó và hắn vẫn cách xa nhau vô cùng. Nó nhẹ cười rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt như ban nãy.

- Xin lỗi bác, cháu không thể làm được – nó nhìn thẳng vào mắt bà Selina.

Bà Selina ngạc nhiên nhìn nó. Bà không nghĩ nó lại có thể thẳng thắn từ chối vậy.

- Tại sao? – lúc này thì bà đã ngồi thẳng dậy.

Khi nghe câu hỏi này, nó không biết nên lấy lí do gì. Không lẽ lại nói ra chuyện hợp đồng. Như vậy không được, sẽ vi phạm hợp đồng mất.

- Vì…… cháu bị vô sinh – nó ngập ngừng một lúc lâu mới bịa được lí do để trả lời bà Selina.

Nó cắn răng thầm nguyền rủa cái tên làm nó ra nông nỗi này. Nó có bị gì đâu mà lại phải tự bịa bệnh cho mình chứ. Ôi trời, mà bệnh gì không bệnh lại đi bịa cái bệnh vô sinh bao giờ không, nó cười gượng.

- Con….. bị vô sinh? – bà Selina không tin vào tai mình, phải hỏi lại để chắc chắn.

- Vâ… vâng – nó cười khổ.

- Vậy thôi, cũng không cần nữa – bà Selina mỉm cười hiền hậu – thế hai đứa định bao giờ tổ chức đám cưới?

Lại một lần nữa câu nói của bà Selina làm nó khựng người.

- Cháu cũng không để ý, mấy việc đó anh Steven tranh làm hết rồi – nó lại cảm thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên nó gọi hắn là “anh” một cách tử tế như vậy.

“Rầm….”. Cánh cửa phòng nó bật mở. Đập vào mắt nó là khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi của Ray.

- Alissa…. – Ray hớt hải nói.

Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn Ray.

- Anh….. làm gì ở đây vậy? – nó đứng dậy hỏi.

Dường như Ray đã nhận ra sự xuất hiện của bà Selina. Ray lễ phép cúi chào bà.

- Cháu chào bác.

Bà Selina mỉm cười đứng dậy.

- Thôi, bác về đây, hai đứa cứ nói chuyện đi – dứt lời bà tiến thẳng ra cửa.

Ray nhìn theo bà Selina một lúc lâu rồi mới quay lại nó.

Nó mỉm cười mời Ray ngồi.

- Anh ngồi đi.

Ray mặt hằm hằm nhìn nó ròi ném một tờ báo xuống bàn.

- Chuyện này là sao? Em và Steven sắp cưới?

Nó cầm tờ báo lên. Cái tiêu đề nổi bật ngay trang nhất làm nó bật cười. Mấy tên nhà bá này cũng nhanh thật. Nó lại đặt tờ báo lại chỗ cũ, ngồi vắt chân, khoanh hai tay trước ngực.

- Vâng – nó thản nhiên trả lời.

- Tại sao em lại chọn Steven? – Ray đập bộp tay xuống bàn làm nó có hơi giật mình.

- Đơn giản vì em yêu Steven – nó nhún vai tỏ vẻ bất cần.

- Em nói dối – Ray hét lên.

Nó cũng muốn lời nó nói ra là lời nói dối lắm chứ.

- Em không nói dối – nó lắc đầu.

Ray tần ngần nhìn nó. Mắt cậu cụp xuống rồi nhanh chóng ôm chầm lấy nó.

- Tại sao không phải là anh? Tại sao không cho anh một cơ hội? – Ray vùi mặt mình vào vai nó như một đứa trẻ con.

Nó cười, đây là lần đầu tiên nó biết thế nào là được yêu thương. Nhưng nó không thể nào làm khác được. Nó đẩy nhẹ Ray ra.

- Em xin lỗi. Còn rất nhiều những người phụ nữ khác xứng đáng hơn em mà – nó lau nước mắt cho Ray.

Em không xứng đáng với anh, Ray ạ…

Em…không trong trắng như anh tưởng đâu…

Xin lỗi anh…một lần nữa…xin lỗi anh…

….

Nó từ từ bước xuống giường. Bóng tối làm mắt nó nheo lại để cố nhìn rõ mọi vật. Chân nó mò mẫm bước đi.

Trời chưa sáng rõ, mới chỉ có vài vệt màu tím nhạt.Từng cơn gió nhẹ nhàng bay vào cửa sổ làm tấm rèm màu đen tuyền bay phấp phới. Những tia sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt tựa thiên thần của nó. Ánh mắt nó buồn nhìn qua ô cửa sổ. Nó ngồi xuống bệ cửa sổ, ngẩng mặt lên nhìn trời.

Nó đã từng tưởng tượng nó và hắn sẽ thành vợ chồng. Nó thực sự khâm phục trí tưởng tượng của mình. Nhưng mà cuối cùng nó cũng trở thành sự thật, đúng là nực cười. Nó tự cười thầm.

Nếu như ngày hôm ấy nó không va phải hắn.

Nếu như ngày hôm ấy nó không xin việc ở đấy.

Nếu như ngày hôm ấy nó không đồng ý làm ôsin cho hắn.

Và nếu như ngày hôm ấy nó không gặp hắn…..

Thì có lẽ…. bây giờ nó sẽ không ngồi ở đây.

Thật buồn cười khi nó lại đi yêu một người đã hành hạ, làm nhục nó suốt thời gian qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.