Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!

Chương 15: Ngoại truyện (xiii.i)




Chính xác mà nói, lão Nhị đã bỏ lỡ một tiểu Omega của đời mình rồi.

Sau khi TaeKyo xuất viện thì bác sĩ cũng gửi lại áo và rời khỏi bệnh viện, hắn vẫn thích làm bên Đồ Tể hơn, chơi nhiều hơn làm. Đổ đốn, kiêu kì, đào hoa, không bị gò bó hay ai quản cả.

“Jimmy! mày lại đến uống rượu sao?”, người tóc đỏ đến khoác vai thân thiết với hắn.

“Gọi Triều Chi.”, nhàn nhạt uống hết ly rượu trên tay, phủi cánh tay không an phận của người kia, hắn vuốt lại mái tóc vàng của mình, tạm biệt bartender và tiêu soái rời đi.

“Không vui gì cả, Jimmy nó bị chứng gì vậy?”, người tóc đỏ khó hiểu hỏi bartender đang lau lau mấy cái ly. Bartender nhún vai “chắc thất tình.”

Thất tình cái rắm. Nội tâm của Triều Chi đang nguyền rủa, ghét bỏ mà mắng chửi nam nhân lạnh lùng dám không nhận ra tình cảm của hắn dành cho anh ta. Rượu vào thì cái gì cũng mơ hồ cả, chỉ có nội tâm là chân thực nhất. Hắn đã tự rên rỉ với bóng đêm trong căn phòng nhỏ của chính mình rằng bản thân là kẻ ngốc, đáng ra nên tiếp tục hành trình rong chơi, không nên vì vài cử chỉ như thả thính ấy mà lại ngã sấp mặt vào hố tình to ơi là to, to thật là to…

“Dũng cảm lắm nhưng tôi không giúp cậu đâu”, Đồ Tể cười cười cúp ngang cuộc điện thoại. Để Triều Chi tức giận mà chửi “Fuck!”. Không giúp thì không giúp, bản thân hắn tự tin về nhan sắc mình nha cơ mà… người ta không chịu đổ ngay từ lần đầu gặp, vậy là thất bại rồi còn gì… Triều Chi khóc ô ô gục mặt lên quầy Bar, tức giận gọi hết ly này đến ly khác, toàn là những loại rượu khác nhau nên khi quán đóng cửa, hắn là say li bì không gượng dậy nổi.

Đồ Tể nói cứ tống con ma men ra bậc thềm để hưởng gió mát đi nhưng Bartender không nỡ, dẫu gì cũng là bạn bè nên lục tìm điện thoại của hắn, dò danh bạ để nhờ người vác hắn về.

Không ai đoán được tại sao Triều Chi lại có số của lão Nhị đâu. Đêm hôm khuya khoắt, điện thoại của lão nhị reo lên phá tan không khí tĩnh lặng nơi quầy bar vắng vẻ. Lão hạ quân cờ xuống, bắt điện thoại. Lão Nhị khẽ cau chặt mày lại.

“Cảm ơn anh đã đến, tôi thật không biết nên điện ai cả, chỉ thấy đầu danh bạ là số của anh nên vơ đại mà gọi thôi.”, Bartender cười hòa ái giao con ma men cho Lão Nhị, vội vã cáo từ về nhà.

Triều Chi say đến mức đầu óc choáng váng, cơ thể nóng rực chỉ có thể cọ vào nơi mát mẻ mơ hồ kia.

“Đừng loại, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về…”, lão Nhị bất đắc dĩ bồng hắn lên theo kiểu công chúa, đồng thời ăn một ít đậu hủ của cái tên say rượu không an phận này.

“…ưm… #Ơ%^¥+€…”

Lão Nhị nhìn người đang vặn vẹo và thút thít mấy câu vô nghĩa trong lòng mình. Biết vậy mượn xe của lão Đại luôn cho nhanh. Một tay đỡ người, một tay gọi cho Đồ Tể hỏi địa chỉ.”Cậu đang giữ tên ma men đó?”, Đồ Tể cười cười.

“Ừ, tôi cần địa chỉ nhà cậu ta”, nhàn nhạt đáp.

“XYO/NZQ.”, một tràng địa chỉ tuông ra. Lão Nhị cảm ơn rồi cúp máy, không để Đồ Tể có thời gian nói gì đó thêm.

Khu căn hộ dành cho những người mới phất lên. Đến trước cửa nhà người kia, lão Nhị thả người kia dựa vào lòng mình, vươn tay lục lọi chìa khoá khắp nơi, từ túi áo khoác màu bạc, cái áo này là hàng Limited vào tháng trước, chỉ bán ở nước X… Không có chìa khoá.

Lục đến túi quần, là quần bó cạp trễ, hở ra cái mông vểnh vểnh cong cong lại trắng nõn.

Hít một ngụm khí lạnh, lão Nhị cố giữ bình tĩnh lấy ra chiếc chìa khoá, đến khi đóng cửa để mang người vào phòng ngủ thì Triều Chi gục đầu vào hõm cổ lão Nhị, khóc nức nỡ, tay ôm chặt lão không buông, thút thít lải nhải không ngừng.

“Đồ Tể… Hức… Giúp tôi đi mà… Cậu cũng thấy tôi thực sự thích anh ấy mà…”

“Hức hức… Đồ Tể… Đồ khốn đó… Rõ ràng tôi đã… Hức… có những hành động… Hức… Gây chú ý… ”

“Ô… Ô… Đồ Tể… Sao cậu… Không đáp lại…”, Triều Chi khó hiểu ngước mặt lên. Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú băng lãnh mà bản thân hắn ngày đêm mong chờ kia. Nước mắt lại ồ ạt chảy ra.

Lão Nhị mang người vào phòng ngủ, giúp hắn thay đồ, nhúng khăn ấm lau mặt cho hắn, pha giải rượu. Đến lúc Triều Chi mắt sưng húp, mũi hồng hồng đến đáng thương ngồi bên giường, cúi gầm mặt nhìn sàn nhà. Lão Nhị bật cười, vươn tay xoa mái tóc vàng xoăn của hắn.

Triều Chi hất tay lão ra, tỉnh rượu một chút thì nhớ ra những câu ban nãy nói, hắn hận không thể cắn lưỡi chết ngay. “Anh đi về đi… Tôi… Tôi không sao…”.

“Em thích tôi thật sự?”, lão nghe danh của vị bác sĩ này nhiều lần, mà lần nào đời tư cũng rất bẩn. Lão Nhị không ngại bẩn vì bẩn làm sạch vẫn ddược nhưng còn phải suy xét một chút. “Tên tôi em biết không?”.

Triều Chi vò vạt áo đến nhăn nheo, mấp máy môi đáp “biết… Lee…”.

Lão Nhị nâng cằm hắn lên, nhưng ánh mắt Triều Chi vẫn thủy chung nhìn đi chỗ khác.

“Nhìn tôi nào Triều Chi”.

Khi Triều Chi ngước mắt lên thì thấy khuôn mặt của lão Nhị áp đến. Môi cảm nhận độ ấm lan truyền, như có dòng điện chạy qua, hắn ôm lấy cổ lão Nhị, hôn đáp trả một cách khao khát và mãnh liệt. Chỉ là hôn thử xem phản ứng của đứa ngốc này, lão Nhị không nghĩ lại được thấy đáp trả như này, trong tâm thoáng cười, lão đặt tay lên hông của Triều Chi, để hắn hôn thỏa mãn, hôn đến không thở được, tự Triều Chi ủy khuất dứt ra và tựa vào lòng lão mà thở dốc.

Khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, Triều Chi chôn mặt vào lòng lão Nhị, không dám lên tiếng hay nhúc nhích, như thể chỉ cần cất tiếng sẽ bị từ chối, cử động thì lão sẽ rời đi. Tay gắt gao ôm chặt hông lão Nhị, từ khi nào Triều Chi lại yếu đuối và dễ khóc đến thế? Hắn cũng chẳng biết nữa, chắc là từ khi gặp lão Nhị đi.”Lee… Làm ơn… Không cần trao tình yêu cho em… Một mình em yêu anh là đủ rồi”.

Lại xoa lên mái tóc vàng sữa và khẽ thở dài thoải mái, lão Nhị thực thích bộ dáng này của hắn, cứ như mèo nhỏ, bé mèo ngoại quốc ương ngạnh nhưng lại biết làm nũng và lấy lòng.

“Ừ.”, lão bật cười thành tiếng khi thấy Triều Chi tròn mắt ngạc nhiên nhìn mình sau khi nghe tiếng đáp ứng. “Thật…thật sao?”. Lão gật đầu dứt khoát. Triều Chi cười rộ lên vui mừng, rồi ngửa người ngã ra giường mà ngủ mất, giải rượu giúp tỉnh rượu, không làm tỉnh ngủ.

Lão Nhị điều chỉnh và đắp mền lại cho Triều Chi, nhìn lên đồng hồ, nhắn tin cho lão Tam rằng tối nay mình không về rồi cởi áo khoác, tự nhiên chui vào chăn ôm Triều Chi mà ngủ. Ai nói lão Nhị soái? Soái thì soái nhưng thiết lập quan hệ rồi cũng thành sói thôi.

Lão Tam vừa lên lầu vừa lục túi lấy điện thoại xem tin nhắn, cậu hôm nay lại đi bar quẩy cùng bạn bè, sau khi đọc xong tin nhắn, cậu trợn mắt không tin được… Lão Nhị qua đêm ở nhà tình yêu nha không cần nói gì cả, sang hôm sau cái nhà này lại gà bay chó sủa ***g lộn lên, còn lão Nhị thì chăn ấm nệm êm người tình bên gối, thẳng giấc đến trưa, đúng hạnh phục luôn rồi.

Thiết lập quan hệ yêu đương được vài ngày, Triều Chi tính cũ bộc phát, ương bướng, nữ vương và khó chiều. Hắn cách vài hôm không chịu làm việc an ổn, chạy qua quán lão Nhị mà bám lão không buông, có bao nhiêu kiểu ôm như là ôm tay, ôm chân, vắt trên vai, đu trên lưng, hắn không ngại hình tượng và đủ trò để làm nũng.

Lão Nhị không cảm giác phiền, thường thì sẽ hôn hắn đến đầu óc mơ hồ, thì vỗ mông đuổi người tìm chỗ ngồi đợi mình xong việc.

“Lão Nhị anh đi hẹn hò mau! em thay cho”, lão Tứ giật cốc pha chế của lão Nhị, đẩy ra khỏi quầy pha chế.

Triều Chi hôn gió lão Tứ, vội kéo lão Nhị đi, vừa đi vừa ngâm nga bài hát nào đó lệch điệu.

“Chúng ta đi khu vui chơi ha?”, hắn nhận mũ bảo hiểm và đội vào.

“Không, hôm nay tôi đưa em ra ngoại ô chơi.”, lão Nhị rồ ga, phóng mô tô lao trên đường, ghé qua tiện hoa nhỏ, giao cho Triều Chi rồi hướng xe qua đường cao tốc.

Triều Chi ôm chặt lão, vài cọng tóc lộ khỏi nón bay theo gió, con ngươi màu xanh như tỏa lấp lánh, hắn hưởng thụ gác cằm lên vai lão, tâm trạng cực kỳ hạnh phúc.

Nhà cửa dần thưa thớt, đồng cỏ, núi non đằng xa dần hiện ra.

“Oh my…”, Triều Chi sững sốt hướng nhìn lên ngọn đồi, lão Nhị khoá cổ xe, nắm tay Triều Chi, cười nói “nào mình đi thôi”.

Cùng lão Nhị leo lên bậc thang đá, Triều Chi như thấy thế giới mới, điều gì cũng khiến hắn tò mò. Đến con sên đang bò cũng khiến hắn giật mình.

Đừng trước hai ngôi Mộ nhỏ, “Đây là cha mẹ tôi”, lão Nhị đặt bó hoa trước mộ, “cha mẹ, con đến thăm hai người”.

“… Ch…cha… M…m… Mẹ… Con là… Là…”, Triều Chi hoang mang đến lúng túng, hắn không nghĩ lão sẽ dẫn đến gặp mộ cha mẹ. Hắn bị bất ngờ, ngượng ngập đưa mắt nhìn lão Nhị. Lão xoa đầu trấn an hắn, “Cha mẹ, thật xin lỗi, để hai người đợi thật lâu, đây là con dâu tương lai của cha mẹ. Con biết là vội vàng nhưng cha mẹ đừng lo, em ấy thật sự, rất đáng yêu”.

“Ch…cha..m…mẹ… con…c…con sẽ đối tốt với.. với Lee.. không để anh ấy buồn phiền gì đâu…”, Triều Chi mắt kiên định nhìn mộ phần, rồi nhìn lão Nhị. Mặt đối mặt, trời mây và cha mẹ đã chứng kiến lời nói của cả hai.

Đến cuối ngày, Triều Chi vẫn ngượng ngập tức giận trừng lão Nhị, lão nhún vai cười xòa “đi ăn lẩu nhé?”, hắn đấm nhẹ vào lưng lão đáp lời “đi mau đi mau!!!”. Ăn lẩu sẽ kèm bia, trước giờ toàn uống rượu nên tửu lượng bia của Triều Chi không hề tốt, lần đầu uống bia chính là cảm giác thực ngon, đến khi say khước, cười ngốc ôm chặt lão Nhị, không an phận cọ tới cọ lui cọ ra lửa.

Từ cửa nhà đã ôm hôn nhau nồng nhiệt, Triều Chi thiếu điều dán chặt lấy lão Nhị. Hắn hé môi để lưỡi lão luồn vào càn quét khoan miệng, lưỡi quấn lấy lưỡi mà truyền dịch mật, khoé môi Triều Chi nhanh chóng tràn nước bọt, vô cùng câu dẫn với khuôn mặt hồng ửng không biết vì say hay vì ***.

“Triều Chi, giao cho tôi nhé?”, lão Nhị nhẫn nhịn, tay sờ loạn lên làn da đàn hồi nhẵn mịn của Triều Chi.

“Ân…cho anh, chỉ cần là anh, em giao cho anh hết.”

(Cảnh xuân lan tràn khắp nơi trong phòng)

Sáng hôm sau, lão Nhị theo thói quen dậy sớm, mở mắt ra là nhìn thấy tiểu bảo bối trong lòng, cái đầu xoăn xoăn vàng óng như sợi mì chôn trong lòng mình, lão bật cười mãn nguyện, ôm siết chặt lấy Triều Chi, cùng nhắm mắt ngủ thêm một chút nữa.

Ngày mới, hạnh phúc tới rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.