Nàng Tựa Mật Đào

Chương 49




Edit: Hà Thu 

Uống thuốc lại dùng bữa sáng xong, Tiêu Minh Triệt nghe Chiến Khai Dương cùng Sầm Gia Thụ bẩm báo mấy tin tức, sau khi phân phó xong, liền trở về tẩm phòng bắc viện ngủ bù.

Hắn cũng không phải thật sự làm bằng sắt, ở ngự tiền trực canh suốt đêm, lúc này ít nhiều cũng có chút mệt mỏi.

Nhưng trong lòng hắn vẫn canh cánh chuyện của Thái vương thúc, chờ Lý Phượng Minh cầm thuốc mỡ trừ sẹo tiến vào, hắn liền lên dây cót tinh thần nằm sấp ở giữa gối, híp mắt chậm rãi nói với nàng.

Trước kia Tiêu Minh Triệt chỉ dựa vào một loại bản năng chết lặng mà sống, giống như một con thú nhỏ đơn độc, không có nhiều tưởng niệm. Nếu không quá cần thiết, hắn đối với đại đa số mọi người đều mang theo sự cảnh giác cùng né tránh.

Sự lơ là bỏ bê giao tiếp với người khác trong một thời gian dài đã khiến hắn không giỏi nhìn mặt nói chuyện, thường xuyên không có cách nào phán đoán chính xác ngụ ý của người khác.

Hiện giờ rất nhiều chuyện đã khác, hắn biết chỉ có sống thành tư thái cường hãn, mới có thể đem Lý Phượng Minh vững vàng bảo vệ ở phía sau.

Cho nên gần đây hắn giống như một mảnh vải khô lâu ngày, liều mạng hấp thụ tất cả các loại nước, cũng buộc mình phải học hỏi, suy nghĩ về rất nhiều điều, để nhanh chóng cường đại và mạnh mẽ hơn.

Hôm nay sau khi xuất cung, Thái vương thúc ở trước cầu Bạch ngọc có ý chỉ “lời khen tặng trước khi chia tay”, Tiêu Minh Triệt vẫn để ở trong lòng.

Nhưng hắn thực sự nghĩ mãi mà không thể hiểu được ý đồ của Vương thúc, cho nên hắn lựa chọn xin sự giúp đỡ từ Lý Phượng Minh.

Lý Phượng Minh ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, ngón tay dính thuốc mỡ chậm rãi bôi lên vết thương sau lưng hắn.

Một lòng hai dạ nghe hắn trình bày xong chuyện sáng nay, trên tay Lý Phượng Minh hơi dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười.

“Ngài là không rõ tâm bệnh của phụ hoàng ngài là cái gì, hay là không rõ vì sao Thái vương thúc đột nhiên nhắc nhở ngài loại chuyện này?”

Điều Tiêu Minh Triệt không rõ, đương nhiên là cái thứ hai.

Chỉ là đôi khi đầu óc hắn không quá linh động, chứ không phải ngốc nghếch không biết gì. 

Trong triều đều biết, tâm bệnh lớn nhất của Tề đế trong lúc này, đơn giản chính là “muốn dốc sức đánh một trận với Tống quốc, triệt để phân định biên giới Nam Cảnh, nhưng phe chủ chiến Thái tử không thể đưa ra giải pháp đối với vấn đề thiếu hụt nguồn lực quân sự.”

Phương án giải quyết chuyện này, trong lòng Tiêu Minh Triệt cũng có chút ý tưởng. Sự hoang mang của hắn chỉ là Thái vương thúc mà thôi. 

Nhiều năm như vậy, Thái vương thúc ở trước mặt Tề đế luôn cúi đầu nghe theo, lúc nào cũng lấy thơ rượu phong nhã diễn xuất tránh hiềm nghi.

Ở giữa các hoàng tử cũng luôn mang trạng thái “mặt hồ tĩnh lặng”, cũng chưa từng phá lệ thân cận với ai, sợ mang đến nghi kỵ.

Hôm nay lại có thái độ khác thường, đột nhiên nhắc nhở Tiêu Minh Triệt nên làm thế nào để chiếm được sự yêu quý của Tề đế…

“Nàng nói xem, ông ấy đang rắp tâm chuyện gì?”

Tiêu Minh Triệt nhìn lại Lý Phượng Minh, đáy mắt trong veo hoàn toàn tín nhiệm.

Lý Phượng Minh cùng hắn bốn mắt chạm nhau, nghiêng đầu cười nói: “Thái vương thúc mấy chục năm qua chưa từng nói lung tung, cẩn thận chặt chẽ hơn nửa đời người mới giữ được chức vị nhàn vương phú quý. Cũng không phải hôm nay đột nhiên trở nên hồ đồ chứ?”

Tiêu Minh Triệt trở tay nhẹ nhàng nhéo lên đùi nàng: “Xin hãy giản lược một chút, đi thẳng vào vấn đề luôn được chứ.”

Loại câu hỏi ngược có ý tứ riêng này, chính là phương thức nói chuyện khó hiểu nhất đối với hắn.

Lý Phượng Minh cười giận vỗ một chưởng vào sau lưng hắn, không nặng, nhưng rất vang dội: “Có việc cần xin giúp đỡ, vậy mà ngài còn dám bóp ta?”

“Ta không bóp nàng, chỉ nhéo nhẹ thôi.” Hắn thúc giục nói: “Ý định của ông ấy đến tột cùng là muốn làm gì?” 

“Ông ấy tám phần là giúp phụ hoàng ngài làm một cái loa truyền thanh.” Lý Phượng Minh trực tiếp làm rõ: “Phụ hoàng ngài không có ý định cùng Tống quốc dông dài nữa.”

Trận chiến biên cảnh Tề Tống giằng co mấy chục năm, Nam cảnh Tề quốc cũng bị chiến hỏa cày qua cày lại mấy chục năm, thanh niên trai tráng binh sĩ, quốc khố các nơi cũng vì thế mà phải tiếp tục vận chuyển về phía Nam Cảnh, hao tổn qua nhiều. Trước mắt các nước láng giềng phía đông lại có động thái lạ, bộ tộc du mục cũng bắt đầu thoát khỏi khống chế.

Cái gọi là đau dài không bằng đau ngắn, nếu có thể một trận liền giải quyết xong tranh chấp biên giới đất đai với Tống quốc, Tề quốc mới có thể rảnh tay đề phòng các nước láng giềng phía đông và thu thập bộ tộc du đang muốn ngo ngoe rục rịch.

“Phụ hoàng ngài muốn nhanh chóng dốc sức đánh một trận quyết định càn khôn, cho nên nhất định phải giải quyết vấn đề thiếu thốn binh lực trong thời gian ngắn. Kỳ thật điều này không khó, chỉ cần hạ lệnh bắt đầu tuyển nữ binh, binh lực có thể nhanh chóng tăng lên gấp bội.” Lý Phượng Minh lắc đầu, nhếch môi cười nhạo.

“Một câu nói là có thể giải quyết xong mọi chuyện, ta có thể nghĩ đến, ngài có thể nghĩ đến, Thái tử, thậm chí phụ hoàng ngài cũng có thể nghĩ đến.”

Nhưng Thái tử không dám nhắc tới.

Từ xưa đến nay, lấy mạng đánh quân công là con đường nhanh nhất để dân thường nhảy lên tầng lớp cao hơn.

Nếu mở miệng chiêu mộ nữ binh, địa vị tổng thể của Tề nữ nhất định sẽ tăng lên nhanh chóng. 

Một số lượng lớn các nữ tử có thành tích trong quân đội sẽ hình thành một thế lực mới, họ sẽ trở thành trụ cột của cuộc đấu tranh giành quyền và lợi ích cho nữ tử.

Như vậy, việc công chúa vào triều thảo luận chính sự rất nhanh sẽ trở thành vấn đề không thể tránh khỏi trong triều đình Tề quốc.

Điều này đối với Thái tử hiển nhiên là bất lợi.

Tề Đế cũng không phải không dám nhắc tới, chỉ là lời này không thể trực tiếp từ trong miệng ông nói ra.

Ông là người đứng đầu một quốc gia, phàm là từ trong miệng ông nói ra, đó đều gọi là thánh ý quyết đoán.

Nếu đến lúc đó triều chính lấy phản đối chiếm đa số, ông liền không có đường lui, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ dẫn đến đại loạn cả nước.

Cho nên ông cần có người đứng ra, thay ông lên tiếng, trước tiên thăm dò phản ứng của triều chính.

Nghe Lý Phượng Minh rút tơ bóc kén, hai tay Tiêu Minh Triệt đan xen đặt trên gối, cằm gối trên cánh tay, như có điều ngộ ra.

“Thái vương thúc hôm nay chỉ điểm cho ta, là được phụ hoàng bày mưu tính kế?”

“Đúng vậy. Việc này gây bất lợi cho Thái tử, Hằng vương phe chủ hòa, hai người này đều không trông cậy vào được. Các quận vương khác lại không đủ phân lượng, phụ hoàng ngài lúc này cũng chỉ có thể trông cậy vào ngài.”

Nếu tiêu Minh Triệt đề xuất chuyện “chiêu mộ nữ binh”, chỉ cần trước đó câu thông đúng chỗ, lấy sự kính trọng của quân đội đối với Tiêu Minh Triệt, đại khái có thể bảo đảm phái phái võ tướng sẽ không có phản ứng quá lớn.

Như thế, Tề đế cũng chỉ cần trấn an Thái tử, lại lấy tư thái “ở giữa quyết định” tìm cách đè lại thế lực văn thần bảo thủ của phái Hằng Vương.

“Nhưng ngài phải chịu rủi ro. Nếu cuối cùng phụ hoàng ngài không thể thành công đè lại nhóm văn thần bảo thủ, thì ông ấy hơn phân nửa sẽ đẩy ngài ra chịu trách nhiệm.”

Cái gọi là thuật đế vương, cho dù có biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất thật. Trước khi làm bất cứ chuyện gì, đều chuẩn bị trước cho chính mình một người chịu tội để giữ lại đường sống.

Tiêu Minh Triệt bừng tỉnh thông suốt, liền bắt đầu mơ màng buồn ngủ: “Vậy trước khi ta rời kinh ta sẽ dâng tấu lên.”

Đưa xong tấu chương liền đi Nam Cảnh đi nhậm chức.

Nếu đến lúc đó làn sóng phản đối quá lớn, mà hắn lại đang ở biên cảnh, trận chiến nước miếng trong triều đánh có dữ dội tới đâu, thì nhất thời ba khắc cũng không lan xa đến như vậy, hắn chí ít vẫn còn thời gian tìm cách tự cứu mình thoát khỏi khốn cùng.”

“Thông minh hơn rồi đấy.” Cõi lòng Lý Phượng Minh tràn đầy vui mừng, thuận tay kéo chăn đắp cho hắn.

Tiêu Minh Triệt được khen ngợi giống như một con mèo lớn vừa đắc ý vừa lười biếng, nhắm mắt hừ nhẹ: “Lại nói, nếu như dễ dàng thành công, sau này ta có làm cái gì, ở trong mắt người khác cũng dễ dàng hơn.”

Lòng người chính là như vậy.

Một chuyện tất cả mọi người đều biết nên giải quyết như thế nào, nhưng mọi người lại vì cân nhắc qua lợi và hại cản trở nên bất động như núi. Đến lúc có một người đứng ra dễ dàng giải quyết tử cục, dưới tình huống bình thường, người này sẽ không dễ dàng nhận được khen ngợi cùng hồi báo.

Nhiều người sẽ cho rằng, người này giống như không cần tốn nhiều sức, đã đạt được lợi thế lớn. 

Chỉ khi kéo tất cả mọi người vội vàng thành kiến bò trên chảo nóng, mới thong dong gỡ rối cục diện, lúc này nỗ lực của hắn mới có thể được thừa nhận tối đa.

Lý Phượng Minh hơi sửng sốt, nhìn sườn mặt mệt mỏi của Tiêu Minh Triệt, thì thầm cười khẽ: “Ngài sắp xuất sư được rồi.”

“Là nhờ Vương phi dạy dỗ có phương pháp.” Hắn mơ hồ lẩm bẩm.

Lý Phượng Minh lẳng lặng nhìn hắn, im lặng cười khẽ. Nếu như vậy, nàng cũng yên tâm rồi.

***

Rất nhiều chuyện thường là một thông trăm thông, một thuận trăm thuận.

Khi Tiêu Minh Triệt chỉ là một hoàng tử không được quý trọng, hắn muốn cái gì cũng không có, bước đi khó khăn gian nan.

Vì hắn không có, cho nên cũng không có tham vọng gì. Tất cả chỉ là đờ đẫn chịu đựng mà sống, gian nan cầu sinh. 

Nhưng trải qua mấy năm ẩn núp cùng tích lũy từng chút lực lượng, hết thảy ở trong lặng yên không một tiếng động chậm rãi khác biệt.

Hắn đã giành được sự chấp thuận của các lực lượng quân sự bằng chiến công của mình; Thông qua gánh vác việc thông gia từ quận vương nhảy lên thân vương; Nửa năm nay lại có Lý Phượng Minh mấy lần chỉ điểm thời khắc mấu chốt, khiến hắn nhanh chóng đứng vững gót chân trong triều.

Thế lực khắp nơi đột nhiên ý thức được, dưới tử cục giằng co giữa Thái tử và Hằng Vương, rõ ràng còn tồn tại “khả năng thứ ba” của Hoài Vương.

Võ có Liêm gia, văn có Văn thị, hoàng tự có Phúc quận vương, Đại trưởng công chúa, Bình Thành công chúa, thậm chí cả Chính định bá phủ đã từng được hắn cứu giúp…

Thậm chí là cả Tề đế.

Rất nhiều người đều bất động thanh sắc bắt đầu thử đặt cược lên người Tiêu Minh Triệt.

Mà bên trong Hoài vương phủ, hết thảy cũng diễn ra tốt đẹp.

Mấy tháng nay, Chiến Khai Dương thỉnh thoảng vẫn được Lý Phượng Minh chỉ điểm, còn có Thuần Vu Đại không chút giấu diếm hướng dẫn cùng đốc thúc, sự tiến bộ của hắn có thể nói là nhanh như bay.

Khi hắn làm việc dần dần có quy tắc, Tiêu Minh Triệt cũng bắt đầu buông bỏ thành kiến “ghét bỏ” đối với hắn, bắt đầu giao trọng trách cho hắn, xem như chân chính coi hắn là cánh tay phải của mình.

Lại có đám người Sầm Gia Thụ vào phủ, Tiêu Minh Triệt lại càng như hổ thêm cánh.

Vạn sự đều đã sẵn sàng, các hạng mục như “Hoàn thiện chế độ xây dựng liên quan đến Hoài vương phủ”, “Tiến thêm một bước lớn mạnh thực lực”, “Tìm kiếm sự tiến bộ trong khi duy trì sự ổn định và phát động tác động đến cơ cấu triều đình”, và các hạng mục khác liền nhanh chóng được đưa lên chương trình nghị sự.

Chỉ cần vận khí của một người phát triển thuận lợi, cả người ở mọi phương diện đều sẽ nhanh chóng thay đổi.

Đi qua rất nhiều năm, thực quyền triều đình liên quan đến sự vụ, Tiêu Minh Triệt căn bản không có cơ hội tiếp xúc quá sâu, ngẫu nhiên có việc thình lình xảy ra, hắn cũng chỉ có thể vụng về ứng đối.

Bây giờ lại khác.

Hắn mỗi ngày đều gặp rất nhiều trường hợp khẩn cấp, và phải đối mặt với nhiều người khác nhau. Từng người từng chuyện, từng chút từng chút, đối với hắn đều là rèn luyện cùng mài dũa.

Tốc độ tăng trưởng của con người trong thực tế đúng là đáng kinh ngạc, dùng từ “tiến triển cực nhanh” để mô tả cũng không ngoa.

Tiêu Minh Triệt giống như một khối ngọc thô, ngày nào cũng tôi luyện trong nước và lửa, lại trải qua thiên đao vạn quả, rất nhanh liền lộ ra ánh sáng chói mắt ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới.

Trước mắt nhân tài, cơ hội đều lần lượt vọt về hướng hắn. Hắn không còn phải giật gấu vá vai*, cũng không cần phải ở thế bị động phòng ngự khắp nơi, giờ hắn đã có đủ nhân lực cùng tài nguyên để bố trí trước.

*Giật gấu vá vai là chỉ việc làm ăn luẩn quẩn cò con, không tạo ra được sự thay đổi lớn, lâu dài mà chỉ có tính chắp vá nhất thời.

Hắn đột nhiên bận rộn hơn bao giờ hết, cũng có mục tiêu rõ ràng, khí phách hăng hái mà trước nay chưa bao giờ có.

Ở bên ngoài cùng người chu toàn, ở bên trong cùng nhóm quân sư thức khuya dậy sớm, không thấy mệt mỏi chút nào.

Giống như đột nhiên đả thông hai mạch nhâm đốc*, trí tuệ, tâm tính đều nhảy vọt nhanh chóng, khống chế cục diện cũng dần thành thạo hơn.

*Mạch Nhâm ở phía trước thân người, nằm trên đường dọc giữa cơ thể, theo đường giữa bụng ngực lên mặt đến hàm dưới tại huyệt thừa tương. Mạch nhâm có liên quan đến lục âm kinh, gọi là “âm mạch chi hải”, có vai trò rất quan trọng trong vận hành khí huyết ở phần âm của cơ thể(vùng bụng ngực).

Mạch Đốc bắt nguồn từ Thận, chạy đến huyệt hội âm, Từ đây đường kinh chạy tiếp lên trên dọc theo cột sống đến cổ tại huyệt phong phủ ( từ đây đường kinh có nhánh đi sâu vào não), chạy tiếp lên đ ỉnh đầu đến huyệt bách hội, vòng ra trước trán, xuống mũi, môi trên (huyệt nhân trung) và ngân giao ở nướu răng hàm trên.

Lý Phượng Minh đứng ngoài quan sát thấy hắn biến hóa rõ ràng mà nhanh chóng, trong sự vui mừng cũng càng ngày càng yên tĩnh.

Đến đầu tháng tám, Tiêu Minh Triệt rốt cục mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng.

Bởi vì chẳng mấy chốc hắn sẽ đi Nam Cảnh nhậm chức, trong phủ có quá nhiều việc cần bố trí tốt, cho nên gần đây quá bận rộn, có khi thậm chí còn bận rộn tới mức quên mất ngày đêm.

Đã có một thời gian thật dài, hắn chỉ có thể vào lúc uống thuốc, bôi thuốc mới nhìn thấy Lý Phượng Minh.

Hắn không biết Lý Phượng Minh đang bận chuyện gì, chỉ biết nữ nhân này gần đây ngoại trừ lúc giám sát hắn uống thuốc, kiên nhẫn bôi thuốc mỡ trừ sẹo sinh cơ cho hắn ra, thì rất ít khi xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng sẽ không chủ động hỏi đến chuyện của hắn.

Nghe Chiến Khai Dương nói, nàng thậm chí ngay cả xuất phủ liên tục cũng sẽ đi cửa phụ, tận lực tránh tiếp xúc với phụ tá gia thần trước phủ.

Nếu là vương phi Tề quốc bình thường, loại tự giác cùng chừng mực này, là cực kỳ vừa vặn hợp lý.

Nhưng nàng là Lý Phượng Minh, loại hành vi này đặt ở trên người nàng, vậy thì rất khác thường.

Tiêu Minh Triệt càng nghĩ càng bất an, bưng chén thuốc lên không lập tức uống ngay, mà nhìn thẳng Lý Phượng Minh đang mỉm cười trước mặt: “Gần đây vì sao nàng lại mặc kệ không quan tâm ta?”

Lý Phượng Minh ôn nhu nhướng mày: “Nếu ta không quan tâm đ ến ngài, thì giờ phút này thứ ngài đang cầm trên tay là cái gì?”

“Không phải nói cái này.” Tiêu Minh Triệt có chút bực bội: “Ta sắp phải đi Nam Cảnh, nàng không lo lắng ta trong lúc bận rộn phạm sai lầm, không bố trí chu toàn được chuyện trong phủ sao?”

“Ngài làm việc tự có cách của ngài, ta cũng không phải là chuyện gì cũng đúng. Bây giờ trong lòng ngài đã có định kiến, nếu ta nói nhiều, có khi lại dễ dàng làm xáo trộn suy nghĩ của ngài.”

Thế gian không có hai bộ não giống nhau như đúc, rất nhiều chuyện cũng không phải chỉ có một phương  pháp giải quyết.

Tiêu Minh Triệt có thể dựa vào chính mình vững vàng đi về phía trước, nàng cũng không cần thiết phải cưỡng cầu hắn mỗi một bước đều đi theo con đường của nàng.

Nàng tin rằng trong tương lai gần, hắn sẽ cường đại tới mức hoàn toàn không cần nàng. Thậm chí, sự tồn tại của nàng đối với hắn mà nói, còn có thể trở thành một loại trở ngại cùng trói buộc nào đó.

Giống như cha mẹ của nàng.

Ngụy Đế trước đây cũng chỉ là một hoàng tử nghèo túng bị sung quân tới quận Khổ Hàn Châu, ngoại trừ thê tử, cái gì cũng không có.

Khi đó ông cũng nắm chặt tay thê tử, giống như nắm chặt một khúc củi ấm áp lại kiên định.

Về sau, bàn tay đã từng cho ông ấm áp cùng sức mạnh kia, ở trong lòng ông lại trở thành gông cùm xiềng xích.

Đã từng không thể thiếu là sự thật, sau này lại như xương cá mắc trong cổ họng cũng là sự thật.

Lý Phượng Minh vẫn rất tỉnh táo.

Nàng hiểu tâm ý cùng cảm giác của con người sẽ thay đổi dần theo hoàn cảnh, cho nên nàng chưa từng nghĩ tới muốn cùng Tiêu Minh Triệt đi đến tình trạng như cha mẹ mình.

***

Sáng sớm ngày mùng bảy tháng tám, trời còn chưa sáng, Khương thúc đã thay Tiêu Minh Triệt chuẩn bị tốt hành trang, quan viên văn võ đi theo nhậm chức cũng đã chờ ở ngoài cửa phủ.

Lại thật lâu không thấy bóng dáng Tiêu Minh Triệt.

Người bên ngoài đương nhiên sẽ không biết, từ giờ Dần* đến bây giờ, Tiêu Minh Triệt đã ra vào cửa phòng ngủ của Lý Phượng Minh mười mấy lần.

*từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.

Lý Phượng Minh phiền muộn không thôi đang nghiêng người quỳ gối trong trướng, tóc tai bù xù, trong lòng phập phồng không yên

Rõ ràng đã sớm nói xong, hôm nay nàng sẽ không dậy sớm đưa tiễn.

Lưu luyến chia tay đưa tiễn nhau mười tám dặm? Cái khung cảnh thảm siết sầu triền miên này, thật sự không thích hợp với nàng cùng Tiêu Minh Triệt.

Hơn nữa, hắn chỉ là đi nhậm chức, cũng không phải đi đánh giặc, làm ra bầu không khí thương cảm vậy làm cái gì? Vô duyên vô cớ tìm xúi quẩy hả?

Mấy ngày trước khi nói đến chuyện này, Tiêu Minh Triệt đã đồng ý, hai người thống khoái đạt thành nhận thức chung. 

Nhưng hôm nay chuyện đến trước mắt, hắn lại không thống khoái chút nào. 

Lý Phượng Minh mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, căm giận liếc nhìn người vừa vòng trở lại đứng trước giường.

“Chuyến trước là quên lấy đi bội ngọc, chuyến vừa rồi là quên đem kim ấn giao cho ta, lần này lại quên cái gì nữa?”

Tiêu Minh Triệt từ trên cao nhìn xuống, mặt không chút thay đổi quan sát nàng: “Có một kiện hành lý rất quan trọng quên mang theo.”

“Hành lý của ngài là Khương thúc tự mình chuẩn bị, lúc này khẳng định tất cả đều ở trên xe ngựa.” Lý Phượng Minh nhíu mày: “Hơn nữa, cho dù ngài có quên hành lý gì đó, vậy cũng nên ở bắc viện. Ngài chạy đến chỗ ta làm gì?”

“Hành lý quan trọng nhất của ta lại không ở bắc viện.”

Tiêu Minh Triệt nói xong, đột nhiên cúi người xuống, kéo chăn quấn quanh người nàng, sau đó bế đi.

Đột nhiên trời đất quay cuồng, Lý Phượng Minh liên tục không ngừng ôm lấy cổ hắn: “Phát điên gì vậy?”

“Ta đã kỹ nghĩ rồi, vẫn là đem nàng mang theo bên người mới thỏa đáng.” Tiêu Minh Triệt dừng bước, hợp tình hợp lý nghiêng đầu nhìn nàng.

Nàng nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Thỏa đáng cái quỷ. Nam Cảnh nhà ngài bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, thiên kim chi tử, họa bất thuỳ đường*, có hiểu hay không? Ta rất quý giá đấy.”

*Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường: Câu này xuất hiện trong Sử ký, là ngạn ngữ dân gian, ý nói kẻ giàu có trong nhà cất giữ nhiều vàng bạc, sẽ không dám ngồi gần lối vào chính đường, vì sợ sẽ có người đập mái ngói mà xông vào. Trong Sử Ký – Tư Mã Tương Như Liệt truyện, câu này ý nói, nếu thấy nơi nguy hiểm thì phải tránh đi. Còn có ý nói, tiền là vật ngoài thân, phải biết giữ tính mạng của mình, không nên tùy tiện nhảy vào chỗ nguy hiểm

Đạo lý này Tiêu Minh Triệt đều hiểu, chỉ là không nỡ phải chia tay mà thôi.

Thấy hắn còn cứng đờ bất động, Lý Phượng Minh bám lấy hai vai hắn, duỗi thẳng lưng vươn người lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ nhàng: “Thả ta trở về, sau đó tranh thủ thời gian lên đường đi.”

Nàng tin tưởng Tiêu Minh Triệt giờ phút này không nỡ bỏ là phát ra từ tận đáy lòng.

Người này từ nhỏ đến lớn những thứ có được không nhiều. Nửa năm nay, hai người ít nhiều có chút ý tứ nương tựa lẫn nhau, cho nên hắn luyến tiếc.

Nhưng tương lai hắn sẽ có rất nhiều thứ mà bây giờ hắn không dám nghĩ tới.

Sẽ gặp rất nhiều người và nhận được nhiều thứ tốt hơn nữa.

Hắn rất nhanh có thể quen với việc bên cạnh không có Lý Phượng Minh.

Giống như như gần một tháng gần đây, hai người bọn họ ở trong phủ, nhưng kỳ thật mỗi người một việc, thời điểm chung đụng ở riêng với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hắn vẫn sống tốt như thường, cũng không có quá nhiều ảnh hưởng. Không phải sao?

Tiêu Minh Triệt bế nàng, thong thả chậm chạp trở về trước giường, một lần nữa đặt nàng trở lại giường.

Hắn mang khuôn mặt lạnh lùng không yên, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, giống như là nâng một con búp bê sứ, nhẹ nhàng phóng khoáng.

Lý Phượng Minh quỳ gối trên giường, ngửa đầu cười nhìn hắn, giọng nói ôn nhu: “Đi đi. Nên làm cái gì làm cái đó, thuận theo suy nghĩ trong lòng mình mà làm cho tốt. Chờ đến mùa đông trở về, ngài sẽ hoàn toàn khác biệt.”

Nếu mọi việc thuận lợi, Hoài vương Tiêu Minh Triệt khi đó sẽ là thế lực mới nổi được chú ý nhất trong triều đình Tề quốc. Còn có thể là anh hùng trong lòng toàn bộ kinh thành Ung Quốc, thậm chí cả các cô nương Tề quốc.

Tiêu Minh Triệt cúi người đến gần nàng, chóp mũi nhẹ nhàng cùng nàng chạm nhau: “Khi đó, nàng có thể ở ngoài cửa thành đón ta hay không?”

Lý Phượng Minh nhắm mắt cười khẽ: “Yên tâm. Đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người đi đón ngài.”

Nàng không xác định khi đó mình còn ở Ung Kinh hay không.

Nhưng nàng xác định, đợi đến ngày Tiêu Minh Triệt trở về, ngoài cửa thành sẽ có mười dặm phồn hoa nghênh đón, cho dù là đầy trời gió tuyết cũng không ngăn được vô số khuôn mặt tươi cười như hoa nở rộ vì hắn.

“Ta mặc kệ người khác, chỉ cần nàng đến đón ta.” Trong giọng nói của hắn ẩn giấu vài phần bướng bỉnh, giống như nhất định phải đòi được nàng một câu hứa hẹn. 

Lý Phượng Minh bất đắc dĩ mở một con mắt cười, ranh mãnh nói: “Nếu ta không đi đón ngài, ngài nhất định không chịu vào thành sao?”

“Đúng.” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi nàng, tiếng nói trầm khàn có chút run rẩy: “Phải nhìn thấy nàng, ta mới tìm được đường về nhà.”

Lý Phượng Minh thừa nhận nụ hôn sâu quấn quýt của hắn, nhưng không đáp ứng hắn nửa chữ.

Nàng nghe thấy hết, nhưng nàng không tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.