Nàng Tựa Mật Đào

Chương 29




Edit: Hà Thu

Bánh xe lộc cộc lăn bánh, đèn bão chắn gió trên cửa xe cùng rèm xe lắc lư nhẹ nhàng.

Đèn bão cách lớp che đậy mỏng manh của thủy tinh tản ra ánh sáng ấm áp nhu hòa, ánh đèn kia cũng đung đưa lay lắt theo, xuyên thấu qua khe hở của rèm xe chiếu vào trong khoang xe tối tăm.

Sau lưng Lý Phượng Minh chống lên vai phải Tiêu Minh Triệt, thoáng quay đầu giương mắt lên nhìn hắn.

Tiêu Minh Triệt rũ mắt nhìn đôi mắt mị nhãn như tơ say lờ đờ của nàng, cổ họng không kiềm chế được lăn lăn vài lần.

Trong đầu hắn rối bời, giữa lồ ng ngực giống như bị một đống ma chướng không rõ ràng chặn lại.

Hắn rất chắc chắn, mình không có quá chén trong bữa tiệc cung yến tối nay.

Cho nên càng không nghĩ ra, vì sao mình lại say rượu phát điên theo Lý Phượng Minh.

Hắn không rõ vừa rồi vì sao lại muốn hôn con ma men này một cái. Càng không rõ giờ phút này vì sao lại không cương quyết cự tuyệt thỉnh cầu “thử một lần nữa” của nàng.

“Hôn lại một lần nữa, không phải không được. Nhưng  trước hết nàng phải trả lời một vấn đề của ta đã.” 

Trong giọng nói say khướt của Lý Phượng Minh tràn đầy sự hoang mang: “Gì?”

“Nàng có biết ta là ai hay không?”

Trong lúc đầu váng mắt hoa, Tiêu Minh Triệt nghe thấy thanh âm khàn khàn của mình hỏi ra một vấn đề khiến chính mình còn khó hiểu.

Hỏi cái này làm cái gì? Nàng lúc này chỉ là con ma men thôi.

“Không ai dạy ngươi quy tắc sao? Lý Phượng Minh điện hạ muốn hôn ngươi, cái này gọi là ‘sủng ái’, ngươi hẳn là nên vui vẻ chịu đựng, chỗ nào nhiều vấn đề như vậy?”

Lý Phượng Minh có chút bất mãn hừ hừ, trở tay ôm lấy gáy hắn, muốn đem mặt hắn ép về phía mình.

Chẳng qua, giờ phút này cánh tay của nàng mềm nhũn vô lực, nếu không có Tiêu Minh Triệt thuận theo phối hợp, nàng cũng không dễ dàng trộm hương thành công.

Đôi môi đỏ mọng mềm mại đã gần trong gang tấc, hai người đều nghe thấy rõ hơi thở của nhau.

Tiêu Minh Triệt cắn răng nhắm mắt lại, cố nén phần dã vọng điên cuồng đang lan tràn trong lòng.

Hắn ngoan cường duy trì khoảng cách rộng hai ngón tay giữa môi với môi, không để cho người say rượu trong ngực dễ dàng thực hiện được ý đồ.

Hắn càng không xác định được giữa mình và nữ nhân này, rốt cuộc ai mới là người say rượu ——

Đầu tiên, hắn thế mà nghe không hiểu Lý Phượng Minh đang nói cái gì.

Thứ hai, mắt thấy nữ nhân này đã say đến hồ ngôn loạn ngữ, hắn vẫn muốn từ trong miệng nàng lấy được một đáp án chính xác.

“Nàng phải trả lời trước. Ta là ai?”

Tiếng nói mơ hồ của Lý Phượng Minh vừa gấp vừa tức giận: “Chẳng cần biết ngươi là ai, cái đó không quan trọng. Bây giờ ngươi chỉ cần nói có nguyện ý cho ta hôn hay không thôi.”

Không quan trọng?!

Ba chữ này giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần nóng bỏng của Tiêu Minh Triệt đột nhiên lạnh buốt.

“Ý của nàng là, bất kể là ai, đều có thể hôn nàng?” 

“Là bị ta hôn.” Lý Phượng Minh nhấn mạnh.

Hiển nhiên, trọng điểm trong lòng con ma men này, cùng điều mà hắn để ý, hoàn toàn không phải cùng một chuyện.

“Hôn cái quỷ. Buông tay ra! Lý Phượng Minh, nàng… Này!”

***

Ngày kế tiếp sau khi tỉnh lại, Lý Phượng Minh chỉ hận không thể đập đầu chết trên cột giường.

Đối với chuyện xảy ra sau khi xuất cung đêm qua, những thứ nàng nhớ rõ đều là mấy phân đoạn vụn vặt rời rạc, nhưng những vụn vặt kia cũng đủ để nàng cảm thấy xấu hổ lúng túng.

Nàng nhớ rõ, ở trên xe ngựa, mình một khắc trước còn tuyên bố với Tiêu Minh Triệt rằng “Ta tuyệt đối sẽ không hôn ngươi”, một khắc sau liền quấn lấy người ta đòi hôn.

Còn nhiều lần nhấn mạnh, đây là sự sủng ái của Lý Phượng Minh điện hạ.

Cuối cùng bị cự tuyệt, còn giở trò cưỡng hôn.

Say đến thần trí không rõ, thế mà còn có thể đánh lén cưỡng hôn! Nàng khó có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình.

Nhưng mà Tân Hồi nói cho nàng biết, những thứ nàng nhớ rõ, còn chưa tính là chi tiết đặc sắc nhất của đêm qua.

“….Lúc đó ta tới đỡ ngài xuống xe ngựa, ngài nhào tới trên người ta, dặn dò ta lập tức mang ngài trở về viện này. Còn tức giận chỉ vào Hoài Vương, lớn tiếng la hét, nói hắn không cho ngài hôn, cho nên ngài tuyệt đối sẽ không đi bắc viện.”

Tân Hồi cố nén xúc động bật cười, dáng người thẳng tắp đứng trước màn giường, chỉ tiết tỉ mỉ thuật lại kỳ tích điên cuồng của Lý Phượng Minh điện hạ hôm qua.

“Lúc ấy Khương thúc Khương thẩm, mấy người phục vụ bắc viện, thêm Châu nhi cùng Chiêu Phúc, còn có ta cùng Thuần Vu, đều ở đó.”

Nhiều người như vậy ở đó đều nghe được rõ ràng, mạch lạc. Trước mắt đã một đêm trôi qua, chắc hẳn toàn bộ người của Hoài vương phủ đều đã biết bí mật “Hoài vương điện hạ không chịu để vương phi hôn” này.

Lại liên tưởng trước đó Thái tử từng tiết lộ có thứ “không sạch sẽ” trong phủ này, nói không chừng trước khi mặt trời lặn hôm nay, toàn bộ người Ung kinh thành đều sẽ biết bí mật này.

Lý Phượng Minh xấu hổ nằm sấp vùi mặt vào trong gối, tay nắm chặt thành nắm đấm đấm mạnh vào giường.

Đã vậy Tân Hồi còn bổ sung thêm một đao nữa: “Kỳ thật đây cũng không phải là điều xấu hổ nhất. Xấu hổ nhất chính là, Hoài Vương căn bản không nói muốn cho ngài tới bắc viện.”

Nói xong, nàng nhịn không được cười ra tiếng.

“Ngươi câm miệng lại, lập tức biến mất cho ta.” Dứt lời, Lý Phượng Minh kéo chăn bịt đầu, phát ra tiếng thét chói tai kéo dài mà tuyệt vọng.

Nàng lớn như vậy rồi, cũng không phải là lần đầu tiên say rượu, mà là lần đầu tiên mất mặt như vậy.

Thật không biết phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể chống đỡ, giúp nàng ngoan cường sống sót đây.

***

Thuần Vu Đại tìm Chiến Khai Dương hỏi thăm, mới biết đêm qua Lý Phượng Minh vì sao lại say thành như vậy.

Rượu trong yến tiệc cung đêm qua xuất phát từ thiếu phủ hoàng gia Tề quốc, tên là “Túy Hoa Ẩm”. Uống vào mát lạnh mềm mại, trong dư vị có một chút trái cây ngọt ngào, hương vị cực ngon, lại giống như không có chút men nào, rất dễ khiến người ta tham chén.

Rượu này bình thường chỉ xuất hiện ở cung yến Tề quốc, bên ngoài cũng ít khi thấy.

Lý Phượng Minh đến nước Tề còn chưa tới một năm, lúc đại hôn làm lễ hợp cẩn cũng không dùng loại rượu này, cho nên đối với nồng độ của rượu này hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng ở trong cung yến trước sau phải uống hơn nửa vò, không say rồi điên mới là lạ.

Sớm biết rằng ngàn vàng khó mua mà.

Lý Phượng Minh ở trong phòng ngủ trốn suốt một ngày, đến buổi chiều mới cố nén xấu hổ, cho phép Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi đưa thức ăn vào.

Nàng cũng không có thói quen dùng cơm ở phòng ngủ, nhưng hôm nay thật sự là không có mặt mũi nào bước ra khỏi phòng.

Lý Phượng Minh ăn không biết vị mà gắp lấy gắp để, không dám ngẩng đầu.

Nàng trước đây cũng không phải chưa từng uống say, nhưng lần quá phận nhất, cũng chỉ là trèo lên nóc nhà ngắm trăng ngâm thơ mà thôi.

Đêm qua vì sao lại say đến cưỡng hôn Tiêu Minh Triệt? Nàng suy nghĩ cả ngày, vẫn không thể giải thích được.

Thuần Vu Đại nhíu mày, nghiêm khắc trừng mắt nhìn Tân Hồi: “Gần đây có phải ngươi lại cho điện hạ xem sách lộn xộn vớ vẩn gì đó hay không?!”

Tuy Thuần Vu Đại yếu đuối mềm mỏng, hai tay trói gà không chặt, thế nhưng khi nàng nghiêm túc nhắc nhở người khác, ngay cả Lý Phượng Minh cũng phải sợ hãi nàng ba phần, chứ đừng nói là Tân Hồi.

“Oan uổng quá! Điện hạ muốn hỏi mượn, nhưng căn bản là ta không cho mà!”

Tân Hồi giơ cao hai tay làm trạng thái đầu hàng.

“Mấy ngày trước đây vì để lấy được Diễm hương xuân truyền kỳ, nàng vừa uy hiếp vừa dụ dỗ ta, một đường đuổi theo ta từ nơi này đến diễn võ trường, cho dù như vậy ta cũng không cho!”

Lý Phượng Minh không yên lòng nghe hai người bọn họ nói chuyện, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Bắc viện hôm nay…. Có động tĩnh gì không?”

Tân Hồi vội vàng đáp: “Sáng sớm Hoài vương đã ra ngoài, chỉ mặc thường phục. Ngay cả Chiến Khai Dương cũng không biết hắn đi đâu.”

“Đi cửa trước hay cửa sau?” Lý Phượng Minh vội vàng ngẩng đầu lên, vừa chột dạ lại bất an.

“Ta nhớ Châu nhi đã nói qua, cửa sau của Hoài vương phủ đi ra ngoài không xa, hình như chính là một con sông?”

Thuần Vu Đại cầm khăn tay lau khóe môi cho nàng, không nhịn được cười: “Cho dù Hoài vương có giận thế nào đi nữa, cũng không đến mức bị vương phi của mình cưỡng hôn, liền đi nhảy sông chứ?”

Con người đó, thực sự không thể làm điều trái với lương tâm mà. Lòng mang chột dạ sẽ trở nên ngu ngốc.

“Cũng đúng. Sắp đến Hạ vọng thủ sĩ, hắn vốn nên đi lại các nhà nhiều hơn.” Lý Phượng Minh đỡ trán, xấu hổ đến mức mười ngón chân ở trong giày cũng cuộn thành một đoàn.

“Các ngươi nói xem, con người có thể giống như con báo hay không, cũng có kỳ động d*c ấy?”

Trong ngự uyển của hoàng gia Ngụy quốc có một tòa nhà báo, Lý Phượng Minh lúc trước cũng từng thấy qua lúc con báo động d*c. 

Giờ phút này ngẫm lại, đêm qua nàng hình như có chút xu hướng đó. Hoàn toàn không có đạo lý gì để nói, vừa thú vừa dục, không hề có nhân tính.

Cũng may nàng vốn đã đánh không lại Tiêu Minh Triệt, đêm qua lại say thành như vậy, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Thuần Vu Đại bất đắc dĩ thở dài: “Thực ra nói như vậy, cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Dù sao, đợi đến cuối mùa thu năm nay, điện hạ cũng tròn hai mươi rồi.”

Nếu không phải hơn hai năm trước xảy ra biến cố kia, sau lễ trưởng thành Lý Phượng Minh nên chọn người thích hợp để thành thân, sẽ không bị kéo dài đến mười chín tuổi mới đến nước Tề hòa thân.

Lý Phượng Minh buông đũa xuống, nắm vuốt lỗ tai xấu hổ nóng bừng: “Mặc kệ nói như thế nào, đêm qua ta không để ý đến ý nguyện của hắn đã cưỡng hôn hắn. Sai là sai, dù sao ta cũng phải bù đắp.”

Tuy nói nàng chưa có kinh nghiệm, nhưng trong những lời dạy mà nàng từng tiếp nhận, nam hoan nữ ái cũng không phải là tội lỗi gì ——

Nhưng điều kiện tiên quyết là hai bên ngươi tình ta nguyện.

Vấn đề là ở đây.

Nàng nhớ rõ đêm qua Tiêu Minh Triệt rõ ràng cự tuyệt.

Hơn nữa, ngay từ đầu nàng và Tiêu Minh Triệt đã nói rồi, song phương dùng phương thức lợi ích đồng minh cùng chung sống.

Đêm qua mặc dù là do say rượu, nhưng kết quả sự thật vẫn chính là nàng cưỡng hôn người ta, phá vỡ ước định trước đó của hai bên.

Nếu bịa đặt giả ngu, điều này không phù hợp với quy tắc làm việc của nàng.

Nhưng chỉ xin lỗi lại quá mức nhẹ nhàng, căn bản không đủ để tu bổ hiệp ước đã vỡ…

Suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên kết thúc như thế nào, Lý Phượng Minh phiền não ôm đầu.

“Cả đời này ta sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Ta mà uống nữa thì ta không phải là người.” 

***

Giờ Dậu*, Tiêu Minh Triệt hồi phủ, đến tiểu viện của Lý Phượng Minh.

* 17h đến 19h.

“Người bị hại” đêm qua chủ động đến cửa, lưu manh đùa giỡn xong không biết kết thúc như thế nào – Lý Phượng Minh lại ở trong phòng ngủ cào tóc phát điên.

Vừa nghe thấy Tiêu Minh Triệt ở ngoài cửa phòng, trong đầu nàng nhất thời trắng xóa, cả người giống như bị gác trên đống lửa.

Thấy là không dám gặp. Thứ nhất vì chột dạ, thứ hai là tóc tai bù xù, thật sự cũng không thích hợp lộ diện.

Thế là nàng nấp ở phía sau cánh cửa, giống như một tên trộm chỉ dám hé mở một khe cửa nhỏ, để lộ một nụ cười lúng túng.

Tiêu Minh Triệt hôm nay không biết đi gặp ai, ăn mặc hoàn toàn bất đồng với bình thường.

Buộc tóc bằng quan tố ngân, mặc áo choàng rộng tay màu vàng mềm mại, thắt lưng màu bạc thắt chặt eo gầy.

Hoàng hôn mùa xuân phác họa bằng ánh nắng vàng dọc theo đường nét thân hình của hắn, làm nổi bật ngũ quan tinh xảo anh tuấn lạnh lùng, khuôn mặt có ánh sáng rạng rỡ.

Hắn chắp tay đứng khuất bóng ở cửa, không buồn không vui, quanh thân lộ ra một loại trầm tĩnh cấm dục khó có thể diễn tả.

Lý Phượng Minh mạnh mẽ cưỡng ép nhịp tim đột nhiên mất trật tự, âm thầm dời mắt, hắng giọng: “Cái kia, đêm qua ta, thật sự là vô cùng …”

Tiêu Minh Triệt vươn tay trái xòe ra, mặt không chút thay đổi cắt ngang lời nàng: “Chìa khóa khố phủ. ”

Lý Phượng Minh hơi giật mình, chợt bừng tỉnh hiểu ra.

Lúc trước Tiêu Minh Triệt cho nàng chìa khóa khố phủ, điều kiện chính là để nàng về sau đừng đụng vào hắn. Đêm qua nàng phá hỏng lời hứa, đương nhiên không có đạo lý vẫn yên tâm thoải mái để nàng giữ tiếp.

“Được. Ngài chờ một chút.”

Nàng bước nhanh trở về gian trong, từ trong tủ đấu điêu hoa lấy ra hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn đựng chìa khóa khố phủ của Tiêu Minh Triệt.

Nói đến cũng oan, chìa khóa khố phủ này ở trong tay nàng hơn nửa năm, nàng còn chưa có cơ hội sử dụng đến nửa đồng của Hoài vương phủ, đã phải trả vật về cho nguyên chủ.

Thật sự là lấy giỏ trúc múc nước mà, chưa vớt được tí tiện nghi nào cả, càng nghĩ càng thấy thiệt thòi.

Lúc từ khe cửa đưa hộp ra ngoài, Lý Phượng Minh rầu rĩ thấp giọng: “Chuyện đêm qua, ta thật sự rất xin lỗi. ”

Ánh mắt Tiêu Minh Triệt có chút cổ quái dao động, nhàn nhạt nhìn nàng: Ừm.”

“Khụ, cho ta mặt dày hỏi một câu.” Lý Phượng Minh ngượng ngùng nói: “Quan hệ đồng minh cộng sinh của chúng ta, có thể tiếp tục duy trì không?”

Tiêu Minh Triệt tiếp nhận hộp, trầm mặc, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vấn đề đêm qua ta hỏi nàng, có đáp án chưa?”

Tối qua hắn đã hỏi gì?

Lý Phượng Minh trốn ở sau cửa, đảo mắt nhìn về phía cánh cửa, dùng sức nhớ lại một lát: “Ngài hỏi ta ‘ngài là ai’? Ta chỉ nhớ rõ ngài hỏi ta cái này thôi.”

Đây là cái vấn đề quỷ quái gì vậy? Đối với hắn rất quan trọng trong mối quan hệ đồng minh sao?

Trong lòng Tiêu Minh Triệt thầm run rẩy, siết chặt hộp trong tay: “Nhớ không nổi thì thôi.”

Vậy xem ra là hỏi vấn đề khác.

Lý Phượng Minh nghiêng đầu nhìn hắn từ khe cửa, nhỏ giọng nói: “Ta không nhớ rõ. Nếu là câu hỏi rất quan trọng, bây giờ ngài hỏi lại một lần được không?”

“Không cần.” Tiêu Minh Triệt xoay người rời đi.

“Vậy cái kia, chuyện đồng minh ý?” Lý Phượng Minh hướng về phía bóng lưng hắn truy vấn: “Ta có thể làm chút gì đó để vãn hồi không?”

“Đồng minh tan vỡ, không vãn hồi được.” Bóng lưng Tiêu Minh Triệt tản ra lạnh lẽo.

Lý Phượng Minh tự biết mình đuối lý, cũng không tiện tranh luận cái gì, chỉ có thể yếu ớt thở dài.

***

Đến mùng ba tháng năm, Lý Phượng Minh cuối cùng cũng qua khỏi trận xấu hổ kia.

Sáng sớm sau khi thức dậy, nàng hủy bỏ thói quen luyện công buổi sáng, gọi Thuần Vu Đại tới.

“Ngươi đi Quế Tử Khê xem tiến độ của ‘Tường vi thủy’ và ‘Đào hoa kiều’. Nếu đã ra thành phẩm, bất luận là bao nhiêu, trước tiên đều chuyển đến cửa hàng. Để cho Ngọc Phương an bài tốt, cùng nhóm Ngọc dung tán, La ly dạ hương đã chế tạo xong trước đó cùng nhau bày ra. Trước tiên ngươi tìm thương nhân cung cấp đặt mua lô nguyên liệu tiếp theo, chuyện tiền bạc, ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Lý Phượng Minh hai ngày nay buồn bực ở trong viện xấu hổ phát sầu, ngay cả tên thương hiệu cũng chưa kịp lấy.

Hôm nay đã bình tĩnh lại, mọi chuyện phải được đẩy nhanh.

Bây giờ cửa hàng mới khai trương, khắp nơi đều cần đến tiền, chính là thời điểm chỉ tiêu ra chứ không kiếm vào được, mấy trăm lượng vàng trên tay nàng đã sắp thấy đáy.

Hôm trước đem chìa khóa khố phủ trả lại cho Tiêu Minh Triệt, sau đó cần xoay vòng cũng không tiện mượn tiền của Hoài vương phủ nữa, chỉ có thể tìm cách khác.

“Tường vi thủy cùng Đào hoa kiều hẳn là có thể xuất hàng rồi. Nhưng vì sao điện hạ lại đột nhiên gấp gáp như vậy?”

“Hôm cung yến ngày ấy, lúc làm lễ trước mặt Hoàng hậu, có mấy người hỏi vì sao Văn Âm lại trắng trẻo hơn rất nhiều.” Lý Phượng Minh cười cười: “Ta liền thuận thế nói cửa hàng ở chợ phía đông, chắc hẳn lần lượt sẽ có khách tìm tới cửa.”

Sau khi Thuần Vu Đại lĩnh mệnh mà đi, Lý Phượng Minh lại gọi Tân Hồi tới.

Lúc Tân Hồi vào phòng ngủ, Lý Phượng Minh đang ngồi ở bên bàn tròn nhỏ, trên bàn bày một hộp trân châu, còn có mấy món trang sức nhỏ mang từ Ngụy quốc tới.

“Điện hạ, ngài đây là muốn làm cái gì?” Tân Hồi bối rối khó hiểu.

Lý Phượng Minh nói: “Số vàng còn sót lại cũng không đủ mua một nhóm nguyên liệu.”

Vào mùa đông, Hoàng hậu phái người đưa một ít đồ vật ban thưởng đến hành cung, khen ngợi Lý Phượng Minh “có công hầu bệnh” trước mặt Thái hoàng thái hậu.

Trong đó đại đa số đồ vật đều đánh ngự ấn của thiếu phủ hoàng gia, trang sức cũng không phải quy chế người bình thường có thể đeo.

Mà đồ cưới nàng mang đến từ Ngụy quốc đến tuy coi như phong phú, nhưng tình huống cũng không khác gì hai cái trên. 

Tính tới tính lui, cũng chỉ có hộp trân châu này là có thể bán đi lấy tiền. Không có ấn ký của hoàng thất, người nào dùng cũng không vượt quá chế độ, thuận tiện ra tay.

Đây là quà kèm theo mà lúc Tiêu Minh Triệt ở Nam Cảnh hồi âm thư đã cho nàng, phỏng chừng chính người nọ cũng đã quên.

“Mấy món này mặc dù là từ Ngụy quốc mang đến, nhưng không phải của hồi môn. Ngươi hẳn là nhận ra.”

Lý Phượng Minh cầm lấy một cái tiểu phát quan điểm phù dung vàng châu ngọc, lưu luyến vuốt v e không rời.

“Đây là Ninh nhi đưa cho ta. Không thể bán, coi như cầm thôi, chờ cửa hàng hồi vốn sẽ chuộc lại, bảo chưởng quầy tiệm cầm đồ bảo quản cẩn thận một chút. Về phần bộ này, nàng dùng đầu ngón tay đẩy đẩy bộ trang sức nhỏ hình hoa sen kia, bất đắc dĩ cười khẽ: “Bán đi.”

“Điện hạ! Đây chính là…” Tân Hồi lộ vẻ thấp thỏm.

Lý Phượng Minh giơ tay che môi, lười biếng ngáp một cái: “Cũng không phải là thứ độc nhất vô nhị khắp thiên hạ không ai có, bán thì bán, không dễ dàng bị phát hiện như vậy đâu.”

“Điện hạ từ nhỏ đã là một người nhớ rõ tình bạn cũ. Thật sự bỏ được sao?”

“Vì bảo vệ cái mạng nhỏ quý giá này của ta, những đồ vật ta bỏ lại còn ít sao? Cái này tính là cái gì?”

Lý Phượng Minh mây trôi nước chảy, giống như là đang nói chuyện của người khác.

“Ngươi cứ chờ mà xem, chỉ cần Nguỵ quốc định ra được nhân tuyển cho vị trí trữ quân, thích khách được Đông cung phái đến ám sát ta rất nhanh sẽ đến Ung kinh thành.”

Hòa thân đến nước Tề vốn chỉ là kế tạm thời, hiện giờ nàng đã đắc tội triệt để với Tiêu Minh Triệt, ở chỗ này đã hoàn toàn mất đi che chở, vốn không thể ở lâu được.

Trận rượu điên cuồng mấy ngày trước ngày vừa rải xong, liền chú định thời gian còn lại của nàng không nhiều lắm.

Kiếm thật nhiều tiền rồi chạy trốn mới là việc cấp bách, không có gì không nỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.