Nàng Tựa Mật Đào

Chương 13




Edit: Hà Thu

Lúc đầu Tề Đế theo lời bẩm báo chạy đến, cũng không ngờ cục diện lại làm thành tình trạng bực mình như thế, liền quên không để cho tông thân dòng họ tránh đi.

Khi ông nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Minh Triệt, trên người hình như còn khoác ngoại bào của nữ tử hoàng tộc Nguỵ quốc, sắc mặt vốn đang giận dữ lại càng đen hơn.

Ông áp chế lửa giận, lệnh cho người hầu bên cạnh mang Tiêu Minh Triệt đi xử lý miệng vết thương.

Phía sau lưng nhiều gai đâm như vậy, nếu không gắp ra, không biết thương thế còn biến thành cái dạng gì nữa.

Tuy không vui, nhưng rốt cuộc vẫn là con ruột của mình. Trước mắt bao nhiêu người thế này, nếu hoàn toàn không quan tâm, thì cũng không hay cho lắm.

Tiêu Minh Triệt vốn không muốn đi, lộ vẻ sợ Lý Phượng Minh ở lại một mình sẽ chịu thiệt thòi.

Lý Phượng Minh nhận ra được ý tứ kháng cự quanh người hắn, liền vỗ nhẹ cánh tay hắn, dùng ánh mắt ý bảo hắn an tâm, trong miệng vẫn còn hơi run rẩy nói: “Đa tạ phụ hoàng.”

Tiếp theo, Tề Đế lệnh cho người bên ngoài rời khỏi trắc viện, chỉ gọi Lý Phượng Minh, Tiền Chiêu Nghi cùng Thái tử tiến vào chính sảnh trắc viện.

Nhìn thấy Tề Đế, Tiền Chiêu Nghi lúc trước còn kinh hoảng luống cuống bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.

Ban đầu khi Lý Phượng Minh mạnh mẽ xông vào, Tiền Chiêu Nghi bị đánh cho trở tay không kịp.

Nàng được Tề Đế cho phép ở đây “dạy dỗ” Tiêu Minh Triệt, cho dù Thái tử muốn nhúng tay vào việc này, cũng sẽ không quyết đoán như thế.

Nữ tử Tề quốc, cho dù có là Hoàng hậu cao quý, cũng không xử sự ngông cuồng như vậy. Kiểu như Lý Phượng Minh này, Tiền Chiêu Nghi thật sự chưa từng thấy qua.

Ngay sau đó Lý Phượng Minh lại khơi ra “quan hệ ngoại giao của hai nước”, cái mũ lớn như vậy, đối với người không hiểu quốc chính triều vụ như Tiền Chiêu Nghi, sao có thể không hoảng hốt được?

Hai chiêu trước sau đều không theo lối thoát, Tiền Chiêu Nghi nhất thời không có chủ ý, cho nên mới ứng đối không theo kết cấu gì.

Tề đế đến, với nàng mà nói giống như một viên thuốc an thần.

Nàng vào cung hai mươi năm, vốn nên là một vị phi tử bước đi vô cùng khó khăn ở hậu cung Tề quốc.

Nhà ngoại không có gia thế, chính mình lại chưa thể thành công sinh dục hoàng tự. Hoàng tử Tiêu Minh Triệt dưới danh nghĩa lại bị Thái hoàng thái hậu đón đi, đã thế còn không được Tề đế coi trọng.

Nhưng Tề Đế đối với nàng mặc dù không quá thịnh sủng, nhưng chưa bao giờ lạnh nhạt nàng. Cho nên nàng ở trong đám nữ nhân trong hậu cung cũng chưa từng phải chịu thiệt thòi.

Bởi vì nàng biết rõ ở trước mặt Tề Đế nên nói như thế nào, làm như thế nào.

***

Vào trong sảnh, Tề Đế ngồi ngay ngắn trên chủ vị, trầm mặt nhìn lướt qua mọi người dưới ghế, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên mặt Tiền Chiêu Nghi.

“Đây là đang náo loạn cái gì?” Khuôn mặt ông mang theo tức giận, thanh âm cũng không lớn, dường như đang cố kìm nén.

Thần sắc cùng ngữ khí mâu thuẫn với nhau này, khiến cho mọi người không dám tùy tiện phỏng đoán thái độ của ông. 

Tiền Chiêu Nghi nhẹ nhàng bái lễ, dùng lụa khẽ lau mí mắt, trong giọng nói mềm mại tràn đầy bất an cùng tự trách.

“… Với sự ngưỡng mộ toàn tâm toàn ý của đường tỷ đối với bệ hạ, nếu nàng còn sống, nhất định sẽ dạy bảo Minh Triệt vô cùng cực tốt, tuyệt đối sẽ không khiến bệ hạ thất vọng. Thần thiếp hôm nay thấy Minh Triệt chọc giận thánh tâm, liền vô cùng sợ hãi, cũng là hận sắt không thành thép.”

Nàng dám đối với Tiêu Minh Triệt như vậy, hiển nhiên có Tề đế ngầm đồng ý dung túng.

Mà sở dĩ nàng có thể có được phần ngầm đồng ý cùng dung túng này, là bởi vì nàng biết rõ tâm tư của Tề đế, nhất là loại tâm tư phức tạp của Tề đế đối với Tiêu Minh Triệt.

Nói đến đây, nàng nửa giương mắt lên, sóng mắt e sợ ôn nhu dò xét Tề đế, dường như đang bất an.

“Thần thiếp xuất thân hàn vi, trưởng thành liền vào cung làm bạn giá, mặc dù có được thánh ân may mắn chiếm lấy vị trí Chiêu Nghi, nhưng nói cho cùng vẫn là một phụ nhân trong thâm cung, kiến thức thiển cận. Mỗi khi gặp đại sự liên quan đến thể thống hoàng tộc, đều sẽ thiếu kiên nhẫn. Hôm nay thần thiếp quên mất chừng mực nên có lẽ có chút sơ suất, kính xin bệ hạ trách phạt.”

***

Lý Phượng Minh trầm mặc đứng ngoài quan sát chợt như bừng tỉnh đại ngộ.

Đầu tiên Tiền Chiêu Nghi lôi đường tỷ quá cố Tiền Bảo Từ ra để nói chuyện, âm thầm nhắc nhở Tề đế, cái chết của Tiền Bảo Từ là bởi vì Tiêu Minh Triệt mà ra, thành công làm sâu sắc thêm sự chán ghét của Tề Đế đối với Tiêu Minh Triệt.

Sau đó, nàng lại bày ra tư thái tiểu phụ nhân ôn nhu săn sóc, khiêm tốn tự biết, không dấu vết biểu lộ lòng trung thành mãnh liệt, từng câu từng chữ đều chĩa về phía “Bởi vì bản thân quá quan tâm đ ến vui buồn của Hoàng đế, nên mới nóng lòng muốn bảo vệ lấy lòng”. Tề đế nghe được nhất định rất hưởng thụ, đương nhiên sẽ thiên vị nàng một chút.

Nếu Tiêu Minh Triệt cứ cứng rắn chống lại, đó chính là khiêu khích với uy quyền của phụ hoàng, tất nhiên là không chiếm được tiện nghi.

Nhưng hắn thân là hoàng tử, nếu làm ra mấy hành động giả ngoan bán thảm lấy lòng giống mấy phụ nhân hậu cung, thì chỉ khiến Tề đế đối với hắn càng thêm thất vọng, sau đó là chán ghét mà vứt bỏ.

Thí dụ như Thái tử, mẹ đẻ của hắn là đương kim Hoàng hậu tề quốc. Lại ví dụ như Hằng vương, mẹ đẻ của hắn là Thục quý phi.

Khi hai vị hoàng tử này không tiện giả bộ bán thảm tranh thủ lấy thánh tâm trìu mến, tự nhiên sẽ có Hoàng hậu cùng Thục quý phi trợ lực làm thay.

Như thế, ở trước thánh giá tự nhiên có thêm vài phần đường lui.

Mà Tiêu Minh Triệt trước đây, không có ai làm người trợ lực này thay hắn, cho nên hắn cái gì cũng không làm được.

Quả nhiên, Tề đế nghe xong lời của Tiền Chiêu Nghi, liền gật đầu mang theo ý trấn an nhàn nhạt, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Lý Phượng Minh, thần sắc âm trầm càng thêm kín kẽ.

Tiền Chiêu Nghi ôn nhu dịu giọng: “Bệ hạ bớt giận. Thần thiếp hôm nay lĩnh khẩu dụ của bệ hạ có trách nhiệm dạy dỗ ước thúc đối với Ngũ hoàng tử. Hoài vương phi cố ý xông vào cản trở, tuy có ngỗ nghịch thánh ý, nhưng Ngụy nữ cùng Tề nữ…”

Nàng mang theo ý vị thâm trường mà dừng lại, sau đó mới lại tiếp tục.

“… Cuối cùng vẫn có sự khác biệt. Nàng vốn là con gái của nữ vương Ngụy quốc, đến Tề quốc còn chưa đầy một năm, trước đây lại được Thái hoàng thái hậu

dung túng, sau khi kết hôn ít người ở bên cạnh ràng buộc dạy bảo, nên trong lòng còn chưa hoàn toàn quy phục thiên uy Đại Tề ta. Mong bệ hạ sẽ khoan thứ một hai.”

Có lẽ Tiền Chiêu Nghi không có bản lĩnh lớn trong những chuyện khác, nhưng việc dùng từ ngữ gì có thể khuấy động tâm tư Tề đế, việc này nàng hiển nhiên rất tinh thông.

Những lời này nhìn như đang cầu tình cho Lý Phượng Minh, nhưng đối với Tề Đế mà nói, lại không khác gì thêm dầu vào lửa.

Lý Phượng Minh hòa thân đến nước Tề, tính toán đâu ra đấy cũng mới nửa năm, từ trong miệng Tiền Chiêu Nghi liền trở thành “chưa tới một năm”.

Lại có “Nữ vương Ngụy quốc”, “Trong lòng còn chưa hoàn toàn quy phục thiên uy Đại Tề ta”, quân chủ Tề quốc nghe thấy lời này có thể không chói tai sao?

Quan trọng nhất là câu “Sau khi kết hôn ít người ở bên cạnh ràng buộc dạy bảo”.

Lý Phượng Minh nghe hiểu, đây là đang ám chỉ nên đem nàng giao cho “mẹ chồng” trên danh nghĩa Tiền Chiêu Nghi quản thúc.

Nàng có thể nghe ra được ý ở ngoài lời này, Tề đế đương nhiên cũng nghe hiểu.

Chỉ dựa vào điều này, Lý Phượng Minh đã muốn khen Tiền Chiêu Nghi một câu, hai mươi năm nay quả không uổng công. Ít nhất đã am hiểu được việc dùng sự khôn khéo để duy trì đường sống.

Đáng tiếc, kỹ năng này của Tiền Chiêu Nghi là sau khi trưởng thành vào cung mới học được, mà Lý Phượng Minh từ nhỏ đã biết.

Mặc dù hai nước Tề, Ngụy có tình trạng khác nhau, nhưng tâm tư bên trong của đế vương các nước trong thiên hạ, sẽ luôn có chút điểm chung không thể tránh được.

Lý Phượng Minh cười lạnh trong lòng. Mặc kệ là hoàng đế nước nào, gặp phải tình cảnh “Thể thống và mặt mũi của hoàng tộc” cùng “Sủng phi ôn nhu kiều diễm” đồng thời rơi xuống nước, tất nhiên phải cứu cái đằng trước trước.

***

“Hoài vương phi.” Tề đế không mặn không nhạt điểm tên: “Tề Ngụy mỗi nước đều có quốc pháp riêng, Ngụy quốc thịnh hành phương pháp ‘nam nữ trách nhiệm quyền hành tương đương’, thiên hạ đều biết nữ tử Nguỵ quốc rất giỏi. Nhưng có phải ngươi quên rồi hay không, nơi này là Đại Tề?”

Lý Phượng Minh cất bước tiến lên, bái lễ trả lời: “Hồi phụ hoàng, đã hòa thân tới nước Tề thì phải tuân theo Tề chế. Nhi thần bây giờ đầu tiên là ‘Hoài vương phi’, sau đó mới là ‘Công chúa Nguỵ quốc’.”

Tề Đế lại nói: “Vậy ngươi là cảm thấy Hoài vương không nên bị trách phạt, cho nên trong lòng có oán hận đối với trẫm?”

“Thỉnh phụ hoàng minh giám. Mấy tháng trước, Hoài Vương điện hạ mặc dù ở tiền tuyến chiến đấu đến đổ máu, vẫn không quên tranh thủ thời gian trong lúc bận rộn cấp bách truyền thư về nhà, đối với nhi thần rất siêng năng dạy dỗ.”

Lý Phượng Minh nhu thuận khiêm tốn nhưng không đến mức nịnh nọt, hết thảy đều vừa vặn.

“Cho nên nhi thần biết rõ, phụ hoàng đối với phu phụ chúng ta mà nói, vừa là quân vừa là cha, lôi đình mưa móc đều là thiên ân, chúng con được sủng mà lo còn chưa kịp, nên tuyệt không có nửa điểm oán giận.”

Tề đế nửa tin nửa ngờ vuốt vuốt cằm, lại nói: “Nếu như thế, vậy vì sao ngươi lại làm ra hành động hôm nay?”

Lý Phượng Minh ngẩng đầu đứng thẳng: “Được phu quân dạy dỗ mấy tháng, nhi thần ghi nhớ trách nhiệm của Hoài vương phi Đại Tề, nên đương nhiên phải tận tâm bảo vệ giữ gìn thể diện mặt mũi hoàng tộc họ Tiêu rồi.”

Lần đối đáp này, đã đem “Ngỗ nghịch thánh ý”, “Trong lòng còn chưa quy phục hoàn toàn thiên uy Đại Tề ta” của Tiền Chiêu Nghi tiêu mất hầu như không còn, còn thuận tiện nâng Tiêu Minh Triệt không có mặt lên cao chút.

Thần sắc Tề đế hơi chậm lại: “Ý của ngươi là, mẫu phi ngươi hôm nay dạy bảo Hoài vương như vậy, là có chỗ không hợp thể thống của hoàng tộc Đại Tề ta?”

“Phụ hoàng minh giám. Trước đó ở Tử Cực viên, ngài lệnh cho mẫu phi đi thực hiện trách nhiệm ‘dạy bảo’ Hoài vương điện hạ, chứ không phải là ‘đánh đập’, càng không phải là ‘dùng gia pháp đánh đập đi quá giới hạn quy chế của hoàng tộc’.” Hàng mi dài của Lý Phượng Minh khẽ rủ xuống, làm ra vẻ hoảng hốt lo sợ.

Có một số lời, nếu Tiêu Minh Triệt nói ra, Tiền Chiêu Nghi chỉ cần bám lấy thân phận của mẹ nuôi cùng dì, dùng một chữ “Hiếu” trống rỗng, là có thể dễ dàng đè ép hắn.

Nhưng Lý Phượng Minh lại khác.

Mặc dù trên danh nghĩa cũng theo Tiêu Minh Triệt gọi Tiền Chiêu Nghi là “Mẫu phi”, nhưng nàng không phải do Tiền Chiêu Nghi sinh ra, cũng không phải được Tiền Chiêu Nghi nuôi dưỡng, chỉ cần không lộ ra nhược điểm quá lớn, hiếu cùng bất hiếu, nói thẳng ra cũng chỉ là chuyện như vậy thôi.

Nàng là công chúa hòa thân từ nước láng giềng tới, nói thế nào cũng coi như là cầu nối quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Tề Đế đối với nàng có chút cố kỵ, nếu không nắm chắc mười phần, thì cũng không bao giờ dám đối xử với nàng giống như đối đãi với Tiêu Minh Triệt.

“Mẫu phi là Chiêu Nghi cao quý, nhưng lại bị sự tức giận che mờ mắt, nên khi phụng mệnh của phụ hoàng nhất thời hiểu sai ý, khinh suất vượt qua quy chế gia pháp hoàng tộc, dùng cành mận gai đánh đập hành hạ [email protected] vương đã khai phủ, hành động này mười phần không ổn, đối với uy nghiêm của thiên tử lại càng tổn hại hơn. Cái gọi là thể thống và thể diện của hoàng tộc Đại Tề, thực tế mà nói, còn không phải là uy nghiêm của phụ hoàng sao?”

Vừa nói đến đây, trách nhiệm chủ yếu của Tề đế trong việc này bỗng chốc đã bị đổ lên đầu Tiền Chiêu Nghi.

“Mẫu phi cũng nhất thời hồ đồ, lại quên Hoài vương điện hạ không chỉ là con nuôi của người, mà còn là huyết mạch long duệ của phụ hoàng, còn là thân vương trưởng thành đã khai phủ, vừa mới từ chiến trường đẫm máu trở về. Hôm nay hiểu sai thánh ý nên làm việc vượt quá trọng trách, nếu không cẩn thận vô tình để tiếng gió truyền ra ngoài, mặt mũi phụ hoàng biết đặt ở đâu? Thể thống hoàng tộc để ở đâu? Triều chính sẽ nghị luận như thế nào? Rồi đến mẫu phi lúc đó biết phải xử sự ra sao? Nhi thần lo âu đủ thứ chuyện, nên cho dù mạo hiểm mắc phải tội danh “va chạm mẫu phi”, cũng nhất định phải ngăn cản nàng tiếp tục phạm sai lầm.”

Lý Phượng Minh chắc chắn Tề Đế còn muốn mặt mũi, nên cho dù thật sự có tâm tư “ngầm đồng cho ý Tiền Chiêu Nghi ngược đãi Tiêu Minh Triệt”, cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Mà Tiền Chiêu Nghi cũng muốn mạng, sẽ không dám đem sự thật nói toạc ra.

Tề Đế nắm tay chống lên môi, ho nhẹ hai tiếng.

Thấy thái độ của ông bắt đầu buông lỏng, Lý Phượng Minh liền thừa thắng xông lên, bắt đầu dùng mấy lời nói khiêm tốn vừa rồi của Tiền Chiêu Nghi trả lại cho nàng.

“Đúng như lời mẫu phi vừa nói, nàng ở trong thâm cung lâu ngày, mọi việc đều lấy phụ hoàng làm trọng, tâm ý vô cùng chân thành. Nhưng bởi vì xuất thân hàn vi, kiến thức có hạn, chỉ dựa vào sủng ái che chở của bệ hạ làm Chiêu Nghi suốt hai mươi năm, nên về đại cục thể thống vẫn như cũ không đủ quen thuộc. Cho nên hôm nay mới không thể lĩnh hội  chính xác khẩu dụ phụ hoàng, làm việc không có phân tấc chừng mực như vậy.”

Sắc mặt Tiền Chiêu Nghi vừa xanh vừa trắng, vẻ buồn bực nóng nảy lộ hẳn ra mặt, trong lúc nhất thời lại không biết phản bác sao.

Lý Phượng Minh cũng giống như nàng lúc trước, nói đến cuối cùng liền giả làm người tốt, nhìn như cầu tình, nhưng kì thực lại giẫm lên nàng một cước, khẳng định một lần nữa hành động hôm nay của nàng chính là “sơ suất.”

“Nhi thần cả gan, thỉnh phụ hoàng nghĩ đến tình cảm của mẫu phi, mà tha thứ cho lỗi lầm của nàng.”

Tề Đế trầm mặc một lát, không nói phải xử trí Tiền Chiêu Nghi như thế nào, chỉ để cho nàng lui ra trước, lại sai người đi xem thương thế của Tiêu Minh Triệt xử lý như thế nào.

Lý Phượng Minh không nóng nảy, cho dù Tề Đế muốn tiếp tục bao che cho Tiền Chiêu Nghi, nàng cũng an phận cẩn tuân theo phán quyết của thánh ý.

Tề Đế đối với phản ứng của nàng rõ ràng cực kỳ hài lòng, khi đặt câu hỏi lần nữa, ngữ khí liền có thêm một tia lười biếng tùy ý: “Theo cách nói của ngươi, ngươi hôm nay không những không sai, mà còn có công?”

“Nhi thần không dám. Mẫu phi có sai lầm của mẫu phi, nhi thần cũng có cái không đúng của nhi thần.”

Lý Phượng Minh ngoan ngoãn thuận theo mà hành lễ xin lỗi: “Mặc dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng va chạm tôn trưởng quả thật không đúng. Nhi thần sẽ đi lĩnh phạt, sau này cũng sẽ chăm chỉ học hỏi hơn.”

Tề đế nhướng mày cười nhạt: “Nếu mẫu phi ngươi về thể thống đại cục không đủ thông thạo, nói vậy cũng không thể dạy được ngươi. Nhưng cũng không thể do trẫm tự mình dạy dỗ chứ?”

Theo phong tục dân tình Tề quốc, đừng nói ông là Hoàng đế, cho dù là người bình thường, cũng không có chuyện hoang đường như cha chồng dạy con dâu.

“Phụ hoàng nói đùa rồi,” Lý Phượng Minh vô tội nghi hoặc: “Theo hoàng luật Đại Tề, trung cung hoàng hậu đã thống lĩnh lục cung, có trách nhiệm ước thúc phi tần. Đồng thời cũng là mẹ cả của chư vị hoàng tử…”

Nói xong, nàng dùng dư quang hơi liếc về phía Thái tử.

Tiền Chiêu Nghi đã bị Tề Đế đuổi ra ngoài, cho nên nàng tạm thời sẽ không biết, Lý Phượng Minh đối với nàng còn có hậu chiêu.

Ở hậu cung Tề đế, nếu bàn về người chân chính được sủng ái, người đứng đầu đương nhiên không phải là Tiền Chiêu Nghi, mà là mẹ đẻ của Hằng vương Thục quý phi.

Hoàng hậu Tề quốc bị Thục quý phi vô hình áp chế đã vài năm, việc này cơ hồ thiên hạ đều biết.

Nếu không phải như vậy, Hằng vương cũng không dễ dàng có địa vị ngang hàng với Thái tử như vậy.

Lúc trước Lý Phượng Minh dám nói với Tiêu Minh Triệt rằng “Ngài muốn đều sẽ có”, chủ yếu là bởi vì, từ trước đến nay nàng rất am hiểu việc mượn sức đánh sức.

Cái thang này đưa qua, chỉ cần Thái tử nhận, Hoàng hậu muốn lập uy, tất sẽ là người đầu tiên thu thập Tiền Chiêu Nghi. Những chuyện còn lại nàng hoàn toàn không cần quan tâm.

***

Thái tử Tiêu Minh Tuyên vốn ôm thái độ lạnh lùng xem náo nhiệt, nhưng hắn thân là Thái tử Tề quốc, cũng không phải kẻ ngốc chỉ biết ngồi xem cơ hội trời ban chuồn mất.

Hắn lập tức thuận thế leo lên, chấp lễ lên tiếng: “Phụ hoàng dung bẩm.”

Đang nói, Tiêu Minh Triệt vừa xử lý xong vết thương cũng được Tề Đế ra hiệu tiến vào.

Tiêu Minh Triệt hướng Tề đế chấp lễ, sau đó liền trầm mặc đứng bên cạnh Lý Phượng Minh.

Thế là Tề đế nhấc tay lên, ra hiệu cho Thái tử tiếp tục: “Nói đi.”

Thái tử không nhanh không chậm khởi động lại đề tài: “Nhi thần cho rằng, Hoài vương phi nói rất đúng. Mẫu hậu vừa có chức vụ quản thúc phi tần, thân là mẹ cả của chư vị hoàng tử, cũng xác thực có trách nhiệm dạy dỗ nội quyến của các hoàng tử.”

Mặc dù Tiêu Minh Triệt có lúc không thể lập tức hiểu được ý tứ tầng thứ hai của trong lời nói của người khác, nhưng hắn không ngốc.

Hắn thuận theo lời Thái tử nói suy nghĩ một chút, liền đại khái hiểu được Lý Phượng Minh đã thay hắn trải đường như thế nào.

Tiêu Minh Triệt rũ mắt không nói gì.

Đây là lần thứ hai trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn bị Lý Phượng Minh làm cho chấn động, trong lòng cuồn cuộn nổi lên sóng to gió lớn.

Tề Đế hỏi Thái tử: “Ý của ngươi là gì?”

“Hoài vương phi hôm nay xúc động mạo phạm Tiền Chiêu Nghi, điều tra nguyên nhân gốc rễ, vẫn là bởi vì nàng từ khi tới luôn ở sâu tít trong hành cung, rất nhiều chuyện không có ai chỉ bảo. Nhi thần cả gan khẩn cầu phụ hoàng ân chuẩn, khoan nhượng đối với thời gian cấm túc của lão Ngũ. Như thế, Hoài vương phi cũng nhanh chóng được đến trước mặt mẫu hậu lãnh phạt, nghe giáo.”

Thái tử nói rất nghĩa khí, thay mẫu hậu nhà mình nhận đại lễ Lí Phượng Minh đưa, trở tay liền tặng lại cho Tiêu Minh Triệt một phần hồi lễ hậu hĩnh.

“Trước mắt Hạ Vọng thủ sĩ chỉ còn hai tháng nữa là đến, tới lúc đó có một số trường hợp cần Ngũ đệ muội theo lão Ngũ tham dự, đi lại. Nếu nàng có thể sớm lắng nghe mẫu hậu dạy dỗ, cũng tránh về sau lại mắc sai lầm.”

Lời này chẳng khác nào Thái tử bảo đảm, mong Tề đế cho Tiêu Minh Triệt cơ hội tham dự Hạ Vọng thủ sĩ.

Tiêu Minh Triệt hơi nghiêng đầu, cổ họng lăn lăn vài cái, ánh mắt nhìn về phía Lý Phượng Minh rất là vi diệu.

Khóe môi Lý Phượng Minh khẽ nhếch, vụng trộm nháy mắt với hắn.

Phần linh động kiều mị không tự biết kia, như một mũi tên vô hình, xuyên thẳng vào giữa ngực trái Tiêu Minh Triệt.

Quanh thân hắn bỗng chốc căng thẳng, chật vật dời ánh mắt ra.

Không cảm thấy đau đớn. Chỉ là có chút hoảng hốt, có chút phiền phức, có chút… Ngứa.

“Lão Ngũ, ngươi thấy như thế nào?” Ngữ khí của Tề đế có chút lãnh đạm.

Tiêu Minh Triệt định thần bình tâm lại, lập tức bái lễ đáp: “Cẩn tuân thánh dụ của phụ hoàng.”

Tề Đế gật đầu: “Vậy cứ làm theo lời Thái tử nói đi.”

“Phụ hoàng, nhi thần còn có một chuyện.” Động tác bái lễ của Tiêu Minh Triệt vẫn không thay đổi: “Phượng Minh, hôm nay nàng va chạm mẫu phi, là do nhi thần dạy vợ chưa tốt.”

Tiếng “Phượng Minh” không quá tự nhiên này khiến Lý Phượng Minh đứng ở phía sau hắn làm con chim cút hiền thục trong lòng lập tức hô to gặp quỷ. Lại có chút muốn cười.

Xem ra, Tiêu Minh Triệt người này, ngược lại cũng có tâm.

Trên ghế chính, Tề Đế nhíu mày: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Trận phạt này của nàng,” mi mắt Tiêu Minh Triệt rũ xuống, tiếng nói chầm chậm lại kiên định: “Xin hãy để nhi thần thay nàng tới trước mặt Hoàng hậu lĩnh nhận.”

Hắn biết, Hoàng hậu không phải Tiền Chiêu Nghi, sẽ không thật sự thế này thế kia với Lý Phượng Minh, hơn phân nửa chỉ là dạy dỗ qua loa lấy lệ một chút cho xong. 

Nhưng hắn ngay cả chút qua loa lấy lệ này cũng không muốn để cho Lý Phượng Minh phải chịu. Đừng hỏi là vì cái gì, hắn không biết. Chỉ là không muốn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.