Nắng Tròn Sau Mưa

Chương 49: Cháu yêu anh




Hai tên bắ.t c.óc vừa được giải đi qua, Nam My quắc mắt lườm sang, một tên bắt gặp ánh nhìn đầy căm hờn của cô, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đạp một cái thật lực vào hạ bộ khiến hắn đau chết điếng mà chụm chân kêu trời lên. Tên còn lại muốn toát mồ hôi hột nhìn bà bầu trước mặt, hắn muốn né đi nhưng cũng chịu chung số phận. Nam My bực bội hét lên:

“Mấy cái thằng khốn nạn thất đức này, chúng mày không có con cái à mà dám bắ.t c.ó.c con nhà người khác thế hả?”

Hoàng Vũ nắm vai em họ kéo cô ra khi Nam My còn muốn đánh nữa:

“Thôi thôi đi về, bầu bí còn hung hăng. Về dạy con cho nó cẩn thận lại, tí tuổi ranh bày đặt bỏ nhà ra đi.”.

“Bác Vũ ơi!”

“Sao nữa thằng nhóc này, lần sau còn quen thói hở một tí là đòi bỏ nhà ra đi nữa không hả?”

Bát nhỏ lắc lắc đầu, lại tinh vi khoe:

“Hai chú người xấu kia không sợ bác bác ạ! Bát nhỏ đã bảo là bác của con đáng sợ lắm rồi mà còn không tin chứ.”

“Bảo như nào?”

“Con bảo là bác rất là nguy hiểm, đầy rẫy tệ nạn, còn biết ăn thịt người coi chừng xương cũng không còn vậy mà không tin bác ạ!”

Bố mẹ thằng bé nhìn nhau phì cười, chỉ riêng Hoàng Vũ là cay cú thằng cháu muốn méo mặt. Nó vẽ bác nó còn hơn cả yêu quái thế thì ai mà tin. Anh cau mày, đưa tay xoa đầu nó thật mạnh:

“Thằng ôn con này, mày tả thế có mà dọa trẻ con à?”

“Cháu nó nói cũng có sai đâu anh.” Nam My chưa ngừng cười được, còn đá lông nheo trêu chọc anh họ.

Hoàng Vũ không đùa với gia đình họ nữa thì đuổi họ về, còn dặn dò:

“Coi chừng cái miệng nó, để lộ ra cháu đít nhôm bị b.ắt c.óc thì hai đứa xác định.”

Nam My quay sang bảo con trai:

“Bát nhỏ bỏ nhà ra đi bị bắt c.ó.c b.ắt, phen này về khoe thì ông nội tét cho nát đít nhỉ?”

“Không không đâu, bố mẹ không được khoe ông nội đâu. Cũng không được khoe với ai, Bát nhỏ xấu hổ lắm. Mang tiếng là con của công an mà còn bị bắt có.c bắ.t.”

Nó bĩu môi phụng phịu khiến người lớn không nhịn được cười.

Hoàng Vũ khoát tay bảo Hoàng Bách đưa vợ về, bắt được bọn này rồi, đêm nay coi như họ lại thức trắng để lấy khẩu cung trước khi kinh động đến kẻ chủ mưu, không cho hắn có cơ hội trở tay.

Sáng ngày hôm sau, toàn bộ thông tin về những đứa trẻ mà chùa Tâm Thiên cho làm con nuôi gần đây đều được đặt đầy đủ trên bàn làm việc của Hoàng Vũ, anh hạ thấp tầm nhìn, đặt vào tờ thông tin trên cùng. Nhiêu đây là đủ để xử lý kẻ tình nghi kia rồi.

Đầu giờ sáng Lão Minh nhận được thông báo có công an đến tìm, điện thoại vừa rập xuống còn chưa kịp trở tay thì Hoàng Vũ và hai cảnh sát khác đã ập vào cùng với lệnh bắt giữ trên tay. Khi bị dẫn giải đi, gã vẫn còn ra vẻ đắc y và ung dung, nhưng sau khi bên công an đọc cho nghe lời khai của hai tên bắt cóc bị bắt giữ đêm qua và Phó chủ tịch xã thì lão lại bắt đầu giở trò, ghé tai Hoàng Vũ rủ rỉ:

“Đồng chí công an, chúng ta có thể thương lượng được không?”

Gã vừa dứt lời, Hoàng Vũ đã lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn sang, đầu mày anh cau chặt, giữ nguyên sự nghiêm nghị:

“Thương lượng?”

“Vâng vâng! Chuyện cũng chẳng có gì, đồng chí xem xem, sao phải căng thẳng, mọi chuyện đều có thể giải quyết được mà. Tôi cũng nghe nói nhiều về đồng chí…”

Sự lấp lửng của gã gây được sự chú ý của Hoàng Vũ, lão Minh liền mắt la mày liếm nhìn hai đồng chí còn lại rồi giơ tay lên làm dấu ý muốn dùng tiền mua chuộc anh. Hoàng Vũ động mắt nhìn lão Minh một cái, rồi khẩy nhẹ môi:

“Ông có bao nhiêu?”

“Anh muốn bao nhiêu?”

Hoàng Vũ đưa mắt nhìn quanh phòng làm việc của lão, phòng không quá rộng lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, ngang với phòng khách của một nhà có điều kiện. Lão Minh lén lút đánh giá tình hình, trong lòng chắc ăn là mua chuộc được đứt người cảnh sát này rồi. Bởi lão từng cho người điều tra về Hoàng Vũ, cũng dò la được những thành tích bất hảo của anh nên mới dám ở trước mặt người khác dùng tiền dụ dỗ Hoàng Vũ.

“Đại Hải Dương.”

“Hử?”

“Ông vừa nói tôi muốn bao nhiêu còn gì? Một cái Đại Hải Dương này thôi.”

“Anh vừa phải thôi chứ? Vậy tôi còn gì?”

“Đầy đủ theo Luật Thi hành án hình sự năm 20xx.”

“Anh!”

Phớt lờ sự tức giận của lão Minh, Hoàng Vũ chỉ thị cho cấp dưới dẫn giải lão về công an thành phố điều tra.

Sau nhiều ngày đấu tranh cùng những bằng chứng không thể chối cãi, cuối cùng lão Minh cũng phải thừa nhận tội trạng của mình.

Theo lời khai lão Minh thừa nhận mình là hung thủ hại Tuệ Nhi và đổ tội cho sư thầy Minh Tâm, nhưng không nhận mình có liên quan đến sự mất tích của con bé tại bệnh viện vừa rồi.

Nghe hắn tường thuật lại toàn bộ quá trình từ khi bắt Tuệ Nhi đang chơi ở dưới cổng chùa cho đến những hành động bỉ ổi, nhẫn tâm của mình đối với đứa trẻ tội nghiệp khiến Hoàng Vũ nhiều lần phải kiềm chế, mà không cho tên khốn nạn đang ung dung ngồi trước mặt mình kia vài quả đấm vào mặt.

Ngày hôm đó khi lão Minh đến chùa Tâm Thiên tìm thầy Minh Tâm bàn lại chuyện hợp tác làm ăn, nhưng không gặp được thầy, trong lúc thắp hương gã đã nhìn thấy chuỗi tràng hạt mà thầy hay dùng để tụng kinh nên đã nảy sinh ý định hãm hại thầy.

Gã dùng khăn mùi xoa của mình bọc chuỗi tràng hạt để không để lại dấu tay, lợi dụng Tuệ Nhi chơi một mình dưới cổng chùa, dùng chuỗi tràng hạt của thầy dụ nó lên xe rồi mang tới nơi hoang vắng rồi ra tay hãm hại. Lúc con bé phản kháng đã bị gã đ.ánh đập một cách dã man, còn b.ó.p c.ổ con bé, vì gã đeo găng tay da nên không để lại dấu vân tay nào trên người Tuệ Nhi.

Lúc lão Minh định giở trò đ.ồ.i b.ại với con bé thì Tuệ Nhi bị b.ó.p c.ổ đến ngạt thở rồi ngất lịm đi, gã tưởng nó chết rồi thì quẳng luôn lại hiện trường, còn bản thân thì trở về nhà Phó chủ tịch xã ăn nhậu, nghiễm nhiên được ông ta đứng ra bảo vệ và có bằng chứng ngoại phạm, đánh lừa cảnh sát khiến mọi manh mối bị đứt đoạn.

Nhưng gã không thể ngờ được rằng, lưới trời lồng lộng thưa nhưng khó thoát, kẻ làm điều xấu sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.

Nghe nói đã bắt được kẻ hại Tuệ Nhi, Ngọc My vội vã gọi điện cho Hoàng Vũ nhưng anh lại bảo thời gian này chưa thể gặp cô được, đợi sắp xếp xong công việc sẽ đến tìm cô. Ngọc My vừa mừng vừa lo lắng, vì đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của sư thầy và con bé.

Một tuần sau đó cô chợt nhận được cuộc hẹn của Hoàng Vũ bảo hãy để trống lịch cuối tuần, anh xong việc rồi muốn đòi nợ. Ngọc My không mấy hài lòng, nhưng lại nghĩ mình đã nhận của Hoàng Vũ quá nhiều cũng đến lúc trả nợ cho anh, nên miễn cưỡng đồng ý.

Suốt đoạn đường đi, Hoàng Vũ không nói chuyện mấy, chỉ im lặng lái xe. Ngọc My hỏi anh muốn đòi nợ gì thì Hoàng Vũ mới lên tiếng:

“Tôi có một căn nhà, muốn nghỉ ngơi mà chưa có người phục vụ.”

“Hửm? Ý chú là cháu làm ô sin cho chú để trả nợ?”

“Không muốn hử?”

“Không sao, cũng chẳng phải là phạm pháp, làm ô sin cũng được. Cứ trả được hết nợ là được. Từ để cháu tra xem lương người giúp việc bây giờ tính theo giờ hay công nhật như thế nào.”

“Em ghét phải nợ tôi đến thế à?”

“Là ai cũng không thích nợ, không riêng gì chú. Nợ nần là gánh nặng, mà chú thì cứ thích cho người khác nợ.”

Anh chợt bật cười, mắt vẫn nhìn thẳng nhưng giọng nói vô cùng nghiêm túc cho Ngọc My nghe:

“Chỉ cho mình em nợ thôi.”

“Hử?”

“Người mà càng không thích nợ, ắt sẽ phải nợ nhiều. Người ta bảo đây gọi là ghét của nào trời trao của ấy đấy.”

Ngọc My bĩu môi, cũng bật cười theo. Ánh nhìn đặt vào người bên cạnh trở nên hòa hoãn và dịu dàng hơn trước đây rất nhiều.

Xe dừng lại trước một căn nhà khang trang nhưng không quá rộng lớn, nên không khiến Ngọc My cảm thấy lạ lẫm và sa hoa giống như lần trước đến nhà mẹ Hoàng Vũ.

Vừa mới bước vào đến sân cô đã ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng, Hoàng Vũ đi ngay bên cạnh, cảm giác như Ngọc My đã phát hiện ra điều gì thì khẽ cong môi rồi bước tới mở cửa cho cô.

“Chú! Nơi này…”

“Vào trước đi.”

Càng lại gần cửa, Ngọc My càng nghe rõ tiếng gõ mõ tụng kinh thì hai mắt đã thảng thốt đưa sang nhìn người bên cạnh. Hoàng Vũ không nói gì chỉ nở nụ cười như ngầm thừa nhận điều cô đang nghĩ trong đầu là sự thật. Ngọc My tất tả chạy thẳng vào trong, vừa nhìn thấy đứa bé ngồi dưới đất thì sững sờ không tin vào mắt mình:

“Tuệ Nhi!”

Tuệ Nhi ngước mắt nhìn người đang đứng như trời trồng trước mặt thì quýnh quáng nhổm dậy, Hoàng Vũ từ phía sau bám vào đôi vai gầy, đẩy Ngọc My đi vào trong.

Trong chốc lát tiếng gõ mõ tụng kinh cũng dừng hẳn, từ trên tầng hai, sư thầy khoan thai bước xuống, mỉm cười hiền hậu với cô. Ngọc My mừng đến nước mắt cứ thế dịn ra mà không biết phải đưa tay lên gạt đi.

“Thầy ơi!”

“Mô phật!”

Tuệ Nhi ngồi yên trong lòng cô, để Ngọc My ôm lấy. Sư thầy ngồi bên cạnh, trên mặt và đầu thầy vẫn còn những vết sẹo màu hồng nhạt do vụ tai nạn xe để lại. Cô cứ nắm chặt tay thầy, vui mừng hỏi han suốt:

“Thầy ơi thầy đã khỏe hẳn chưa hả thầy? Có bị đau nặng ở chỗ nào không hả thầy?

Sang tuần con đưa thầy tới bệnh viện kiểm tra lại thầy nhé!”

“Khỏe hẳn rồi con ạ! Tuệ Nhi cũng khỏe rồi. Mô phật!”

“Suốt mấy tháng vừa rồi con và sư bác lo cho thầy và em lắm. May quá rồi! Lạy trời lạy phật! Con biết là thầy sẽ không sao đâu mà.”

“Nam mô a di đà phật! May mắn có chú Vũ ra tay giúp đỡ.”

Lúc này Ngọc My mới sực nhớ ra Hoàng Vũ, từ lúc họ gặp lại nhau anh đã lặng lẽ trở về phòng làm việc của mình trước, để lại không gian riêng tư cho ba người hội ngộ.

Ngọc My đưa tay quệt ngang nước mắt, nghe sư thầy kể lại chuyện từ lúc được Hoàng Vũ cứu từ dưới sườn núi lên, rồi chuyện hội ngộ với Tuệ Nhi mà lòng cô chợt bồn chồn thấp thỏm. Lúc cô này mới biết bấy lâu nay bản thân đều trách nhầm anh thì cảm thấy có lỗi vô cùng.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Ngọc My mới đến gõ cửa phòng làm việc của Hoàng Vũ, anh đang xem hồ sơ vì tiếng gõ cửa mà giật mình nhìn lên, bên ngoài vọng vào tiếng hỏi:

“Cháu vào được không?”

“Ừ!”

Ngọc My bước vào trong, chân trần bước đi trên sàn gỗ mát lạnh. Hoàng Vũ hướng mắt nhìn vào chiếc ghế gỗ đối diện với mình, ý muốn cô ngồi xuống.

Ngọc My không ngồi, chỉ đứng yên nhìn anh đang gõ bàn phím tành tạch.

“Đợi tôi một phút.”

Đúng một phút, máy tính cá nhân trước mặt anh liền bị gập xuống. Đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán biết tâm tư, nhưng ánh nhìn lại mang sự ấm áp đặt vào người trước mặt.

“Có chuyện gì không?”

“Cảm ơn chú.”

“Ừ.”

“Chú có muốn cháu tặng cho chú cái gì không?”

Hoàng Vũ lặng lẽ lắc đầu, anh không đòi hỏi lại khiến Ngọc My cảm thấy hụt hẫng, cô e ngại mím môi rồi gặng hỏi lại một lần nữa:

“Thật sự không cần sao ạ? Bình thường chú thích cho người khác mang nợ lắm cơ mà?”

“Đã trả hết đâu mà còn muốn nợ nữa?”

“Nhưng mà…”

“Cái này là vì nhiệm vụ.”

“Vâng!”

“À!”

Ngọc My chợt thốt lên, Hoàng Vũ theo phản xạ, mi mắt giật nhẹ ngước nhìn cô.

“Lần trước chú bảo thử thích chú đi giờ còn tính không?”

“Không tính nữa. Đừng thích tôi.”

Lời anh nói ra rất nhẹ tựa như không có lực, nhưng lại khiến Ngọc My cảm thấy nặng nề, vành tai bỗng chốc đỏ lừ hết cả lên, mắt cũng chớp liên tục không dám nhìn vào người ở trước mặt. Bàn tay cô cứ mở ra duỗi vào, bỗng chốc trở nên thừa thãi bấu chặt vào gấu áo, cố đè xuống sự lúng túng và ngại ngùng vì câu hỏi của mình vừa bị phủ nhận một cách phũ phàng dứt khoát.

Ngọc My lặng lẽ gật gật đầu:

“Cháu biết rồi… Chú làm việc đi ạ, cháu ra ngoài dọn dẹp với chuẩn bị bữa trưa cho chú.”

Ngọc My bước đi thật nhanh, tim trong lồng ngực vẫn đập liên hồi chưa điều hòa được nhịp độ. Cô vừa mới nói cái gì vậy không biết, làm sao có thể tin lời nói bâng quơ đó của Hoàng Vũ được, làm sao anh có thể…

Tay Ngọc My vừa chạm vào nắm cửa đã giật mình khựng lại vì một bàn tay khác từ phía sau mới chống thật mạnh vào cửa, dồn ép cô ở giữa. Ngọc My thảng thốt quay lại, phía trước là khuôn ngực rộng, vừa ngẩng mặt lên đã bắt gặp gương mặt với ngũ quan tinh tế đang được phóng đại ở cự ly gần thì cả người theo phản xạ lùi lại, lưng cô dán chặt trên tấm gỗ thịt mát lạnh không nhúc nhích.

“Chú…”

Lời chưa nói hết ngay lập tức bị chặn lại, Hoàng Vũ bất thình lình vòng tay ghì chặt lấy gáy Ngọc My, kéo lại gần rồi ngấu nghiến hôn xuống môi cô. Quá bất ngờ, Ngọc My chẳng kịp ú ớ tiếng nào, hai tay vô thức bám lấy ngực áo anh cố đẩy ra, đôi đồng tử đen láy bất giác trợn tròn, thu vào tầm mắt là đôi mắt nhắm nghiền và vầng trán cao của người đàn ông gần không thể gần hơn được.

Mặc cô giãy dụa, anh vẫn triền miên không chịu buông, chỉ đến khi không còn đủ dưỡng khí để hô hấp mới chịu buông ra, vầng trán cao thông minh tựa cứng lấy trán Ngọc My cùng hổn hển.

Cô run run truy vấn: “Chú làm vậy là ý gì? Sao lại hôn?”

“Tôi yêu em, em có yêu tôi không?”

“Chú... Chú... thẳng thắn quá!”

Ngọc My phát ngại thì né tránh ánh nhìn rực lửa tình của Hoàng Vũ, yếu ớt buông lời:

“Chú đừng đùa nữa. Chú vừa bảo đừng thích…”

“Không đùa!”

Anh lại nắm lấy cằm cô nâng lên, ép nhìn thẳng vào mắt mình, nhấn mạnh từng từ:

“Trả lời tôi.”

“Gấp quá, có thể…”

“Không, trả lời luôn bây giờ, tôi không có thời gian để cho em suy nghĩ đâu, nghĩ lâu quá rồi. Có cảm thấy vui khi ở bên tôi không? Có cảm thấy an toàn khi ở bên tôi không? Có khó chịu khi thấy tôi ở bên cạnh người phụ nữ khác không?”

Hơi thở gần kề, cứ mỗi một câu hỏi, Hoàng Vũ lại áp lại gần, dường như muốn bức Ngọc My phải cho anh câu trả lời ngay lập tức.

“Lúc tôi ôm em, hôn em có khó chịu không?”

“Có.”

Hoàng Vũ chợt im bặt, mặt đã cứng đơ vì câu trả lời của Ngọc My, cô khẽ mím môi, chăm chú nhìn anh, rành rọt cất lời:

“Có khó chịu, có ghét, không thích chú ôm ai hết, không thích chú hôn ai hết... Nếu đó là biểu hiện của yêu, thì là CÓ… Ưm!”

Dù một lần nữa bất ngờ bị hôn xuống nhưng Ngọc My cũng dần chấp nhận mà học theo Hoàng Vũ, cô không bị dọa sợ mà cảm xúc lúc này cũng khác hẳn lần trước bị anh cưỡng hôn nên thích nghi rất nhanh, dù cách đáp trả vẫn vụng về và thụ động nhưng khiến Hoàng Vũ hài lòng.

Ngọc My hết khí thở liền ngoảnh mặt né tránh, khiến bờ môi ấm nóng của Hoàng Vũ rơi trên gò má cô. Vành môi mỏng khe khẽ cong lên đầy mãn nguyện, Hoàng Vũ tựa trán vào huyệt thái dương, hơi thở ấm nóng phả vào khiến một bên má và vành tai Ngọc My nóng ran như phải bỏng.

Lời anh thì thầm bên tai khiến cô run rẩy thổn thức:

“Anh yêu em!”

“...”

“Nói cho anh nghe, cảm xúc của em.”

“Cháu… em… cháu…”

Ngón tay anh dịu dàng đưa lên vuốt ve gò má, tông giọng trở nên trầm thấp dỗ dành:

“Chậm thôi, điều hòa nhịp thở, nói lại cho anh nghe.”

“Cháu yêu anh… à không phải.”

Ngọc My thảng thốt lắc đầu, hai mắt nhắm chặt sửa lời:

“Em… em yêu chú…”

“Hửm?”

Cô nghe thấy tiếng cười khe khẽ văng vẳng bên tai thì càng xấu hổ, cả người đổ về phía Hoàng Vũ, dùng ngực anh làm điểm tựa mà giấu mặt vào đấy nhất định không ngẩng lên dù cho người kia đang hạnh phúc đến nhường nào mà ra sức dụ dỗ muốn nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ của cô lúc này.

Khi Ngọc My hỏi anh về lời đề nghị lần trước Hoàng Vũ đã rất vui nhưng lại cố dằn lòng đè thứ cảm xúc nhộn nhạo trong tim ấy xuống mà cự tuyệt cô. Nhưng rồi nhìn dáng vẻ thất vọng trước khi quay đi của Ngọc My anh lại không chịu được mà vô thức bước theo cô, làm theo lời mách bảo của trái tim mình. Không ngờ quyết định bồng bột ấy lại khiến trái tim anh được sưởi ấm một cách diệu kỳ như thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.