Nắng Tròn Sau Mưa

Chương 29: Em không phải bố con bé




Bị cả ba thằng côn đồ cùng chằm chằm nhìn vào, Ngọc My chợt trùng bước mà đứng yên tại chỗ. Gia đình ba người kia cùng hướng về phía cô, gương mặt tuy mang nét sợ hãi nhưng đáy mắt họ lại ánh lên sự biết ơn. Người chồng nhìn Ngọc My, lặng lẽ lắc đầu, ý muốn bảo cô đừng xen vào chuyện của bọn họ.

Người vợ móc từ túi bên trong áo khoác lấy ra một nắm tiền lẻ, run rẩy đưa ra trước mặt đám người kia:

“Chúng tôi chỉ có ngần này, cuối tháng lại còn lạnh lẽo như thế này người ta ít ra đường, khó bán. Thôi mấy chú cầm tạm ăn đêm.”

Một kẻ không nói không rằng, chộp lấy nắm tiền lẻ trên tay người vợ, khiến chị ấy giật thót cả mình. Người chồng lam lũ với thân thể gầy gò, dù biết với sức mình cũng chẳng làm gì được chúng, nhưng cũng theo phản xạ đưa tay ra che chắn cho vợ con mình.

Một tên khác khẩy mép, đưa tay làm động tác phủi bụi trên vai áo người chồng, gương mặt non choẹt bày ra vẻ dọa dẫm:

“Mai kia bọn này lại đến. Lo mà làm ăn nhé!”

Họ chỉ biết khúm núm vâng dạ để cho bọn chúng cứ thế rời đi, chứ không mà chọc mấy thằng ấy nổi điên lên rồi phá phách thì họ mất kế sinh nhai.

Bốn người nghệt mặt nhìn theo bóng lưng đám côn đồ ngổ ngáo khệnh khạng bỏ đi, đứa bé thoát ra khỏi tay bố mẹ đến bên cạnh miếng bánh đã nát bét ở dưới nền đất. Con bé cúi xuống định nhặt lên thì bị Ngọc My kéo lại:

“Bẩn rồi em.”

Nó ngước mắt nhìn cô, đôi mắt trong veo rưng rưng như sắp khóc đến nơi, nhìn gương mặt lem nhem vết bẩn mới đáng thương làm sao.

Ngọc My xoay người mở balo, đếm trong ngăn nhỏ rồi lấy ra mấy tờ tiền cùng với một túi bánh mì sấy dúi vào tay con bé, nó giật mình ngước mắt nhìn cô. Ngọc My nhoẻn miệng cười: “Chúc mừng sinh nhật!”

Con bé nắm chặt tiền trong tay, ngơ ngác nhìn Ngọc My quay lưng định rời đi, nhưng chưa được mấy bước cô đã bị níu lại. Cô ngoảnh đầu nhìn lại, mẹ con bé đã dúi vào tay Ngọc My hai cái ngô luộc còn ấm ấm.

Chị ấy nhìn cô đầy biết ơn, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn em.”

Ngọc My xúc động, không nói chỉ mỉm cười rồi gật đầu, nhận lấy hai bắp ngô, cảm ơn họ rồi mới rời đi.

Cô vừa đi khuất qua góc cua thì lại có người xuất hiện. Bóng dáng cao lớn phủ lên những người ở lại, nụ cười trên môi ba người trong gia đình nhỏ chưa kịp nở hết đã thu về. Hai vợ chồng liếc nhanh nhìn vào chiếc xe bán hàng rong lưu động, gương mặt hằn lên nét thất vọng. Họ còn cái gì nữa đâu để mà đưa cho người đó?

Người đàn ông mới xuất hiện không nói nhiều, tay đã chìa ra một nắm tiền lẻ, trước sự kinh ngạc của gia đình đó, nhìn qua thì đúng bằng số tiền mà họ vừa bị bọn đầu gấu cướp đi.

Bố mẹ nhìn con, con bé nhìn anh, đôi mắt to tròn đen láy, chớp chớp mấy cái liền. Người đàn ông nở nụ cười rất nhẹ, còn đưa tay xoa đầu nó, rồi móc ví lấy thêm một tờ tiền mệnh giá cao dúi vào tay con bé, miệng lẩm nhẩm câu:

“Chúc mừng sinh nhật!”

“Ơ… anh thế này là…” Bố con bé khó hiểu thốt lên.

“Quà sinh nhật của cháu bé. Từ ngày mai sẽ có công an đi tuần tra quanh khu vực này, bọn côn đồ sẽ không dám lộng hành nữa. Đừng chiếm dụng vỉa hè là được.”

“Ôi! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh.”

Anh cứ thế quay đi, trong tiếng rối rít cảm ơn của gia đình họ.

Hoàng Vũ buông lỏng nắm tay, trên từng mỏm khớp còn hằn nguyên vết đỏ và vương chút máu tươi, là của những kẻ côn đồ vừa bị anh dần cho một trận ở góc khuất nào đó.

Ngọc My đi được một nửa đoạn đường về nhà, chân đã muốn rụng cả ra, gót chân đau nhức. Giữa trời đông mà cảm tưởng như lưng đã ướt sũng. Cô kéo thấp khóa áo khoác cho chút gió lạnh lùa vào, rồi nhanh chóng kéo lên, miệng thở ra cả khói.

Cô tự nhủ với lòng mình, đêm nay chắc ngủ ngon phải biết. Đang cặm cụi từng bước, phía sau lưng chợt vang lên tiếng còi xe khiến Ngọc My giật mình, chân bước sang ngang, cách xa mép vỉa hè.

Chiếc xe hơi bốn chỗ giảm tốc đi chậm lại rồi dừng hẳn phía trước, cách Ngọc My hơn mười mét. Kính xe từ từ hạ xuống. Ngọc My cố lờ đi, càng đi sát vào phía trong hơn.

Nhưng cô vừa bước gần tới, người trên ghế lái đã nhoài ra gần kính xe mới hạ thấp, gọi to:

“Ê nhóc!”

Ngọc My giả điếc, mặt giấu xuống cổ áo phao, rảo bước nhanh hơn, trong đầu đã niệm:

“Nam mô a di đà phật, chắc người ta không gọi mình. Chắc người ta không gọi mình…”

“Ơ này nhóc, lãng tai à?”

“Mày có nghiêm túc không thì bảo.”

Kẻ vừa gọi cô, còn đang cười cợt đã bị người ngồi ở ghế sau tạt cho một cái vào đầu, tiếng gằn khiến anh ta trở nên nghiêm túc.

“Hì, em có biết tên nó đâu.”

Anh ta lườm cậu ta một cái rồi mở cửa xe bước xuống, thấy cô đi như chạy thì cao giọng gọi:

“Ngọc My!”

Bước chân cô chợt khựng lại, khẽ thở phào. Người này biết tên cô, chắc chắn không phải người lạ.

Ngọc My ngoảnh đầu nhìn lại, thấp thoáng thấy cái đầu trọc hoáy không một cọng tóc thì đứng yên tại chỗ. Người kia đã bước nhanh đến trước mặt cô đề nghị:

“Lên xe đi.”

“Cháu chào chú. Thôi cháu sắp về đến nhà rồi.”

“Nhà ở đâu?”

“Khu đô thị vườn Đào mới ạ!”

“Vậy mà gần à? Lên đi chú cho đi nhờ.”

“Nhưng mà…”

“Không bắt cóc đâu mà sợ, chú đi qua đường ấy.”

Trừ cái đầu không một cọng tóc ra, thì Long đầu trọc không hề mang dáng vẻ của một tay anh chị cộm cán. Đặc biệt là đối với Ngọc My, anh ta không hề bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị như đối với bọn đàn em và côn đồ khác. Nên cô vẫn có thiện cảm với anh ta, hơn là ông chú biến thái kia.

Ngọc My ngại đêm hôm còn đôi co giữa đường với đàn ông ngoài đường, nên theo Long đầu trọc lên xe. Để cho cô thoải mái, anh ta lên ghế phụ bên lái ngồi. Một mình Ngọc My hai ghế sau, thoải mái vừa ngồi vừa nằm vẫn được.

Đi nhờ xe người khác khiến cô có chút ngại, Ngọc My đánh bạo nhổm người về phía ghế trước, tay đưa ra hai chiếc ngô khi nãy được cho:

“Chú ăn cái ngô ạ!”

Người cầm lái khá trẻ, ngước mắt nhìn nhanh qua gương chiếu hậu một cái rồi khẩy môi cười:

“Phí đi nhờ à bé? Xinh thế này cho đi miễn phí đấy.”

Ngọc My không đáp lại, chỉ cười nhạt rồi lờ đi. Long đầu trọc lườm cậu ta cháy mặt, người đó mới thôi cợt nhả mà tập trung lái xe.

“Chú không ăn ngô. Cháu ăn đi. Không cần phải sòng phẳng thế đâu. Cháu chú Vũ, cũng là cháu chú.”

“Ơ không phải…”

Lời còn chưa nói hết đã bị ánh nhìn của anh ta làm cho khựng lại, Ngọc My liền ngậm miệng, lí nhí nói cảm ơn rồi ngồi lại ghế. Cô mà thèm làm cháu của ông chú biến thái kia đấy, chú này hiểu lầm quá thể rồi.

Nhưng Ngọc My lại chẳng dám cãi, thôi thì cứ mang cái mác cháu của chú biến thái có lẽ sẽ được an toàn, vì người này hình như rất nghe lời chú biến thái của cô thì phải.

Ngọc My lên nhà rồi mà Long đầu trọc vẫn chưa rời đi. Đợi thêm một lúc anh ta mới xuống xe, khoan thai rút một điếu thuốc châm lửa hút. Khói trắng vừa phả ra đã bị gió lạnh đánh tan tác, không để lại chút dấu vết nào. Khu nhà cao tầng hút gió, tiếng ù ù cứ thổi thốc bên tai.

Long đầu trọc tiến về phía xe màu xanh ô liu đậm đang đậu bên đường, cửa xe từ từ hạ xuống, người bên trong nói vọng ra:

“Lên xe đi.”

Anh ta rít vội một hơi thuốc, ngoảnh mặt phả hết khói đi rồi mới mở cửa xe ngồi vào trong đó, báo cáo lại với Hoàng Vũ:

“Con bé lên nhà rồi ạ!”

“Ừm. Bảo đàn em của anh về trước đi. Chúng ta nói chuyện.”

Lúc này ở nhà Hoàng Bách, Nam My dụ khị được Bát nhỏ ngủ say rồi mới quay sang chất vấn chồng chuyện anh họ léng phéng với con gái của đồng nghiệp. Hoàng Bách nghe cô hỏi cũng phải phì cười. Nam My sợ con trai tỉnh giấc thì đánh mạnh vào tay anh, ra hiệu nhỏ miệng.

Hoàng Bách dang tay cho vợ gối lên rồi mới kể cho cô nghe chuyện của Hoàng Vũ. Nam My nghe xong thấy hợp ý mình liền cao hứng khen ngợi:

“Đấy em biết mà, lão Vũ nhà em có tệ nạn đến đâu cũng không đến nỗi tha hóa biến chất cư,ỡ,ng hi.ế.p trẻ ranh đâu mà.”

“Nên là em đi đính chính với Ngọc My giúp anh ấy đi.”

“Không, nó hiểu lầm lão càng tốt.”

“Ý gì? Anh trai em đấy.”

“Thì sao? À em rút lại câu vừa khen ngợi lão. Suýt nữa thì lão thịt con bé luôn rồi đấy.”

Hoàng Bách sửng sốt, cao giọng nâng tone hỏi: “Có chuyện đó nữa sao?”

“Vâng!”

“Bảo làm sao con bé tránh anh ấy như tránh tà.”

Hoàng Bách chợt xoay người vợ lại, chăm chú nhìn cô, nói ra băn khoăn của mình:

“Vợ ơi! Anh cứ có cảm giác anh Vũ thích Ngọc My ấy.”

“Không, anh cảm giác sai rồi. Tuyệt đối không có chuyện đó được. Em không chấp nhận. Ngọc My xứng đáng tìm được người yêu thương nó, tốt hơn anh Vũ gấp n lần.”

“Anh Vũ có xấu xa như em nói đâu mà sao em cứ kỳ thị anh ấy thế? Biết đâu lãng tử quay đầu thì sao?”

“Cũng không được. Trong công việc em luôn tự hào về anh trai em, luôn tuyệt đối tin tưởng anh ấy. Nhưng trong chuyện tình cảm thì em không dám chắc. Phương Quỳnh đã thành công biến anh ấy trở thành một con người khác hẳn Hoàng Vũ của bảy năm trước rồi. Trước khi chị ta rời đi, Hoàng Vũ là người đàn ông chung tình tuyệt đối, sẽ không tùy tiện ôm ấp bất kỳ người phụ nữ nào không phải bạn gái anh ấy. Còn bây giờ em không biết lúc nào là cảm xúc thật của anh ấy, lúc nào là đùa cợt cho vui nữa. Vậy nên Ngọc My không nên dính dáng đến anh ấy thì tốt hơn. Mà anh nghĩ nếu anh Vũ thật sự yêu một người khác, Phương Quỳnh sẽ im lặng để yên như bây giờ không? Đàn bà khi chạm đáy của sự ghen tuông thì đáng sợ lắm. Ngọc My mồ côi cha mẹ, sống lay lắt tự mình bươn trải như vậy đã đủ khổ sở lắm rồi. Thêm cái khổ vì tình, khổ tâm nữa thì tội nghiệp lắm.”

Hoàng Bách nghe vợ nói thì cũng thấy xuôi, từ ngày cô mang thai lại càng nhạy cảm. Cứ nói chuyện gì là lại xúc động, vừa mới nói mấy câu về hoàn cảnh của Ngọc My mà nghe giọng đã thấy nghẹn ngào. Hoàng Bách vòng tay ôm vợ, đặt môi hôn lên trán cô rồi nói ra băn khoăn trong lòng mình:

“Nếu, anh chỉ nếu thôi thôi nhé. Nếu họ thật sự đến với nhau em định ngăn cản đến cùng ạ?”

Nam My nhất thời chưa trả lời được, môi chợt bặm lại, chăm chăm nhìn chồng. Anh đang đưa ra giả thuyết, thế mà mặt mày lại tỏ vẻ nghiêm túc vô cùng khiến cô thật sự khó nghĩ. Hoàng Bách cọ cọ cằm lên trán vợ, trời lạnh anh lười cạo râu, có mấy sợ nhú lên khỏi biểu bì da cọ vào trán Nam My.

Thấy vợ im lặng, Hoàng Bách lại hỏi:

“Thế nào?”

“Nếu là tình yêu tự nhiên thì em cũng chả cấm được. Tùy cơ ứng biến, còn bây giờ em chẳng vun vào đâu. Sợ lắm.”

“Bệnh nghề nghiệp. Em đa nghi quá đấy. Anh là đàn ông, anh nhìn là anh biết mà. Chả lẽ anh lại để Ngọc My chịu thiệt.”

“Chả biết, đàn ông các anh ai mà tin được… ư… ư…”

Nam My bị chồng bóp bóp miệng thì ú ớ kêu lên, còn thuận tay đấm vào ngực anh lườm nguýt: “Anh thích bạo lực gia đình không hả? Không vừa ý là động tay động chân à?”

“Anh chỉ mát xa má cho em thôi mà kêu là bạo lực gia đình hả? Ai mới đấm anh thùm thụp ra hả?”

“Anh thích bắt nạt em không hả?”

“Ai bắt nạt được em, trong nhà này sau thằng oắt hay hờn kia là em được cưng chiều nhất. Mấy nữa đứa nhóc này ra đời thì ôi thôi anh không dám nghĩ vị trí của mình sẽ ở đâu trong gia đình nữa.”

Hoàng Bách vờ kêu than làm nũng vợ, nghe anh nói khiến cô buồn cười, lại mủi lòng ôm chồng, vừa nghịch tóc anh vừa thủ thỉ:

“Mấy nữa bụng to rồi làm sao mà giấu được con bây giờ? Nó sẽ ngoạc cái mồm ra ăn vạ cho mà xem. Mà anh nói xem, sao nó lại không thích có em nhỉ? Kỳ quái. Nó giống anh đúng không?”

“Không, hồi bé anh thích có em lắm. Lúc mẹ mang thai Hoàng An anh là người sướng nhất. Ngày nào cũng ngóng được đi gặp em bé trong bụng mẹ. Thằng nhóc này sao nó chả giống anh tẹo nào thế nhỉ?”

Nam My cau có, nghiến răng nhéo một cái thật mạnh vào bụng Hoàng Bách dằn mặt: “Ý anh nó không phải con anh hử?”

Anh đau quá giãy nhảy lên, tay ôm ghì chặt lấy vợ không cho nghịch nữa:

“Đau. Anh bảo thế bao giờ. Mẹ nó chỉ học sinh sản ở chỗ anh, thực hành cũng là với anh, không là con anh thì con ai?”

Nam My bị ôm cứng lấy, còn liên tục bị Hoàng Bách hôn vào mặt, vào cổ đến phát buồn mà không ngừng ngọ nguậy né tránh. Cả hai cứ vô tư cười đùa với nhau, vậy mà thằng nhóc kia ngủ say như cún con chẳng biết gì.

Thành phố Biển càng về đêm càng lạnh, sương muối dày đặc, che khuất cả tầm nhìn. Người đứng trên bờ kè không thấy nổi mặt biển chỉ thấy mờ mờ ảo ảo bởi tầng tầng lớp lớp sương giăng.

Lúc ở bar, Hoàng Vũ có uống vài ly rượu, vậy mà đứng ngoài này một lúc đã bị gió lạnh đánh bay sạch chẳng còn chút hơi cay. Hai người đàn ông trầm mặc nhìn về phía biển, mắt người nào cũng một vẻ đen sâu, mỗi người một suy nghĩ, không rõ ý tứ thế nào.

Nửa tiếng đồng hồ đủ để Hoàng Vũ truyền tải toàn bộ mục đích cuộc nói chuyện đêm khuya như thế này với Long đầu trọc. Hồ sơ mà anh đưa cho, anh ta đang còn nắm chặt trong tay. Hoàng Vũ muốn xác nhận lại, xem thực hư chuyện năm đó thế nào. Danh tính ba kẻ cưỡng bức bà Mai Ngọc và ai là cha đẻ của đứa bé mà bà ấy sinh ra trong cảnh tù tội.

Lúc đọc hồ sơ vụ án năm đó, anh không thương xót cho người phụ nữ bị cưỡng bức, ngược lại còn thấy đáng kiếp cho kẻ độc ác, hại người, hại chính mình. Nhưng lại dấy lên sự thương cảm và lo lắng cho đứa trẻ bất hạnh được người đàn bà đầy rẫy tội nghiệp ấy sinh ra.

Lúc ở chùa, Ngọc My đã rất tự hào nói với anh rằng bà ấy rất yêu cô, vì cố sinh ra cô nên mới mất. Làm sao Hoàng Vũ có thể khiến niềm tin nhỏ nhoi đối với đấng sinh thành ấy của Ngọc My vỡ vụn tan tành bởi sự thật tàn khốc như thế này đây? Rồi còn bố con bé nữa…Nếu Ngọc My biết mình được sinh ra trong hoàn cảnh nhơ nhớp bẩn thỉu như vậy, cô sẽ như thế nào?

Bóng đêm đen đặc như muốn nuốt chửng tất cả, ẩn hiện hai đốm đỏ cứ lan dần lan dần vào vật chủ, nhưng không khiến tiết diện tăng lên mà dần một lụi tàn trên tay hai người đàn ông.

Long đầu trọc khẽ đằng hắng chỉnh giọng rồi lên tiếng phá tan sự yên tĩnh:

“Chỉ vài lần tiếp xúc, em cũng cảm nhận được Ngọc My là một đứa trẻ ngoan, em rất có thiện cảm và quý con bé. Nhưng em không phải bố của con bé đâu anh. Cũng không mong nó có người bố mang tiền án, tù tội như mình. Em không xứng đáng làm cha của bất kỳ đứa trẻ nào cả.”

Nghe lời anh ta trần tình, khiến Hoàng Vũ khá sửng sốt. Ngón tay anh vô thức kẹp chặt điếu thuốc đang hút dở, cả người đã đứng thẳng dậy, chăm chăm nhìn Long đầu trọc.

Anh ta lại nói tiếp: “Năm đó em không tham gia cưỡ.ng bức mẹ con bé.”

Tuy ở trong bóng tối nhưng ở cự ly gần, anh ta có thể nhìn thấy đầu mày Hoàng Vũ đã thoáng cau lại.

Long đầu trọc nhếch nhẹ khóe môi, cười chua chát: “Anh không tin đúng không?”

“...”

“Học hết cấp ba em đi nghĩa vụ quân sự. Xong ra quân lấy vợ luôn. Thanh niên mà anh, không công ăn việc làm lêu lổng, lại háo thắng. Chúng nó rủ làm gì ra tiền lại oai oai thì làm nấy, em cũng có tí võ vẽ nên hồi ấy sốc nổi hiếu chiến lắm. Bảo kê, đòi nợ thuê, đánh bênh… đều dính vào hết. Nhưng bắt cóc, hại người là lần đầu tiên, cũng là điều làm em hối hận và dằn vặt nhất cho đến bây giờ. Hại người phụ nữ kia sảy thai, lại không thể sinh được con, dù khi ấy không phải em trực tiếp đánh cô ấy. Nhưng cũng cùng một phường bất lương vì tiền bắt cóc người ta. Lúc hai thằng kia cưỡ.ng bức mẹ Ngọc My, em cũng nổi thú tính, nhưng lại hèn nhát và nghĩ đến vợ con ở nhà nên không làm.”

Long đầu trọc khẽ thở hắt ra. Anh ta châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi cho ấm họng rồi kể tiếp:

“Em vào tù, gia đình tan nát, đáng kiếp. Em chấp nhận. Nhưng… Lúc con bé nhà em học lớp năm, bị bạn bè kỳ thị là có bố đi tù nên mắc chứng trầm cảm… cháu nó…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.