"Nàng!!!"
Sở Dĩ Ân thất vọng khi Yên Phi trả lời đầy dứt khoát như thế, mọi sự tin tưởng trong Sở Dĩ Ân đều mất hết. Sở Dĩ Ân đau lòng, nắm chặt tay thành nắm đắm, nhưng lại thả lỏng đưa tay sờ lên mặt Yên Phi chậm rãi di chuyển xuống đôi môi của Yên Phi.
"Nàng còn yêu bổn vương không?"
"Ta...ta"
Yên Phi lưỡng lự, chừng chừ không dám lên tiếng. Nếu như nói yêu Sở Dĩ Ân, chẳng khác nào kế hoạch thất bại, bao kiềm nén lại tan thành mây khói, quyền lực sẽ mất tất cả. Sở Dĩ Ân nhận ra mọi thứ, nhận ra vẻ mặt lưỡng lự của Yên Phi, sự chừng chừ ấy khiến trái tim hắn ta từ chút một tan vỡ. Sở Dĩ Ân thốt lên một tiếng, vội vã rời khỏi nơi quái quỷ này...
"Chúng ta đường ai nấy đi!"
"Sở Dĩ Ân..."
Sở Dĩ Ân rời khỏi, Yên Phi ngồi phịch xuống giường bất lực, đưa bàn tay lên má giữ lại chút hơi ấm từ bàn tay Sở Dĩ Ân, gặp nhau chưa được bao lâu bây giờ lại phải giả từ. Yên Phi đưa tay lên sờ bụng, miệng khẽ mấp máy.
"Con à, ta chỉ muốn tốt cho con thôi..."
"Bộp bộp bộp"
Liễu A Phi vỗ tay, cười khẩy. Đứng đằng sau chứng kiến một màn bi thương như vậy thật khiến người khác đau lòng, nhưng đối với Liễu A Phi thì nó trở thành một trò đùa, một thứ khiến tâm hồn ả được sảng khoái hơn.
"Làm tốt lắm, thật là đổi cẩu nam nữ tình nồng nghĩa nặng"
"Ngươi!!! Ta vì nghe lời ngươi nên mới lừa dối chàng ấy"
"Sao? Hối hận rồi à? Mau chạy đến tên vương gia kia đi, mau nói hắn ta Yên nhi yêu chàng lắm, đứa bé này là con của chàng"
Liễu A Phi thích thú cười to,chọc giận Yên Phi. Yên Phi giữ bình tĩnh, cố gắng kiềm chặt cảm xúc để không làm lớn chuyện.
"Ngươi có chắc sau này nếu ta hạ sinh con trai sẽ được lên làm thái tử? Không phải ngươi âm mưu chiếm đoạt..."
"Chuyện ta hứa với ngươi nhất định sẽ làm, chẳng qua ta chỉ muốn giết tên hoàng thượng mà thôi! Còn những thứ khác ta không cần"
Liễu A Phi nói với ánh mắt căm phẫn, lửa hận trong người Liễu A Phi đang sôi lên, Yên Phi hoàn toàn có thể cảm nhận được.
"Tại sao ngươi lại muốn giết hoàng thượng của Lục Quốc?"
"Đó không phải chuyện của ngươi"
Liễu A Phi bỏ đi, không quan tâm những gì Yên Phi nói, Yên Phi thở dài, tại sao Yên Phi lại rơi vào tình thế bắt buộc thế này...
...
Vua Nam Quốc đã tiến đến bàn chuyện hôn sự, chuyện này không còn cách nào từ chối, Sở Dĩ An chỉ đành thở dài. Hoàng thái hậu ủng hộ, Nam Hướng lại từng là bằng hữu của thái thượng hoàng, chỗ thân thiết chứ thế hoàn toàn khiến Sở Dĩ An khó xử. Hôn sự đã được ấn định, Sở Dĩ An không còn cách nào chối bỏ.
"Lục Hoả nhi, nàng thật sự không giận ta chứ?"
"Không"
Lục Hoả lắc đầu, không muốn hắn phải phiền lòng bởi mình. Chuyện này cũng đâu trách được hắn, chỉ trách hắn sinh ra đã là hoàng thượng, trách nàng lại chính là phi tử của chàng. Chốn hoàng cung này, việc tranh giành lập phi tử cũng không tránh khỏi. Hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng một cái nhẹ, mỉm cười véo mặt nàng.
"Chỉ là thêm một phi tử thôi, nàng không nhỏ mọn như thế đâu, trẫm biết mà"
Sở Dĩ An cười cười, đưa lời bông đùa trêu chọc nàng. Nàng liếc xéo hắn, véo một cái thật mạnh vào hắn.
"Có giỏi thì chàng đi luôn đi"
"Làm sao mà trẫm dám bỏ nàng được"
Hắn mỉm cười cọ cọ mũi nàng, cả hai muốn đắm chìm như thế thật lâu, không gian này chỉ dành riêng cho hai người mà thôi...
...
Kể từ ngày Nam Bỉ Huyên được lập thành phi, liền vui vẻ, nhưng lại trở thành Huyên Phi thất sủng. Nam Bỉ Huyên không hề cam tâm, nhưng vì muốn nhận được sự sủng ái liền không nhẫn nhịn.
"Huyên muội hôm nay có nhã hứng đến đây ngắm hoa uống trà sao?"
Tiếng nói lảnh lót của Yên Phi vang lên, Yên Phi cho gọi nô tỳ mời Nam Bỉ Huyên vào bàn của người dùng trà. Nam Bỉ Huyên không hề muốn, đã định lên tiếng từ chối, nhưng lại bị nô tỳ lắc đầu ý nói phải nhẫn nhịn. Nam Bỉ Huyên đành nghe theo, bước vào đối mặt với người đáng ghét nhất.
"Yên Phi tỷ cũng thật có nhã hứng!"
"Đúng rồi, tỷ ra ngoài cho bảo bối thoải mái, hoàng thượng cho tỷ ở cung tẩm dưỡng an thai thật sự khiến tỷ khá ngột ngạt vì sự chu đáo dịu dàng ấy"
Yên Phi dẻo mồm dẻo miệng lên tiếng, từ ngày có cái thai làm bình phong, mọi người luôn nhường nhịn Yên Phi một phần, hoàn toàn không dám ngây sự. Lục Hoả hôm nay cũng đến ngự hoa viên tận tay chăm sóc hoa mẫu đơn, Yên Phi nhanh mắt nhận ra liền cho người mời vào.
"Yên tỷ, Huyên muội, thật trùng hợp"
Nàng dịu dàng lên tiếng, đã lâu ngày không bị Yên Phi gây rắc rối, nhưng hôm nay đã gặp Yên Phi lại còn gặp cả Nam Bỉ Huyên. Hậu cung của hoàng thượng gặp nhau đều gây chiến khi gặp nhau, nàng không muốn tham gia, nhưng từ chối lại gây phiền phức đến hắn.
"Hây da...Huyên muội phải mau học hỏi theo các tỷ muội nha"
Yên Phi đưa lời châm chọc, Nam Bỉ Huyên nhíu mày, không hiểu những gì Yên Phi nói.
"Mạn phép cho muội hỏi, ý của tỷ chính là gì vậy a?"
"Bây giờ Hoả muội đang là người được hoàng thượng sủng ái nhất, còn ta đang mang con trưởng của hoàng thượng, Huyên muội nhanh chóng học hỏi a"
Mặt Nam Bỉ Huyên đỏ bừng vì tức giận, tại sao ả Yên Phi này lúc nào gặp gỡ cũng khiến nàng ta bực bội như vậy?
"Các tỷ... Chẳng qua cũng chỉ tiến cung trước muội một vài năm thôi!"
Nam Bỉ Huyên tức giận bỏ đi, Lục Hoả ngồi dùng trà hoa cúc, vừa ăn bánh hạt sen, lắng nghe cuộc tranh đấu võ mồm của hai người chỉ không khỏi lắc đầu ngao ngán. Yên Phi đứng dậy kiêu ngạo, quay sang nói chuyện với nàng khiến nàng khá bất ngờ.
"Lục Hoả muội, chúng ta hồi cung thôi!"