Hắn bước vào, hoảng hốt, đau sót. Trời ạ! Một phi tần cao quý mà hắn luôn xem trọng đang làm gì đây? Nàng ấy ra tay với một tiểu nữ nhỏ bé như Tiểu Hỏa sao?
"YÊN PHI! NÀNG ĐANG LÀM GÌ ĐẦY? "
"Thiếp... "
" Chát!"
Một cái tát dán thẳng vào mặt của Yên Phi, ả ta tức giận. Hốt hoảng nắm lấy cánh tay hắn. Ả ta đang thật sự hoảng loạn, nàng ta là ai? Sao hoàng thượng lại làm thế với bổn cung?
" Thiếp đã làm gì mà chàng ra tay với thiếp?"
" Ta xin lỗi, nàng ở lại Yên Cung đi! "
Hắn nói, rồi lập tức bế thân hinh nhỏ bé của nàng đi, ánh mắt của nàng lờ mờ đảo quanh khuôn mặt điển trai này. Nàng không nhìn rõ khuôn mặt đó là ai, nàng đưa đối tay ngọc ngà của mình ra rời lấy khuôn mặt ấy, miệng lẩm bẩm.
"Chàng là ai? Có phải vị phu quân của ta không? Dù thế nào đi nữa, chàng cũng là của ta! "
Nói xong, nàng ngất lịm hoàng toàn, hắn hốt hoảng bế cơ thể nhỏ bé như đóa hoa mẫu đơn trên tay. Hắn không nghĩ ngợi gì nữa lập tức truyền thái y rồi đặt nàng trên long sàn quý báu của hắn. Nơi mà chưa có phụ nữ nào đến đó và được đặt lưng tại đó, kể cả Yên Phi.
"Sao rồi? Nàng ta có sao không?"
"Tâu bệ hạ! Nữ nhi này không sao cả bôi thuốc sẽ hết, cơ thể cô nương này rất yếu nên không chịu nổi những chượng đánh ấy nên đã ngất đi!"
"Được rồi, mi lui đi "
Thái y lui đi, trong căn phòng im lặng chỉ còn hắn và nàng. Nàng vẫn nắm đó, đôi mắt nhắm nghiền lại. Đôi lông mi cong vuốt sắc sảo, đôi môi nhạt dần, khô đi. Chắc nàng đã quá mệt mỏi. Đặt cánh môi bạc thần của mình xuống đôi môi ấy, hắn cảm thấy cảm giác lạ lẫm. Đầu môi tê dần, cái cảm giác khó tả khiến hắn cứ mê mẩn liếm vị ngọt ở đôi môi đó. Nàng cựa người, hắn luyến tiếc rời đôi môi ấy. Mở đôi mắt từ từ ra, nàng nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Nhưng...Cái giường này, căn phòng này không phải nơi của nàng thì phải. Hắn nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia vui mừng.
" Hỏa nhi! Nàng tỉnh rồi sao? "
" Ừm...đây là đâu?"
" Tẩm cung của trẫm "
"Sao? "
Nàng bật dậy, bước ra khỏi giường. Đôi mắt mở to tròn ngạc nhiên. Sao...lại ở đây nhỉ?
" TA... Sao lại ở đây?"
" nàng không nhớ mình bị đánh sao? "
"À. Nhớ chứ nhớ phước của người đây!"
"TA..."
Hắn không nói tiếp, ôm chầm nàng vào người, ngửi mái tóc và cơ thể của nàng. Mùi hương thoảng vào cánh mũi của hắn khiến hắn chỉ muốn cắn nàng một phát mà thôi. Nàng khó chịu cựa quậy, thân mình đang ê ẩm vì vết thương khẽ nhăn mặt.
" Đau...buông ra! "
"Không, ta thật sự đã say nàng!"
" Á!"
Nàng cựa người ngã xuống tấm chăn bông mền mại kia, kéo theo cánh tay hắn. Hắn ngã xuống, ôm nàng vào lòng, hôn lên mái tóc của nàng rồi xuống đôi môi căng mọng đang chu chu ra rất say lòng người. Hắn tham lam mút trọn môi nàng vào cánh môi bạc thần của mình. Nàng trợn mắt, miệng thốt không ra lời. Càng nói hắn càng ngậm mút đôi môi không ngừng. Nàng im lặng không cựa người nữa mà đáp trả nụ hôn của hắn. Hai đôi môi hòa quyện vào nhau. Nàng chẳng hiểu tại sao khi ở bên hắn nàng luôn có cảm giác ấm áp, và đôi môi hắn lại làm cho nàng cảm thấy muốn thử hôn y như các cặp phu thê khác. Hắn cười đắc ý trong lòng, đây là lần thứ hai hắn được hôn đôi môi ngọt ngào này, hắn muốn thời gian dừng lại. Chậm lại để hắn ở bên nàng mà không lo việc gì của Lục Quốc này cả.
Bàn tay thon thon của nàng đẩy bờ ngực hắn ra, hắn nhướng mày khó hiểu. Nhưng cũng rời khỏi, chỉnh sửa y phục lại hắn nhìn nàng.
" Sao thế? Nàng không thích?"
Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt của đối phương hướng vào nhau. Đôi mắt long lanh của nàng thật cuốn hút, hắn thấy tay mình ướt dần. Từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống, giọt nước mắt tinh khiết kia rơi xuống làm tim hắn đau nhói.
"Nàng, nàng sao vậy?"
Hắn cuống cuồng lên, ôm nàng vào lòng, lau đi những giọt nước mắt ấy.
"TA... Ta có thể về lại nhà không? Ta không muốn sống ở đây!"
"KHÔNG, NÀNG LÀ CỦA TA! VÀ SẼ Ở BÊN TA MÃI MÃI!