Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 50: Ta yêu nàng




Những lời nói của Yên Phi nghe vừa thật vừa giả, đáy mắt dịu dàng khiến người khác khiếp sợ. Yên Phi muốn làm hòa với nàng? Nàng nghi hoặc nhìn Yên Phi, đôi tay run rẩy, ngưng hoạt động thêu đóa hoa mẫu đơn trên yếm nhỏ nhắn của con nít.

Yên Phi nhanh nhẹn nhìn ra được ý tứ trong lòng nàng, vội vàng nâng chiếc yếm đỏ đang thêu dở dang, tặc lưỡi tấm tắc khen.

"Muội quả là cầm kì thi họa, nữ nhi như muội thật khiến người khác động tâm ngay từ lần đầu gặp a"

"Người đâu. Dọn điểm tâm lên đây cho ta."

Yên Phi đặt chiếc yếm xuống, nhẹ nhàng kéo nàng về chiếc ghế ngồi hàn huyên tâm sự, thái độ vô cùng nhẹ nhàng, khác hẳn với lần đầu gặp nàng với đôi mắt dữ tợn, cùng sự phẫn nộ. 

Món ăn được các cung nữ dọn ra, không khí vốn đang yên đang lành lại gặp sự thay đổi của Yên Phi khiến nàng vô thức choáng váng, tay bất giác đặt lên bụng, tiểu yêu không ngừng đạp nàng thật đâu. Nàng liếc sơ qua bàn ăn, những món này... 

"Lục Hỏa muội, muội ăn chút há cảo đi, có rất nhiều nhân, muội ăn nhân tôm nhé?"

Yên Phi không chút kiêng dè, từ đầu đến cuối đều là đích thân Yên Phi chủ động, nàng run rẩy, mùi vị của há cảo bay xộc vào mũi nàng, thật khó chịu, nàng chỉ muốn nôn ra mà thôi. Bất giác che miệng, nàng hít sâu vào, mồ hôi có vài hạt lấm tấm. 

"Lục tỷ, đây chẳng phải là mấy món tỷ không ăn được sao?"

A Mẫn cũng nhận ra, trên bàn tiệc đặc sắc, những món ngon, rượu quý được trưng bày, nếu người bình thường sẽ cho rằng đó là một món ngon, nhưng đối với nàng, đặc biệt là người đang có mang, lại là một bi kịch...

Trên bàn ăn đều là những món ăn khiến người ta sẩy thai... Vậy Yên Phi có ý tốt hay ý xấu? Nàng là con của thái y, làm sao để lừa được nàng những món ăn đó? Dù những món ăn đã được chế biến công phu, được lắp đậy đi sự nguy hiểm từ công dụng, nhưng mũi của nàng khá thính, có thể ngửi được các loại độc dược có bên trong món ăn này. Dù là thảo dược tốt, nhưng tuyệt đối không hề tốt đối với tiểu yêu của nàng.

Yên Phi ơi Yên Phi, ngươi quá ngây thơ rồi.

"Yên tỷ, dạo này muội không được khỏe. Những món này đều không ăn được. Đặc biệt là há cảo, tuy rất ngon... Nhưng hoàng nhi thật giống An nhi, dị ứng với há cảo."

Chết tiệt! Nàng  là ai mà dám gọi Sở Dĩ An là "An nhi" đầy thân mật như vậy?  Yên phi bất giác nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, cắn cắn môi gắt gao, là người thành hôn của Sở Dĩ An trước có uy quyền thế vẫn chưa dám gọi hắn ta như thế, nàng chỉ là nữ nhi hèn hạ thấp bé sao lại dám nói vậy?

"Không sao, vậy muội nên uống thử canh này đi, món canh mướp đắng này rất tốt cho giải nhiệt" 

Yên Phi đẩy chén canh qua cho nàng, mùi vị của mướp đắng rất hăng, nàng không thể nuốt trôi món đó, huống chi lại là món có tỉ lệ sẩy thai rất cao?  Nàng ngẫm nghĩ, Yên Phi này thật ghê tởm... 

"Yên tỷ nên ăn chút gì đó, đừng lo cho muội. Muội sẽ cố gắng ăn món há cảo tôm cao lương này!"

Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên đầy dịu dàng, nàng không hề tức giận, đưa miếng há cảo nhỏ nhắn lên miệng cắn một miếng, mùi vì rất ngon nhưng lại khiến nàng khó chịu. Dù gì nàng từ nhỏ đã yêu thích món này, nhưng từ khi có tiểu yêu, một miếng nàng cũng không hề đụng. 

Há cáo đi theo miệng xuống bao tử, nàng cảm nhận được sự cồn cào bên trong thôi thúc nàng muốn nôn ra, nàng đưa tay che miệng, nếu bây giờ nàng nôn không phải là cơ hội tốt của kẻ địch chê cười sao? Nàng gắng gượng, nét mặt tự nhiên đã chuyển sang khó chịu, sắc mặt ngày càng tái nhợt. Nàng không để ý chuyện xung quanh, chỉ thấy lơ mơ nụ cười nhếch lên từ A Phi - người tì nữ thân cận của Yên Phi mà thôi...

"Nếu đã ăn không được, nàng còn cố ăn làm gì?"

Tiếng nói trầm lặng của nam nhân vang lên, hắn ta bước đến gần nàng, ôm trọn nàng vào lòng, đưa tách nước cho nàng, khẽ vuốt ve mái tóc tơ đang bay trong gió, lau nhẹ những giọt mồ hôi thấm đẫm trên trán nàng.

" Dĩ...An chàng đến từ khi nào?"

"Yên Phi đừng sợ, ta đến lúc bàn tiệc vừa dọn ra!"

Lời nói của hắn như một mũi tên chí mạng đâm vào tim Yên Phi, những cử chỉ của hắn đối với nàng đều lọt vào tầm mắt của Yên Phi, Yên Phi nuốt nước bọt, trong lòng đầy đau nhói, đôi môi run rẩy. 

"Thần thiếp..."

"Sau này, đừng để chuyện này lặp lại trong mắt trẫm lần nữa. Nếu không..."

Lục Hỏa biết trước những gì hắn sắp nói ra, sẽ là một cái kết không hề có hậu, đưa đôi tay nhỏ nhắn của nàng che miệng hắn lại, nàng thật tình không muốn hắn nói ra những lời tàn nhẫn này, dù gì hắn với Yên Phi cũng là phu thê, sao lại có thể...

Bàn tay nhỏ mềm mại của nàng che miệng hắn, sự mềm mại ngọt nào thơm ngát ấy kích thích hắn, hắn không kiêng cử mà cắn nhẹ một cái khiến nàng nhăn mặt, hắn bế xốc nàng lên bỏ đi, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần. A Mẫn thấy vậy thích thú, liền thu dọn yếm của tiểu yêu vội vã chạy theo hắn và nàng đang đi phía trước...

...

Trở về tẩm cung, hắn vẫn ôm khư khư người nàng trong lòng, cơ thể mềm mại thơm ngát khiến hắn muốn ngấu nghiến, nàng nằm trong lòng ngực săn chắc của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác an toàn, toàn thân như được bao phủ tránh xa sự xấu xa bên ngoài,nàng thuận tay đưa lên ngực hắn, vẽ vòng tròn xung quanh ngực hắn, hết vòng tròn này đến vòng tròn khác, không gian yên tĩnh đến lạ thường, nàng có thể nghe được cả tiếng thở và nhịp tim của hắn trong lúc này, khẽ thở dốc. Hắn tại sao lại nhìn nàng trân trân thế kia? Nàng ngừng lại động tác của mình, khẽ cựa quậy, đôi má đỏ ửng cả lên, sự ngại ngùng của nàng làm hắn cố gắng nhịn cười.

Nàng vẫn là một đóa bạch liên tinh khiết, đơn thuần đáng để hắn yêu thương bảo vệ. Hắn đưa tay vuốt má nàng, ngũ quan tuyệt sắc động lòng người. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào tai nàng, cơ thể nàng kích động ửng đỏ lên, vùi mặt vào ngực hắn.

"Đừng nhìn...nữa"

"Nàng biết không? Ta yêu nàng rất nhiều."

"Nhiều đến mức nào?" 

Nàng nhìn hắn nghi hoặc, cái miệng dẻo này với đôi môi mỏng đa tình kia có đáng tin không? Hắn nhìn nàng chăm chú, nàng như chú thỏ con sợ hãi nép vào ngực thỏ cha, cử chỉ của hắn nuông chiều hết mực, một lúc sau hắn mới lên tiếng, tiếng nói trầm ấm vang lên làm nàng tan chảy.

"Ta yêu nàng, nhiều đến mức kiếp sau cũng chỉ có thể yêu nàng. "

Lời nói ấy khiến đôi mắt nàng long lanh, đầu óc nàng ong ong, nàng nhận luồn hơi nóng hổi đang phả vào nàng, hơi thở cùng mùi hương dịu dàng của Cư Nha dễ chịu, nàng tham lam hít thở mùi hương đặc trưng vốn có của hắn, mùi hương này là mùi tự nhiên mà hắn có được, nàng rất muốn biết sao hắn lại có mùi hương này, nàng tham lam vuốt ve khuôn mặt có ngũ quan cân đối kia... Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi nàng, khẽ thì thầm.

"Lần sau, nàng đừng dùng há cảo nếu ăn không được"

"Đáng ghét, món đó là ta thích nhất chỉ tại chàng mà ta không ăn được."

Hắn ôm nàng trong lòng, nàng vừa gọi hắn là "chàng"? Đã từ rất lâu, hắn khao khát từ này rất nhiều, thanh âm của nàng rất dễ chịu, ngọt ngào, làm hắn như đắm chìm vào say mê...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.