Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị

Chương 3: 3: Giúp Tôi Sẽ Có Tiền




Thẩm Hi dìu Phong Lãng vào nhà cô cẩn thận đặt anh ta nằm xuống giường nhưng vì Phong Lãng quá cao lớn khiến cho Thẩm Hi không giữ được thăng bằng cô ngã vào lòng của hắn, cô còn không quên dở thói sàm sỡ của mình ra bóp vào ngực của Phong Lãng mấy cái, hắn khó chịu nói.

" Đủ rồi đấy.

"

Thẩm Hi ngồi dậy tình cờ tay của cô ấn trúng vết thương của Phong Lãng khiến cho hắn đau đớn bất giác rên rỉ, Thẩm Hi vội vàng ngồi dậy nói

" Xin lỗi mà cũng tại anh nặng quá nên tôi mới bị ngã đấy.

"

Thẩm Hi đi lấy bộ dụng cụ y tế mà người mẹ yêu dấu của mình đã chuẩn bị bởi vì bà ấy biết Thẩm Hi vô cùng hậu đậu sẽ dễ bị thương, Thẩm Hi mang hộ sơ cứu đến để cầm máu viết thương của Phong Lãng, cô vừa vén áo của Phong Lãng lên thì đập vào mắt là cơ thể rắn chắc của hắn những đường nét vô cùng sinh động, Thẩm Hi nuốt nước bọt từng cơn đây là lần đầu cô nhìn thấy cận cảnh thường thì chỉ xem trên phim ảnh mà thôi, Thẩm Hi vội lấy lại lý trí cô tập trung cho chuyên môn của mình, nhưng bản tính hậu đậu không bao giờ bỏ được lại một lần nữa bọc phát, Thẩm Hi làm đổ chai nước khử trùng vào vết thương của Phong Lãng quá nhiều khiến cho hắn đau đến thấu xương gương mặt nhăn nhó vô cùng khó coi.

Thẩm Hi cười gượng nói.

" Xin lỗi.

"

Phong Lãng mệt mỏi nói.

" Không biết cô xui xẻo khi gặp tôi hay là ngược lại nữa.

"

Thẩm Hi liền xụ mặt xuống cô giận dỗi nói.

" Nằm im cho tôi.

"

Phong Lãng vì quá đau đớn nên đã chìm vào giấc ngủ khi đang được Thẩm Hi xử lý vết thương, cô băng bó cho hắn xong định đem hộp sơ cứu đi cất nhưng lại bị nhan sắc của Phong Lãng thu hút, Thẩm Hi cúi mặt nhìn sát gương mặt của Phong Lãng miệng không ngừng cảm thán.

" Nhìn gần đẹp trai thật đấy lông mi còn dài hơn cả mình nữa, đem người này về làm con rể chắc mẹ mình vui lắm.

"

Phong Lãng cựa quậy người Thẩm Hi liền giật mình cô vội vàng đi xuống giường, Thẩm Hi đã hi sinh chiếc giường êm ái của mình cho Phong Lãng nằm cô đi đến ghế ngồi xuống thở dài nói.

" Đêm đầu tiên khi đến nơi đất khách quê người là ngủ trên ghế đúng là một thảm kịch.

"

Thẩm Hi vẫn đề phòng Phong Lãng cô định thức suốt đêm để canh chừng hắn, nhưng vì Phong Lãng sốt cao nên Thẩm Hi phải đắp khăn lau người cho hắn cô đã thức trắng suốt cả một đêm đúng như mình mong muốn.

Thẩm Hi cảm thấy mình thật rảnh rỗi khi giúp đỡ cho một người mà bản thân không hề quen biết, cô vì mệt mỏi nên đã ngủ quên bên cạnh Phong Lãng lúc nào cũng không hay.

Vừa mới sáng sớm Phong Lãng đã thức hắn giật mình khi nhìn thấy gương mặt của Thẩm Hi đang sát gần mặt của mình, Phong Lãng từ từ ngồi dậy hắn định bước xuống giường thì lại bị Thẩm Hi đưa chân gác lên đùi mình, Phong Lãng thở dài vì phải vướng vào một cô gái kì lạ như thế này, hắn cố gắng thoát khỏi Thẩm Hi rồi để lại trên bàn một sấp tiền rồi rời đi.

Một lúc sau Thẩm Hi thức giấc cô ngồi dậy gương mặt đầy sự ngáy ngủ dụi mắt nhìn xung quanh căn nhà không thấy Phong Lãng đâu, Thẩm Hi sợ hắn sẽ lấy cắp đồ của mình cô vội vàng phóng xuống giường đi đến lấy túi lên xem, nhưng Thẩm Hi lại bị sấp tiền trên bàn thu hút cô cầm lên xem miệng lẩm bẩm nói.

" Không biết có phải là tiền thật không nữa.

"

Thẩm Hi lấy ra điếm cô hơi bất ngờ về con số của sấp tiền nhiều gấp mấy lần số bông băng và thuốc mà Thẩm Hi giúp Phong Lãng băng bó vết thương.

cô mỉm cười nói lớn.

" Mình giàu rồi.

"

Thẩm Hi thầm cám ơn trời đã để cô gặp gỡ người đàn ông đó, chỉ mới hôm qua cô còn chửi rủa nói Phong Lãng vì đã gây rắc rối cho mình nhưng hôm nay lại nói gặp được hắn là một điều may mắn, Thẩm Hi là một con người lật mặt nhanh chóng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.