Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 18-1: Công thành (1)




Editor: Puck -

Ôn Noãn mím môi cười một tiếng đưa tay về phía hắn, tay hắn vừa thu lại, nàng liền xoay người lên ngồi xuống trước người hắn, thoáng chốc hơi thở thuộc về nam tử của hắn hoàn toàn bao vây lấy nàng, trong gió đêm hơi lạnh, nàng lại chỉ cảm thấy cả người như đặt trong nắng ấm tháng ba, muốn vĩnh viễn cắm rễ trong ổ này.

“Mặc dù bổn Vương không thể bảo đảm sẽ yêu ngươi, nhưng bổn Vương sẽ hết khả năng đối xử tốt với ngươi.” Hai cánh tay hắn khẽ siết chặt, nhẹ giọng hứa hẹn bên tai nàng, đã nhiều năm như vậy, gần như tất cả mọi người đều cho rằng hắn có hứng thú với chiến tranh, nhưng lại chỉ có một mình nàng –– nữ nhân mới chỉ chung đụng có mấy ngày lại có thể hiểu được ý tưởng chân chính của hắn, tất cả toàn bộ của nàng khiến cho hắn vừa xa lạ lại quen thuộc, giống như kiếp trước bọn họ đã kết duyên, chỉ vì kiếp này gặp lại, hắn vốn không tin tưởng cái gì kiếp trước kiếp này, nhưng khoảnh khắc này, vì nàng, hắn bằng lòng tin tưởng, có lẽ, sau này trên đường đời sẽ không cô độc như thế nữa.

“Ta tin tưởng Vương gia.” Nàng dựa vào lồng ngực của hắn, hấp thu ấm áp trên người hắn, trong lòng có khổ sở nhàn nhạt cũng khẽ yên lòng, chỉ cần hắn không yêu nàng, chỉ cần hắn chỉ có một phần trách nhiệm với nàng, như vậy nàng có thể không cần phải lo lắng ở bên cạnh hắn, cho đến khi tính mạng nàng đi đến tận cùng cũng không cách nào tiếp tục cùng với hắn, nàng sẽ lặng lẽ rời đi, có lẽ hắn sẽ tức giận, nhưng sẽ không đau lòng.

Tuấn mã phi nhanh, tóc của nàng và hắn dây dưa trong gió thổi, giống như duyên phạn đã định trước trong số mệnh, đã sớm tơ tình quấn quýt hóa thành hàng ngàn nút thắt, không cởi được, để ý còn loạn!

“Chủ thượng, có tình báo chỗ Hàn Vương đưa về.” Thanh Nham gỡ thư mật trên chân bồ câu đưa tin mở ra, đưa cho Mạnh Cô Nhiễm ở trong xe ngựa.

“Hàn quân thanh thế to lớn xuất phát tới thành Diêm.” Mạnh Cô Nhiễm nhìn chữ trong thư mật, trên khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt có vài phần trầm tư hiếm thấy, vùng đất chỗ thành Diêm giàu có dễ thủ khó công, Hàn Vương mang quân tới đây giống như là chuyện phải làm, không tìm ra một chút chỗ không ổn, cũng không biết vì sao, hắn nhìn mấy chữ rõ ràng cực kỳ bình thường này lại ngửi ra tin tức cực kỳ không bình thường.

“Chủ thượng, vị công tử hôm qua bị ngài đuổi xuống xe ngựa vẫn còn đi theo phía sau, ngài xem nếu như chúng ta cũng đi Ký Châu, vừa đúng thuận đường, ngài cũng thật sự thích hắn, nếu không mang theo hắn một đoạn đường?” Thanh Nham nhìn Sở Hoan mặt xám mày tro lảo đảo chạy theo phía sau xe ngựa đến nghiêng ngả  chảo đảo, hơi không đành lòng nói. di1enda4nle3qu21ydo0n

“Thanh Nham, bổn tọa ngược lại không biết từ khi nào ngươi trở nên lương thiện như vậy, nếu như ngươi không đành lòng, không ngại để cho hắn tiếp nhận thay thế vị trí của ngươi, như thế nào?” Hắn lạnh giọng nói, Mạnh Cô Nhiễm hắn khi nào là người lương thiện, hôm qua tiện tay cứu tiểu tử kia cũng chỉ vì nhìn hắn rất thú vị nên lấy ra giải buồn, lật lại lúc này bị thành hắn thích tiểu tử kia còn thuyết trình thay, có thể thấy được, gần đây đúng là hắn quá mức lương thiện.

“Thuộc hạ biết sai.” Sau lưng Thanh Nham chảy một tầng mồ hôi lạnh, hắn thế mà lại bởi vì mấy ngày nay tâm tình chủ thượng rất tốt mà nhất thời quên mất thân phận của mình, nói ra lời nói vượt khuôn như vậy.

“Nếu có lần sau, bổn tọa tuyệt đối không tha thứ.”

“Tạ chủ thượng.” Thanh Nham âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như tránh được một kiếp này, nghĩ đến phương pháp xử phạt người của chủ thượng, cho dù hắn đi theo bên cạnh chủ thượng nhiều năm, nhưng vẫn không tránh được sợ vỡ mật.

Xe ngựa chạy ở phía trước, Sở Hoan đuổi theo phía sau, tiểu vũ trụ rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ, trùng hợp lúc này có một lão đầu dắt con lừa đi qua bên cạnh, hắn tiện tay giật ngọc bội trên người nhét vào trong tay lão đầu, như khoe của nói: “Ta mua con lừa này.” Ngay sau đó không đợi lão đầu trả lời đã cưỡi con lừa chạy đi.

“Này, ngươi tiểu tử chết bầm, trả lừa cho ta.” Sau khi lão đầu lấy lại tinh thần vội vàng vỗ đùi đuổi theo.

Mà lúc này Sở Hoan đang cưỡi con lừa đuổi theo người đẹp không hề để ý tới trong cung bởi vì hắn mất tích mà ầm ĩ lật trời.

Mộ Dung Tịnh nhìn đám người quỳ phía dưới, giận dữ nói: “Nếu tứ Điện hạ có một sơ sẩy, ai gia diệt cửu tộc các ngươi, còn không mau đi tìm người về cho ai gia.”

“Vâng.” Mọi người sợ run người lập tức nối đuôi đi ra.

Xe ngựa chạy được nửa ngày rồi, cảm giác khác thường trong lòng Mạnh Cô Nhiễm càng lúc càng đậm hơn, hắn một lần nữa mở thư mật ra tỉ mỉ xem xét, nhắm mắt lại trầm tư một lát, lát sau cặp mắt bỗng nhiên mở ra, tầm mắt tập trung ở bốn chữ “Thanh thế to lớn”, đưa tay cầm lấy bản đồ bên cạnh, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển phía trên, ngay sau đó khóe môi nở nụ cười hiểu ra. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Hàn Vương dùng binh lấy xảo quyệt mà nổi tiếng, hắn dự liệu quả nhiên không sai, thanh thế to lớn như vậy tiến công về phía thành Diêm cũng chỉ vì che giấu tai mắt mọi người, mà mục tiêu cuối cùng của Hàn Vương, đầu ngón tay hắn dừng lại chỗ nào đó trên bản đồ, rút ra kết luận.

“Đi vòng qua thành Diêm.” Mạnh Cô Nhiễm nhét thư mật vừa viết xong vào trong ống trúc trên chân bồ câu đưa tin, nhìn vật nhỏ giương cánh bay về phía Hoàng cung nước Linh, trên mặt nở nụ cười cực kỳ đẹp đẽ, hắn cũng muốn nhìn xem Hàn Vương có là Chiến thần bất bại hay không, có Mộ Dung Tịnh tích cực tham dự, màn diễn này chắc hẳn sẽ đặc sắc hơn.

Quân Dập Hàn, ngàn vạn lần đừng để bổn tọa thất vọng!

Hắn thu hồi tầm mắt từ trên bầu trời xanh thẳm, liếc mắt lại thấy tiểu tử kia cưỡi con lừa vẫn đi theo phía sau xe ngựa của hắn, khi nhìn thấy hắn thì dùng sức vẫy tay với hắn, hắn nhếch môi cười giơ tay ý bảo tiểu tử kia tiến lên, trong nháy mắt Sở Hoan tràn đầy vui mừng dùng sức quất mông lừa chạy tới xe ngựa.

Giờ tý nửa đêm, Thái thú Duyệt Châu Quách Du đang ở trong phủ ôm phu nhân thở to ngủ, đột nhiên nghe binh lính phi nước đại báo Hàn Vương đích thân dẫn binh công thành, hắn cả kinh lộn đầu ngồi dậy, tùy tiện khoác bộ đồ rồi vội vã lật đật chạy tới đầu tường, lại thấy tướng lĩnh Chu Mặc đang đứng ở đầu tường chỉ huy tác chiến, lập tức trái tim đang treo cao thả lỏng về ba bốn phần, lại nhìn quân đội của Hàn Vương dưới tường thành, sáu bảy phần tâm còn dư lại thả về bốn năm phần, che miệng ngáp một cái, lộ ra ý tứ ở đây ngây ngốc nửa canh giờ rồi quay về ngủ.

Hàn Vương tuy là Chiến thần bất bại của nước Linh, nhưng Chu Mặc nhân tài mới xuất hiện này mặc dù vẫn lộ vẻ non nớt so với Hàn Vương, nhưng hai năm qua chiến công hiển hách, nhận lấy trách nhiệm nặng nề do triều đình ủy thác nắm giữ đại quân Giang Đông đóng tại Duyệt Châu, đợi thêm thời gian tôi luyện có thể so sánh với Hàn Vương, nhưng mà mặc dù hiện giờ ở phương diện này hắn thiếu một chút hỏa hầu, nhưng hiện giờ binh lực của Hàn Vương sao lại có thể chống lại được hai mươi vạn đại quân của Chu Mặc, lại thêm thành Duyệt Châu như tường đồng vách sắt đúc thành, Thái thú Quách Du lắc đầu, sợ rằng lần này Hàn Vương không gánh nổi danh hiệu Chiến thần bất bại của hắn rồi. die nd da nl e q uu ydo n

Hắn khép tay áo đứng ở đầu tường nhìn nửa khắc, chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ đánh tới, mí mắt thật sự nặng nề chống đỡ không nổi, dứt khoát cất bước đi tới trước mặt Chu Mặc cặp mắt lấp lánh có hồn trên mặt hiện đầy ánh sáng vẻ mặt kiềm chế kích động nói, “Chu Tướng quân, bổn quan ở đây cũng không giúp được cái gì, nên đi về trước, nếu có chỗ nào cần tới bổn quan xuất lực, Chu Tướng quân phái người tới thông báo cho bổn quan là được.”

Chu Mặc mắt to mày rậm mặc bộ áo giáp sáng loáng cau mày phất tay ý bảo hắn mau chóng rời đi, bớt ở đây đáng ghét, lúc này trong lòng hắn một lòng một dạ nhớ mong Hàn Vương, cuộc đời này có thể đánh một trận với Hàn Vương, thật sự là chuyện may lớn của hắn!

“Ừ.” Quân Dập Hàn nhìn tướng lĩnh hăm hở trên đầu thành, tròng mắt lạnh nhạt, đầu ngón tay khẽ nâng, trong đêm đen tối thoáng chốc nổ tung từng đóa pháo bông xán lạn chiếu sáng lên bầu trời.

Binh lính dưới thành lập tức dừng tiến công, các cung tiễn thủ đã sớm kéo căng dây cung buông lỏng đầu ngón tay, mũi tên đầy trời bay vào trong thành, rậm rạp chằng chịt gần như ngăn cách ánh sáng tươi đẹp của pháo bông nổ tung.

“Cung tiễn thủ, chuẩn bị, bắn!”Chu Mặc lập tức ứng biến, gọi phó tướng bên cạnh ra nói, “Phái người đi thăm dò những cửa thành khác, nhìn xem có địch không.”

“Báo, cửa bắc có địch đột kích!”

“Báo, cửa nam có địch đột kích!”

“Báo, cửa tây nam có địch đột kích!”

...

Lính ở dịch trạm thông báo từng tiếng khiến cho trong tai Chu Mặc vang lên ong ong, lúc này trừ vị trí cửa đông của hắn ra, thành Duyệt Châu tổng cộng có tám cửa, bảy cửa khác: Cửa bắc, cửa nam, cửa tây, cửa đông bắc, cửa tây bắc, cửa tây nam, cửa đông nam, lại đồng thời bị tập kích, mà vẫn còn chưa tính là xong, phó tướng lại nhíu mày đưa cho hắn một tờ giấy, “Tướng quân, ngài xem!”

Chu Mặc vội vã nhận lấy xem, phía trên đại ý viết là sau khi đội quân Hàn Vương vào thành tuyệt đối không nhiễu nhương dân chúng vả lại miễn thuế ba năm, nếu có thể chủ động mở cửa thành thưởng vạn lượng vàng, mặc khác, lấy được đầu của Tướng quân Chu mặc thưởng ngàn lượng vàng thưởng ruộng tốt trăm mẫu, đầu Thái thú Quách Du thưởng năm trăm lượng vàng thưởng ruộng tốt trăm mẫu, phó tướng... v.v...

“Thứ này từ đâu tới?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.