Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 17: Thiêu đốt đi, chim lửa




Editor: Puck 

“Chủ thượng, vừa nhận được tin tức Minh Nguyệt các đang tìm huyết châu.” Mạnh Cô Nhiễm với vừa vào nằm nghiêng trong xe ngựa thì Thanh Nham liền tiến lên bẩm báo.

“Có biết vì chuyện gì?”

“Trước mắt cũng không rõ ràng.”

“Lên đường, đi Ký Châu.” Mạnh Cô Nhiễm nghiêng tay, tầm mắt khẽ khép lại, bên môi nhếch lên đường cong mê người.

“Không được nhúc nhích, không cho phép lên tiếng, nếu không tiểu gia làm thịt ngươi.” Thanh Nham giơ roi định gạt ra, một bóng dáng màu lam đã cực kỳ xảo trá bắn cong vào bên trong xe ngựa, dao găm trong tay hơi run kê lên cổ trắng mịn non mềm như tuyết của Mạnh Cô Nhiễm.

“Chủ thượng.” Thanh Nham vén rèm xe lên, nhìn cảnh trong xe ngựa, sát ý hiện lên trong mắt.

“Không sao.” Mạnh Cô Nhiễm khẽ hất hàm ý bảo hắn lên đường, ngoái đầu nhìn tiểu tử mặc trang phục thái giám vẻ mặt khẩn trương, gò má ửng hồng, trên mũi rịn mồ hôi hột, tròng mắt không ngừng đảo quanh trên mặt và vạt áo của hắn, khẽ chỉnh lại cổ áo hơi rộng mở, nghiêng mặt nhếch cặp mắt đào hoa lên hỏi: “Các hạ muốn cướp tiền hay cướp sắc?”

“Ta, ta, ta...” Sở Hoan từ nhỏ đến lớn thường thấy sắc đẹp, khó khăn lắm mới từ trong cung trốn ra, trên gương mặt cháy sạch lợi hại, trái tim “Thình thịch” nhảy không ngừng, nhất thời lại hơi lắp bắp.

“Hả?” Trên khuôn mặt như hoa đào của Mạnh Cô Nhiễm càng đậm thêm ba phần.

Chết chết rồi, mỹ nhân này lại đang dùng mỹ nhân kế với hắn!

Sở Hoan nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng lợi hại, tim cũng nhảy dồn dập, tay cầm dao găm càng thêm run kịch liệt.

“Tiểu tử, dao găm trong tay ngươi phải cầm chắc chắn một chút.” Mạnh Cô Nhiễm nhìn dao găm để bên cổ mình đang run như lá rụng trong gió, suy nghĩ một chút, không thể không lên tiếng nhắc nhở.

“Cạch.”

Hắn vừa mới nhắc nhở xong, dao găm trong tay Sở Hoan vốn run vô cùng lợi hại ứng tiếng rớt xuống đất.

“Tiểu tổ tông của tôi, sao trong nháy mắt lại không thấy người, còn không mau tìm.”

Đầu choáng váng của Sở Hoan bị âm thanh này kích thích đến tỉnh táo trong nháy mắt, đúng vào lúc này cảm thấy xe ngựa đi trên đường dừng lại, tay chân hắn vội loạn lên đi nhặt dao găm trên đất, lại bị Mạnh Cô Nhiễm túm cổ áo ném vào giường êm bên trong, ngay sau đó một chiếc áo bào tuyệt đẹp quay đầu phủ xuống hắn che cực kỳ chặt chẽ.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Giọng Mạnh Cô Nhiễm trong quyến rũ mang lạnh hỏi.

“Bẩm Chủ thượng, có mấy quan gia nói mất phạm nhân muốn tra xét xe ngựa.” Thanh Nham trả lời.

Ống tay áo Mạnh Cô Nhiễm khẽ phất, vén màn xe lên, “Các ngươi hoài nghi trong xe ngựa của bổn tọa chứa chấp phạm nhân?”

Mặc dù khóe môi hắn mỉm cười, nhưng lại khiến mấy vị thị vệ chặn xe đầu đổ mồ hôi chân tay lạnh lẽo, vội vã liếc nhìn vào trong xe ngựa rồi lập tức lui sang hai bên.

Đợi đến sau khi xe ngựa rời đi, vài tên thị vệ mới lòng vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi tìm kiếm nơi khác, trong lòng lầm bầm từ khi nào ở Kinh thành xuất hiện đại nhân vật bực này, riêng khí thế cũng đã đủ để cho cả thể xác và tinh thần người ta đều mất hết.

“Vẫn chưa chịu dậy?”

Xe ngựa đi được một quãng, Mạnh Cô Nhiễm thấy người sau lưng không có động tĩnh gì, vén áo bào lên, lại thấy hắn đang cuộn tròn lại thành một đoàn nho nhỏ, đang nắm chặt áo bào của mình hô hấp đều đều ngủ thiếp đi, da thịt dưới hốc mắt trắng nõn nhuốm màu xanh nhạt, phải là trong thời gian dài không ngủ ngon. di1enda4nle3qu21ydo0n

Tên tiểu tử này ngược lại rất thú vị, ép buộc thế nhưng hắn lại không hề đề phòng mình chút nào mà thở to ngủ.

Đáy mắt Mạnh Cô Nhiễm nhuốm ý cười, đầu ngón tay cầm áo bào một lần nữa rơi xuống bọc khuôn mặt đang ngủ y hệt hài nhi của Sở Hoan lại.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Vương gia, toàn quân đã chờ xuất phát.” Bạch Ưng vào trong trướng bẩm báo.

“Ừ.” Quân Dập Hàn chỉ vào bản đồ nói, “Ngươi mang ba vạn binh lính phô trương thanh thế xuất phát tới thành Diêm, tốc độ chậm, tới sông Dân thì ở đó đợi lệnh, Cố Tướng quân dẫn một vạn tinh binh đi đêm, ban ngày mai phục, hành quân cấp tốc xông đường vòng, còn thừa lại năm ngàn tinh binh sẽ do bổn Vương tự mình dẫn đầu.” Cố Tướng quân mà hắn nói dĩ nhiên chỉ Cố Thần Vũ.

Bạch Ưng nhìn mấy chỗ Quân Dập Hàn chỉ, chân mày nhếch lên, tinh thần cực kỳ phấn chấn nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Cố Thần Vũ nhàn nhạt thu hòi tầm mắt từ bản vẽ, không thể không thừa nhận Quân Dập Hàn quả thật danh bất hư truyền, trước đây mặc dù hắn ở Hắc Minh trại tổ chức một sơn trại nho nhỏ, nhưng cũng hiểu thế cục thiên hạ này, mặc dù chiêu này hiểm, nhưng nếu nếu như có thể trong nguy hiểm thủ thắng thì có thể khống chế một phần ba mạch máu kinh tế của nước Linh và mấy điểm quân sự lớn quan trọng, không chỉ giải quyết vấn đề lương thảo quân đội, cắt đứt khống chế của triều đình với địa khu Giang Đông, thật sự là bước diệu kỳ.

Nhưng đối với hắn mà nói, cho tới bây giờ quan tâm của hắn không phải là chiều hướng thiên hạ, “Việc này nguy hiểm, Vương gia tính toán bố trí cho Noãn Bảo như thế nào?” Đây là chuyện duy nhất mà hắn quan tâm.

“Tất nhiên đi theo bên cạnh bổn Vương.” Quân Dập Hàn thu hồi bản đồ, nhàn nhạt nhìn về phía hắn, “Chuyện này không cần Cố Tướng quân quan tâm.”

“Cõi đời này chuyện quan trọng nhất trong mắt ta cũng không thể so sánh với một phần vạn về nàng ấy, ta không quan tâm chuyện của nàng ấy...” Hắn nói như chuyện đương nhiên, “Còn ai quan tâm nữa.”

“Chỉ sợ Cố Tướng quân nát tâm cũng là quan tâm mù quáng.” Quân Dập Hàn không chút lưu tình đả kích.

Cố Thần Vũ đột nhiên phát hiện miệng Quân Dập Hàn thật độc, lời này thật sự đâm cho trái tim hắn rỉ máu, nhưng cho dù trái tim hắn chảy máu rào rào hắn cũng sẽ không để cho “Kẻ địch” nhìn thấy vẻ nhếch nhác của hắn, hắn cười đến cực kỳ lơ đễnh nói, “Vậy cũng không nhất định, có đôi lời nói như thế này, ‘lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển’, ai biết giờ khắc này nàng thích ăn cua đồng, sau một khắc có thể biến thành thích ăn kẹo bông đường hay không, cho nên Vương gia vẫn không nên tự tin nói trước quá sớm thì tốt hơn.” Dieễn ddàn lee quiy đôn

Vì vậy, khi dùng bữa thì Quân Dập Hàn giống như lơ đãng hỏi: “Ngươi thích ăn cua đồng hay thích ăn kẹo bông đường?”

“Hả?” Ôn Noãn đang cầm đũa gắp thức ăn khựng lại, hơi không giải thích được nhìn hắn, sao lại đột nhiên hỏi nàng vấn đề này.

“Ăn cơm.” Quân Dập Hàn cũng không nói thêm nữa, đợi đến sau khi dùng xong bữa, Ôn Noãn thu dọn xong chén đĩa định rời đi, hắn lại nói, “Về sau chỉ cho phép ăn cua đồng, không cho phép ăn kẹo bông đường.”

“...” Nàng không thích ăn cua đồng cũng không thích ăn kẹo bông đường, hôm nay hắn đây là nổi điên cái gì?

“Vương gia, Ngọc Dao thỉnh cầu Vương gia cho phép Ngọc Dao đi theo Vương gia.” Ngọc Dao không để ý ngăn cản của thị vệ hai bên, mạnh mẽ chui vào trong trướng nói.

Quân Dập Hàn giơ tay lên ý bảo thị vệ theo vào lui ra, lúc này mới lạnh lùng nhìn Ngọc Dao nói: “Hoặc phục tùng mệnh lệnh, hoặc trở về Thánh Nữ môn của ngươi đi, bổn Vương tuyệt đối không ngăn cản.”

“Vương gia?” Sắc mặt Ngọc Dao tái nhợt màu máu mất hết, trợn to mắt tràn ngập không thể tin nhìn Quân Dập Hàn.

“Thế nào? Không nghe rõ?”

“Nghe rõ ràng, Ngọc Dao phục tùng mệnh lệnh của Vương gia.”

“Đã nghe rõ, còn không lui xuống.”

“Dạ, Ngọc Dao cáo lui.” Ngọc Dao nắm chặt hai quả đấm xoay người, ánh mắt nóng như bàn ủi hung hăng quét qua người Ôn Noãn, tại sao nàng ta có thể đi theo bên cạnh Vương gia mà nàng thì không thể?

Ôn Noãn nhìn ánh mắt nóng hừng hực như lửa của nàng ta, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một câu ca: Thiêu đốt đi, thiêu đốt đi, chim lửa! Chim lửa!

Trước mắt thật sự là một con chim lửa đẹp mắt, Ôn Noãn không hề keo kiệt cho nàng ta một nụ cười thưởng thức kín đáo, đương nhiên, nụ cười này rước lấy thiêu đốt càng mãnh liệt hơn của chim lửa!

“Đây là nơi nào?” Sở Hoan tỉnh lại, ngồi dậy, mơ mơ màng màng lầu bầu, đợi đến khi nhìn thấy mỹ nhân ở bên cạnh đang cười như không cười nhìn hắn thì trong đầu hắn lóe lên run sợ, trong nháy mắt tỉnh lại.

“Rốt cuộc đã tỉnh rồi hả?” Mạnh Cô Nhiễm lấy khay bánh ngọt trên bàn đưa cho hắn, “Có đói bụng không? Có muốn lấp bao tử trước không?”

Hắn không nói còn được, bây giờ hắn vừa nói ngược lại Sở Hoan thật sự cảm thấy một cảm giác mệt mỏi do quá đói tập kích mà đến, bụng cũng theo đó cực kỳ phối hợp kêu lên “Ục ục” thành tiếng, hai gò má Sở Hoan ửng đỏ, nhận lấy bánh ngọt hắn đưa tới, ăn ngon lành như hổ đói nói, “Cám ơn.”

“Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Hắn nói đồng thời rót cho Sở Hoan tách trà.

Sở Hoan bưng lên hai phát uống sạch trơn, nhìn người trước mắt chỉ cảm thấy mình gặp được người tốt nhất đời này, không chỉ có người đẹp, lòng còn đẹp hơn, hắn lau miệng, lại đột nhiên vì mình mới vừa rồi luống cuống mà cảm thấy ngượng ngùng, sờ lỗ mũi hơi ngại ngùng nói: “Lúc trước nhất thời tình thế cấp bách, tình thế bất đắc dĩ mới ra hạ sách ép buộc ngươi, thật sự cực kỳ xin lỗi.”

“Hả?” Mạnh Cô Nhiễm kéo dài giọng, nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt như mặt bánh bao của hắn, khóe môi khẽ câu lại gần hắn nói, “Vậy ngươi định bồi thường ta như thế nào?” die nd da nl e q uu ydo n

“Ta, ta, ta, ngươi đừng lại gần như vậy.” Sở Hoan bưng cái khay lui về phía sau rụt lại.

“Ngươi rất sợ ta?” Nụ cười của Mạnh Cô Nhiễm sâu hơn, lại gần hơn phía trước, “Dung mạo của ta rất đáng sợ?”

“Ừ ừ ừ.” Sở Hoan gật mạnh đầu, gật được một nửa lại mãnh liệt lắc đầu, “Dung mạo của ngươi rất đẹp mắt.”

“Thật là một tiểu tử đáng yêu.” Mạnh Cô Nhiễm lại nhéo nhéo mặt hắn, lúc này mới ngồi lại nói, “Nếu ăn xong rồi thì tới giao lộ phía trước rồi xuống xe.”

“Ta không có tiền, ngươi có thể làm người tốt đến cùng đưa ta đi Ký Châu không?” Sở Hoan nghe hắn nói như thế, trong nháy mắt không có khẩu vị, ngước mắt nhìn hắn.

“Người tốt?” Mạnh Cô Nhiễm suýt chút nữa sặc ngụm trà, “Ta đây bị ngươi uy hiếp, ta đã không so đo với ngươi, ngươi còn dựa vào ta sao?”

Sở Hoan rất thành thật gật đầu, hắn chính là dựa vào.

Sau đó, Sở Hoan bị mỹ nhân nhẫn tâm ném ra ngoài xe ngựa!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trên đường hành quân rất khô khan, hơn nữa tất cả đều là nơi gà không đẻ trứng cứt chim cũng không có, nhưng nhìn bóng lưng lỗi lạc trên lưng ngựa của Quân Dập Hàn phía trước, Ôn Noãn lại cảm thấy nơi này thật sự là non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp đến khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Gần hết ngày đi đến một chỗ hoang dã thì Quân Dập Hàn hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đây, tất cả binh sĩ lập tức đâu vào đấy xây dựng lều trại chôn nồi nấu cơm, hắn thúc ngựa đi tới ranh giới nơi hoang dã, nhìn chỗ nào đó ngoài trăm dặm, mặt mũi trầm tĩnh như một vũng nước hồ không sóng không gió không hề có chút dập dềnh gợn sóng.

Ôn Noãn để ngựa dừng chân bên cạnh hắn, cũng không nói gì, cùng với hắn nhìn về phương xa, mặc dù trên mặt hắn bình tĩnh như nước, nhưng nàng biết thật ra trong lòng hắn lại không phải như thế, mặc dù hắn là Chiến Thần bất bại chiến công hiển hách của nước Linh, nhưng hắn vẫn không thích chiến tranh, thậm chí chán ghét chiến tranh.

“Ngươi có biết hiện giờ trong lòng bổn Vương suy nghĩ gì không?” Gió đêm phất qua, giọng của hắn mang theo chút lạnh lẽo truyền vào trong tai nàng.

“Vương gia nghĩ đến vạn dân trong thiên hạ, nghĩ bằng cách nào trong thời gian ngắn nhất kết thúc chiến sự này với thương vong thấp nhất, và tiếp theo thái bình yên ổn.” Nàng nhìn trong ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn hơi có vẻ dao động, cười cười tiếp tục nói, “Tuy Vương gia là thần thoại trên chiến trường, nhưng từ trước tới nay luôn là người dẫn dắt binh sĩ nước Linh chống đỡ kẻ địch bên ngoài bảo vệ quốc gia, vì bình yên của dân chúng mà chiến đấu, vậy mà bây giờ Vương gia lại phải dẫn binh chiến đấu với binh sĩ nước Linh trên chính nước Linh, cho dù kết quả chiến sự này như thế nào, trong lòng Vương gia cũng sẽ không dễ chịu.” Nụ cười bên môi nàng từ từ phai đi, yên lặng hồi lâu, vẻ mặt ảm đạm nói, “Nhưng cuộc chiến này lại không thể không đánh.”

Thời gian chậm rãi trôi đi trong yên lặng lâu dài, cho đến khi bầu trời chuyển đen, Quân Dập Hàn xoay đầu ngựa duỗi tay về phía nàng nói: “Tới đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.