Sau khi dùng xong bữa tối, Quân Dập Hàn và Quân Hạo Thiên vào thẳng thư phòng, Ôn Noãn chậm rãi đi về phía viện của nàng, Sở Hoan sau lưng cúi gằm mặt, buồn bực không lên tiếng, không nhanh không chậm đi theo.
“Đệ bị cái gì kích thích?” Ôn Noãn cuối cùng không chịu nổi dáng vẻ đầy mê man của hắn, trở lại trong viện, ngồi trước bàn đá, rót ly trà đưa cho hắn, mang theo vài phần ân cần hỏi.
“Tẩu biết?” Sở Hoan bị lời này của nàng làm cho giật mình, tay nhận lấy nước trà run lên, nước trà nóng bỏng trong nháy mắt bắn lên tay nóng đỏ một mảnh.
“Biết cái gì?” Ôn Noãn nhận lấy ly trà từ trong tay hắn, nhìn tay hắn bị bỏng đến đỏ bừng lên, chân mày ngọn núi hơi nhíu nói, “Sao lại không cẩn thận như vậy?” Ngay sau đó gọi Minh Nhi lấy hộp thuốc cao ra êm ái bôi lên tay nóng đỏ của hắn, vừa bôi vừa nhẹ nhàng thổi thổi cho hắn.
Trên mu bàn tay vốn đau rát, sau khi xoa thuốc thì còn lại mát mẻ xuyên thấu qua da thịt truyền đến, lại thêm nàng nhẹ nhàng thổi, Sở Hoan chỉ cảm thấy cả lòng cũng nhẹ nhàng theo, hận không thể toàn thân nhảy vào trong nước nóng lăn một vòng.
Sở Hoan kinh ngạc nhìn dáng vẻ Ôn Noãn thuận theo ôn nhu xức thuốc cho hắn, đột nhiên hơi ghen tỵ với tam ca của mình, sao hắn lại không có được may mắn cưới con khỉ gầy như tam tẩu vậy.
“Đệ nhìn ta làm cái gì?” Sau khi Ôn Noãn thoa thuốc cho hắn, ngước mắt nhìn thấy hắn hai mắt đăm đăm nhìn [email protected]`l3q21y"d0n chăm chú vào mình, chỉ cảm thấy Sở Hoan hôm nay thật kỳ quái.
“Không có, không có gì.” Sở Hoan không được tự nhiên quay mặt sang, trong lòng đột nhiên cảm thấy may mắn vì nàng không biết ý tưởng của mình, nhưng cùng với đó lại hơi mất mát vì nàng không biết suy nghĩ của mình, cả suy nghĩ hỗn loạn thành một đoàn cực kỳ mâu thuẫn.
“Mặt của đệ sao đột nhiên đỏ vậy?” Ôn Noãn nhìn vẻ mặt né tránh của hắn, cảm giác hành động của hắn hôm nay khác thường như thế chẳng lẽ bị gió rét sinh bệnh, liền đưa tay sờ lên trán hắn.
“Tẩu làm gì?” Sở Hoan kinh hãi nhảy người lên, lui về phía sau mấy bước, hai tròng mắt linh động tràn đầy hốt hoảng nhìn Ôn Noãn, trong lòng yên lặng nói với mình, nàng là tam tẩu, nàng là tam tẩu, nữ nhân này là tam tẩu, Vương phi của tam ca thần dũng vô địch độc nhất vô nhị của hắn.
“Muốn nhìn một chút xem có phải đệ bị bệnh không.” Ôn Noãn cạn ngụm trà, ngước mắt nhìn hắn nói, “Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của đệ hơn phân nửa là bị bệnh, sau khi hồi cung nhớ truyền Ngự y để cho hắn kiểm tra một chút cho đệ.”
“Tiểu gia không có bệnh!” Sở Hoan bực mình, mấy bước tiến lên ngồi xuống, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn, trợn mắt nhìn tới nhìn lui lại hạ quyết tâm nói: “Không đúng, tiểu gia có bệnh, nhưng bệnh của tiểu gia Ngự y không trị được.”
“Hả?” Mặt mày Ôn Noãn hưng hái lên, “Bệnh gì lợi hại như thế, nói nghe một chút?”
Sở Hoan cắn răng cắn rồi lại cắn, cuối cùng dứt khoát vỏ đã mẻ lại sứt nói: “Tiểu gia chính là bị bệnh tương tư!”
Bệnh này quả thật không dễ điều trị, Ôn Noãn mượn động tác uống trà che giấu nụ cười nơi khóe môi, đang định hỏi một chút xem tương tư là cô nương nhà nào, có cần nàng giúp một tay đi thăm dò tình huống tiện thể làm mai không thì lại thấy hắn như quỷ nhìn chằm chằm vào sau lưng nàng, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Tam, tam ca...”
“Ừ.” Chẳng biết Quân Dập Hàn đến từ lúc nào, nghiêng người dựa vào cây cột, rảnh rỗi nghe hai người nói chuyện, Quân Dập Hàn cười như không cười đáp một tiếng, vừa định cất bước tiến lên, Sở Hoan lại đột nhiên kêu khẽ một tiếng, xoay người chạy về phía bên tường, sau khi nhảy lên tường, chân ở trên bức tường cào cào mấy cái, “Rầm” một tiếng, như ý nguyện ra khỏi Vương phủ nhưng ngã như chó gặm bùn.
Ôn Noãn như có điều suy nghĩ, quay đầu lại quan sát Quân Dập Hàn từ trên xuống dưới mấy lần, suy tư mở miệng nói: “Chẳng lẽ khiến Sở Hoan mắc bệnh tương tư chính là Vương gia?”
“... Phu nhân đây là ăn giấm rồi hả?” Quân Dập Hàn cười như không cười nhìn Ôn Noãn, đưa tay lên cầm cổ tay đang bưng ly trà của Ôn Noãn, rồi uống cạn ngụm trà trong ly trà nàng đang uống nói: “Trà này không tệ, mùi hương thơm ngát hợp lòng người, mùi vị ngọt mà thuần, thật sự khiến sau khi người uống xong có dư vị vô cùng.” Hắn tuy bình luận trà, nhưng hai mắt mỉm cười lại đang lưu luyến đi tới đi lui trên đôi môi mọng nước của nàng.
Đây là đùa giỡn trắng trợn!
Ôn Noãn cố đè một chút nóng ran trên mặt xuống, bình tĩnh nói sang chuyện khác, “Hoàng thượng hồi cung rồi hả?”
“Ừ.” Khóe môi Quân Dập Hàn khẽ nhếch lên nhẹ đến không thể nhận ra ngồi xuống bên cạnh nàng, không để ý lắm nói: “Miếu nhỏ Hàn Vương phủ này không chứa được vị Phật lớn kia.”
Ôn Noãn hơi hoài nghi nhìn hắn, Quân Dập Hàn khẽ cúi người lại gần nàng, hỏi rất điềm đạm: “Phu nhân đây là đang hoài nghi lời vi phu nói?” Lại tiến lên chạm chạm, “Phu nhân hy vọng hắn lưu lại?”
Ôn Noãn cạn ngụm trà, cau mày nói: “Quá chua.”
“Vậy sao? Vi phu nếm thử một chút.” Khóe môi Quân Dập Hàn khẽ câu, bưng ly trà uống một ngụm, sau đó kéo qua vai Ôn Noãn, Ôn Noãn không kịp đề phòng trong nháy mắt nửa người ngã nằm trong ngực hắn, môi hé mở lập tức bị môi hơi lạnh của hắn phủ lên, nước trà theo lưỡi của hắn trượt vào trong cổ nàng một giọt cũng không lọt, mà lúc này nàng lại không có ý định đi phân biệt mùi vị trà này rốt cuộc là chua hay ngọt.
Nơi xa xa đằng sau, một bóng dáng trắng nhỏ quanh thân giống như kết băng sương.
“Như thế nào, bây giờ phu nhân nếm ra trà này chua hay là ngọt?” Đầu ngón tya như ngọc của Quân Dập Hàn khẽ vuốt ve cánh môi mọng nước hơi sưng lại mang theo chút thở dốc của nàng mỉm cười hỏi.
Ôn Noãn không lên tiếng, tròng mắt mênh mông nhuốm hơi nước hung ác trợn mắt nhìn hắn, nhưng nàng nằm trong ngực hắn, hơi thở khe khẽ, dưới ánh nắng chiều che mặt khiến cho cái nhìn này mất đi lực uy hiếp trong ánh mắt của Quân Dập Hàn, chuyển thành ngậm hờn mang giận.
Tròng mắt Quân Dập Hàn tối dần, đầu một lần nữa cúi xuống, lưỡi dài tiến thẳng vào, không hề thỏa mãn với lướt qua rồi dừng, mà là đòi lấy nhiều hơn sâu hơn.
Sau núi giả, Minh Nhi khom người, hai ngón tay che đôi mắt mở lớn, nhìn thấy mà vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng, mà phía sau nàng là Bạch Ưng nửa khom người, tròng mắt nhìn trộm còn không ngừng thò đầu ra như có điều suy nghĩ, còn Lạc Phi thì tất cả khóe mắt đuôi mày đều là khinh thường, nhưng trong khinh thường lại lộ ra chút tò mò, nữ nhân thật sự tốt như vậy? Lại khiến cho Vương gia lạnh lùng từ trước đến giờ hóa thân thành con sói đói, thỉnh thoảng muốn ôm Vương phi gặm hai cái.
Có lẽ hắn cũng có thể tìm nữ nhân thử một chút, nhưng hắn nghĩ rất tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc, ông trời già xác thực bố trí cho hắn người để thử một chút, nhưng lại không phải là nữ nhân.
Ba ngày sau, buổi trưa, chợ bán đồ ăn ở Kinh Thành, Quân Dập Hàn tự mình giám sát án trảm án người tự tạo binh khí ở Giang Hoài, Ôn Noãn vốn không muốn lại gần náo nhiệt này, nhưng Minh Nhi lại náo loạn đời này chưa từng thấy chém người, muốn đi ra ngoài thêm kiến thức, huống chi những người này do Vương gia bắt Vương gia chém, thân là Vương phi của hắn cũng nên đi nhìn phong thái Vương gia một chút, Ôn Noãn nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy rất khẩn thiết nên cũng đáp ứng.
Với Phó Tấn Hoài và Nam Cung Chử đứng đầu một hàng phạm nhân bị ép đi lên, bởi vì Phó Tấn Hoài và Nam Cung Chử bị lăng trì xử tử, nên trực tiếp bị trói trên giường đá hiện đầy vết lõm, nhóm khác đứng thành hàng.
Chung quanh tới không ít dân chúng vây xem, vây quanh tầng tầng lớp lớp trọn khu hành hình, Minh Nhi lôi kéo Ôn Noãn chen vào hàng trước nhất, hưng phấn bừng bừng cùng đợi thời khắc hành hình tới, Ôn Noãn nhìn coi dáng vẻ kích động đến đỏ bừng mặt của nàng ấy, lại nhìn dáng vẻ phạm nhân mặt mày xám như tro tàn trên đài, bất đắc dĩ lắc đầu, đây cũng là vị trí bất đồng tâm tình không giống nhau.
Buổi trưa lại sắp tới, nhưng quan giám sát án trảm Hàn Vương lại không lộ bóng dáng, mọi người không khỏi thò dài cổ nhìn quanh đồng thời bắt đầu bàn luận xôn xao, Ôn Noãn vểnh tai lắng nghe, lại gần như tất cả đều là khen Hàn Vương như thế nào như thế nào túc trí đa mưu như thế nào vì dân vì nước như thế nào v.v..., trong thoáng chốc, có một cảm giác thật sự tự hào dâng lên trong trái tim Ôn Noãn.
Tiếng bàn luận trong đám người đột nhiên ngừng lại, Ôn Noãn đã nghe đến dần mê mẩn theo tầm mắt mọi người nhìn lên, lại cảm thấy hô hấp cứng lại, trước đây khi Minh Nhi nói muốn nàng đến xem phong thái Quân Dập Hàn, nàng hoàn toàn không coi ra gì, ngày ngày cùng hắn cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, coi như nhắm hai mắt nàng cũng có thể biết được dáng vẻ hắn ra sao, còn có phong thái như thế nào, nhưng giờ khắc này, khóe môi Ôn Noãn khẽ nhếch, nhìn Quân Dập Hàn mặc áo mãng bào màu đỏ tía, eo ếch thắt chặt ở trên đài, uy nghi hiển rõ, nàng nghĩ, có lẽ Minh Nhi đúng.
Nàng ở trong đám người lẳng lặng nhìn nhắn, trong phân tán lộ ra không chút kiêng kỵ, chung quanh nhiều người nhìn chăm chú vào hắn như vậy, nàng cũng không sợ bị phát hiện.
Nhưng ý niệm này của nàng vừa thoáng qua, thế mà tròng mắt của hắn khẽ nâng, không sai không lệch đụng vào tầm mắt của nàng, túm gáy nàng, Ôn Noãn không hề có bất kỳ cảm giác ngượng ngùng, cũng có chỉ là hơi chút ngạc nhiên, trong nhiều người như vậy, hắn thế mà một cái có thể tìm ra mình, nhưng kinh ngạc đồng thời trong lòng lại hiện lên vui sướng nhàn nhạt.
Quân Dập Hàn nhìn nàng, chân mày ngọn núi hơi nhíu nhẹ đến không thể nhận ra, dặn dò mấy câu với Bạch Ưng bên cạnh, rồi nói chuyện với quan viên cùng đi giám sát án trảm.
Ôn Noãn thấy thái độ của hắn như thế, vui sướng trong lòng trong nháy mắt hóa thành mấy phần phiền muộn, xoay người định rời đi, nhưng đành chịu vì đám người thật sự quá nhiều, vai chen vai, nếu cứng rắn chen ra ngoài thật sự là chuyện khó chịu.
Đúng vào lúc này, đám người bị cứng rắn đẩy ra, Bạch Ưng mang theo mấy tên thị vệ trong nháy mắt tách đám người xung quanh Ôn Noãn ra, tạo thành một chỗ không tính là rộng rãi nhưng tương đối thoải mái.
“Vương phi, Vương gia để thuộc hạ hộ tống ngài trở về.” Bạch Ưng nhỏ giọng nói.
“Xem xong rồi về.” Tầm mắt Ôn Noãn nhàn nhạt rơi lên đài hành hình.
Bạch Ưng không cần phải nhiều lời nữa, lui sang bên cạnh.
“Hành hình.” Đến đúng ngọ, bút son của Quân Dập Hàn vừa rơi xuống, lệnh bài phóng ra từ đầu ngón tay.
Các đao phủ giơ cao đao sáng loáng lên, rượu mạnh trong miệng phun lên đao, dưới ánh mắt trời giống như đám sương được sinh ra từ băng lạnh.
Đao vạch ngang ánh mặt trời mà qua, người hành hình phía trước Phó Tấn Hoài và Nam Cung Chử cũng đưa lưỡi đao thật mỏng về vị trí hạ đao, nhưng vào lúc này, có vài bóng dáng từ bốn phía nhảy vọt lên trên đài, còn định cướp tù!
Trong lúc nhất thời, trên đài ánh đao bóng kiếm hỗn hợp bay tán loạn, nhưng Bạch Ưng lại rất bình tĩnh ôm cánh tay khoanh tay đứng nhìn, Ôn Noãn sáng tỏ trong lòng, chuyện này nhất định là ván cờ của Quân Dập Hàn, quả nhiên, những người đó đang định cướp phạm nhân chạy trốn thì tên như mưa rơi bắn lên đài hành hình, bốn phía còn có từng tầng thị vệ canh giữ, nghiễm nhiên ngay cả con ruồi cũng không lọt.
Người ở bên trong bắt đầu không ngừng ngã xuống, Phó Tấn Hoài được người che chở không ngừng di chuyển sang bên cạnh đài hành hình, trùng hợp chuyển qua vị trí của Ôn Noãn, một mũi tên bay vọt tới thẳng vào ngực hắn, người bên cạnh che chở hắn hoảng hốt ôm thân thể hắn ngã xuống, lớn tiếng kêu gào: “Phụ thân, phụ thân, phụ thân không thể, phụ thân, nữ nhi dẫn phụ thân ra ngoài...”
Đây là Phó Chi Lan? Ôn Noãn khẽ nhíu mày.
Phó Chi Lan ôm lấy Phó Tấn Hoài không ngừng kêu gào, còn một người khác bên cạnh thì không ngừng vung đao lên chắn tên cho nàng, những người khác trên đài căn bản đã ngã xuống toàn bộ, mà nam tử giúp ngăn chặn mũi tên cho Phó Chi Lan cũng bị vô số vết thương, thể lực dần cạn.
“Kêu bọn họ dừng tay.” Ôn Noãn phân phó Bạch Ưng.
Bạch Ưng không biết Vương phi định làm gì, nhưng vẫn ra dấu một cái để cho mọi người dừng tay.