Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 1 - Chương 6: Không thích con khỉ




“Có lẽ phát hiện Vương gia không phải người đa tình nên sinh lòng vui mừng, không phải nữ nhân từ trước tới giờ đều hy vọng lấy được nam nhân chuyên sủng mình sao? Nghĩ đến chắc Vương phi cũng nên như thế.” Bạch Ưng hơi chần chừ đáp, trong mắt lạnh cũng nghi ngờ không hiểu, cảm thấy không thể dùng tâm trạng của nữ nhân bình thường để phán đoán vị tân Vương phi này.

Quân Dập Hàn nghe đáp án của hắn, nhíu mày không cho ý kiến, nhìn Ôn Noãn trước mắt mặt mày hớn hở hai gò má đỏ ửng, chẳng biết tại sao hắn có kích động muốn vứt nàng ra ngoài. Một nữ nhân một lòng mong đợi phu quân mình chết sớm sẽ bởi vì ít đi mấy phụ nhân tranh thủ tình cảm với nàng mà vui mừng như thế? Huống chi nàng bởi vì biết được hắn “Sắp chết” mới tự nguyện gả cho hắn.

Rốt cuộc trong đầu nữ nhân này nghĩ cái gì?

Hàn Vương gia quyền khuynh triều dã mưu lược hơn người lại không nhìn thấu được tâm tư của tiểu nữ nhân trước mắt, điều này khiến cho đáy lòng hắn hơi ủ dột. Ngay sau đó ánh mắt hắn lạnh lẽo, hình như hắn chú ý vị tân Vương phi này của hắn hơi nhiều.

Thu hồi lại ánh mắt đã dừng quá lâu trên nét mặt tươi cười sáng rỡ, Quân Dập Hàn hơi dịch người, Bạch Ưng lập tức làm hết phận sự “Đỡ” hắn thờ ơ rời đi, chỉ lưu lại một mình Ôn Noãn cười đến rực rỡ trong gió.

Sau khi Ôn Noãn hoàn hồn trong hưng phấn, thấy Quân Dập Hàn rời đi từ lúc nào mà không để ý, lúc này nàng rất vui vẻ, chỉ muốn vui vẻ ngủ một giấc.

Mà Diệu Tố ra sức nhổ cỏ trong viện lại dùng ánh mắt thâm độc nhìn nàng chằm chằm, hận không thể cầm cả đống cỏ trong tay nện toàn bộ lên đầu nàng ta.

Ôn Noãn mãi ngủ không yên, cảm thấy có thứ gì đó thâm trầm giống như rắn độc nhìn mình lạnh cả người, định ngồi dậy nhìn khắp nơi, vừa lúc bắt được ánh mắt âm độc không kịp thu hồi của Diệu Tố, nhìn sân cỏ bị nàng ta nhổ giống như sinh bệnh chốc đầu, nàng xua tay, “Trở về đi thôi, không cần nhổ nữa.”

Thay vì để nàng ta nhìn mình chằm chằm, ảnh hưởng giấc ngủ của mình, còn không bằng để cho nàng ta tránh xa xa, nàng vốn cũng không phải người tính toán chi li, trước đây chẳng qua định cho nàng ta giáo huấn nho nhỏ thôi, huống chi, nàng tiếc sân cỏ này.

Sau khi Diệu Tố đi, quả nhiên nàng ngủ một giấc thơm ngọt ngào, Minh Nhi mang cơm trưa dựa theo dặn dò của nàng đúng lúc gọi tỉnh nàng. Vốn khi nàng ở trong phủ Tướng quân ba bữa cơm đói nhất định phải ăn, mệt mỏi thì đi nằm ngủ. Nhưng bây giờ nàng phải nỗ lực nắm chặt thời gian gây ấn tượng tốt với Quân Dập Hàn, vì vậy tạm thời vượt qua khó khăn là bắt buộc. Bây giờ tích cực ít ngủ chút, tương lai mới có thể ngủ càng yên tâm hương vị ngọt ngào. Nàng vô cùng hiểu đạo lý này.

“Vương gia còn đang xử lý việc công, nói để Vương phi dùng bữa trước không cần chờ ngài.” Lão quản gia Trần Phúc để nha hoàn dâng đủ món ăn sau đó cung kính nói với Ôn Noãn.

“Vẫn còn làm việc?” Ôn Noãn khẽ gật đầu cầm đũa chuẩn bị ăn, phu quân mang bệnh như thế còn vất vả làm việc kiếm tiền giúp nàng thật không tệ, xử lý việc công hao tâm tổn lực còn có thể tăng nhanh tốc độ đưa hắn đi gặp Diêm vương, ừ, càng không tệ.

Nhưng món ăn vừa mới đưa lên môi thì nàng bỗng ý thức được, nếu hắn mang bệnh mà vẫn còn cố gắng làm việc, nàng lại ăn thơm uống cay từng miếng lớn, hắn sẽ cho rằng nàng không đủ hiền huệ chăm sóc?

Ôn Noãn ngẫm nghĩ cẩn thận lại cảm thấy rất có thể, bây giờ là lúc mấu chốt cần tạo ấn tượng tốt, tuyệt đối không thể phớt lờ. Nghĩ thông suốt điểm này, nàng đặt đũa xuống, từ từ thở dài.

“Hương vị những món ăn này không hợp khẩu vị Vương phi? Nếu không lão nô đi kêu người làm lại.” Trần quản gia tiến lên hỏi.

“Không phải.” Ôn Noãn thần sắc ảm đạm xua tay, “Vương gia thân thể bệnh nặng vẫn lo nghĩ làm việc công, ngay cả thời gian cùng nhau dùng cơm trưa cũng không có, mà ta thân là Vương phi không có việc gì lại thưởng thức những món ăn ngon này, cái này gọi là ta làm sao có thể an lòng. Những thức ăn này mang xuống trước đi, chờ Vương gia hết bận công vụ ta lại dùng cơm với ngài.” Giọng nói của nàng vốn mềm mại, mấy câu này kết hợp với nét mặt của nàng thật sự lộ ra chân tình thắm thiết, có thể tạo ra dáng vẻ hiền thê trước mặt mọi người.

Mấy người nha hoàn sai vặt hầu hạ lộ vẻ mặt xúc động, lão quản gia Trần Phúc càng thêm nước mắt lưng tròng, lão nhìn Quân Dập Hàn lớn lên, tất nhiên hy vọng ngài có thể sống hạnh phúc, lần này thấy tân Vương phi mới lấy săn sóc hiền huệ như thế, lão vui mừng từ tận đáy lòng. Lúc này xoay người đi thư phòng, Ôn Noãn thấy mà trái tim hồi hộp.

“Nàng ta thật sự nói vậy?” Sau án thư chân mày ngọn núi của Quân Dập Hàn hơi nhíu lại, xác nhận lần nữa với Trần Phúc.

“Đúng vậy.” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão quản gia dâng lên nụ cười, “Vương gia, coi như ngài không suy tính vì thân thể của mình, cũng nên suy nghĩ vì Vương phi một chút, thân thể Vương phi vốn hơi gầy, nếu dùng cơm không đúng hạn chăm sóc thêm, về sau lúc sinh tiểu Vương gia có thể phải ăn chút đau khổ.”

Sinh tiểu Vương gia?

Bút trong tay Quân Dập Hàn dừng lại, trên giấy Tuyên Thành vừa mới xong nét vẽ cuối cùng. Nhìn nụ cười sáng lạn xinh đẹp trên bức tranh kia, hai mắt sáng như sao cùng khóe môi khẽ nhếch, cánh môi cũng không nhịn được khẽ nâng lên, nhưng khi tầm mắt rơi trên dáng người yểu điệu của nàng thì cánh môi khẽ nhếch, đúng là rất gầy, thật sự không biết cuộc sống ngày ngày ngủ rồi ăn ăn rồi ngủ như heo của nàng rốt cuộc vứt thịt đi đâu. Chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại mơ hồ sinh ra cơn tức giận.

Nhìn Quân Dập Hàn được lão quản gia đỡ ra, Ôn Noãn lập tức tiến lên đỡ vai hắn, vui mừng mở miệng gọi: “Vương gia.”

Vốn đáy lòng Quân Dập Hàn đầy tức giận, được nụ cười nhẹ nhàng này gọi, lại như kỳ tích biến mất không thấy ngược lại tạo nên từng gợn sóng êm ái. Nhưng hắn vẫn không phát hiện ra được tâm tình mình lặng lẽ thay đổi, vẫn là sắc mặt hơi thâm trầm nói với Ôn Noãn: “Về sau ăn cơm đúng hạn.”

“Hả?”

“Ăn nhiều một chút.”

“Hả?”

“Bổn Vương không thích con khỉ.”

“Hả?” Hai mắt Ôn Noãn tỏa ra ngôi sao nhỏ nhìn hắn, lại quay đầu liếc nhìn quản gia, lại thấy lão quản gia cười tít mắt ngoắc tất cả mọi người lui ra, trong lúc nhất thời cả sảnh trước chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây làm cái gì, có cẩn thận nghe bổn Vương nói chuyện không?” Hắn hơi buồn bực.

“Đến ngay đây.” Ôn Noãn khẳng định gật đầu, chỉ có điều khoảng cách nội dung trước sau chênh lệch hơi quá lớn, nàng lý giải hơi mất công. Tròng mắt nàng híp lại, xuyên suốt lại mấy câu nói đó trong đầu, bỗng nhiên cặp mắt trợn lên, hắn đây là đang chê nàng gầy giống như khỉ, để cho nàng ăn nhiều béo lên chút?

Vóc người của nàng là tiêu chuẩn của thế kỷ hai mươi mốt, rất nhiều người ngày ngày la hét giảm cân cầu xin còn không được, lại bị hắn ghét bỏ? Rốt cuộc nam nhân này có mắt thẩm mỹ không? Ôn Noãn hoài nghi nhìn Quân Dập Hàn bên cạnh ước chừng cao hơn nàng một cái đầu, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt hắn đang rơi lên người mình, trong lòng nàng thầm nói không tốt.

Quả nhiên, giọng nói như bá vương của Quân Dập Hàn lần nữa truyền tới bên tai: “Nàng đây là nghi ngờ lời bổn Vương nói?”

“Không có.” Ôn Noãn kiên quyết lắc đầu, cũng tỏ rõ thái độ, “Làm thê tử nhất định ghi nhớ lời Vương gia trong lòng. Vương gia, đồ ăn lạnh sẽ không tốt, chúng ta dùng bữa trước đi, ăn nhiều rau cải có lợi cho thân thể khỏe mạnh.” Nàng cầm đũa nhanh chóng gắp rau cải đưa lên môi hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.