Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn

Chương 51: Kỷ Lão Sư Có Muốn Làm Thơ Ngay Bây Giờ Không




"Kỷ lão sư, cô tính thế nào lại đẩy mạnh tiêu thụ kỹ năng này vậy?"

"Kỷ lão sư, cô biết viết thư tình sao?"

"Nếu không bộc lộ tài năng cho chúng tôi xem trước?"

Tiếng trêu đùa vang khắp phòng, Bạc Vũ cười run rẩy, hai người khác không thân với Kỷ Dao Quang cũng bắt đầu trêu cô.

Trong trí nhớ của họ, thư tình là một vật cổ xưa, là khi còn học tiểu học, nhìn thấy bạn nữ xinh đẹp sẽ gửi một lá thư trong ngăn kéo của nàng, tuy rất ngây thơ trong sáng nhưng chuyện như vậy đã sớm rời xa cuộc sống của họ.

Hiện tại, chỉ cần lấy điện thoại, nhắn một tin.

Rất tiện lợi nhưng lại mất đi sự lãng mạn thuần phác.

"Kỷ lão sư là tài nữ khoa tiếng Trung của Z đại." Khương Ngọc Sanh nhỏ giọng cãi lại, trong một nhóm người cười nói trêu đùa thì có chút không hợp, nàng không dám nhìn ánh mắt của Kỷ Dao Quang, khi ánh mắt mọi người tập trung về nàng, nàng ngượng ngùng cúi đầu, tay nắm lấy góc áo thấp thỏm lo âu.

"Đúng rồi." Giang Chiếu Chi tiếp lời, cười nói: "Kỷ lão sư có muốn làm một bài thơ không?"

Trước kia không ít người nghi ngờ bằng cấp cùng xuất thân của Kỷ Dao Quang, đều cho rằng cô vì che dấu quá khứ dơ bẩn, không vinh quang của mình, nào biết sự thật phơi bày, vả liên tiếp vào mặt họ.

Còn có người tự xưng là bạn học của Kỷ Dao Quang nói cô không làm việc đàng hoàng, có thanh danh cực kém trong mắt giảng viên, nhưng không nghĩ đến những giảng viên không quan tâm giới giải trí lại lên tiếng làm sáng tỏ, khen không dứt lời với Kỷ Dao Quang, có người cũng đối kỵ Kỷ Dao Quang trời sinh hậu đãi, cô không cần trải qua những thống khổ mà người khác phải dùng sức giãy dụa.

"Bảy bước thành thơ?" Kỷ Dao Quang nhìn Giang Chiếu Chi, cười đáp, "Nếu tôi làm được, vậy thì tiền trên người của anh đều cho tôi, muốn đánh cược không?"

Giang Chiếu Chi vẫy tay, vờ sợ hãi: "Phật dạy, không thể đánh cược, không đánh cược, đánh cược là có tội."

Bạc Vũ cười nói: "Phật nói, ta chưa từng nói lời này."

Cười nói xong, mọi người đã có tính toán trong đầu, tốp năm tốp ba rời khỏi khách sạn, nhóm nhiếp ảnh gia cũng theo bọn họ, quay chụp cuộc sống đời thường.

Nhiệm vụ của Kỷ Dao Quang cùng Thường Du là đến phụ cận hái rau, nhưng các nàng không nhanh không chậm, thong thả đi.

Thôn Mạnh gia xem như là thôn lớn, có mấy trăm hộ dân cư, người trên đường không ít, nhìn thấy trang phục của các nàng không khỏi nhìn nhiều lần, cũng không đến xem náo nhiệt, có lẽ tổ tiếc mục đã thông báo với thôn, có đại minh tinh vào thôn quay chụp.

"Phía đông là trường tiểu học của thôn." Kỷ Dao Quang dừng bước, chỉ một tòa kiến trúc hơi cao hơn xung quanh.

"Em thật sự muốn viết thơ tình sao?" Thường Du cười khẽ nói, "Nếu chị nhớ không lầm, có ai đó nói, thơ tình chỉ viết cho mỗi chị."

Kỷ Dao Quang thật sự đã nói qua, cô sờ cằm, nhỏ giọng kề tai Thường Du nói: "Em viết tốt chị chép lại một bản, chữ chị đẹp, này cũng coi như là viết thơ tình cho chị." Nhiếp ảnh gia Lưu Nhiên theo sau các nàng là fans đáng tin của Kỷ Dao Quang, vừa cảm thấy may mắn vì có thể ăn cẩu lương ngọt nị này trước fans khác, vừa hận không thể che hai mắt, miễn cho mắt bị bầu không khí này làm mù.

Nhưng khi hai người đi đến đồng ruộng, Triệu Bắc Đình luôn nhấn mạnh phải lấy hình ảnh chân thật đẹp nhất.

Hướng Tây thôn Mạnh gia là một đồng ruộng mênh mông, ở giữa còn có dãy núi nhỏ nhấp nhô, nơi thôn dân hái cây trà.

Đầu xuân, bùn đất ẩm ướt lại mềm xốp, từng mảng xanh non theo gió nhẹ đong đưa.

Đồng ruộng trồng hành lá.

"Đây là hành lá đầu to, dùng nó chiên cơm trứng vô cùng thơm!" Giọng Kỷ Dao Quang có chút phấn khích, cô thoải mái bước qua ruộng đi đến máng nhỏ, rút một gốc cây hành lá, lại vẫy tay với Thường Du.

Cô hầu như chưa từng xuống đất, kiến thức về rau quả đều là xem từ thực đơn cùng sách tranh thực vật, dựa vào trí nhớ tốt mà ghi nhớ.

"Chúng ta hái rút hành lá về đi, có nó thì không cần rau khác!"

Đối với lời của Kỷ Dao Quang, Thường Du tự nhiên không dị nghị, chẳng qua khi hai người ra cửa đã quên mang túi, trên tay mỗi người đều đang cầm một nắm, thoạt nhìn rất buồn cười.

Lưu Nhiên cầm camera đang nghỉ ngơi nhìn thấy, cười trộm, nào biết đã hấp dẫn tầm mắt của Kỷ Dao Quang.

Chỉ cảm thấy nữ thần từng bước đi về phía mình, trên mặt lộ ra nụ cười mê cười, trong lòng lộp bộp, trong người như có dòng điện chạy khắp người, Lưu Nhiên cho rằng bản thân trở về khi dậy thì nhìn thấy cô giáo xinh đẹp, thì nghe thấy Kỷ Dao Quang nói: "Lưu ca, túi anh khá lớn, cho bọn em mượn để hành lá."

"........." Lưu Nhiên cúi đầu nhìn hành lá trong túi mình, trong lòng mặc niệm: "Lời của nữ thần, cái gì cũng đúng."

Nói là quay tiết mục, nhưng thật ra giống như đi thư giãn, để người bận rộn với lịch trình có cơ hội thả lỏng tinh thần.

Giữa ruộng có một quốc lộ, thường xuyên thấy xe ba bánh chạy qua, hay một người đàn ông đang khiêng cái cuốc, hoặc hai ba đứa nhỏ chạy trên đồng thả diều.

Rời xa những ồn ào của thành phố, cũng không có bất kỳ cảm giác bất ổn nào, ngược lại tâm tình lại rất thư thái.

Kỷ Dao Quang nghiêng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thường Du, cũng không biết nàng đã nhìn mình bao lâu.

Nếu không phải trên tay cầm một nắm rau, cô rất muốn nắm lấy tay Thường Du, thong thả bước.

Thường Du dời mắt, cười khẽ nói: "Chúng ta về thôi."

Đứng dưới gió xuân nhẹ thổi, suy nghĩ duy nhất vào lúc này là hy vọng con đường này mãi không đến đích, có thể cứ đi như vậy đến răng long đầu bạc.

Kỷ Dao Quang như suy nghĩ gì đó gật đầu, cô nhìn mặt Thường Du hơi dính bụi, vừa giơ tay nhớ đến tay mình cũng dơ, nếu lau mặt Thường Du, có thể sẽ biến nàng thành một con hoa miêu.

Trong lòng ngứa, muốn nhìn dáng vẻ đáng yêu trên gương mặt lãnh đạm của Thường Du, chẳng qua nghĩ đến Lưu Nhiên phía sau, cô có chút tiếc.

Có vài dáng vẻ, không thể cho người khác nhìn.

Đi một đoạn, có thể nhìn thấy Khách Sạn Thời Gian, Kỷ Dao Quang bước chân dần nhanh hơn, đột nhiên nghe được tiếng kéo thật lớn, một đại thúc lái xe ba bánh vội dừng xe.

Trên xe có một ít gỗ, Thường Du nhìn thoáng, con ngươi sáng ngời, Kỷ Dao Quang lên tiếng trước: "Chú ơi, chú kéo vật liệu gỗ này đến đâu?"

Đại thúc vừa thấy cô nương xinh đẹp hỏi, hiền hậu cười nói: "Con nói vật liệu này sao? Kéo ra ngoài xử lý thôi."

"Tiểu Diệp Tử Đàn, Hoàng Hoa Lê,Tử Quang Đàn......" Thường Du đi đến cạnh Kỷ Dao Quang, hỏi: "Chú ơi, phế liệu này chú bán sao?"

"Tiểu cô nương, con nghiên cứu về gỗ sao?" Đại thúc thấy Thường Du nói chính xác chất liệu gỗ, trừng mắt kinh ngạc, hắn vỗ xe ba bánh, cười nói: "Vốn là muốn xử lý nhưng nếu con muốn thì giữ lại đi, không cần đưa tiền."

"Vậy cảm ơn chú." Kỷ Dao Quang cũng không nói nhiều, cảm ơn xong, đem hành lá nhét vào túi Lưu Nhiên, cô bắt đầu chọn lựa một ít gỗ tương đối hoàn chỉnh.

Khi vừa quen Thường Du, cô cho rằng người có khí chất thanh lãnh như Thường Du, tất nhiên sẽ thích cầm kỳ thi họa, căn bản không nghĩ đến cảm giác thỏa mãn của nàng đến từ gỗ vụn.

Kệ sách trong nhà phân nửa là sách cổ của cô, còn lại là sản phẩm từ gỗ mà Thường Du thiết kế.

Ra ngoài quay tiết mục làm nàng dần rời xa yêu thích của mình, không nghĩ đến chỗ này lại gặp được một kinh hỉ lớn như vậy.

Bấm đốt tay tính thời gian, Kỷ Dao Quang cũng lấy nhiều gỗ, sau đó vẫy tay với đại thúc tốt bụng, rồi xoay đầu vui vẻ cười với Thường Du.

Khi các nàng về đến khách sạn, đã có vài người ở đó, vui vẻ tận hưởng trà nóng, một chút cũng không lo về kinh phí của mình.

Nhìn thấy hai người trở về, bọn họ còn tưởng các nàng tìm được đồ tốt, kết quả nhìn thấy gỗ xong, cúi đầu thở dài thổn thức.

"Nơi này có phòng bếp, không cần dùng củi, hai người vì sao ôm nó về đây?"

"Em thì biết gì?" Kỷ Dao Quang tức giận nhìn Bạc Vũ, hừ nói.

"Kỷ lão sư, em, chị, mặt chị bị, bị dơ." Khương Ngọc Sanh vốn đang yên lặng ngồi bên cạnh thì bỗng đứng lên, vẻ mặt đầy hồi hộp nhìn Kỷ Dao Quang, cả giọng cũng lắp bắp.

Nàng lấy khăn ướt ra, đi vài bước đến trước mặt Kỷ Dao Quang thay cô lau mặt.

Kỷ Dao Quang bị hành động của nàng làm hoảng sợ, vội lùi sau một bước.

Thường Du hơi nhấp môi, nàng quay đầu nhìn Kỷ Dao Quang, trong mắt hiện lên chút sâu xa.

"Em giúp chị lau mặt." Kỷ Dao Quang ôm gỗ vào lòng, nhỏ giọng nói.

"Không cần." Thường Du hừ một tiếng đáp, phát hiện giọng mình quá lạnh, nàng nói tiếp, "Em nhìn tay em, chị còn phải tự mình làm."

Trong phòng lâm vào bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ, Khương Ngọc Sanh người phá vỡ bầu không khí này trước giọng như muốn khóc.

"Thường lão sư, Kỷ lão sư, em xin lỗi, em, em....." Nàng cúc cung nói với Thường Du, giọng tràn đầy khẩn trương, "Em không có ý khác, em chỉ là rất thích Kỷ lão sư, nhưng, nhưng không phải là kiểu thích này, em chỉ là......" Ánh mắt xin Biên Vu Đình giúp đỡ.

Biên Vu Đình ngáp một cái: "Được rồi, em đừng giải thích với bọn họ.

Tính Thường Du rất tốt, em nhìn biểu cảm hiện tại của chị ấy xem không phải sinh động hơn trước sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.