Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương

Chương 67




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gia Ninh nghe thấy lời bọn họ nói thì sửng sốt, nàng bèn không để ý gì nữa, trực tiếp đuổi theo, chẳng qua nàng vẫn chưa đến gần được hai vị công tử kia thì đã bị nô bộc của bọn họ cản lại: “Ngươi làm gì đó?”

Động tĩnh phía sau bị hai vị công tử chú ý tới, bọn họ nghiêng đầu nhìn, phát hiện là một người mang mũ rèm, bọn họ nhìn thoáng qua, tuy là mặc nam trang, nhưng dáng vóc thân hình của người này thiên về nữ tính nhiều hơn.

Xem ra là một vị cô nương đóng giả nam.

Một vị công tử hỏi thẳng: “Cô nương có chuyện gì vậy?”

“Ổ gia thành Kim Lăng mà ngươi vừa nói là Ổ gia nào?”

Vị công tử nghe được câu hỏi này thì cười: “Thành Kim Lăng còn có Ổ gia thứ hai sao?”

“Vậy bọn họ… đã xảy ra chuyện gì?”

Vị công tử còn lại kéo vị công tử kia, vẻ mặt có chút cảnh giác: “Cô nương, cô nương hỏi thăm chuyện này để làm gì?”

Gia Ninh nhất thời hốt hoảng, chỉ có thể bịa ra một lời nói dối sứt sẹo: “Vì cô cô của ta làm việc tại Ổ gia, ta nghe các ngươi nhắc đến Ổ gia thành Kim Lăng nên mới muốn biết chuyện gì đã xảy ra, ta sợ cô cô gặp chuyện.”

Tâm tư của vị công tử lên tiếng đầu tiên kia không kín đáo bằng vị công tử còn lại, hắn nghe Gia Ninh nói vậy thì gật đầu liên tục: “Ồ, hoá ra là như vậy, cô nương không cần quá lo lắng đâu, chỉ là toàn bộ nam nhân của Ổ gia bị bắt tới kinh thành thôi, mấy ngày trước Ổ Tương Đình vừa bị dẫn qua cổng thành, nghe nói hôm đó hai bên đường đông chật người, ai cũng muốn tới nhìn xem đương gia của Ổ gia thành Kim Lăng có dáng vẻ như thế nào.”

“Xuân Lâm, cẩn thận lời nói!” Vị công tử còn lại không chịu nổi vị công tử Xuân Lâm này: “Đừng bàn luận lung tung.”

Xuân Lâm không để ý lắm: “Không sao đâu, vị cô nương này đang lo lắng cho cô cô của nàng mà, ta chỉ trấn an nàng đôi câu, sao có thể nói là bàn luận? Tử Tuấn, huynh suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Gia Ninh đã sớm bị lời nói của đối phương làm cho kinh sợ, Ổ Tương Đình bị bắt tới kinh thành ư? Vậy thì những lời mà hắn nói với nàng ngày đó, là để cố ý đuổi nàng đi sao? Hay chỉ là trùng hợp?

“Cô nương, cô nương còn việc gì không?” Xuân Lâm nói với Gia Ninh.

Gia Ninh nhìn đối phương: “Công tử có thể đưa ta vào thành không? Giấy thông quan trên người ta bị rơi mất rồi, ta đang muốn tới kinh thành nhờ vả đại bá của ta.”

Xuân Lâm ngẫm nghĩ một lát, cũng không đồng ý luôn mà hỏi: “Vì sao cô nương lại ăn mặc thế này?”

“Bởi vì nô bộc của ta ăn trộm bạc rồi bỏ trốn, một mình ta đi đường quả thực có chút sợ hãi, thế nên ta mới cải trang thành nam nhân. Thật ra thì giấy thông quan của ta cũng bị tên nô bộc nhẫn tâm kia cầm đi, hắn sợ ta vào kinh sẽ tố cáo với đại bá.”

“Ồ, thì ra là như vậy, một cô nương yếu đuối đúng là nên làm thế để bảo vệ mình.” Xuân Lâm mỉm cười: “Vậy cô nương theo ta cùng vào đi.”

Tử Tuấn ở bên cạnh đã không buồn lên tiếng nữa, hắn thở dài, dẫn người đi trước.

Gia Ninh không ngờ là có thể thật sự cùng bọn họ vào thành, nàng liên tục nói lời tạ ơn.

Vị Xuân Lâm công tử kia thấy thế thì ngẩn người: “Không sao, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi. Lát nữa cô nương hãy theo sau ta là có thể đi vào.”

Có vẻ như gia thế của hai vị công tử kia không hề tầm thường, Gia Ninh theo bọn họ đi vào, quả nhiên là không bị ngăn cản.

***

Vừa vào thành, Gia Ninh sợ vị công tử còn lại hoài nghi nên nàng lập tức cáo từ.

Nàng muốn tới tìm thuộc hạ của ngoại công nàng ngày trước, chẳng qua nàng không thể cứ như vậy mà đi.

Gia Ninh tìm một gian khách điếm để dừng chân, lại đi ra ngoài mua thêm mấy bộ y phục, nam nữ đủ cả.

Trước lúc rời đi, nàng đã cố tình cầm theo không ít bạc. Lúc Nguyên Nương đi tìm hoa tai cho nàng, tiền bạc đều để hết trong phòng, cùng lắm là chỉ khoá lại, nhưng chìa khoá kia đã sớm bị Gia Ninh lấy được.

Gia Ninh bảo tiểu nhị khách điếm lấy giấy bút cho nàng, trên tờ giấy nàng vẽ một bức hoạ chó sói, con dấu riêng của ngoại công nàng chính là hình chó sói này, người ngoài có thể không hiểu, nhưng chỉ cần thuộc hạ cũ của ngoại công nàng nhìn thấy, nhất định có thể hiểu được.

Nàng gấp tờ giấy rồi thả vào phong thư, thè lưỡi dính chặt lại.

Nàng cầm phong thư đi ra khỏi khách điếm, lúc ra cửa nàng cố ý đổi sang nữ trang, chẳng qua vẫn đội mũ rèm như cũ.

Bây giờ thuộc hạ cũ của ngoại công Gia Ninh vẫn có bảy, tám vị đang giữ chức vụ trong triều, nàng phải nghĩ rất lâu, mới quyết định được nên đưa tin cho ai.

Đó là Hình bộ tả thị lang đương nhiệm, Lỗ Bình Chiến.

Lỗ Bình Chiến được ngoại công nàng nuôi lớn, hắn ta là cô nhi, khi ở kinh thành bán mình chôn mẫu thân đã được ngoại công nàng cứu về, cái tên Bình Chiến này cũng do ngoại công của nàng đặt, chính là hy vọng chiến tranh có thể lắng xuống.

Gia Ninh mất một thời gian mới tìm được nơi ở hiện giờ của Lỗ Bình Chiến, khi còn bé nàng đã gặp Lỗ Bình Chiến rất nhiều lần, hắn ta là một thanh niên ít nói, ngoại công đi đâu cũng thích mang hắn ta theo, nói hắn ta làm việc kiên định.

Sau đó ngoại công nàng qua đời, hắn ta đòi khiêng quan tài cho bằng được.

Khi Khương Quốc bị Tân Đế tấn công, Lỗ Bình Chiến dẫn quân đánh với Tân Đế rất lâu, nhưng vì về sau quân lương dần hết, dân chúng cả thành đều đối mặt với nạn đói, Lỗ Bình Chiến mới đầu hàng.

Thật ra thì Gia Ninh không quá dám chắc đối phương có giúp mình hay không, nhưng nàng chỉ có thể thử một lần, hơn nữa bây giờ hắn ta là người của Hình bộ, nếu Ổ Tương Đình bị đưa đến kinh thành thì nhất định đang bị nhốt trong thiên lao, mà thiên lao lại do Hình bộ quản lý. Như vậy có lẽ nàng sẽ hỏi thăm được một chút.

Rõ ràng hiện tại Lỗ Bình Chiến là quan tam phẩm, nhưng nơi ở lại hết sức mộc mạc, ngay cả một nô tài giữ cổng cũng không có. Hai con sư tử đá ngoài cổng cũng dính không ít bụi bặm, nhìn qua là biết đã rất lâu rồi không được quét dọn.

Gia Ninh suy nghĩ một chút, nàng ra phố tìm một đứa bé, rồi trả thù lao một lượng để đứa bé này vui vẻ đi đưa thư.

Gia Ninh nấp ở một chỗ, nhìn đứa bé cầm thư của nàng gõ cửa, đứa bé gõ một hồi, cổng liền được mở ra từ bên trong.

Người bước ra là một nam nhân trung niên, nhìn lối ăn mặc thì hẳn là hạ nhân của Lỗ phủ.

Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn nam nhân trung niên: “Có một tỷ tỷ nhờ cháu đưa thư này.”

Cậu bé đưa thư cho nam nhân trung niên rồi cứ thế xoay người chạy đi, nam nhân trung niên nhìn phong thư trong tay, thấy bên ngoài viết tên của Lỗ đại nhân. Ông ta nhíu mày, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn quanh khắp nơi, nhưng cũng không thấy có chỗ nào kỳ quái.

Ông ta bèn nhỏ giọng lẩm bẩm câu gì đó rồi mang thư đi vào.

Một lát sau, Gia Ninh nhìn thấy Lỗ Bình Chiến từ trong phủ chạy vọt ra, hiện tại cùng lắm Lỗ Bình Chiến cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, nhưng khi nhìn thấy hắn ta, Gia Ninh vẫn giật mình. Năm đó khi Lỗ Bình Chiến đầu hàng, toàn kinh thành đều lên tiếng mắng chửi, nói hắn ta là giặc b*n n**c, khi ấy nàng cũng nghĩ như vậy, thậm chí còn đi tìm Mẫu Hậu, nói Lỗ Bình Chiến là một kẻ lòng lang dạ sói, sao ngoại công lại đối tốt với hắn ta như vậy.

Biểu tình của Mẫu Hậu nàng rất bi thương: “A Ninh, con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, Lỗ tướng quân là người tốt, trong chuyện này hắn cũng không hề sai.”

“Mẫu Hậu, nhưng chúng ta sắp thua rồi.” Gia Ninh đỏ mắt: “Chúng ta đều sẽ phải chết, ngoại trừ hoàng tộc chúng ta, còn có cả những thế gia quý tộc trong kinh thành nữa, nếu như Khương Quốc mất, còn người nào có thể sống sót?”

Những thế gia quý tộc kia đều có huyết thống hoàng tộc, bởi vì tầng lớp quý tộc đều hoặc ít hoặc nhiều có liên hôn với Khương tộc.

Nếu như đám phản tặc đó thành công đánh tới kinh thành, những người đó cũng không thể sống sót.

Thực tế đã chứng minh rằng Gia Ninh không hề nói sai, những thế gia quý tộc kia, mới đầu năm vẫn còn vương giả hiển hách ở kinh thành, hiện giờ đã hoàn toàn biến mất, những thanh niên thiếu nữ quý tộc cũng không còn ai.

Thời điểm đó nàng không thể hiểu được Lỗ Bình Chiến, cũng không tha thứ được cho hắn ta, không phải đều nói tướng sĩ dù c.h.ế.t cũng không đầu hàng sao? Nhưng đến lúc này thì nàng đã hiểu, trong lòng Lỗ Bình Chiến thì tính mạng mọi người đều bình đẳng, hoàng tộc là người, trăm họ cũng là người, hoàng tộc muốn sống, trăm họ cũng muốn sống, chẳng qua khi đó nàng không thể tiếp nhận, Phụ Hoàng nàng là thiên tử, là nhi tử của Ông Trời, sao có thể bại được chứ?

Hôm nay nhìn Lỗ Bình Chiến giống như một người năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã bạc trắng. Hắn ta gấp gáp lao ra cổng, đứng ở giữa đường nhìn khắp nơi.

Gia Ninh vội vã núp vào, nàng chưa thể lộ diện, dù sao cũng đang là ban ngày, hơn nữa không biết trong phủ của Lỗ Bình Chiến có mật thám nằm vùng hay không, bởi vì trước đây Lỗ Bình Chiến là một trong những vị tướng quân trẻ tuổi lợi hại nhất, dù hắn đã đầu hàng, nhưng Tân Đế cũng chưa thể yên tâm hẳn, nếu không thì tại sao lại điều hắn ta đến Hình bộ.

Nói khó nghe một chút thì Hình bộ chỉ là công cụ để Tân Đế trừng phạt người khác mà thôi, bọn họ chỉ cần dùng hình với phạm nhân, còn tội danh thì đã sớm được định xong, bọn họ chỉ cần làm sao cho những phạm nhân kia mở miệng ra nhận tội là được.

Gia Ninh xoay người rời đi, nàng quyết định về khách điếm trước, ngày mai viết thêm một phong thư đưa cho Lỗ Bình Chiến để hẹn gặp hắn ta.

Thật ra thì chuyện này vô cùng mạo hiểm, nhưng Gia Ninh cũng không còn cách nào khác. Giờ nàng chỉ còn cái mạng này, nếu như Lỗ Bình Chiến đem chuyện của nàng ra nói với Tân Đế thì nàng cũng đã sống được lâu thêm một năm, cũng coi như không chịu thiệt.

***

Hôm sau, Gia Ninh lại viết một bức thư nữa, trong thư nàng viết ngày giờ và địa điểm, nàng hẹn Lỗ Bình Chiến đến gặp mặt ở một quán rượu.

Trong thời gian đợi đến giờ hẹn, tim Gia Ninh luôn đập thình thịch, nói nàng không sợ là giả, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể đánh cuộc một lần.

Thấy sắp đến giờ, Gia Ninh liền ra cửa, từ sáng sớm nàng đã đặt xong phòng bao, lại kêu tiểu nhị mang vào một ít đồ ăn.

Nàng móc thuốc mê ở trong n.g.ự.c mình ra, rắc vào trong thức ăn.

Nàng nghĩ xong rồi, nếu như phát hiện Lỗ Bình Chiến có gì không đúng, nàng sẽ khuyên hắn ăn chút đồ ăn, trong rượu nàng cũng bỏ thuốc, vì để an toàn, Gia Ninh còn giấu trong ống tay áo một chiếc d.a.o găm.

***

Gia Ninh ngồi một hồi, cửa phòng bao liền bị gõ hai cái.

Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa, liền thấy có một nam nhân đi vào, nam nhân kia chính là Lỗ Bình Chiến.

Lỗ Bình Chiến vào cửa liền đưa tay đóng cửa lại, hắn ta nhìn Gia Ninh hồi lâu, tựa hồ đang xác định cô nương đeo mũ rèm này có phải Gia Ninh hay không.

Được một hồi, hắn ta quỳ sụp xuống: “Vi thần Lỗ Bình Chiến bái kiến Công Chúa điện hạ.” Giọng hắn ta có chút nghẹn ngào: “Vi thần không ngờ là Công Chúa vẫn còn sống, Khương Quốc thật sự rất may mắn.”

Gia Ninh cởi mũ rèm ra: “Lỗ tướng quân mau đứng dậy đi.”

Nhưng Lỗ Bình Chiến lắc đầu: “Vi thần không có mặt mũi nào đứng dậy, Công Chúa hãy để cho vi thần được quỳ.”

“Bổn cung có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Lỗ tướng quân, bây giờ chỉ có Lỗ tướng quân là có thể giúp được Bổn cung, nếu như tướng quân vẫn còn canh cánh chuyện lúc trước trong lòng thì Bổn cung cũng không thể nhờ tướng quân được.”

Lỗ Bình Chiến nghe vậy mới đứng lên, khi nhìn thấy rõ mặt Gia Ninh, mắt hắn ta liền đỏ bừng.

Gia Ninh chờ Lỗ Bình Chiến bình tĩnh lại mới nói: “Bây giờ tình trạng của Thái Tử bên kia thế nào?”

Lỗ Bình Chiến nghe nàng hỏi, biểu tình liền không tốt lắm, hắn ta cúi đầu xuống: “Vi thần vô năng, hiện giờ Thái Tử điện hạ vẫn đang bị giam lỏng ở trong cung, vi thần đã cài mật thám vào trong cung, nhưng đều không có cách nào tiếp cận được cung điện của Thái Tử.”

Xem ra Tân Đế vô cùng cảnh giác với hoàng huynh nàng.

Gia Ninh còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Lỗ Bình Chiến nói tiếp: “Lúc vi thần nghe thấy tội danh của Ổ gia còn có chút không dám tin, hôm nay nhìn thấy Công Chúa, mới thật sự tin tưởng.”

Đột nhiên hắn ta nhắc tới Ổ gia khiến vẻ mặt Gia Ninh hơi thay đổi, bàn tay đặt trên đùi nàng lặng lẽ nắm chặt: “Ổ gia? Ngươi nói là Ổ gia thành Kim Lăng?”

“Công Chúa không biết sao?” Lỗ Bình Chiến tỏ vẻ kỳ lạ: “Tuy bên ngoài nói tội của Ổ gia là hối lộ, nhưng nếu chỉ là hối lộ thì cũng không đủ để bắt toàn bộ nam nhân của Ổ gia, vi thần có nghe rằng tội danh thật sự chính là chứa chấp mệnh phạm tiền triều.”

“Chứa chấp mệnh phạm tiền triều?” Giọng nói Gia Ninh thay đổi, môi nàng run lên: “Ngươi chắc chắn?”

Lỗ Bình Chiến gật đầu: “Mặc dù chuyện này do Hình bộ thượng thư tới thẩm vấn, nhưng vi thần cũng nghe ngóng được một hai, nghe nói chuyện của Ổ gia là do bị người ta âm thầm tố cáo. Không phải Công Chúa vốn được Ổ gia cứu sao?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.