(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Vậy thì nên làm thế nào?” Giọng nói của Ổ Tương Đình mang theo vẻ giễu cợt.
Hứa Tinh Hán trả lời gần như ngay lập tức: “Nếu như huynh thích nàng, dĩ nhiên là sẽ hy vọng nàng sống thật tốt, mỗi ngày đều vui vẻ, chứ không phải giống như vậy. Cưỡng ép nhốt người ta ở trong phòng chỉ là hành vi của phường trộm cướp. Ngay như nuôi chim, nếu cứ nhốt nó ở trong lồng, chim cũng sẽ khóc ra m.á.u mà chết.”
Gia Ninh đứng sau cửa cũng nghe được lời của Hứa Tinh Hán, nàng hơi sửng sốt, vì nàng phát hiện nàng không hề giống với kiểu người mà Hứa Tinh Hán nói, đó là thích một người liền đối xử tốt với hắn vô điều kiện, hy vọng hắn sống tốt.
Thật ra nàng không như thế, nếu như nàng thích một người, nàng chỉ hy vọng đối phương còn yêu nàng nhiều hơn, càng không thể có bất kỳ người nào khác. Nếu như nàng thích một người, nhất định người này sẽ phải thuộc về nàng.
Hoá ra, bản chất của nàng và Ổ Tương Đình cũng chẳng khác gì nhau.
Ổ Tương Đình cười khẽ, dường như cảm thấy Hứa Tinh Hán hết sức nực cười: “Đệ trở về đi, đừng ở đây làm loạn nữa.”
Hứa Tinh Hán nóng nảy: “Ca, huynh hãy nghe lời khuyên của đệ, thả nàng ra rồi hai người cùng ngồi lại trò chuyện, không được sao?”
Ổ Tương Đình không còn muốn nghe Hứa Tinh Hán nói nữa.
Một lát sau, bên ngoài hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Gia Ninh biết nếu chỉ dựa vào một Hứa Tinh Hán thì không thể khuyên giải được Ổ Tương Đình, không biết hắn có đủ thông minh hay không, chỉ cần để Lão phu nhân và Thịnh phu nhân biết chuyện này, lúc ấy Ổ Tương Đình sẽ buộc phải thả nàng ra.
***
Mặc dù Hứa Tinh Hán tới, nhưng buổi tối khi Ổ Tương Đình cùng dùng bữa với nàng, hắn không hề nhắc một lời về Hứa Tinh Hán, giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy.
Gia Ninh cũng không thể tự nhiên nhắc tới chuyện của Hứa Tinh Hán, nên nàng chỉ có thể im lặng.
***
Sau hôm Hứa Tinh Hán tới khoảng mười mấy ngày, Gia Ninh biết giao thừa đến, bởi vì từ buổi sáng khi vừa tỉnh dậy, nàng đã nghe được tiếng pháo ở bên ngoài, ngay cả mấy nha hoàn ngày thường luôn lạnh nhạt cũng lộ ra mấy phần ý cười.
Lúc nàng tỉnh dậy, Ổ Tương Đình đã rời đi.
Nàng nghĩ, hôm nay nhất định Ổ gia sẽ tổ chức gia yến, có lẽ tối nay Ổ Tương Đình sẽ không tới đâu.
Rõ ràng đối phương không đến, nàng nên vui vẻ mới đúng, nhưng nàng lại có chút mất mát. Một ngày lễ như vậy, nhưng nàng chỉ có thể trải qua một mình.
Suốt cả ngày, nàng đều uể oải không có chút tinh thần nào, cho đến khi màn đêm buông xuống, nỗi mất mát trong lòng nàng càng ngày càng lớn, vì Ổ Tương Đình thật sự không tới.
Gia Ninh suy nghĩ, nhất định bây giờ Ổ Tương Đình đang ở trong bữa yến hội linh đình, mọi người vây quanh hắn, trò chuyện với hắn, không chừng mấy vị biểu muội kia của hắn cũng đều xúm lại chỗ hắn. Mà nàng đây lại chỉ có thể ngồi một mình nhìn bàn thức ăn đầy ắp, thật là vô vị.
Gia Ninh miễn cưỡng ăn vài miếng, rồi không tài nào ăn tiếp được nữa. Nàng thấy trên bàn còn có bình rượu, bèn dứt khoát rót ra uống.
Chỉ mới vài ly, nàng đã say, cuối cùng nằm xuống giường mỹ nhân cạnh cửa sổ. Căn phòng này được đốt than sưởi rất ấm, dù chỉ mặc áo mỏng, nàng cũng sẽ không thấy lạnh. Cửa sổ bị đóng kín vì sợ nàng chạy trốn.
Nàng có thể nghe được tiếng pháo ở bên ngoài, nghe kỹ hơn, còn có thể nghe được giọng nói của mọi người.
Đêm giao thừa, bên ngoài náo nhiệt biết bao nhiêu.
Nếu như còn ở kinh thành, hẳn là hiện tại nàng đang đứng xem pháo hoa ở trên tầng cao nhất của cung điện, nhìn ngắm ánh đèn của vạn ngôi nhà tạo thành một con rồng lửa.
Nàng nằm nghiêng người, nước mắt chảy ra, có lẽ vì say nên nàng càng thấy khổ sở, nàng nhớ Thái Tử ca ca, nhớ Mẫu Hậu, nhớ Phụ Hoàng, thậm chí nàng nghĩ, nếu như nàng không phải là Gia Ninh thì tốt. Nếu như nàng chỉ là một nữ nhi của gia đình bình thường, như vậy thì sẽ không phải trải qua tất cả những chuyện này, có đúng không?
Đột nhiên, nàng nghe được động tĩnh ở cửa, Gia Ninh đang cực kỳ nhạy cảm với âm thanh liền trực tiếp ngồi dậy, nhìn ra phía cửa, không ngờ rằng lại nhìn thấy Ổ Tương Đình.
Lúc này trên gương mặt trắng lạnh của Ổ Tương Đình lại có màu đỏ nhàn nhạt, phảng phất là do uống rượu.
Hôm nay hắn mặc một kiện y phục xanh thẫm, ngọc quan cùng màu búi toàn bộ mái tóc dài lên, làm gương mặt đó của hắn hoàn toàn lộ ra, càng làm tôn lên vẻ tinh xảo đẹp đẽ, nốt ruồi son ở đuôi mắt đào hoa đỏ như máu, giống như hồng mai trong tuyết, tựa như còn có thể ngửi được hương hoa mai.
Hắn vào cửa liền nhìn thấy Gia Ninh đang ngồi nghiêng ngả trên giường, mắt cá chân trắng nõn của Gia Ninh còn bị tròng dây xích, dây xích kia rất nhẹ, chỉ làm hạn chế phạm vi hoạt động của nàng mà thôi.
Ổ Tương Đình đi về phía Gia Ninh, lúc đến trước mặt nàng, hắn cúi người xuống, đưa tay nâng mặt Gia Ninh lên.
Dưới ánh nến, gương mặt Gia Ninh đặc biệt trắng nõn, vì vừa khóc xong nên mắt nàng còn hồng hồng, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Vẻ cao ngạo trên mặt đã bị quét sạch, chỉ còn lại nỗi tủi thân, mất mát.
“A Ninh.” Giọng Ổ Tương Đình rất trầm: “Ta dẫn nàng đi xem pháo hoa nhé?”
Gia Ninh không lên tiếng.
Ổ Tương Đình cụng trán mình vào trán Gia Ninh, hai người đều uống rượu, cả hai cùng có men say: “Ta...” Hắn nói một tiếng rồi ngừng lại, sau đó hắn ngồi xổm xuống, lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc chìa khoá, cởi dây xích trên mắt cá chân Gia Ninh ra, lại đi cầm y phục, tỉ mỉ mặc vào cho nàng, rồi dắt nàng ra khỏi phòng.
Gia Ninh bỗng dưng được ra khỏi phòng, nàng cũng hơi sững sờ, nhưng vì uống rượu nên phản ứng của nàng chậm hơn so với bình thường, cứ thế ngây ngốc đi theo Ổ Tương Đình.
Mãi đến khi ra tới cổng, nàng mới thật sự ý thức được rằng mình đã ra ngoài.
***
Ổ Tương Đình mang nàng đến bờ sông Tần Hoài, còn đưa nàng lên một chiếc thuyền. Thuyền kia rất lớn, sàn thuyền đều trải thảm, ở trong góc còn đốt chậu than.
Chính giữa khoang thuyền là một bàn điểm tâm và rượu, đại khái đã được chuẩn bị từ sớm.
Cửa sổ khoang thuyền mở rộng, Ổ Tương Đình sợ gió đông bên ngoài làm Gia Ninh bị lạnh nên còn cởi áo khoác trên người mình ra, choàng lên người nàng.
Vóc dáng của hai người chênh lệch rất lớn, một chiếc áo vừa người Ổ Tương Đình, khi choàng lên người Gia Ninh, nàng liền cực kỳ giống một đứa con nít mặc trộm y phục của người lớn. Áo kia không chỉ bao kín Gia Ninh lại, mà còn rũ cả xuống đất.
Pháo hoa bên ngoài bắt đầu được bắn.
Trên bầu trời đen thẫm, những bông pháo hoa kia hiện lên rồi biến mất.
Lâu lắm rồi Gia Ninh không ra ngoài, những thứ mà trước đây nàng cảm thấy bình thường cũng đều trở nên mới lạ, nàng nhìn pháo hoa không chớp mắt, cũng quên mất sau lưng còn có một Ổ Tương Đình.
Pháo hoa bên ngoài b.ắ.n từng đợt lại từng đợt, những màu sắc đó nổ tung giữa bầu trời, cuối cùng rơi vào trong nước.
Ánh sáng của pháo hoa khiến gương mặt Gia Ninh lúc sáng lúc tối. Đến khi pháo hoa b.ắ.n xong rồi, nàng mới lưu luyến không thôi thu tầm mắt lại.
Bây giờ vì pháo hoa nên mới mang nàng ra ngoài, lần sau nữa sẽ là khi nào? Thật sự phải chờ tới khi nàng mang thai sao?
Nàng nghiêng đầu lại, chợt phát hiện Ổ Tương Đình đang nhìn mình.
Bất ngờ đụng phải ánh mắt của đối phương, ban đầu Gia Ninh hơi sửng sốt, sau đó liền quay mặt đi.
“Đẹp không?” Giọng đối phương vang lên trong khoang thuyền.
Gia Ninh suy nghĩ một chút, đáp lại: “Tạm được.”
“A Ninh.” Sau khi gọi tên nàng, Ổ Tương Đình trầm mặc rất lâu. Lâu đến nỗi nàng không nhịn được mà phải nhìn về phía hắn.
Hắn vẫn đang nhìn nàng, đôi mắt kia thật giống mặt sông Tần Hoài vào ban đêm, xinh đẹp nhưng khiến du khách không sao nhìn rõ.
“Ta thả tự do cho nàng.” Rốt cuộc hắn cũng nói ra câu kia.
Nhưng Gia Ninh lại ngẩn người, sau khi kịp phản ứng, nàng chợt nhận ra mình không hề thấy kinh ngạc hay vui mừng.
“Ngươi... Ngươi có ý gì?”
Ổ Tương Đình mím môi: “Ta chán rồi.”
Hắn đứng lên, xoay người muốn rời đi.
Gia Ninh nghe nói vậy thì thật sự phát cáu, nàng lớn tiếng gọi Ổ Tương Đình lại: “Ổ Tương Đình, ngươi có ý gì?”
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Ta chán ngấy rồi, ngươi không hiểu sao? Vì ta nhận ra Công Chúa Gia Ninh cũng chỉ được đến thế, cho nên chán.” Hắn nói tiếp: “Lát nữa Hứa Tinh Hán sẽ tới, ngươi muốn gì cứ nói với đệ ấy, coi như bồi thường cho ngươi về khoảng thời gian vừa qua. Tóm lại cả đời này ngươi đừng xuất hiện ở thành Kim Lăng nữa, cũng đừng xuất hiện trước mặt ta.”
Gia Ninh thật sự giận đến phát run, rõ ràng là hắn cưỡng ép nàng, thế mà bây giờ...
Ổ Tương Đình nói xong, liền xoay người bỏ đi thẳng.
Gia Ninh nâng tay lau sạch nước mắt, liều mạng tự an ủi mình.
Không sao cả, hắn chán ghét nàng là tốt nhất, nàng đã được tự do, bây giờ nàng muốn làm gì cũng được.
Nhưng tự an ủi mình kiểu gì đi nữa, nước mắt nàng vẫn cứ không ngừng rơi, ngay cả Hứa Tinh Hán đến lúc nào, nàng cũng không phát hiện ra.
Mãi cho đến khi nàng khóc mệt, không thể khóc được nữa, Hứa Tinh Hán ở bên cạnh mới lúng túng nói: “Sương Sương cô nương, đêm nay chúng ta sẽ phải rời khỏi thành Kim Lăng, cô nương khóc xong chưa?”
Gia Ninh đứng lên, nàng khóc xong rồi, hiện giờ chỉ hận không thể rời khỏi Kim Lăng càng sớm càng tốt, cả đời này nàng sẽ không về Kim Lăng nữa, nàng cũng không bao giờ muốn gặp lại Ổ Tương Đình.
Thuyền đã cập bờ, Gia Ninh ra khỏi khoang thuyền mới nhận ra trên người mình vẫn còn khoác áo của Ổ Tương Đình, nàng giận dữ vứt mạnh xuống đất, còn ngại không đủ mà giẫm thêm mấy cái.
Hứa Tinh Hán nhìn thấy, nhưng cũng chỉ lặng lẽ rũ mắt.
Gia Ninh giẫm đạp chán chê mới nói với Hứa Tinh Hán: “Hắn có nói gì không?”
Hứa Tinh Hán yên lặng giây lát rồi đáp: “Huynh ấy chỉ nói trong đêm nay phải đưa cô nương rời khỏi Kim Lăng, những yêu cầu còn lại thì tuỳ cô nương.”
Gia Ninh cười lạnh, lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh rượu, tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn: “Vậy cho ta mười nghìn lượng vàng đi.”
Nàng vốn tưởng rằng Hứa Tinh Hán sẽ từ chối, nào ngờ hắn không hề do dự mà đồng ý: “Được, Sương Sương cô nương có còn cần gì nữa không?”
Gia Ninh kinh ngạc, sau đó mới nói: “Ngươi định đi theo ta bao lâu?”
“Ta đưa Sương Sương cô nương ra khỏi Kim Lăng rồi sẽ rời đi ngay, ngoài thành sẽ có người đón Sương Sương cô nương. Sương Sương cô nương có thể nói với nàng ấy nơi mà cô nương muốn đi, hoặc muốn làm gì cũng đều được cả.” Hứa Tinh Hán vẫn rũ mắt như cũ.
Tuy Gia Ninh cảm giác được có điểm kỳ lạ, nhưng vì những lời Ổ Tương Đình vừa nói khi nãy nên nàng tức giận, theo bản năng liền không để ý đến những điểm kỳ lạ kia, để mặc cho Hứa Tinh Hán đưa nàng ra khỏi Kim Lăng.
Cổng thành Kim Lăng đã đóng lại, nhưng khi xe ngựa của Hứa Tinh Hán xuất hiện trước cổng thành, những binh lính kia lập tức mở cổng, dường như đã chuẩn bị sẵn.
Bên ngoài cổng thành, có một chiếc xe ngựa khác đang đậu, có hai người đứng cạnh xe ngựa.
Đứng đầu là một nữ nhân xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi, đứng phía sau nàng ta là một nam nhân trung niên có tướng mạo xấu xí.
Hứa Tinh Hán nhảy xuống khỏi xe ngựa: “Nguyên Nương.”
Nữ nhân được gọi là Nguyên Nương cười duyên dáng: “Người tới rồi sao?”
Hứa Tinh Hán gật đầu.
Gia Ninh vén màn, tự mình xuống xe ngựa, trước tiên nàng nhìn nữ nhân kia, rồi nhìn về phía Hứa Tinh Hán.
Hứa Tinh Hán giới thiệu đơn giản: “Đây là Nguyên Nương, từ giờ nàng ấy sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô nương.”
Nguyên Nương cười nói với Gia Ninh: “Sương Sương cô nương, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?” Gia Ninh hỏi.
“Sương Sương cô nương muốn đi đâu cũng được, chẳng qua chúng ta phải rời khỏi thành Kim Lăng cái đã.” Nguyên Nương nói xong thì nhìn Hứa Tinh Hán: “Tinh Hán, ngươi trở về đi thôi.”
Hứa Tinh Hán gật đầu, xoay người lên xe ngựa, trước khi rời đi hắn còn liếc nhìn Gia Ninh, trên gương mặt vẫn còn mang theo nét trẻ con nở nụ cười duy nhất trong buổi tối ngày hôm nay: “Sương Sương cô nương, bảo trọng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");