Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương

Chương 64




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong ánh sáng mờ ảo, y phục vứt rải rác trên tấm thảm trắng thuần, một cánh tay trắng như tuyết lộ ra khỏi màn giường màu xanh.

Chốc lát sau, cánh tay kia khẽ động, màn giường bị vén lên, để lộ ra một gương mặt quyến rũ yêu kiều, mà gương mặt đó lại ngập tràn vẻ phong tình lười biếng, phảng phất như mưa rào kéo đến, xối nước lên hải đường, lộ ra vẻ vừa yêu mị vừa mong manh.

Đằng sau gáy ngọc là dấu vết đỏ hồng, càng tôn lên cần cổ trắng nõn.

Gia Ninh chống mạnh người lên, mái tóc dài của nàng chảy như nước trên bả vai bóng loáng, nàng vốn muốn nhặt một bộ y phục từ dưới đất lên để mặc vào, nhưng vừa bước xuống giường, hai chân đã khuỵu thẳng xuống đất, dây xích phát ra âm thanh chói tai.

Gia Ninh cắn môi, nội tâm đã sớm vừa xấu hổ vừa tức giận. Xấu hổ vì chuyện không thể nói ra, còn tức giận là vì chính mình cũng chỉ giả vờ từ chối, chứ không hề kháng cự tiếp cận của đối phương.

Một bàn tay từ phía sau ôm lấy eo Gia Ninh, giọng Ổ Tương Đình khàn khàn mang theo chút mờ ám, còn có thêm mấy phần thoả mãn.

“Tê chân sao?”

Hắn cầm một món áo khoác choàng lên người Gia Ninh, thuận tiện bế nàng lên giường.

Gia Ninh lại bị đối phương ôm vào trong ngực, nàng không vui, nhưng cũng không thể kháng cự.

Được một lát, Gia Ninh mới nhẹ giọng nói: “Chàng thật sự muốn nhốt ta ư?” Giọng nàng còn khàn hơn cả giọng Ổ Tương Đình, có lẽ là do kêu quá lâu.

Ổ Tương Đình không lên tiếng, Gia Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp: “Tại sao chàng không hỏi vì sao ta rời đi?”

Đối phương nghe vậy, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, đưa tay ra nghịch lọn tóc dài của nàng: “Vì sao?”

“Lan Tranh nói với ta, ngay từ đầu chàng đã biết ta là ai.” Gia Ninh hít sâu một hơi, nàng nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Chính chàng là người đã ném ta vào thanh lâu, phải không?”

“Ừ.”

Vốn dĩ Gia Ninh đã cho rằng Ổ Tương Đình sẽ không nói thật với nàng, không ngờ là đối phương chỉ nhếch môi, thản nhiên thừa nhận.

Hắn thẳng thắn thừa nhận, giống như hắn chẳng qua chỉ làm một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.

Nàng kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy quá hoang đường: “Tại sao?”

Ổ Tương Đình nghiêng đầu, ẩn sâu bên trong gương mặt mỹ lệ của hắn là sự tàn nhẫn mà hắn vẫn luôn che giấu: “Tại sao không thể? Năm đó nàng để cho kẻ khác dùng roi quất ta, vậy sao ta lại không thể ném nàng vào thanh lâu? A Ninh, chỉ có nàng được phép xấu xa với người khác, còn người khác không được phép xấu xa với nàng sao?”

Cả người nàng không nhịn được mà khẽ run, thật ra vừa rồi nàng vẫn còn ôm theo ảo tưởng, nàng đã hy vọng rằng mình hiểu lầm đối phương, bây giờ mới biết căn bản không có gì gọi là hiểu lầm hết.

Hoá ra nam nhân trước mặt này đã cố ý làm nhục nàng, thế mà nàng còn thích đối phương, cho dù rời khỏi đối phương, trong lòng vẫn không nhịn được mà bào chữa cho hắn, luôn tự nhủ rằng mình hiểu lầm hắn.

“Tại sao chàng làm được?” Thật lâu sau Gia Ninh mới thốt ra được những lời này: “Rõ ràng ta đã uống rượu độc.”

Ổ Tương Đình ngừng tay, hắn rũ mắt, dáng vẻ vô cùng thờ ơ: “Vì lúc đưa ra vẫn còn sót lại chút hơi tàn, cho nên liền cứu về.”

“Chàng...” Gia Ninh nhắm mắt lại, cố gắng lắm mới lấy dũng khí hỏi tiếp: “Chàng cấu kết với Tân Đế sao?”

“Không.”

“Vậy tại sao chàng có thể đưa ta ra khỏi cung?” Gia Ninh nghĩ sao cũng thấy Ổ Tương Đình không thể làm được, dù gì nàng cũng là Công Chúa của một nước, thời điểm quân đội sắp công thành mà Ổ Tương Đình lại có thể mang nàng ra khỏi cung, sau đó Tân Đế còn chôn cung nữ thiếp thân của nàng thay cho nàng.

Càng nghĩ càng thấy là không thể nào.

“Chuyện này ta không cần phải gạt nàng.”

Nhưng cho dù Ổ Tương Đình không hề câu kết với Tân Đế đi chăng nữa, thì hắn cũng thật sự là người đứng phía sau ném nàng vào thanh lâu, hắn ẩn trong bóng tối ra lệnh cho những người đó làm nhục nàng.

Nàng lại nhớ đến Ổ Nhị thiếu gia hào phóng cỡ nào mới bỏ ra năm nghìn lượng vàng mua đêm đầu tiên của nàng, giờ đây nàng mới hiểu được, bên dưới cái vẻ hào phóng đó chính là sự tàn nhẫn của Ổ Tương Đình.

Hắn biết rõ nàng là ai, nhưng vẫn cầm cái gọi là năm nghìn lượng vàng đến nhục nhã nàng, chính là muốn nói cho nàng biết, chỉ cần năm nghìn lượng vàng thôi, dù ngươi là Công Chúa thì cũng thế nào, chẳng phải cũng chỉ giống như một kỹ nữ tới lấy lòng hắn hay sao.

Nàng không chỉ lấy lòng hắn, hầu hạ hắn, thậm chí còn đi thích hắn mà không biết rằng mình chính là quân cờ trong âm mưu này.

Lúc này Gia Ninh mới hiểu rõ, đây chính là một âm mưu đã được nung nấu suốt mấy năm dài, nam nhân này hoàn toàn không yêu nàng, hắn chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Vì chuyện năm đó mà hắn đã không tiếc công nhục mạ nàng, cao cao tại thượng nhìn nàng vẫy đuôi xin xỏ, để thoả mãn trái tim bẩn thỉu đến không chịu nổi của hắn.

Hắn yêu nàng chỗ nào chứ, hắn chỉ thích ngồi đó chiêm ngưỡng dáng vẻ khi hai người bọn họ tráo đổi vị trí cho nhau thôi.

Sau đó hắn bỏ ra một chút xíu yêu thương, sẽ khiến cho một người không nơi nương tựa như nàng bước từng bước một vào bẫy rập của hắn.

Nghĩ đến đây, rốt cuộc Gia Ninh không nhịn được nữa, nàng nâng tay lên muốn tát Ổ Tương Đình, nhưng còn chưa đánh được đã bị Ổ Tương Đình giữ lấy.

 

 

 

Ổ Tương Đình nắm c.h.ặ.t t.a.y Gia Ninh, đôi mắt đào hoa của hắn thoáng hiện lên vẻ giễu cợt: “Muốn đánh ta?”

Gia Ninh đã giận đến run rẩy: “Ngươi đúng là ác ma!”

Một tiếng cười khẽ phát ra từ bờ môi Ổ Tương Đình, dường như trong mắt hắn còn mang theo mấy phần thương hại.

Hắn không nói gì, nhưng Gia Ninh đã hiểu ý hắn, dù là ác ma thì sao, nàng đã chẳng thể nào rời đi được nữa.

Lan Tranh sẽ không tới tìm nàng, mà cho dù có tìm nàng, thì nàng cũng sẽ không đi cùng với Lan Tranh, vì như thế thì cũng chỉ là chạy từ ổ sói sang ổ cọp mà thôi, đối với nàng cũng chẳng có gì khác nhau.

Sẽ không có ai đến cứu nàng, không ai biết nàng còn sống, dù có biết thì cũng sẽ không ai cần nàng, họ không mang Công Chúa mất nước như nàng đến cho Tân Đế đã là may mắn lắm rồi.

Từ trước đến nay Gia Ninh chưa từng hối hận như vậy, nàng hối hận vì sao năm đó nàng không g.i.ế.c c.h.ế.t Ổ Tương Đình luôn đi, khi mà hắn vẫn còn giống như một con chó, quỳ mọp trước mặt nàng.

Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt mang theo thù hận rõ rệt, tuy tư thế hiện tại của bọn họ thân mật biết bao nhiêu, vừa rồi còn gắn kết chặt chẽ đến nhường nào, nhưng bầu không khí lại giống như giữa kẻ thù không đội trời chung.

“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, ta sẽ căm hận ngươi cả đời.” Gia Ninh gằn từng chữ một.

Biểu tình của Ổ Tương Đình không thay đổi: “Tuỳ.”

Ổ Tương Đình nói vậy, giống như hắn căn bản không quan tâm nàng có hận hắn hay không, hắn nhốt nàng trong căn phòng này, vì trên chân bị móc dây xích, nên ngay cả váy hắn cũng không cho nàng mặc, bên dưới của nàng trống không. Chính vì điều đó mà không lúc nào Gia Ninh không cảm thấy xấu hổ.

Thậm chí nàng còn thấy mình thật dâm đãng, nếu không tại sao khi đối phương chạm vào nàng, nàng vẫn sẽ có phản ứng.

Nàng hận Ổ Tương Đình, nhưng càng hận chính bản thân nàng hơn.

Toàn bộ những thứ sắc bén trong phòng này đều đã bị cất đi, có lẽ vì để ngăn nàng tự sát. Nhưng đến ngày hôm nay đây, Gia Ninh không hề muốn c.h.ế.t nữa, nàng phải sống, nàng muốn nhìn thử xem Ổ Tương Đình có bị báo ứng hay không.

Ngón tay Gia Ninh trở nên tái nhợt, vì dùng sức quá lớn mà gương mặt nàng đỏ như quả đào chín, mái tóc dài dán lên cần cổ trắng như tuyết, càng tăng thêm mấy phần diễm lệ.

Một lát sau, có ngón tay lạnh như băng sờ lên mặt nàng.

Môi Ổ Tương Đình rất đỏ, giống như được bôi nước hoa lên, bên trên còn có vệt nước đọng.

Hắn tiến sát lại gần mặt Gia Ninh, đè môi mình lên môi nàng.

“Ngọt không?” Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

Gia Ninh giận dữ quay mặt đi, nhưng rái tai đỏ bừng vẫn để lộ ra tâm tư của nàng: “Ngươi muốn làm thì làm nhanh lên.”

***

Cuộc sống như thế đã kéo dài rất lâu, cứ đến sáng sớm, khi Gia Ninh còn chưa tỉnh dậy thì Ổ Tương Đình đã rời đi. Rồi tới xế chiều lại đến.

Hắn làm đúng như những lời mà hắn nói đêm đó, nhốt nàng ở chỗ này, hoàn toàn biến nàng thành một con chim hoàng yến, không, không phải chim hoàng yến.

Chim hoàng yến còn có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, còn nàng chẳng qua chỉ là một tù nhân của Ổ Tương Đình mà thôi.

***

Ngay khi Gia Ninh đã cho rằng cuộc sống như vậy sẽ cứ mãi tiếp diễn, vào một ngày lúc nàng đang nghỉ trưa thì bị tiếng cãi vã bên ngoài đánh thức.

“... Tại sao huynh có thể nhốt nàng lại? Ca, huynh điên rồi, nàng là người, không phải là động vật để huynh nuôi trong chuồng.”

Nghe được giọng nói này, ban đầu Gia Ninh hơi chớp mắt, rồi lập tức nhẹ nhàng xuống giường.

Nàng nhích đến gần cửa, tiếng nói bên ngoài cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Huynh phải thả nàng ra, nếu không đệ sẽ đi nói với bá mẫu.” Gia Ninh đã nhận ra giọng nói của đối phương, người này là Hứa Tinh Hán, sao hắn lại có thể tìm được tới đây?

Đột nhiên trong lòng Gia Ninh dâng lên hy vọng.

Nhưng một câu nói của Ổ Tương Đình đã một lần nữa dập tắt hy vọng của nàng: “Vậy đi đi.”

Hứa Tinh Hán tựa hồ cực kỳ tức giận: “Ca!”

“Đệ trở về đi, Hứa Tinh Hán.” Ổ Tương Đình rất bình tĩnh: “Nếu như ta còn thấy đệ đến đây một lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân đệ, rồi mới mang đệ về.”

Thật lâu sau Hứa Tinh Hán mới lên tiếng: “Ca, huynh... Dù sao nàng cũng là một con người, rõ ràng lúc nàng rời đi, huynh lo lắng như vậy. Nhưng sao bây giờ huynh lại có thể đối xử với nàng như thế? Ca, thích một người không phải giống như huynh đang làm.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.