Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương

Chương 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì gương mặt này của Sương Sương nên Đỗ Nương đã hạ quyết tâm sẽ đem bán Sương Sương với một cái giá thật cao, ngày nào cũng để cho chưởng sự dạy dỗ nàng, đánh đàn xướng khúc, ngâm thơ ngâm câu đối, chẳng qua những thứ này không giống với những điều nàng học ở trong cung.

Ở đây nàng chỉ học những khúc hát mang theo chút dâm từ diễm khúc (*), mục đích là để khơi mào hứng thú của khách nhân.

(*) Những từ ngữ dung tục khêu gợi.

Biểu tình, giọng điệu, cử chỉ đều phải chuẩn xác không thể kém dù chỉ một chút, thậm chí ngay cả vẽ tranh, căn bản cũng không phải là vẽ tranh theo cách thông thường, mà là để cho Sương Sương lấy thân thể mình làm bút, chân ngọc nhúng vào loại thuốc màu đặc biệt, sau đó vẽ lên trên khổ giấy Tuyên Thành rộng lớn.

Ngay cả thuốc màu bôi lên chân ngọc kia cũng được làm từ cánh hoa, không những có thể ăn được mà bên trong đó còn bỏ thêm cả thôi tình dược. (**)

(**)Thuốc kích dục.

Không chỉ như vậy, mỗi ngày Sương Sương còn phải ngâm mình trong một bồn nước thuốc đặc thù, nhất định phải ngâm tròn một canh giờ mới được phép đứng lên.

Nàng đã ngâm liên tục ba tháng trời, theo như chưởng sự nói thì dược liệu trong bồn này đều là ngàn vàng khó mua được, từ trước đến nay chưa từng có hoa nương nào được ngâm liên tục trong hơn ba tháng cả, cùng lắm là chỉ được ngâm trong bảy ngày mà thôi.

Nhưng Sương Sương chỉ cảm thấy nước thuốc kia rất cổ quái, mùi vị hết sức khó ngửi, quan trọng hơn chính là nàng phát hiện càng ngày mình càng trở nên yếu ớt vô lực, nhất là sau mỗi lần ngâm nước thuốc.

Thể chất của nàng vốn đang bình thường bỗng biến thành một thiếu nữ yếu ớt đến không thể yếu ớt hơn, nhảy xong một điệu múa là đã mệt mỏi không nói ra lời. Vậy nhưng chưởng sự lại hết sức hài lòng, còn nói Sương Sương chính là hoa nương có chất lượng tốt nhất trong số những người mà bà đã đào tạo.

Yểu điệu quyến rũ, nhất là da thịt cả người kia, không chỉ trắng làm người ta chói mắt, mà còn non mềm không khác gì làn da của trẻ sơ sinh.

Thược Kim Quật có một nguyên tắc, đó là cho chưởng sự nhỏ một giọt nước lên đằng sau gáy ngọc của hoa nương, sau đó kiểm tra xem giọt nước kia có chảy tuột xuống đất hay không, mà giọt nước sau gáy Sương Sương chính là rơi thẳng xuống đất, hoàn toàn không ngấm vào trong áo.

Sương Sương vô cùng chán ghét tất cả những thứ này, nàng là Công Chúa một nước, dưới một người trên vạn người, vậy mà giờ đây lại phải tiếp nhận huấn luyện của một hoa nương thấp hèn nơi thanh lâu sở quán.

Nhưng lại nàng chẳng còn cách nào khác, căn bản bây giờ nàng không trốn thoát được, nếu như tự ý bỏ trốn, Đỗ Nương này nhìn qua tưởng là người dễ nói chuyện, kỳ thực bên trong tàn nhẫn vô cùng, nàng đã từng chính mắt nhìn thấy Đỗ Nương g.i.ế.c c.h.ế.t một hoa nương, chỉ vì hoa nương đó đắc tội với khách nhân ở trên giường, hình như là đánh vỡ đầu vị khách kia.

Sương Sương ngẫm nghĩ, nếu như nàng có thể rời khỏi nơi này, phục quốc thành công, nhất định nàng sẽ phải g.i.ế.c sạch những người đã từng làm nhục nàng ở nơi này.

Chính là bây giờ nàng còn không biết có thể rời đi hay không nữa.

***

Thiền Y là người duy nhất ở Thược Kim Quật mà Sương Sương còn chịu nói với mấy câu, bởi vì Thiền Y là nữ nhân xuất thân trong gia đình quan lại, do bậc cha chú phạm sai lầm, nàng ta mới phải vào Thược Kim Quật.

Thiền Y luôn khuyên nhủ nàng, nói nàng nhất định phải giữ thật chặt đêm đầu tiên của nàng.

Sương Sương nghe những lời này thì trong lòng không khỏi chán ghét.

Thiền Y thở dài nói: "Bây giờ muội vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa rõ. Năm đó ta cũng giống hệt như muội vậy, không cam lòng, khi tới nơi này luôn náo loạn thật nhiều rồi tự sát, chẳng qua là không những không c.h.ế.t được mà còn bị người ta sỉ nhục. Sau đó phải nguyện ý tiếp khách, vị khách nhân đầu tiên của ta là một người rất tốt."

Khi nói tới chỗ này, vẻ mặt Thiền Y có chút hoài niệm, gương mặt nàng ta chìm trong ráng chiều, vẻ đau thương giống như đoá hoa cuối thu.

"Khi đó tính tình ta ương bướng, không muốn làm thiếp của hắn, liền đuổi hắn đi."

Nói xong lời này, nàng ta nghiêng đầu nhìn Sương Sương: "Muội đừng hồ đồ như ta, đâu có nam nhân nào lại không để ý khi thấy nữ nhân của mình bị nam nhân khác ngủ qua, huống hồ chúng ta lại là hoa nương có một chút môi đỏ vạn người cùng nếm, có thể làm thiếp cho người khác cũng đã là kết cục tốt nhất rồi."

Thiền Y thấy Sương Sương cúi đầu, dường như không muốn nghe những lời này, nàng ta chỉ có thể thở dài, thôi thì mỗi người đều có số mạng riêng của mình.

***

Ngoại trừ Thiền Y ra thì Sương Sương không thân thiết với bất kỳ hoa nương nào khác, thậm chí nàng còn mơ hồ bị bài xích.

Mười một vị hoa khôi còn lại dù ít dù nhiều cũng đều không muốn gặp Sương Sương, trong đó tỏ thái độ rõ nhất chính là Tuyết Tàm.

Tuyết Tàm là hoa khôi xinh đẹp nhất trong mười hai vị hoa khôi, mà tuổi tác cũng nhỏ nhất, mới mười bảy tuổi.

Vô số văn nhân mặc khách, phú thương cường hào nghe danh mà tới, cũng chỉ để được nhìn thấy mặt nàng ta.

Danh tiếng của Tuyết Tàm nổi nhất, và cũng là người có tính khí tệ nhất, tất nhiên là, so với Sương Sương năm đó thì tính tình của nàng ta vẫn còn kém xa.

Khi Sương Sương vẫn còn là Công Chúa, lúc gần mười tuổi đã đánh tàn phế đích nữ nhà Thừa Tướng, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì khi đích nữ nhà Thừa Tướng làm thư đồng cho nàng đã dám mặc một bộ y phục có kiểu dáng và màu sắc gần giống với của nàng.

Nàng là một Công Chúa vì được cưng chiều mà trở nên xấu xa ác độc.

Ở trong cung, không một ai dám trái lời nàng.

Lời nói của nàng giống như thánh chỉ, khi năm tuổi nàng đã dám cưỡi lên con ngựa của Bình Lăng Vương uy danh hiển hách, sau khi lớn lên, nàng còn khiến cho hai con song sinh của Bình Lăng Vương đánh nhau vỡ đầu chảy m.á.u vì nàng.

Loại tính xấu này của Tuyết Tàm còn chưa là gì khi ở trước mặt Sương Sương, nhưng quả thật là nàng ta sẽ gây phiền toái cho Sương Sương, ví dụ như khi nhìn thấy Sương Sương sẽ đều cố ý châm chọc một phen, thậm chí khi đang tiếp khách còn gọi Sương Sương vào trong phòng nàng ta.

Khi đó Sương Sương vốn không biết trong phòng nàng ta còn có khách nhân, nàng vừa bước vào phòng liền ngây ngẩn, bởi vì nàng thấy Tuyết Tàm cả người không một mảnh vải che thân đang ngồi trên người khách, nàng ta còn nói với nàng, bảo nàng mang rượu tới.

Sau khi Đỗ Nương biết chuyện này đã hung hăng trừng phạt Tuyết Tàm một trận, nhưng Sương Sương thật sự chán ghét, nàng là Công Chúa cao quý, suốt mười tám năm qua nào đã được nhìn thấy cảnh nào chấn động như vậy.

Phụ Hoàng nàng đã từng nói, dù nàng muốn ở vậy cả đời không gả thì cũng không sao hết, vì thế chưa bao giờ có ma ma tới dạy nàng chuyện nam nữ.

Ngay cả khi sống lại trong thân thể này, nàng cũng mới chỉ tiếp nhận huấn luyện, cùng lắm là xem xuân cung đồ, chứ chưa từng được xem trực tiếp.

Nàng chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Tuyết Tàm cả người trắng bóc và dáng vẻ dầu mỡ của khách nhân kia là nàng liền dấy lên cơn buồn nôn, cứ thế bị bệnh liền mấy ngày.

***

Sau khi Sương Sương khỏi bệnh, nàng càng không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này nữa.

Nhất định nàng phải rời khỏi Thược Kim Quật, nàng thật sự không dám nghĩ tới cái cảnh những nam nhân xấu xí hơn cả heo kia nằm đè lên người nàng, nhất định nàng sẽ c.h.ế.t mất.

Lại nói, mặc dù nàng là Công Chúa, nhưng do quen sống trong nhung lụa nên năng lực sinh tồn của nàng vô cùng thấp, càng không quen suy đoán tâm tư của người khác, bởi thế nàng luôn là người bị đoán rõ tâm tư trước.

Nếu như không phải ở đây vẫn còn Thiền Y nguyện ý phản ứng với Sương Sương, nguyện ý giúp đỡ nàng một tay, chắc chắn là cuộc sống của nàng sẽ còn thảm hơn bây giờ nhiều.

***

Thời gian thấm thoắt, lại một tháng nữa trôi qua, cũng chỉ còn gần một tháng nữa là tới ngày sinh nhật của thân thể Sương Sương này.

Đỗ Nương đã bắt đầu phát thông báo ra ngoài, nàng ta cũng bắt Sương Sương mỗi khi ra khỏi phòng đều phải mang theo mạng che mặt, không được cho khách nhân bên ngoài nhìn thấy.

Cường độ huấn luyện của Sương Sương cũng càng ngày càng nặng, chưởng sự có chút bất mãn với Sương Sương, bà cảm thấy ánh mắt của Sương Sương quá mức kiêu ngạo, nhất là khi mỉm cười nhìn người khác, giống như đang nhìn con kiến hôi vậy.

"Sương Sương, ánh mắt của ngươi không thể như thế, ngươi là một hoa nương, chúng ta thân là hoa nương, có thể quyến rũ, có thể dịu dàng, có thể đáng yêu, cũng có thể tỏ vẻ nũng nịu một chút với khách nhân, này cũng coi như tình thú. Nhưng ngươi không thể cao ngạo, khách nhân mới là ông trời của chúng ta."

Có trời mới biết Sương Sương ghét những lời này đến mức nào, nhưng nàng không thể không cố gắng khiến cho ánh mắt của mình trở nên ôn hoà hơn một chút, vậy nhưng có lẽ vẫn không có tác dụng gì.

Chưởng sự không còn cách nào khác, liền dặn dò Sương Sương, bảo nàng cố gắng rũ mắt xuống.

"May mắn là tướng mạo của ngươi rất tốt, nhất là gương mặt này." Chưởng sự nói: "Ngươi cứ chờ đến đêm đó, chắc chắn ngươi sẽ được bán với giá rất cao."

***

Vì Sương Sương sắp đến lúc phải chính thức tiếp khách, nên Đỗ Nương bắt đầu cho Sương Sương làm thanh quan (***), từ từ tiếp xúc với một vài vị khách nhân, đương nhiên không phải là mấy vị khách khó chiều.

(***) Bán nghệ không bán thân.

Vị khách nhân đầu tiên của Sương Sương là một thiếu gia của một gia đình có tiền, hai người bọn họ trò chuyện qua tấm rèm, Sương Sương chỉ cần trò chuyện, không cần làm bất cứ chuyện gì khác.

Dường như vị thiếu gia này rất hài lòng với Sương Sương, trước khi đi còn bày tỏ rằng nhất định hắn sẽ tới vào ngày sinh nhật của Sương Sương.

Đỗ Nương thấy lần tiếp khách đầu tiên của Sương Sương cũng coi như thuận lợi, liền bắt đầu cho Sương Sương đi đánh đàn, nàng ngồi sau tấm rèm đánh đàn, còn bên ngoài rèm chính là các hoa nương cùng trêu đùa với khách nhân.

***

Vào một ngày, Sương Sương còn chưa có ngồi xuống thì đã nghe mấy vị hoa nương ở bên ngoài rèm trò chuyện với nhau, trong đó giọng của Tuyết Tàm là lớn nhất.

"Hôm nay hắn sẽ đến thật sao?"

"Sẽ đến, đêm qua Vương công tử đã nói, hắn trở lại thành Kim Lăng rồi, cho nên bọn họ mời hắn đến đây đón gió tẩy trần."

Tuyết Tàm tựa hồ vô cùng hưng phấn, còn túm lấy người bên cạnh nói: "Ngươi nhìn xem mặt ta trang điểm như vậy đã được chưa? Có cần chỉnh trang lại chỗ nào không?"

Sương Sương không biết người mà các nàng ta đang nói tới là ai, bèn nghiêng đầu nhìn sang nha hoàn ở bên cạnh.

Nàng có một nha hoàn tên là Thuỷ Hương, chuyên hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho nàng.

Thuỷ Hương mới mười hai tuổi, tết hai cái đuôi sam nhỏ, nhìn có chút ngốc nghếch.

"Thuỷ Hương, ngươi biết người mà các nàng đang nói tới là ai không?"

Thuỷ Hương suy nghĩ một chút, sau đó a lên: "Có lẽ là các tỷ tỷ đang nói đến Ổ gia ở thành Kim Lăng, Ổ Nhị thiếu gia."

Ổ gia ở thành Kim Lăng.

Sương Sương vừa nghe được mấy chữ này, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, vội vàng quay đầu đi, không tiếp tục hỏi nữa.

Ổ gia thành Kim Lăng, Kim Lăng còn có mấy Ổ gia ngoài gia đình có đại cơ nghiệp, phú khả địch quốc (****) Ổ gia kia nữa.

(****) Giàu ngang ngửa với một nước.

Năm đó khi nàng mười ba tuổi, Phụ Hoàng của nàng đã sắc phong cho đương gia Ổ gia thành Kim Lăng là Ổ Minh Hoàng làm Vương gia khác họ, có ý định lôi kéo về dưới trướng của mình.

Ổ Minh Hoàng tiếp nhận sắc phong, hơn nữa còn mang theo nhi tử thứ hai của mình là Ổ Tương Đình vào kinh.

Khi lần đầu tiên Sương Sương nhìn thấy Ổ Tương Đình, nàng chỉ cảm thấy dáng vẻ của đối phương quá mức nữ tính, căn bản là không phân nam nữ, phía dưới đuôi mắt trái của hắn còn có một nốt ruồi son đỏ rực

Lúc ấy Sương Sương đã hỏi đối phương một câu không hề khách khí: "Thật ra ngươi là nữ nhân đúng không?"

Ổ Tương Đình không nói lời nào mà chỉ nhìn nàng chăm chú, Sương Sương cau mày, tức giận: "Ngươi nhìn cái gì? Cẩn thận không Bổn cung móc mắt ngươi ra đó."

***

Nếu như thật sự là Ổ Tương Đình, liệu hắn có nhận ra nàng hay không?

Dù sao thì gương mặt hiện giờ của nàng cũng giống y như đúc với gương mặt trước đây.

Nha đầu Thuỷ Hương này lại không thức thời, vẫn cứ tiếp tục nói bên tai Sương Sương: "Nếu là Ổ Nhị thiếu gia thì tốt quá, lần nào tới đây hắn cũng rất hào phóng. Nhưng mà Tuyết Tàm tỷ tỷ thích Ổ Nhị thiếu gia, từ trước đến nay đều không cho phép bất kỳ hoa nương nào khác lại gần Ổ Nhị thiếu gia."

Nhịp tim của Sương Sương đập càng lúc càng nhanh, nàng gọi Thuỷ Hương: "Hôm nay ta có chút không thoải mái, ngươi đi hỏi Đỗ Nương xem ta có thể nghỉ ngơi một ngày hay không?"

Nàng không muốn nhìn thấy Ổ Tương Đình.

Suy cho cùng thì năm đó nàng đã làm nhục đối phương như vậy, nhất định là đối phương sẽ hận nàng đến tận xương tuỷ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.