Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 43: Ta ghét phải nhìn thấy ngươi!




Edit: Khả Khả

Vân Kiều không ngờ Bùi Thừa Tư sẽ qua đây.

Đã lâu rồi hắn chưa từng đặt chân đến Thanh Hoà Cung, Ngu Nhiễm vừa tiến cung, ban ngày lại bị nàng bắt nạt, nghĩ đi nghĩ lại, lúc này hắn nên ở Tê Hà điện ân cần thăm hỏi mới đúng.

Khi nghe được tiếng động bên ngoài điện, Vân Kiều đã biết chuyện này không thể giấu được nữa. Sau khi ý thức được, nàng lập tức chỉ chỗ cho Hoài Ngọc, bảo hắn trốn đi.

Tránh bị liên luỵ.

Sau khi Bùi Thừa Tư nhìn thấy tình cảnh trong phòng, tinh thần hoảng loạn, không có tâm trí để quan sát.

Hắn lấy lại tinh thần, đầu tiên hắn xoay người hạ lệnh truyền thái y, sau đó đóng chặt cửa lại, hắn không dám tin, hỏi: “Nàng đang làm cái gì vậy?”

Câu này là chất vấn nàng, nhưng trong âm giọng lại run rẩy cực độ, không có chút uy nghiêm nào, lại còn lộ ra vẻ hoảng sợ.

Từ khi Bùi Thừa Tư ngồi lên Đế vị, hắn vẫn luôn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng. Chưa khi nào Vân Kiều nhìn thấy bộ dạng thất thố của hắn, giờ đây nàng cảm thấy có chút buồn cười.

Nghĩ là làm, khoé miệng nàng cong lên đầy vẻ châm chọc.

Dường như, Bùi Thừa Tư bị nụ cười của nàng làm cho loá mắt, nhất thời không thể khống chế âm giọng, hắn khàn giọng nói: “Nàng điên rồi!”

Vân Kiều mấp máy môi, hơi thở mỏng manh: “Có lẽ vậy!”

Nàng cảm thấy bản thân mình có chút điên rồ, nhưng đồng thời, lại tỉnh táo nhất từ trước tới giờ, nàng sẽ không bao giờ để người khác tác động đến tâm trí mình nữa.

“Sao nàng có thể làm ra chuyện như vậy, đây là…của chúng ta mà!” Gân xanh hiện lên trên thái Dương Bùi Thừa Tư, hô hấp khó nhọc, hắn vẫn không thể tin được sự thật trước mắt, thậm chí không thể thốt ra được hai chữ “hài tử”.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn biết tin mình có hài tử.

Khi hắn biết Ngu Nhiễm có thai, hắn chưa nghĩ sẽ vui mừng, điều đầu tiên hắn nghĩ đến cũng không phải là tình yêu, mà là những biến động đứa trẻ sẽ này mang đến, cho nên, mỗi một bước đi hắn đều cân nhắc thiệt hơn.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy váy áo Vân Kiều dính đầy máu, Bùi Thừa Tư cảm thấy đầu óc choáng váng, không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác.

Thậm chí, hắn không dám tiến lên, chỉ dựa lưng vào cửa phòng mới có thể đứng vững.

Vân Kiều không quan tâm đến phản ứng của hắn, nàng rũ mắt, yếu ớt dựa vào nơi đó.

Tựa như gốm sứ mỏng manh, lại trông giống như một bông hoa sắp tàn.

Nỗi khiếp sợ và tức giận qua đi, Bùi Thừa Tư mơ hồ cảm nhận được cơn đau khắp cơ thể như bị dao cùn đâm chém.

Cơn đau đớn này khiến đầu óc đang quay cuồng của hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn bước nhanh đến, ôm Vân Kiều dưới mặt đất lên.

Vừa nhấc lên, Bùi Thừa Tư không khỏi chấn động.

Nhẹ quá, không biết bọn nô tài ở Thanh Hoà Cung hầu hạ chủ tử thế nào, sao lại nuôi dưỡng thành ra thế này.

Tay hắn không khỏi nhuốm máu, mùi máu tanh nồng quấn lấy mùi hương quen thuộc thường ngày của Vân Kiều, đồng thời cũng nhắc nhở cho Bùi Thừa Tư biết, hắn đã mất đi hài tử của mình.

Đây vốn là đích tử hoặc đích nữ của hắn.

Hắn xem Vân Kiều là chính thê, cho dù hòa hợp cũng được, giận hờn cũng vậy điều này chưa bao giờ thay đổi. Nếu sớm biết nàng có thai, đương nhiên hắn sẽ hết lòng quan tâm và dành hết thảy vinh sủng cho hài tử.

Trước đây, mỗi khi cãi nhau, hắn đã nghĩ, đợi đến khi có hài tử thì có lẽ mối quan hệ của hai người sẽ hòa hoãn hơn…

Nhưng, dù thế nào hắn cũng không ngờ được, sau khi Vân Kiều biết mình có thai, nàng không những không đòi vinh sủng, thậm chí không muốn báo cho phu quân là hắn đây. Mà nàng chọn dùng cách giải quyết, không chừa lại bất kỳ đường lui nào.

Bùi Thừa Tư cúi mắt nhìn gương mặt yếu ớt của nàng, trong lòng có muôn vàn cảm xúc không nói nên lời, là khiếp sợ hay là hoang mang.

“A Kiều… nàng thật sự hận ta đến vậy sao?”

Hắn biết trong lòng Vân Kiều có bất mãn, nhưng không ngờ nàng lại hận hắn đến mức này.

Vân Kiều ngẩng đầu nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của hắn, ánh mắt nàng mơ hồ, cười yếu ớt: “Hận sao? Không đến nỗi vậy…”

Bùi Thừa Tư chưa kịp thở phào thì lại nghe Vân Kiều nhẹ giọng nói: “Chỉ là ta không muốn có bất kỳ điều gì liên quan đến ngươi mà thôi!”

Cho nên mới nhẫn tâm bỏ đi huyết mạch của hắn, cho dù có tổn thương thân thể nàng cũng chấp nhận.

Hô hấp của hắn như bị đông cứng lại.

Ở chung với nhau ngần ấy năm, hắn được nhận tất cả sự dịu dàng của nàng, hắn biết nàng cũng kiên cường, nhưng chưa bao giờ chứng kiến nàng quyết định tuyệt tình đến vậy.

Cho nên, hắn không biết phải đối mặt thế nào.

Nhìn thấy ánh mắt Vân Kiều càng ngày càng mơ hồ, hơi thở yếu dần, hắn hoảng loạn nắm cổ tay Vân Kiều, tựa như sợ nàng sẽ tan biến trong không khí.

Bỏ qua những lời bất kính của nàng, Bùi Thừa Tư thấp giọng nói: “Thái y sẽ lập tức đến chữa trị cho nàng…”

Đến lúc này rồi mà hắn còn muốn lảng tránh, Vân Kiều cười lạnh, sau lại thở dài: “Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?”

Quyền thế và thời gian đã làm thay đổi hoàn toàn thư sinh mà nàng từng ái mộ, nhớ đến quá khứ, nó thật sự giống như đã trải qua mấy đời.

Nếu biết trước có hôm nay, nàng tuyệt đối sẽ không vào kinh.

Cho dù hắn có chết trên đường nhập kinh cũng tốt hơn nhiều so với hiện tại.

Bùi Thừa Tư thở dốc, hắn không biết nên giải thích thế nào.

Hắn muốn nói rằng bản thân mình bị thời thế cuốn đến nông nỗi hôm nay, hắn không có lựa chọn nào khác. Nhưng đối diện với ánh mắt nhìn thấu linh hồn của nàng, hắn không thể thốt nên lời.

Vân Kiều hiện tại không phải là tiểu cô nương ngốc mà hắn nói gì cũng tin như trước nữa. Đối diện với tình cảnh trước mắt, rốt cuộc Bùi Thừa Tư vẫn không thể biện minh cho mình được.

Trong lòng cả hai đều rõ, không phải hắn “không có lựa chọn nào khác”, mà là sau khi cân nhắc lợi hại, hắn chọn đi “đường tắt” mà thôi.

Giống như đại đa số các Đế Vương đều như vậy.

Hắn mê luyến chơi đùa với quyền lực, tựa như hút nha phiến, chỉ cần dính đến sẽ bị nghiện, thậm chỉ hắn còn dùng nó trên người Vân Kiều

Nhưng chuyện không như hắn mong muốn, cuối cùng biến khéo thành vụng, nhận lấy thất bại.

“Ngươi luôn giấu giấu diếm diếm, vậy thì để ta nói…” Vân Kiều dời ánh mắt, nhìn hoa văn mây bay trên rèm giường.

“Lúc trước, ngươi nói không sai, mọi chuyện đều phải nhìn về phía trước, con người không thể sống mãi trong quá khứ!” Giọng nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, thần trí hơi mơ màng, dường như trước mắt nàng đang hiện ra khung cảnh năm đó ở bến đò, khi nhìn thấy dáng vẻ của Yến Đình, nàng âm thầm mỉm cười.

“Ta từng nghĩ sẽ noi theo Thái Hậu, nhưng bà ấy vào cung là vì muốn dìu dắt người nhà, rạng danh gia tộc, còn ta… chỉ vì ngươi!”

“Giờ đây nhìn lại, ta không còn yêu ngươi nữa… có ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì!”

“Trời đất trong cung này ta đã nhìn chán rồi, chỉ muốn về nhà, trời cao đất rộng, tốt nhất đừng nên bỏ lỡ hương hoa quế cuối thu…”

“Ta cũng ghét nhìn thấy ngươi!”

“Người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ là thư sinh áo xanh, dáng vẻ hào sảng kia… Chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy yêu thích vô cùng!” Vân Kiều chưa từng liếc nhìn Bùi Thừa Tư, giọng nói càng yếu ớt, nàng tự nói với mình: “Tiếc là, từ khi hắn nhập kinh, hắn đã chết rồi…”

“Là ngươi tự tay giết hắn!”

Trước giờ nàng vẫn vậy, dù yêu hay ghét đều nói rất rõ ràng.

Trên dưới triều đình, e là không tìm được ai thẳng thắn như nàng.

Bùi Thừa Tư càng nghe càng thở không nỗi, hắn cảm thấy những lời đứt quãng này giống như lăng trì, từng đao từng đao xẻo trên người mình.

Quyền lực che mờ mắt, sau khi hắn rơi vào, càng ngày càng lún sâu, thậm chí hắn còn muốn kéo Vân Kiều vào để cùng chìm đắm trong đó.

Nhưng Vân Kiều vẫn tránh được.

Thái độ kiên quyết tuyệt tình của nàng như lưỡi dao sắc bén, đâm thủng sự giả dối của hắn, vắt ép ra chút ít lương tâm còn sót lại.

Hắn yêu Vân Kiều.

Nếu không phải như thế, thì năm đó hắn sẽ không thành thân với nàng, sau này sẽ không tìm đủ mọi cách để cho nàng hậu vị.

Chỉ là, ngoài Vân Kiều ra, hắn còn muốn nhiều hơn nữa, cho nên, hắn ỷ nàng yêu hắn sâu đậm, muốn nàng nhường nhịn.

Có lẽ, lúc trước Vân Kiều đối xử với hắn quá tốt, cho nên hắn đã quên, cho dù tình yêu có sâu nặng đến đâu thì cũng có một ngày tiêu hao hết.

Lòng tham không đáy, cuối cùng phải trả giá đắc.

Người đùa giỡn với quyền lực, sớm hay muộn cũng sẽ nhận lấy đau khổ.

Thấy Vân Kiều nhắm mắt lại, hơi thở càng yếu đi, Bùi Thừa Tư hoảng sợ tột độ, nắm chặt lấy tay nàng.

Cảm giác hoảng sợ kia giống như lúc trước ở đại lao của Kinh Triệu Phủ.

Khi đó, Vân Kiều sốt cao bất tỉnh, hắn ảo não không thôi, nghĩ rằng sau này nhất định phải che chở tốt cho nàng. Ai ngờ, quanh đi quẩn lại, hắn lại hại nàng đến nông nỗi này.

Có điều, Vân Kiều sẽ không tha thứ cho hắn nữa.

Hắn đã từng có cơ hội để bù đắp, nhưng hắn lại chưa từng quý trọng.

Thái y bước nhanh vào bên trong, nhìn thấy Hoàng Hậu đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, còn Hoàng Thượng hai mắt đỏ hoe ngồi bên cạnh, lập tức toát mồ hôi lạnh.

Viện phán quỳ xuống bên cạnh giường bắt mạch, sau đó đồng tử rụt lại, sợ hãi đến mức mặt không còn chút máu.

Thậm chí hắn còn không dám tin vào phán đoán của mình, dù sao thì cũng không ai biết Hoàng Hậu có thai, thật tốt, nhưng tại sao lại sảy thai?

“Thế nào rồi?” Bùi Thừa Tư hỏi.

Viên phán lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh, thận trọng bẩm báo: “Nương Nương bị tổn thương thân thể, cũng may là tính mạng không có gì đáng ngại…”

Sau khi nghe “tính mạng không có gì đáng ngại”, cuối cùng Bùi Thừa Tư cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng hắn vốn đã có đáp án rất rõ ràng, nhưng vẫn không từ bỏ, hắn hỏi: “Vậy hài tử…”

Viện phán vội dập đầu: “Dược tính quá mạnh, lại không được cứu trị kịp thời…. Thứ cho thần vô năng!”

Sắc mặt Bùi Thừa Tư trầm xuống, nhưng hắn biết hiện tại không phải là lúc để tức giận, hắn siết chặt bàn tay, lạnh lùng nói: “Nếu thân thể Hoàng Hậu không bình phục, trẫm quyết không tha cho các ngươi!”

Viện phán vội vã tuân lệnh, nghiền ngẫm kê đơn.

Một vài cung nhân sợ Thánh Thượng “giận chó đánh mèo, vô cớ mất mạng, cho nên, sau khi dọn dẹp xong, bọn họ lập tức lui ra ngoài.

Không cần căn dặn, bọn họ cũng không dám tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Vân Kiều hôn mê trên giường, nàng ngủ không ngon giấc, đôi chân mày nhíu chặt, tựa như bị vô vàn u sầu vây kín.

Bùi Thừa Tư đưa tay lên, đầu ngón tay vuốt qua đuôi mắt nàng.

Không gian yên tĩnh bao trùm trong tẩm điện, thỉnh thoảng có vài tiếng nổ tí tách của đèn dầu.

Khi cung nhân đưa thuốc đến, Bùi Thừa Tư không cho người hầu hạ, tự mình lấy thuốc đút cho nàng.

Nước thuốc đen nhánh đong đưa trong chén, phản chiếu dưới ánh nến, thoạt nhìn rất khó chịu.

Bùi Thừa Tư nhớ lại, lúc hoàng hôn, khi mình ngồi kiệu đi ngang qua Thanh Hoà Cung, từng nhìn thấy nội thị mang thuốc đến.

Hiện giờ nghĩ lại, hắn đã biết thứ thuốc trong nồi kia là gì.

Nếu khi đó hắn để tâm một chút, nếu hắn tự mình đến Thanh Hoà Cung hỏi thăm, đương nhiên sẽ nhận ra Vân Kiều khác thường, nói không chừng có thể ngăn được việc này, và giữa hai người sẽ không có kết cục thảm hại thế này…

Tất cả chỉ là “nếu”, hắn chọn tránh mặt không gặp, trơ mắt bỏ lỡ, cuối cùng không thể bù đắp.

Tựa như, trong vận mệnh này, có nhân ắt có quả.

Cho dù hắn có ở trên vạn người, trên tay nắm giữ quyền lực vẫn không thể cứu vãn, chỉ đành bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.