Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 32: Ta biết trước giờ chàng vẫn thiên vị ngu gia!




Edit Khả Khả.

Vừa mới ra khỏi cửa, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết đánh vào mặt nàng. Thị nữ vội đè ô thấp xuống mới chắn được chút ít.

Vân Kiều quấn áo choàng thật dày, trong ngực còn ôm bếp lò nhưng vẫn thấy lạnh thấu xương.

Thời tiết thế này, ngay cả An Khánh Cung ở bên kia đã báo miễn thỉnh an từ sáng sớm. Không biết Bùi Thừa Tư nghĩ thế nào lại triệu nàng qua vào lúc này.

Lúc trước hai người cãi cọ mất hoà khí, sau không tới lui nữa. Chẳng lẽ Bùi Thừa Tư đột nhiên nổi hứng, vô duyên vô cớ muốn lăn lộn với nàng?

Cả đoạn người Vân Kiều chìm trong suy nghĩ, đến khi tới Tử Thần Điện, thị nữ đỡ nàng xuống kiệu, tiếp đó phủi tuyết trên áo choàng của nàng.

Nội thị hầu hạ bên ngoài điện nhìn thấy nàng đến lập tức đi vào trong thông truyền.

Nếu là lúc trước, nội thị chỉ cần thông truyền một tiếng rồi cung kính thỉnh nàng vào cửa, nhưng giờ đây, vẻ mặt nội thị thận trọng, bẩm báo: “Thánh Thượng còn đang nghị sự ở bên trong, xin nương nương đợi một lát!”

Một mực triệu nàng đến đây nhưng lại để bên ngoài đợi, nếu là nói trùng hợp, sợ là chẳng có mấy ai tin đâu.

Thấy bộ dạng của nội thị lo lắng đề phòng, Vân Kiều không nói thêm gì, chỉ cong khoé môi đáp: “Được!”

Nàng cũng lười hỏi đến Bùi Thừa Tư đang nghị sự với ai, nàng nắm chặt áo choàng cắn răng đợi.

Lúc trước bôn ba bên ngoài, Vân Kiều luôn cảm nhận bản thân mình cực kỳ khoẻ mạnh, năm này qua tháng nọ cũng chẳng bệnh gì. Từ sau khi vào kinh, nàng ăn uống đồ bổ dưỡng, thái y bắt mạch thường xuyên, vậy mà thân thể giống như càng dưỡng càng gầy.

Tựa như lúc này, đứng ở ngoài hành lang một lát đã phải che miệng ho khù khụ.

Qua một lúc đâu, trong điện mới có động tĩnh, thỉnh nàng đi vào.

Vân Kiều đưa lò sưởi tay cho thị nữ hầu hạ, rồi cởi áo choàng đi vào điện. Vừa mới đến cửa, nàng loáng thoáng nghe được lời Bùi Thừa Tư phân phó: “Trước giờ nàng ấy vẫn thích tranh phong cảnh của Mặc lão sư, vài ngày trước trẫm có được hai bức có bút tích của ông ấy, ngươi thuận đường mang về cho nàng!”

“Thần thay Tam muội tạ ơn Thánh Thượng!” Một giọng nói trầm thấp đáp lời.

Bước chân của Vân Kiều hơi dừng lại, nàng chỉnh đốn lại quần áo, xem như không nghe thấy gì đi vào bên trong.

Nam nhân trong trang phục của thị vệ cầm một hộp gấm lui ra, nhìn thấy nàng, hắn chần chờ một khắc rồi hành lễ vấn an.

Vân Kiều liếc mắt nhìn hắn. Nam nhân này trẻ tuổi, dáng vẻ đoan chính, nhìn qua trông có chút quen, nhưng lại không nghĩ ra được cảm giác quen thuộc này từ đâu ra, cho nên nàng không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu.

Bên ngoài gió tuyết lớn, bên trong lại ấm áp như mùa xuân, Bùi Thừa Tư chỉ mặc thường phục mỏng manh, nhìn thấy Vân Kiều đã vào cửa rồi mà vẫn không nói gì, ánh mắt hắn mờ mịt quan sát nàng.

Có lẽ vì than lửa cho nên mùi hương trong không khí càng dày đặc hơn ngày thường, nàng không thích mùi Long Tiên Hương.

Đối với mùi hương, Vân Kiều có hơi nhạy cảm chút, vừa mới bước vào nàng đã nhíu mày khó chịu.

Nàng đè nén khó chịu trong lòng, cong gối hành lễ, rồi chủ động mở miệng: “Không biết Thánh Thượng triệu thần thiếp đến là có gì căn dặn?”

“Tất nhiên là vì cung yến!” Bùi Thừa Tư hất cằm, ý bảo nàng ngồi xuống trả lời.

“Thần thiếp chuẩn bị dựa theo lệ cũ của những năm trước, không biết Hoàng Thượng có ý kiến gì?” Vân Kiều trưng nụ cười lạnh nhạt hỏi.

Trông thấy bộ dạng muốn “mau nói xong rồi đi” của nàng, Bùi Thừa Tư gõ nhẹ trên bàn, cười lên: “Trẫm còn chưa xem kỹ!”

Nụ cười xa cách trên mặt Vân Kiều suýt chút nữa tan biến.

Nàng còn tưởng rằng, Bùi Thừa Tư sẽ không tàn nhẫn đến mức kiếm chuyện rắc rối cho nàng, không ngờ hắn thật sự có ý nghĩ này.

“Nếu đã như vậy,” Ngữ điệu của Vân Kiều dịu lại, phân phó cho thị nữ của mình: “Thanh Đại, ngươi lấy sách đọc lại cho Thánh Thượng nghe về cung yến sắp đến!”

Thị nữ còn chưa đáp đã bị Bùi Thừa Tư cắt ngang. Hắn cầm chén trà lên, bình tĩnh nói: “Trẫm muốn nghe nàng nói!”

Vân Kiều trầm mặc một lát, cố gắng kiềm nén cơn giận của bản thân, sau đó tiếp nhận sách trong tay Thanh Đại, lạnh giọng chia ra từng mục.

Gây chuyện không có kết quả, sắc mặt của Bùi Thừa Tư cũng trầm xuống.

Hắn biết rõ, nếu là lúc trước, Vân Kiều sớm sẽ nổi giận với hắn vì “không có việc gì lại đi kiếm chuyện”, nhưng giờ đây nửa câu phàn nàn nàng cũng không nói ra.

Ngay cả cảm xúc không vui cũng lướt qua trên mặt nàng rất nhanh, khiến cho người khác không thể tìm được lỗi sai.

Nàng càng như vậy, Bùi Thừa Tư càng muốn quấy phá nàng, để xem nàng có thể nhẫn nhịn đến khi nào.

Mặc kệ hắn bắt bẻ hay yêu sách thế nào, Vân Kiều cũng kiên nhẫn không tức giận. Hoặc là điều chỉnh theo ý của hắn, hoặc thảo luận những điều khả thi, nói có sách mách có chứng.

Dường như nàng nhìn thấu được tâm tư của hắn cho nên nàng cố tình không để hắn được như ý.

Một Vân Kiều uy nghiêm, đoan chính lại mang theo bóng dáng của Trần Thái Hậu.

Nếu nghiêm túc mà nói, đây rõ ràng là điều hắn mong chờ từ lâu, bằng không, lúc trước đã không sai Lương ma ma đến dạy nàng thi thư lễ nghĩa, giống như các tiểu thư khuê các.

Nhưng hiện tại, Bùi Thừa Tư không có được cảm giác đạt được ước nguyện.

Ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên Bùi Thừa Tư nhắc đến một chuyện khác: “Vừa rồi nàng có nhìn thấy thị vệ kia không?”

Vân Kiều ngẩn ra, gật đầu theo bản năng, nàng không hiểu vì sao hắn lại hỏi đến vấn đề này.

“Đó là nhị công tử của Ngu gia, Ngu Kỳ!” Bùi Thừa Tư nhìn nàng không chớp mắt: “Hắn vừa làm giúp trẫm một việc, muốn được ban thưởng!”

Lời này nói ra, thoáng chốc Vân Kiều liền rõ, cảm giác quen biết lúc này từ đâu mà có, cuối cùng nàng đã biết người “tam muội” trong cuộc đối thoại khi nàng vừa đến đây là ai.

Ngu Nhiễm.

Nghĩ đến điều này, rốt cuộc Vân Kiều không thể duy trì dáng vẻ hững hờ nữa, giọng nói cũng vì vậy mà lạnh hơn: “Chàng muốn nói gì?”

Lời này có hơi thất kính, nhưng Bùi Thừa Tư không so đo với nàng, ngược lại còn cười: “Trẫm định thăng quan cho Ngu Kỳ, hoặc ban thưởng vàng bạc châu báu, nhưng hắn đều từ chối. Ngu Kỳ cả gan xin trẫm một người…”

Vân Kiều hiểu, nếu việc này không liên quan đến mình thì Bùi Thừa Tư sẽ không lòng vòng như vậy. Nàng nhẩm tính người bên cạnh mình, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy đoán, đồng tử liền co rút lại.

“Đúng vậy, là cung nữ hầu hạ trong cung của nàng, Thiên Thiên!” Bùi Thừa Tư trả lời dứt khoát.

Vân Kiều còn đang tính đợi qua tết rảnh rỗi sẽ tìm thời cơ thích hợp dò hỏi Thiên Thiên, tránh cho nóng vội doạ nàng ấy sợ.

Ngàn vạn không thể ngờ, nàng lại biết thân phận của tên thị vệ kia từ chỗ Bùi Thừa Tư.

Trong lòng nàng rối loạn không yên, đang định nói sẽ hỏi qua ý của Thiên Thiên, đột nhiên nàng lại nhớ đến một chuyện quan trọng, nàng nghiến răng nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì Ngu Nhị công tử đã thành gia lập thất rồi phải không?”

Vì Bùi Thừa Tư luôn nhớ ân tình của Ngu gia, cho nên lúc trước Vân Kiều đã hỏi thăm tình hình của Ngu gia, trong lòng cũng có chút ít thông tin.

Bùi Thừa Tư gật đầu: “Không sai!”

“Vậy hắn xin Thiên Thiên là muốn muội ấy đến phủ làm thiếp thất sao?” Vân Kiều thay đổi sắc mặt, nàng vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Bùi Thừa Tư.

Người khác không biết sự tình thì không nói, họ chỉ nghĩ Thiên Thiên là cung nữ hầu hạ cho Hoàng Hậu. Nhưng sao Bùi Thừa Tư lại không biết mối quan hệ của Thiên Thiên và nàng?

Sao nàng có thể cho phép Thiên Thiên là món quà để ban cho người khác làm thiếp thất?

Đương nhiên Bùi Thừa Tư biết Vân Kiều sẽ không đồng ý, cho nên sau khi Ngu Kỳ đưa ra lời đề nghị này, hắn đã dứt khoát từ chối, bảo hắn chọn điều khác.

Với Vân Kiều ở trước mặt, hắn không giải thích, để nàng hiểu lầm, đơn giản là hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của nàng, muốn nhìn thấy phản ứng của nàng đối với chuyện này.

“Ta biết chàng trước giờ thiên vị Ngu gia, nhưng ngày nào ta còn ở đây, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra!” Vân Kiều cười lạnh: “Bảo hắn nằm mơ đi!”

Nàng tức giận, đôi mày liễu dựng ngược lên, thoáng chốc dáng vẻ trở nên sinh động hơn.

Bùi Thừa Tư ung dung hỏi: “Nàng không hỏi qua ý của Thiên Thiên sao? Lỡ như muội ấy đồng ý thì sao?”

“Chàng hiểu muội ấy hơn hay ta hiểu muội ấy hơn?” Vân Kiều phản kháng, oán hận nói: “Nhất định là Ngu Kỳ chưa từng nói với muội ấy chuyện đã có gia thất, nếu sớm nói ra, đương nhiên Thiên Thiên đã tránh xa hắn ba thước rồi!”

Cô mẫu của Vân Kiều là mẫu thân của Thiên Thiên, lúc trước bị bệnh qua đời, kể từ đó Thiên Thiên không thể thoát khỏi thiếp thất tác oai tác quái ở nhà. Hậu viện của thế gia vô cùng phức tạp, nàng không tin Thiên Thiên chịu làm thiếp cho con cháu thế gia.

Bùi Thừa Tư lười biếng chống cằm, mỉm cười nhìn nàng phát tác, lúc sau mới mở miệng: “Nếu nàng không muốn, ta đành kêu hắn chết tâm vậy!”

“Ta cũng sẽ bảo Thiên Thiên tránh xa hắn một chút!” Vân Kiều liếc nhìn Bùi Thừa Tư, cố đè nén bất mãn về Ngu Kỳ, nàng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, ta hồi cung trước!”

Bùi Thừa Tư lại nói: “Bên ngoài tuyết lớn, ở lại dùng cơm trưa rồi hãy về!”

Nghe thấy lời này, Thanh Đại đang khoanh tay hầu hạ bên cạnh liền vui mừng.

Đế Hậu lạnh nhạt xa cách cũng đã lâu, những lời này xem như Hoàng Thượng đã đưa bậc thang đi xuống, chỉ cần gật đầu thuận theo là đã hoà giải êm đẹp.

Đương nhiên, Vân Kiều cũng nghe ra ý muốn làm hoà trong lời nói, nhưng nàng không cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy hoang đường. Nếu thật sự hắn ngại tuyết lớn, thì hà tất gì một mực gọi nàng đến đây?

Lời nói cay nghiệt đến bên miệng, Vân Kiều lại cảm thấy có cãi nhau cũng chẳng ích gì, nàng mím môi, cố nặn ra nụ cười giả tạo: “Làm phiền Thánh Thượng quan tâm, chỉ là trong cung công việc bộn bề vẫn còn đợi thần thiếp về định đoạt, không thể ở lại được!”

Không gian yên ắng bao trùm khắp điện, cung nhân cố vùi đầu xuống để giảm bớt sự tồn tại.

Bùi Thừa Tư cười lạnh, sắc mặt thay đổi, tựa như lập tức hắn sẽ thốt ra từ “cút” vì nàng không biết tốt xấu.

Nhưng cuối cùng, hắn bỏ qua lý do thoái thác của nàng, giữ lại nàng lần nữa: “Người trong cung của nàng chỉ toàn những kẻ có ăn mà không chịu làm sao? Có chuyện gì thì để các nàng tự lo liệu đi!”

Nói đến mức này rồi, Vân Kiều không thể từ chối nữa.

Thanh Đại lặng lẽ đưa mắt nhìn nương nương nhà mình, hy vọng nàng có thể vui vẻ đồng ý.

Vân Kiều cảm nhận được ánh mắt của xin của Thanh Đại, nàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Khả: Mọi người đọc đến đây rồi mà vẫn thấy nữ chính cố chấp, nam chính tội nghiệp thì có thể quay đầu. Đoạn sau là giọt nước tràn ly khiến nữ chính buông bỏ tất cả.

Tính cách nữ chính có thể không hợp với bối cảnh cổ đại, nhưng nó hợp với editor, xin đừng buông lời cay đắng với Vân Kiều. 

Cảm ơn mọi người!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.