Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 24: Ta sẽ không xem chàng quan trọng hơn bản thân mình nữa!




Edit: Khả Khả

Trời sinh tính tình Vân Kiều hiền lành, dễ nói chuyện, nhưng cũng không phải là người nói gì nghe nấy.

Ngay cả Bùi Thừa Tư cũng không thể khiến nàng bỏ qua được chuyện tranh cãi lúc đó, rồi cấm túc nàng mấy tháng không màng tới. Nàng không thể chỉ vì thái độ dịu dàng của hắn mà lập tức đón nhận.

Quả thật thì, mấy tháng qua nàng đã tu thân dưỡng tính, không còn oán hận như lúc ban đầu, nhưng cho dù có trải qua bao nhiêu năm đi chăng nữa, nàng tuyệt đối cũng không thể trở thành con chim hoàng yến ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Vẻ lạnh lùng trên mặt của nàng khiến Bùi Thừa Tư không quen.

Vân Kiều có đôi mắt cười, hơn nữa thường ra ngoài làm ăn, cho nên khi gặp người khác trước tiên nàng sẽ cười. Nếu bắt gặp biểu cảm này trên mặt nàng, có nghĩa là tâm trạng nàng đang rất tệ.

Từ khi sống chung với nhau, phần lớn là Vân Kiều khơi mào câu chuyện, hiện giờ nàng lạnh nhạt như vậy, Bùi Thừa Tư chỉ đành tạm tìm chủ đề để nói: “Ta có lật ra xem chữ và tranh của nàng, rất có tiến bộ…”

“Nếu ta không tiến bộ, có phải lúc này chàng sẽ chất vấn ta “những thứ học được mấy ngày qua đã vứt đi đâu rồi” phải không?” Vân Kiều lạnh lùng cắt ngang lời hắn.

Bùi Thừa Tư bị nàng chặn họng, hắn suy nghĩ một lát, lúc này mới nhớ đến chuyện tranh cãi lần trước, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Khi đó ta lỡ lời!”

Vân Kiều nhìn phản ứng này của hắn, cười tự giễu.

Nàng còn đang tưởng rằng Bùi Thừa Tư muốn giả ngu ngơ để gạt bỏ việc lúc trước. Nhưng xem ra, đến hôm nay hắn không phải có ý này, mà thật sự đã ném ra sau ót.

Kỳ thật cũng dễ hiểu thôi.

Dù sao thì khi Bùi Thừa Tư là Thái Tử, cả ngày đều bận rộn với chính vụ, sau Tiên Đế lại băng hà, triều cục đè nặng lên vai hắn. Kinh tế bá tánh Đại Chu, điều hành quân sự, phần lớn đều trình lên hắn xem qua.

Chính vụ chồng chất như núi, nếu phê duyệt không xong thì không thể gặp triều thần. Lúc trước chỉ tranh cãi vài câu thì tính là gì đâu? Đương nhiên là sẽ rất mau quên.

Cũng chỉ có nàng, bị nhốt trong biệt viện, cả ngày rảnh rỗi mới nhớ mãi đến tranh chấp ngày đó.

Thấy nàng im lặng không nói gì, Bùi Thừa Tư đề nghị: “Hiếm khi ta được rảnh, có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Vân Kiều rất muốn đâm hắn một câu, nàng muốn hỏi, sao lại chịu thả nàng ra ngoài rồi? Nhưng lời nói vừa đến miệng, nàng lại cảm thấy lời giận dỗi này thật vô nghĩa

Nàng chì chiết Bùi Thừa Tư thì bản thân cũng không có cảm giác vui vẻ gì.

Hơn nữa “ra ngoài” có sức mê hoặc rất lớn, Vân Kiều trầm ngâm một lát rồi gật đầu.

Ở bên trong biệt viện rộng lớn này khiến nàng cảm thấy phiền chán, nàng muốn ra ngoài giải khuây trước, sau đó tìm nơi nào đó để ngả bài với Bùi Thừa Tư.

Vừa hay trung tuần, trăng tròn treo trên cao, trong veo như nước.

Vân Kiều vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, co rúm người lại.

Bùi Thừa Tư tiếp nhận áo choàng từ chỗ Minh Hương, khoác lên vai nàng ngón tay thon dài thắt nút kết trước người nàng.

Hắn làm việc này rất chuyên chú.

Nương theo ánh trăng, Vân Kiều quan sát Bùi Thừa Tư, trong lúc thất thần nàng có cảm giác giống như trở lại Bình Thành.

Không có chính vụ hay triều cục, càng không cần suy nghĩ đến thân phận hay địa vị, bọn họ chỉ là một đôi phu thê bình thường sống ở thị trấn nhỏ, mỗi ngày đều trôi qua êm đẹp.

Bùi Thừa Tư đối mặt với ánh mắt quen thuộc này, hắn cười: “Nếu nàng cứ nhìn ta như vậy, ta sẽ…”

Vân Kiều bừng tỉnh, ánh mắt thoáng chốc lạnh đi, xoay người bước nhanh ra ngoài, để hắn lại phía sau.

Nhưng Bùi Thừa Tư cao hơn nàng rất nhiều, thân cao chân dài, chớp mắt đã đuổi kịp, hắn hỏi nàng: “Có nơi nào muốn đi không?”

Vân Kiều ngẩng đầu, xoay người lại, nói: “Đến Đài Minh Nguyệt đi!”

Bùi Thừa Tư khó hiểu, chân mày nhíu lại.

Nếu so với phố Chu Tước hay Phường Thị náo nhiệt thì Đài Minh Nguyệt là nơi cực kì quạnh quẽ, ngày thường cũng không mấy ai đến.

Hắn không ngờ người thích náo nhiệt như Vân Kiều lại muốn đến đó.

Vân Kiều thấy phản ứng này Bùi Thừa Tư, nàng biết hắn đã quên chuyện cũ, nhưng không nhọc lòng tức giận làm gì.

“Lúc trước ta từng hỏi chàng Kinh Thành có dáng vẻ thế nào? Chàng nói mình ở đó không bao lâu thì đã rời đi, quên rất nhiều, chỉ nhớ mang máng là nơi đó có Đài Minh Nguyệt!” Vân Kiều gấp áo choàng lại: “Chàng còn nói, đợi sau khi đậu cao trung sẽ đưa ta lên đài ngắm trăng!”

Nghe nàng nhắc lại, cuối cùng Bùi Thừa Tư cũng nhớ ra, nhất thời không biết nên nói là trí nhớ mình kém, hay trí nhớ của Vân Kiều quá tốt.

Vân Kiều không cần nhìn cũng biết hắn đang nghĩ gì, nàng nói dứt khoát: “Không liên quan đến trí nhớ, chỉ là để tâm hay không thôi!”

Khi ấy nghe nàng hỏi, hắn tưởng tưởng về chuyện tương lai rồi nói. Nhưng lúc ấy Bùi Thừa Tư chỉ thuận miệng nhắc đến, đương nhiên sẽ không nhớ đến giờ này.

Nếu là trước kia, có lẽ Vân Kiều sẽ giả vờ giận dỗi, giận hắn không để tâm. Nhưng bây giờ, nàng không giận vì việc đó, không những không đổi sắc, thậm chí tâm nàng rất bình thản.

Không thể không nói, việc luyện chữ, luyện đàn thời gian qua có công dụng rất lớn.

Cũng có lẽ là vì nàng đã nhìn thấu được Bùi Thừa Tư, cho nên không còn đau lòng khi thất vọng nữa.

Nhưng Bùi Thừa Tư lại cảm thấy khó chịu. Lúc trước hắn kỳ vọng ở Vân Kiều cho nên mới sai Lương ma ma đến dạy cho nàng lễ nghi quy củ, mài dũa tính tình của nàng.

Hiện giờ đã có kết quả nhưng hắn lại không vui mừng như tưởng tượng.

Thậm chí hắn thà để Vân Kiều trừng mắt oán trách mình chứ không muốn nghe nàng nói bâng quơ nhẹ nhàng “chỉ là không để trong lòng thôi”.

Hai người mang hai tâm tư khác nhau đi đến Đài Minh Nguyệt.

Nơi này không xa bằng chợ đêm phố Chu Tước náo nhiệt, nơi này ít người, gánh hàng rong cũng thưa thớt. Vân Kiều sợ mình hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, chỉ mua túi mứt rồi theo Bùi Thừa Tư lên Đài.

Hai người không để hạ nhân mang đèn dẫn đường, mà để bọn họ ở dưới đài, dựa theo ánh trăng bước lên bậc thang.

Bùi Thừa Tư sợ nàng dẫm hụt nên thuận thế nắm cánh tay nàng, sau đó không khỏi nhíu mày: “Sao lại gầy đến vậy?”

Tuy hắn nhốt Vân Kiều nhưng chưa bao giờ để thiếu phí sinh hoạt.

Đồ bổ đại nội đưa đến nhiều như nước chảy, trái cây mới lạ từ nơi khác tiến cống hắn cũng phân phó nội thị đưa đến biệt viện một phần.

Vậy mà không những không bồi dưỡng cho Vân Kiều như dáng người ở Bình Thành, thậm chí còn gầy hơn, xương cổ tay mảnh khảnh lộ ra, nắm rất cộm tay.

Vân Kiều vu vơ: “Có lẽ khí hậu ở Kinh Thành không nuôi nổi!”

Bùi Thừa Tư bị nàng chọc cười, mặt mày giãn ra, dịu dàng nói: “Đợi đến khi vào cung, ta sai thái y đến bắt mạch điều trị thân thể cho nàng mỗi ngày!”

“Ta nào quý giá đến vậy?” Vân Kiều bước lên đài cao, sau đó hất tay Bùi Thừa Tư ra, cầm mứt khô.

Ánh trăng chiếu sáng, từ trên Đài cao nhìn ra xa có thể thấy hết nửa Kinh Thành, cũng có thể thấy phố Chu Tước thắp đèn rực rỡ như ban ngày.

Vân Kiều dựa vào lan can bằng đá, đưa mắt nhìn lang thang không có mục tiêu.

Gió đêm thổi bay mái tóc nàng, trông hơi lộn xộn nhưng lại tạo thành phong cảnh hữu tình khác. Vạt áo tung bay mang theo vài phần “phong lưu gió tuyết”….nếu như trong tay nàng không cầm túi mứt.

Ánh mắt Bùi Thừa Tư dừng trên sườn mặt nàng một lúc lâu, hắn lên tiếng: “A Kiều!”

Vân Kiều quay đầu lại, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trước mắt tối sầm lại, ánh trăng bị che đi phân nửa.

Da thịt bị gió đêm lạnh thổi giờ đây có hơi ấm phớt qua, tiếp đó môi nàng nóng lên.

Bùi Thừa Tư giữ cằm Vân Kiều, quấn quýt triền miên, nhưng khi hắn định cạy răng nàng thì lại bị răng nanh sắc nhọn của nàng cắn xuống.

Vân Kiều đưa tay đặt lên vai Bùi Thừa Tư, đẩy khoảng cách hai người ra xa.

Bùi Thừa Tư quay lưng với ánh trăng cho nên không nhìn thấy được biểu tình của hắn, nhưng Vân Kiều nghĩ hiện giờ trên mặt hắn sẽ là biểu cảm nghi hoặc khó hiểu.

“Chàng cho rằng đưa ta đi dạo là có thể gạt bỏ được chuyện lúc trước sao?” Vân Kiều cong môi, ngẩng đầu nói nghiêm túc: “Lần trước khi bỏ đi, chàng từng nói khi hai người bình tĩnh lại sẽ nói tiếp. Mấy tháng qua ta cũng đủ bình tĩnh rồi, cũng chờ câu trả lời của chàng…”

“Nếu chàng không cho ta câu trả lời rõ ràng, thì ta sẽ mãi ở đây, không bước sang trang mới!”

Sắc mặt Bùi Thừa Tư dần lạnh xuống.

Hắn không thích bị người khác dồn ép, cho dù là Vân Kiều cũng không được.

Cứ như vậy hai người im lặng trong chốc lát, thấy thái độ Vân Kiều vẫn cứng rắn không chịu nhượng bộ, lúc này Bùi Thừa Tư mới nói: “Nàng nhất định phải tranh cãi với ta đến mức phải đổ vỡ sao?”

Vân Kiều vẫn không lùi bước bởi lời chất vấn của hắn, nàng hỏi ngược lại: “Nếu trong triều xảy ra chuyện, chẳng lẽ chàng cũng sẽ lấy lệ giống như ta, tạo ra viễn cảnh hoà bình giả tạo?”

Bùi Thừa Tư đỡ trán, tựa như nàng đang vô cớ gây sự.

“Nếu chàng không có gì để nói vậy thì để ta nói. Chàng xem ta là sủng vật giống như chó mèo, hợp ý chàng thì chàng ban thưởng, không hợp ý thì trách phạt, đánh một gậy rồi cho một quả táo ngọt, muốn dạy dỗ đến khi nào vừa lòng mới thôi…” Vân Kiều càng nói càng hăng. Bùi Thừa Tư tiến đến, nàng lùi dịch về sau cho đến khi lưng chạm lên lan can đá.

Bùi Thừa Tư tựa lên trán nàng, giọng nói khàn đặc: “Lời này tự chà đạp chính nàng lại xuyên tạc dụng ý của ta, đừng hồ ngôn loạn ngữ!”

Khoảng cách hai người rất gần, có thể nghe được tiếng thở của nhau.

Vân Kiều ngửi thấy mùi hương Trầm Trúc quen thuộc trên xiêm y của hắn, cảm xúc kích động giảm đi đôi chút. Sau đó nàng ngả người ra sau muốn tránh né hắn.

Bùi Thừa Tư không có ý định buông tha, hắn siết chặt eo nàng.

Túi mứt đã rơi vãi đầy đất, Vân Kiều gỡ tay Bùi Thừa Tư ra nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, nên vô ích.

“Chàng nhốt ta trong phủ là muốn ta tự kiểm điểm lại mình, cũng tốt, ta đã tỉnh ra…” Vân Kiều hít một hơi, hỏi hắn: “Chàng biết ta nghĩ ra điều gì không?”

Bùi Thừa Tư yên lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu.

“Ta nghĩ, từ nay về sau, ta sẽ không xem chàng quan trọng hơn bản thân mình nữa!” Giọng nói của Vân Kiều rất nhẹ, ngay sau đó liền bị gió cuốn đi.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của nàng, đôi mắt đào hoa vốn lanh lợi, nay lại bình lặng như giếng cổ không chút gợn sóng.

Không hiểu sao trong lòng Bùi Thừa Tư lại xuất hiện cảm giác hoảng loạn, nhưng giọng nói bất giác mang theo ngữ điệu uy hiếp: “Nàng thử lặp lại lần nữa?”

“Từ nay về sau…”

Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, Vân Kiều vẫn muốn lặp lại lời nói kia.

Chỉ là vừa mới mở miệng, nàng đã bị Bùi Thừa Tư chặn môi lưỡi, nửa đoạn sau mơ hồ biến thành tiếng nức nở không rõ.

Lưng Vân Kiều dựa trên lan can đá cứng, khiến nàng bị đau, còn Bùi Thừa Tư lại dùng sức ôm chặt eo nàng, quả thực làm nàng không thở nổi.

Nàng giãy giụa không được liền tức giận, nàng thẳng tay nhe răng cắn hắn một phát.

Ngay sau đó có mùi màu tươi tràn ra, nhưng Bùi Thừa Ta vẫn không buông, thậm chí còn đưa tay giữ cổ nàng, kéo nụ hôn vào sâu hơn.

Tựa như làm vậy có thể đẩy câu nói kia nuốt trở lại vào trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.