Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 17: Năm đó ta và nàng kết tóc làm phu thê, dù thế nào cũng không thay đổi!




Edit: Khả Khả

Lời này nghe qua giống như là thuận miệng trêu chọc, nhưng Vân Kiều lại nhìn hắn không chớp mắt, tựa như muốn hắn đưa ra lời hứa hẹn.

Bùi Thừa Tư thu lại vẻ mặt hững hờ, hắn vuốt tóc nàng, hỏi ngược lại: “Trong lòng nàng, chẳng lẽ ta là người ngu ngốc đến thế sao?”

Từ “ngu ngốc” này đương nhiên là nói đến Đương Kim Thánh Thượng.

Tuy là phụ thân, nhưng Bùi Thừa Tư không có chút tình cảm gì với người cha nửa đường nhận lại này, thậm chí còn không hề kính sợ.

Vân Kiều phủ nhận: “Không phải!”

Nàng chưa từng thấy Đương Kim Thánh Thượng, nhưng đứng ở lập trường của Bùi Thừa Tư, đương nhiên nàng cũng sẽ không có hảo cảm với ông ấy.

“Nàng cứ yên tâm, bất luận thế nào, ta cũng gì sẽ không trở thành dáng vẻ của ông ấy!” Bùi Thừa Tư vuốt ve mái tóc dài của Vân Kiều, uyển chuyển nói: “Mấy ngày nữa nàng tiến cung theo ta đi gặp Trần hoàng hậu!”

Đề tài này chuyển quá nhanh, Vân Kiều không kịp phòng bị, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Bùi Thừa Tư bị dáng vẻ này của nàng chọc cười: “Sợ đến vậy sao?”

“Đương nhiên rồi!” Vân Kiều vuốt ngực, nàng cảm thấy vô cùng hồi hộp, chần chờ một lúc, nàng hỏi: “Tại sao?”

Thấy nàng sốt ruột, Bùi Thừa Tư chậm rãi nói: “Những ngày này cực kỳ bận một phần cũng vì chuyện này. Vốn, ta định đàm phán mọi chuyện xong hết rồi mới nói cho nàng biết…”

Vân Kiều bấm vào tay hắn, giục nói: “Chàng đừng nói quanh co nữa!”

“Ta muốn để nàng là nữ quyến dưới danh Trần gia!”

Lời này của hắn cực kỳ gọn gàng dứt khoát, còn Vân Kiều thì như lạc vào cõi mộng: “Cái gì?”

“Trần gia đã có từ lúc lập triều đến nay, kéo dài đã mấy trăm năm, tiếng tăm lẫy lừng. Nàng lấy danh nghĩa nữ quyến của Trần gia cũng xem như giải quyết được chuyện xuất thân thấp hèn,” Ngón tay Bùi Thừa Tư quấn quanh lọn tóc của nàng, cười nói: “Đến lúc đó, nàng có thể ngồi lên vị trí Thái Tử Phi!”

Đây là lần đầu tiên Bùi Thừa Tư đề cập rõ ràng với nàng chuyện thân phận.

“Trần gia có nguồn gốc từ Hoài Nam, trong tộc có một nho sĩ đức cao vọng trọng, tuy không phải quan to gì nhưng danh tiếng lại rất tốt!” Bùi Thừa Tư thấy nàng kinh ngạc, hắn kiên nhẫn giải thích: “Ta đã thương nghị với Thái Phó, đến ngày mở từ đường thì đưa nàng ghi tên vào con cháu nhà hắn!”

“Về phần tiến cung, nàng chỉ cần đi ngang qua cho Trần Hoàng Hậu nhìn một chút. Nàng không cần phải lo lắng, đến lúc đó Lương ma ma sẽ dạy nàng quy củ, nàng sẽ có thể làm được…”

Bùi Thừa Tư nói rõ những sắp xếp của mình một cách mạch lạc, có thể nói là hắn đã nghĩ rất chu toàn.

Vân Kiều ngơ ngác một hồi mới tỉnh táo lại: “Người ngoài không phải kẻ ngốc, các nàng sớm đã biết lai lịch của ta rồi!”

Nếu không, lúc trước Triệu Nhạn Lăng sẽ không gây chuyện với nàng.

“Nàng mới ngốc đó,” Bùi Thừa Tư thở dài: “Sự thật thế nào không quan trọng, chỉ cần ta chấp nhận, Trần gia chấp nhận, không đến phiên người khác xen vào!”

Nhìn hắn hời hợt, nhưng ngữ điệu lại vô cùng chắc chắn.

“Ta còn tưởng rằng…” Vân Kiều vừa mới mở miệng liền bị nghẹn lại nói không nên lời, nàng đưa tay lên dụi mắt.

“Nàng tưởng rằng gì?” Bùi Thừa Tư kéo tay nàng lại gần, trầm ngâm hỏi: “Nàng cho là ta sẽ cưới người khác sao?”

Vân Kiều không nói thành lời, nhưng những ngày qua bị nhốt trong phủ, không phải nàng không nghĩ đến chuyện này.

Trước khi Lương ma ma thúc giục, nàng chưa từng có ý định sẽ trách phạt những hạ nhân nghị luận chủ tử, cũng là vì nàng hiểu rõ, thật ra những lời kia nói không sai…

Quả thật nàng xuất thân thấp hèn, không xứng với thân phận Thái Tử Phi, cũng không có cách nào trợ lực cho Bùi Thừa Tư, thậm chí còn liên luỵ đến hắn.

Luận về dung mạo, nàng không xấu nhưng cũng không phải đẹp tuyệt trần. Luận về học vấn, nàng chỉ ở trình độ nhận ra mặt chữ, không thể tinh thông cầm, kỳ, thi, hoạ như những khuê tú trong kinh.

Càng nghĩ Vân Kiều càng cảm thấy Bùi Thừa Tư nên cưới người khác thì sẽ có lợi hơn.

Nhưng Bùi Thừa Tư không như vậy.

Hắn không đi đường tắt, mà nghĩ trăm phương ngàn kế để trải đường cho nàng đi.

“Hiện tại đôi cánh ta chưa vững chắc, năng lực còn hạn chế, cho nên không dám tuỳ tiện hứa hẹn, ngược lại, khiến nàng phải suy nghĩ nhiều!” Bùi Thừa Tư nắm lấy tay nàng, nói chân thành: “Năm đó ta và nàng kết tóc làm phu thê, cho dù xảy ra chuyện gì, điều đó vẫn không thay đổi!”

Bùi Thừa Tư rất hiếm khi nghiêm túc nói những lời này, Vân Kiều cảm động, những lo lắng bất an liền tan thành mây khói, nàng ôm chầm lấy hắn: “Là ta không tốt, đã không giúp đỡ được gì lại còn hại chàng hao tâm tổn sức!”

“Trước đây, là ta không nói rõ với nàng!” Bùi Thừa Tư ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Từ nay về sau, nàng không cần phải nghĩ gì cả, cứ đi theo Lương ma ma học quy củ, quản lý, sau này vào cung, giúp ta chấp chưởng hậu cung, được không?”

Bùi Thừa Tư đã đổi y phục có dùng hương Trầm Trúc của Vân Kiều điều chế.

Nàng ngửi thấy mùi hương không thể quen thuộc hơn, nghe giọng nói cực kỳ mê người của Bùi Thừa Tư, nàng khẽ gật đầu: “Được!”

Nói xong, nàng lại bổ sung thêm: “Ta sẽ nghiêm túc học!”

Bùi Thừa Tư hôn lên mái tóc nàng, cười nói: “Vậy mới ngoan!”

Sau khi nói rõ mọi chuyện, Vân Kiều không còn lo được lo mất như trước nữa, nàng tập trung tinh thần theo Lương ma ma học lễ nghi trong cung.

Theo như lời Bùi Thừa Tư nói, vào cung gặp Trần Hoàng Hậu chỉ cần đi ngang qua một chút, nhưng nàng vẫn vô cùng cẩn trọng, sợ phạm phải sai lầm để lại ấn tượng xấu.

Bản thân nàng thì không sao, nhưng nàng không muốn Bùi Thừa Tư bị người khác nói ra nói vào.

Vốn, Vân Kiều không có kiên nhẫn ngồi nghe những mối quan hệ linh tinh của các đại gia tộc, nàng không thể hiểu nổi, nhưng vì chuyện này, nàng cố gắng ghi nhớ các mối quan hệ của Trần Gia.

Cho đến khi bái kiến Trần Hoàng Hậu, Bùi Thừa Tư ở lại trong phủ một đêm, ngày hôm sau cùng nhau vào cung, cũng xem như để cho Vân Kiều bớt căng thẳng.

Vừa đến cửa, Vân Kiều đã nhẫm lại sở thích của Trần Hoàng Hậu một lần nữa, lòng thấp thỏm bước qua cánh cửa, sau đó nghe Lương ma ma nhỏ giọng nhắc nhở: “Chậm một chút!”

Vân Kiều run lên, lúc này nàng mới ý thức được Bùi Thừa Tư đang đi phía trước, nàng vội dừng bước.

Lúc Lương ma ma dạy quy củ đã từng đề cập đến chuyện này, nàng tự cho là đã nhớ kỹ, cho đến lúc này mới phát hiện mình không nhớ gì…nói đúng hơn là nàng chưa quen.

Bùi Thừa Tư nhìn về phía nàng: “Không sao!”

“Bỏ đi!” Vân Kiều thả chậm bước chân, lùi về sau Bùi Thừa Tư một bước, khẽ nói: “Đi cách nhau đi, để tránh bị truyền ra bên ngoài!”

Bùi Thừa Tư bất đắc dĩ, sau đó vuốt cằm: “Cũng được!”

Sau khi đón xe vào cung, Bùi Thừa Tư đến chính điện, Vân Kiều được sắp xếp đưa đến thiên điện đợi, nơi hắn trước giờ xử lý chính vụ và nghỉ ngơi.

Đây là lần đầu tiên Vân Kiều đến hoàng cung. Cho dù là cửa cung sơn son thếp vàng, hay xà nhà ngói lưu ly, hay cánh cửa chạm trổ long phượng cưỡi mây toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác phải thở nhẹ, tất cả đều vô cùng xa lạ đối với nàng.

Bên trong Thiên điện cũng không bài trí nhiều, bên trên chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch chất đầy tấu chương, các nghiên mực hình vuông, bút lông nhiều như cây rừng mang nhiều hình dáng khác nhau.

Trên bàn có tấm bản đồ đang cuốn dở, giấy đặt trong ống toàn bộ làm từ da trâu.

Nhìn sơ qua cũng có thể tưởng tượng được mỗi ngày trôi qua Bùi Thừa Tư đã bận rộn thế nào rồi.

Vân Kiều không tiến lại gần xem, chỉ đứng từ đằng xa nhìn, sau đó đi vào bên trong. Trong Thiên điện đốt mùi Long Tiên Hương lúc trước Bùi Thừa Tư dùng, nàng không quen với mùi này, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống uống trà đợi chờ.

Bùi Thừa Tư cũng không chậm trễ, một lát sau đã đến tìm nàng, sau đó đến Thanh Hoà cung tìm Hoàng Hậu.

Hoàng thành lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Vân Kiều, vô cùng nguy nga hùng vĩ. Nàng cúi mặt đi theo Bùi Thừa Tư, nàng ngắm nhìn thân hình quen thuộc xem như có chút an ủi trong nơi xa lạ này.

Mặc kệ trong lòng Vân Kiều căng thẳng thế nào, nàng đều không tỏ ra sợ hãi. Nàng đã hứa với Bùi Thừa Tư thì nàng sẽ cố sức thực hiện được.

Khi bước vào Thanh Hoà cung, Vân Kiều vực dậy tinh thần, hành lễ vấn an như những gì Lương ma ma đã chỉ dạy trước đó. Nàng cúi đầu hạ thấp mi mắt, khoé mắt chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng tà váy của Trần Hoàng hậu và…

Một tiểu cô nương mặc váy đỏ.

“Di, đây là mỹ nhân tỷ tỷ lúc trước đã cứu con!” Trần Hoàng hậu chưa kịp mở miệng thì bên trong điện đã có tiếng trẻ con lảnh lót vang lên.

Vân Kiều chợt nhận ra, tiểu cô nương kia là Trần Linh Nghi.

Lần trước gặp mặt, nàng đã nghe Nguyên Anh kể, mình tuỳ hứng bậy bạ ở trong trà lâu lại cứu được thiên kim của phủ Quốc Công. Sau này, nàng cũng biết từ chỗ Lương ma ma rằng Linh Nghi là ái nữ độc nhất của Trần Thái Phó, mẫu thân mất sớm, toàn gia trên dưới đều xem nàng là viên ngọc quý, sủng ái tận trời.

Ngay cả Trần Hoàng Hậu cũng đã từng đưa Linh Nghi vào cung để bên cạnh nuôi dưỡng, vô cùng yêu thương nàng.

Bị Linh Nghi chen ngang, nụ cười trên mặt Trần Hoàng Hậu có chút bất đắc dĩ, bà nói với Vân Kiều: “Không cần câu nệ, ngồi đi!”

Trần gia đã thương nghị với Bùi Thừa Tư chuyện này, cho nên cho dù trong lòng Trần Hoàng Hậu có thế nào cũng không làm khó nàng. Lại thêm có Linh Nghi ở đây, việc gặp mặt trôi chảy hơn nhiều so với tưởng tượng của Vân Kiều.

Linh Nghi còn nhỏ tuổi, không chịu ngồi yên, sau khi nghe các nàng chào hỏi xong liền kéo tay áo Hoàng Hậu, nũng nịu: “Di, con muốn đến ngự hoa viên cho cá ăn!”

Nói xong, nàng nhìn về phía Vân Kiều: “Vân tỷ tỷ, có muốn đi cùng không?”

Vân Kiều khó xử, nàng bị thu hút bởi lời đề nghị này nhưng không dám đồng ý, nàng yên lặng nhìn về phía Trần Hoàng Hậu.

“Lần đầu A Kiều vào cung cũng nên đi nhìn cảnh trí ở ngự hoa viên thế nào đi,” Trần Hoàng Hậu đưa tay lên, mỉm cười: “Nhân tiện bẻ vài cành hoa về cắm bình cho bản cung!”

Vân Kiều thầm thở phào, nàng đồng ý đứng dậy.

Nàng cùng Linh Nghi đến ngự hoa viên, còn Bùi Thừa Tư thì trở về xử lý chính vụ, lúc sau sẽ phái người đến đón nàng.

Sau khi mấy người rời đi, không khí trong điện trở nên lạnh lẽo.

Trần Hoàng Hậu vuốt chuỗi phật châu trên cổ tay, chậm rãi nói: “Ngươi nhìn thấy nha đầu kia thế nào?”

“Lễ nghi quy củ không có gì đáng ngại, dù có chút câu nệ nhưng lần đầu bái kiến người, sợ là đang rất căng thẳng!” Tân ma ma đứng bên cạnh đáp: “Tính tình trong chốc lát không thể nhìn thấu được, nhưng có thể xả thân cứu tiểu thư, nô tỳ nghĩ tâm địa nàng ta không xấu!”

“Quy củ không phải là vấn đề!” Trần Hoàng hậu mỉm cười: “Vận khí không tồi!”

Tân ma ma hiểu ý, cảm thán: “Sợ là Đan Khê Quận Chúa sẽ nuốt không trôi cục tức này!”

Đan Khê Quận Chúa chính là Triệu Nhạn Lăng, luận về gia thế hay tướng mạo, thì tất cả khuê tú trong kinh thành cũng không ai bì kịp.

Rất nhiều người biết nàng ta thích Thái Tử, kết quả lại không bằng một thường dân không có gì trong tay như Vân Kiều…Dựa vào tính khí của nàng ta, nuốt trôi cục tức này mới là lạ.

“Có thể trách ai được đây? Do nàng không giữ được bình tĩnh thôi!” Trần Hoàng Hậu sớm biết được nội tình từ phía Trần Cảnh, bà từ tốn nói: “Con người Thái Tử tính tình điềm đạm nho nhã, nhưng bên trong lại vô cùng cứng rắn. Triệu gia lén lút điều tra hành tung của Thái Tử còn chưa nói, Đan Khê còn tranh chấp làm lộ chuyện ra ngoài… Việc này sao hắn có thể nhẫn nhịn được?”

Triệu Nhạn Lăng dùng thân phận của mình để áp bức Vân Kiều, vô tình lại đắc tội với Bùi Thừa Tư. Cho dù lúc trước hắn từng do dự, nhưng sau việc này, hắn đã gạt bỏ hết những do dự ban đầu.

“Về sau, Thái Tử Điện Hạ tốn biết bao công sức, đôn đốc việc này, cũng xem như nặng tình nặng nghĩa với Vân cô nương…” Lời của Tân ma ma chưa nói xong, Hoàng Hậu đã lắc đầu.

“Nói trắng ra thì hắn không tin người ngoài thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.