Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 34: Chương 34:




Chương 34: KHỦNG HOẢNG CHỨC NGHIỆP 3

Ngày thường Đường Anh gầy và mảnh mai, chắc có lẽ do nàng không thấp, đứng đấy như một cây trúc nhỏ mềm mại dẻo dai, ngồi xổm xuống lại như một cục nho nhỏ, nghe tiếng Diêu Nương thì cực kỳ bối rối, im ắng thở dài, co rụt lại bên trong bàn, khuôn mặt biểu cảm: Tiểu nhân không cản trở chuyện của Phó đại nhân!

Phó Sâm điềm tĩnh ngồi xuống, đằng sau bàn là một loạt giá sách thiết kế sát tường, chuyên dùng để lưu trữ hồ sơ. Mà bộ bàn bằng gỗ tử đàn và cái ghế to lớn cồng kềnh mà hắn sử dụng, được điêu khắc hoa văn phức tạp, nghe nói là Chỉ Huy Sứ đời đầu của Cấm Kỵ Ti tự mình giám sát thi công, dựa theo sở thích của vị Chỉ Huy Sứ đó mà làm, đến giờ vẫn chưa hề thay đổi qua các đời Chỉ Huy Sứ.

Ở giữa giá sách và bên phải cái bàn còn đặt một chiếc bàn nhỏ hai tầng, phía trên còn đặt những đồ vụn vặt cần thiết, thí dụ như tầng trên đặt bình trà nhỏ và chén trà, tầng dưới đặt dao rọc giấy, nghiên mực dự phòng.

Không gian nhỏ hẹp, Đường Anh ngồi xổm bị bàn, bàn nhỏ và giá sách dựa vào tường bao quanh ba mặt, sau khi Phó Sâm ngồi xuống, một đôi chân dài không lưu tình chút nào ngăn chặn đường đi của nàng, nàng không thể không tựa vào đùi Phó Sâm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Diêu cô cô, chuyện này cũng không phải ta quyết định. Hơn nữa..." Phó Sâm thu dọn đồ trên bàn để mở hồ sơ ra, ánh mắt thoáng nhìn đầu nhỏ của nàng, luôn có loại xúc động muốn thuận tay sờ một cái, nhưng hắn khắc chế sự xúc động của mình, thay đổi ánh mắt nhìn thẳng Diêu Nương: "Nàng ấy như thế rất tốt, không cần thiết đeo thêm trang sức."

"Ài ài, Phó tiểu tử, ta thật cảm thấy ngươi ở tuổi này cưới không được nàng dâu, tuyệt không oan!" Ngón tay thon dài mượt mà như ngọc của Diêu Nương hận không thể đâm chọt trên trán Phó Sâm, nhưng nghĩ đến hắn không thích nữ tử thân cận, móng tay mới sơn cách xa hắn một chút, lộ ra sự xinh đẹp: "Ngươi biết cái gì? Ngoại trừ trong đầu toàn là ý nghĩ trung thành mù quáng, tập trung tinh thần thăng quan, vinh quang cửa nhà, còn có sở thích khác không? Ngươi có thể nhận ra hương thơm và sự quyến rũ của nữ nử không?"

Phó Sâm mỗi lần đối mặt với Diêu Nương thao thao bất tuyệt, luôn có loại cảm giác không thể nào chống đỡ nổi, chỉ có thể chuyển hướng khác: "... Lần này Phiên vương các nơi vào kinh thành, người Ảnh bộ có đi theo Phiên vương vào kinh thành không? Phiên vương các nơi có những hành động lạ nào không?"

Đường Anh: "..." Đại nhân ngài đàm luận chuyện bí mật của Cấm Kỵ Ti ở ngay trước mặt ta, như vậy được không?

"Đang suy nghĩ cách liên hệ, hơn nữa những người này rời khỏi Cấm Kỵ Ti lâu ngày, cũng chưa chắc không có tâm tư khác, cho nên còn phải điều tra nghe ngóng từng người." Đừng nhìn Diêu Nương một bộ dạng lười biếng, nhưng trong khi làm việc không bao giờ sai lầm, bằng không thì cũng không leo đến vị trí bây giờ.

Trong lòng Đường Anh lo sợ bất an, thoạt đầu nghe Phó Sâm và Diêu Nương cùng nhau bàn chuyện công, mới biết Diêu Nương chính là chưởng quản Ảnh Bộ của Cấm Kỵ Ti – một bộ mà người ngoài không ai biết đến sự tồn tại của nó, biết rõ chuyện này nàng không nên biết, nhưng Phó Chỉ Huy Sứ dường như cũng không có ý giấu giếm, nàng cũng chỉ có thể kiên trì nghe.

Nhưng mà bọn hắn nói rất nhiều chuyện Đường Anh cũng chưa từng nghe qua, không có Xuân Nương ở bên, hai người rất có hứng thú trò chuyện, Đường Anh nghe lại nghe không hiểu, vậy mà trong bất tri bất giác buồn ngủ.

Phó Sâm đang cùng Diêu Nương nói tới trong lễ Vạn Thọ những nơi mà Ảnh bộ nên chú ý, chợt thấy đùi nặng xuống, thoáng nhìn Đường Anh thế mà đã ngủ thiếp đi, cũng không biết tối hôm qua nàng đi làm cái gì, mới vừa rồi còn nhìn thấy cằm tinh xảo của nàng, giờ phút này đã dính trên đùi hắn bất tỉnh nhân sự, lông mi dài và dày dính khép lại, chỉ vì da trắng như tuyết mà màu xanh dưới mí mắt mới rõ ràng hơn, giống như thiếu ngủ trong thời gian dài, các mạch máu dưới da mặt dường như có thể thấy được, có thể nhìn thấy trạng thái bệnh tật không khỏe mạnh.

Nàng đây là... giấc ngủ không tốt sao?

Phát hiện mình thế mà nhìn chằm chằm Đường Anh ngủ rồi thất thần, trái tim cứng rắng kia của Phó Chỉ Huy Sứ "thịch" nhảy một cái, giống như nơi hắn không nhìn thấy bị thứ gì đó ảnh hưởng đến, trong khi hắn kinh ngạc còn không có biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, rất nhanh liền bị hắn cố gắng không để ý đến.

Lý trí tỉnh táo như Phó Sâm, từ nhỏ đã có mục tiêu rõ ràng, làm việc có quy luật, ngay cả bị xoá tên khi thi đình đều không thể khiến hắn đánh mất năng lực suy đoán, sau khi cân nhắc hơn thiệt rồi dùng tốc độ nhanh nhất gia nhập Cấm Kỵ Ti, giờ phút này lại bị mắc lỗi: "..." Hắn quên đi lời mình phải nói tiếp theo.

Diêu Nương thấy tầm mắt hắn rủ xuống, dáng vẻ ngơ ngác không nói chuyện, còn tưởng là hắn đang suy tính chuyện quan trọng, duỗi người một cái đứng lên: "Nếu ngươi nhìn thấy tiểu Anh, thì phái người đưa nàng đến cho ta, tránh lãng phí bộ dáng đáng yêu kia."

Diêu Nương cáo từ ra ngoài, cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Phó Sâm cùng Đường Anh ngủ say.

Phó đại nhân làm việc quả quyết, không chút nào kéo dài, nhưng hôm nay cực kỳ lạ lùng, nửa ngày, vô số những vết chữ màu đen bay loạn trước mắt hắn, nhưng nửa câu cũng không hề đi vào lòng hắn, giống như giác quan toàn thân đều tụ tập đến trên đùi, hắn thậm chí còn đang miên man suy nghĩ, cái đầu nhỏ của nàng là đúc bằng sắt sao? Vừa lúc mới đầu không cảm thấy, tại sao càng ngủ càng nặng vậy?

Lại không biết mới vừa ngủ đi nàng còn có lòng cảnh giác, sau khi ngủ say sức nặng nửa thân trên tất cả đều đặt ở trên đùi hắn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cũng không biết nàng mơ thấy cảnh tượng đáng sợ đến cỡ nào, vậy mà cắn chặt răng, đôi mắt nhắm thật chặt vậy mà nước mắt vẫn thi nhau chảy ra, hô hấp dồn dập, chăm chú nắm lấy vạt áo Phó Sâm, không ngừng nói mớ: "Cha chờ con một chút . . . chờ con một chút..." Chợt mơ mơ màng màng ngồi dậy, ngược lại quên mình co quắp trên mặt đất, đầu đụng phải mép bàn, ngược lại khiến nàng tỉnh mộng.

Phó Sâm không chút nghĩ ngợi, đưa tay xoa nhẹ hai lần chỗ đầu nàng bị đụng: "Đau không?" Vô thức nói ra, mới phát giác cử chỉ của mình không ổn, chậm rãi thu tay về.

Đường Anh có chút ngủ đến hồ đồ rồi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, ngốc ngơ ngác nói: "Không, không đau." Nàng xoa nhẹ mặt, sờ đến nước đọng đầy tay, lập tức dùng tay áo chà xát lung tung, dường như rất quen thuộc với tình huống này: "Ta... giống như mơ thấy ác mộng."

Từ sau khi Bạch Thành bị công phá, nàng đã hồi lâu chưa từng ngủ một giấc ngon lành.

Mỗi khi nằm mơ, không phải liều mạng chiến đấu một đêm trong doanh trại quân địch, thì chính là thấy tận mắt lấy phụ thân huynh trưởng bị người chém giết đẫm máu, nàng lại bất lực, chỉ có thể từ trong mộng khóc tỉnh lại.

Phó Sâm dường như vô ý đỡ nàng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm hai má của nàng: "Giống như giấc ngủ của ngươi không được tốt lắm?"

Tứ chi Đường Anh lười biếng động đậy, bị hắn chen vào bên trong nơi nhỏ hẹp này, sau khi hoàn toàn tỉnh táo thì lại tiếp tục mặc lên cho mình bộ giáp bảo vệ vô hình kia, bao lấy tất cả các cảm xúc chân thực, không để bi thương lộ ra ngoài một chút nào, nghiêng đầu tựa vào trên giá sách, sức nặng trên đùi Phó Sâm biến mất, nàng giống như hơi say, một tay che hai mắt, tự giễu mà cười: "Làm sao mỗi lần đều bị đại nhân bắt gặp, ta cũng sắp không còn mặt mũi nào mà gặp người nữa rồi!"

Phó Sâm suy đi nghĩ lại, thương lượng cùng nàng: "Kỳ thật y thuật của Diêu cô cô coi như không tệ, nếu không để cho cô cô điều trị cho ngươi? Hoặc là nấu canh an thần?"

Từ trong lời nói của hắn Đường Anh nghe ra được sự ân cần, lộ ra một đôi mắt trong veo, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: "Đại nhân cũng muốn không thể sống sót nổi giống như vành tai của ta sao?" Nàng thử muốn đứng lên nhưng lại thất bại: "Phiền đại nhân nhường một chút, giấc ngủ không tốt cũng không chuyện gì xấu, nói không chừng qua một chút là tốt lên rồi."

Phó Sâm không nhúc nhích.

Dường như hắn đang có sự hào hứng nói chuyện: "Nếu không nói cho ta một chút, ngươi mơ thấy ác mộng gì?"

"À, mơ thấy đội mưa to đi trộm quả hạnh, kết quả bị chủ nhà phát hiện đánh đập một trận." Nàng cứ mở miệng là nói dối, còn nói hào hứng đến khoa tay múa chân: "Cây gậy to như vậy đánh vào trên người, đau giống như thật, không phải chỉ là mấy trái hạnh sao, thật sự là hung ác nha!"

Phó Sâm: "..." Hắn biết trong miệng tiểu nha đầu không có lời nói thật.

Hắn dùng cặp mắt có thể nhìn rõ lòng người kia nhìn chằm chằm Đường Anh, khiến cho Đường Anh cảm thấy mình chật vật không còn chỗ che thân dưới cái nhìn của hắn, lúc này hắn mới đứng lên: "Dù sao ngươi cũng ngủ không được, không bằng dọn dẹp một chút, đêm nay đi theo Bảo Ý trực đêm."

Phượng Bộ phụ trách đến an toàn của Hoàng đế, bộ Hoàng Tự cũng phụ trách lấy an nguy của Hoàng Hậu.

Mỗi tháng Phó Sâm luôn có mấy lần đến phiên trực đêm trong cung, mà bộ Hoàng Tự cũng sẽ luân phiên trực đêm trong cung của Hoàng Hậu, đi tuần suốt đêm xung quanh Phúc Khôn Cung của Hoàng Hậu.

Bảo Ý khoảng ba mươi mấy tuổi, dung mạo phổ thông, dáng vẻ bề ngoài nếu mà lẫn vào trong đám người cũng khó tìm ra được, mang theo một đội mười hai người của bộ Hoàng Tự tuần tra ban đêm, chỉ có Đường Anh là tân đinh, vẫn là lần đầu vào cung, ngược lại là có chút chăm sóc Đường Anh, sau nửa đêm kéo nàng đi chỗ tránh gió nghỉ ngơi, còn lặng lẽ lấy túi nho nhỏ từ trong ngực đưa cho nàng: "Uống hai hớp để ủ ấm thân thể."

Đường Anh mở nắp ra, mùi rượu nức mũi, nàng choáng váng: "Trực đêm cũng có thể uống rượu?"

Bảo Ý xoa xoa tay, một mặt bình thường: "Trời lạnh, uống trộm hai hớp để ủ ấm thân thể."

Đường Anh: "Chẳng lẽ ngươi là người Cửu công chúa phái tới hãm hại ta?"

Bảo Ý "phốc" cười ra tiếng: "Ngươi đứa nhỏ này thật thú vị, khó trách Diêu cô cô không khỏi trêu đùa."

Đường Anh: "Ngươi là thủ hạ của Diêu cô cô?"

Bảo Ý đoạt lấy túi nhỏ ngửa cổ uống một ngụm, giống như sống lại: "Không không, dáng dấp của ta quá xấu, không lọt vào mắt Diêu cô cô được, chỉ có thể làm thủ hạ của Xuân cô cô kiếm sống." Cách nói của nàng ấy hình như là đi theo Diêu cô cô thì tiền đồ như gấm.

"Xuân cô cô cũng rất tốt." Những lời mà Đường Anh nghe được trong công đường của Phó Sâm, kết hợp với những lời của Bảo Ý, cũng có hơi hiểu rõ Diêu cô cô.

Diêu cô cô tám phần là bồi dưỡng nữ gián điệp, đưa đến phủ đệ của các Phiên Vương hoặc là thần tử để thu thập tình báo, thuận tiện cho đế vương nắm giữ tâm tư người dưới trướng.

Thật vất vả nhịn đến hừng đông, Đường Anh đi theo những người khác xuất cung, không ngờ rằng gặp Phó Sâm ở cửa cung, hắn còn mặc quan phục hôm qua, dưới cằm có lốm đốm mấy sợi râu, hình như là thức một đêm.

Bảo Ý chắp tay chào từ biệt hắn: "Có thuộc hạ ở đây, đại nhân có gì không yên lòng?" Nàng nhẹ nhàng đẩy Đường Anh về phía trước: "Hoàn hảo không chút tổn hại."

Đường Anh: "..." Thì ra là Phó Sâm căn dặn Bảo Ý chăm sóc nàng.

Chờ Bảo Ý cưỡi ngựa đi xa, tự có Hùng Dự dắt ngựa của nàng tới, Phó Sâm nhẹ nhàng nói: "Về đi ngủ một giấc trước, buổi chiều lại đến Ti." Hắn đánh ngựa đi, chỉ để Đường Anh ngốc ngơ ngác đứng ở cửa cung.

Nàng cưỡi ngựa trở về, đến cổng Phó phủ đụng phải Nhị hoàng tử Nguyên Lãng đến thăm.

Nhị hoàng tử ngược lại là thật hăng hái, nhìn thấy bộ dáng nàng ngồi trên lưng ngựa buồn ngủ thì cười nói: "Trương cô nương đi đâu về vậy?"

Đường Anh tung người xuống ngựa, hành lễ với hắn: "Đêm qua vào trong cung trực phiên, vừa kết thúc công việc."

Nguyên Lãng kinh ngạc nói: "Cô nương mới đến Cấm Kỵ Ti, lẽ ra nên từ từ quen thuộc công vụ trong Ti, tại sao mới có mấy ngày liền vào trong cung trực phiên rồi? Chờ bản vương trở về nói với Cửu công chúa, muội ấy dùng người sao có thể nóng vội?"

Đường Anh thầm nghĩ: Ngươi cũng đừng khiến cho Cửu công chúa tức thêm nữa, nàng ta lại tính khoản nợ này trên người ta.

"Việc này không liên quan đến công chúa." Đường Anh vội vàng giải thích nói: "Trong Ti điều tạm, tạm thời ta ở trong Phượng Bộ."

"Phó Sâm?" Nhị hoàng tử không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt lướt qua một tia hàm ý, rất nhanh liền cười như trăng sáng, bộ dáng ôn nhu: "Cũng đúng, ngươi là người trong phủ hắn, quan tâm ngươi là chuyện đương nhiên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.