Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 33: Chương 33:




Chương 33: KHỦNG HOẢNG CHỨC NGHIỆP 2

Có người, trời sinh rất bướng bỉnh, không dễ thay đổi.

Diêu Nương phát hiện, nha đầu mà Phó Sâm che chở có thân hình xương xẩu, tay chân gầy gò, người thì không có mấy lượng thịt, chạy nhanh như trộm, nghe nói bấm lỗ tai đã không thấy tăm hơi nàng đâu cả.

Diêu Nương trời sinh thích chưng diện, đặc biệt là biết ăn mặc, thiếu nữ có chật vật như thế nào đi nữa đến trong tay nàng cũng đảm bảo có thể biến thành bộ dáng gọn gàng xinh đẹp hơn mấy phần, huống chi thiếu nữ này có tiềm lực to lớn, mới gặp mặt mà Diêu Nương đã nghĩ ra bộ dáng phong cách ăn mặc cho thiếu nữ ở trong đầu.

Diêu Nương không đi, nàng trở lại bên trong công giải của Phó Sâm ngồi xuống: "Nếu Phó chỉ huy sứ điều tạm tỷ muội chúng ta, vậy chúng ta cũng không thể ngồi chơi cho đủ số, từ hôm nay ta sẽ chuyển đến Phượng Bộ, Phó đại nhân kêu người quét dọn cho ta một gian phòng, phải có giường có gương, tốt nhất còn phải có ngăn tủ, ta cũng không thể người tới mà y phục không tới được..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho dù Xuân Nương sớm đã quen chuyện Diêu Nương thay đổi thất thường, cũng bị hành động bất ngờ này của nàng dọa sợ: "Ngươi tung hôanhf bên trong ngục còn chưa đủ sao, chạy tới Phượng bộ ở tạm cũng không sợ ảnh hưởng bọn họ giải quyết việc công?"

Dù sao phạm nhân bên trong ngục không có quyền, người dưới tay Xuân Nương nàng đều có chút chấp nhận số phận, quen thuộc Diêu Nương thỉnh thoảng có những ý tưởng điên rồ, tính ra  nhổ cây đào hoa trên một mẫu đất nhà mình đều không sao, nhưng cũng đừng gây tai họa lên người Phó Sâm, không thấy tiểu tử này tuổi đã cao còn chưa thành thân sao?

Ngộ nhỡ khiến hắn nghĩ lầm nữ nhân đều đáng sợ như vậy, không dám thành thân thì làm sao bây giờ?

"Vẫn nên về chỗ ở của ngươi đi, sớm tối điểm danh là được. Ngươi luôn luôn lười nhác, khẳng định không thể thích ứng ở Phượng Bộ." Xuân Nương cố gắng cứu vớt cách nhìn nhận đối với nữ nhân của Phó Sâm - một nam nhân chưa lập gia đình, hai bộ cùng nhau giải quyết bản án, nàng cùng Phó Sâm tiếp xúc nhiều nhất, có đôi khi không khỏi nghĩ đến, nếu như mình trước kia thành hôn sinh khuê nữ, chọn con rể cũng thích người như Phó Sâm?

Diêu Nương ôm thành ghế không buông tay: "Lò đốt hương phải bằng đồng không được dùng bằng gốm, trong phòng phải chuẩn bị cầm sắt kỳ phổ*, đệm ngồi phải dùng gấm Tứ Xuyên, trên mặt đất tốt nhất trải tấm thảm lông thật dày, chân trần đi lên cũng không lạnh, lông thảm phải dài trên cả mu bàn chân..."

* Cầm sắt kỳ phổ: đàn cầm, đàn sắt và bàn cờ.

Phó Sâm bị một chuỗi yêu cầu dài này của Diêu Nương khiến hắn hơi choáng váng, nghe điệu bộ này của Diêu Nương không giống ở tạm, mà giống như là dọn nhà, có thể viết ra một danh sách dài các đồ dùng cần chuẩn bị, thiết nghĩ đồ cưới của nữ nhi chuẩn bị gả đi của gia đình bình thường cũng không đầy đủ bằng nàng.

Hắn vốn dĩ nghĩ rằng, Phượng Bộ cùng Hoàng Bộ cách nhau không xa, đều làm việc trong cùng một nha môn cách mấy bước chân, nhưng Diêu Nương quyết định muốn cắm rễ ở Phượng Bộ, hắn cũng khó đuổi người: "Diêu Nương ngồi thoải mái, ta phân phó người đi chuẩn bị." Gọi tạp dịch dựa theo những gì nàng nói đi chuẩn bị gian phòng, hắn dọn dẹp một chút công văn trên bàn: "Không có chuyện khác ta đi trước."

Diêu Nương cười nhẹ nhàng ngoắc: "Ngày mai gặp." Chờ Phó Sâm đi tới cửa lại thêm vào một câu: "Ngày mai mang tiểu nha đầu kia đến cho ta bấm lỗ tai nhé."

Phó Sâm: "..." Ngài đủ cố chấp.

Phó đại nhân độc thân hơn hai mươi năm không lý giải được cố chấp của Diêu Nương đối với cái đẹp, hắn nhớ kỹ Lôi Kiêu cùng Đường Anh đã hẹn tan việc đi chọn ngựa, tình cờ gặp phải hai người ở cổng Ti giống như hai người đã hẹn từ sớm vậy, hắn điềm nhiên như không có việc gì nói: "Đi thôi."

Nội tâm Lôi Kiêu phát điên, rất muốn thanh minh một phen: Đại nhân, ta chỉ hẹn Trương cô nương!

Nhưng hắn mở miệng sẽ bị nghĩ là đang muốn đuổi người, hắn vừa bị trả thù chuyển xuống Lĩnh Nam giải quyết việc công, nếu tiếp tục đắc tội Phó đại nhân, nói không chừng một năm nửa năm đều không gặp được nàng dâu nhà mình, chậm trễ trách nhiệm nối dõi tông đường, chỉ có thể yên lặng nuốt ý nghĩ xuống bụng.

Đường Anh còn tưởng là Phó Sâm làm quan sẽ đi theo con đường thân thiện với bách tính, giống như phụ thân của mình vậy, đã một bó tuổi mà còn lăn lộn chung với đám binh trong doanh trại, cùng ăn cơm tập thể, vui vẻ thì thử mấy chiêu với bọn tiểu tử tuổi trẻ, chỉ điểm kỹ thuật bắn tiễn cho bọn họ, cho nên nàng cũng hào hứng cực kỳ, ven đường nhìn thấy chuyện mới mẻ cũng muốn hỏi nhiều vài câu.

Phó Sâm cùng cưỡi ngựa đồng hành song song với nàng, trên đường phố người đến người đi, hắn bình thường dưỡng thành thói quen thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng đối mặt với câu hỏi của nàng, thế mà cũng hỏi gì đáp nấy, cũng là loại trải nghiệm mới lạ —— ai không có mắt vậy, dám kéo Phó đại nhân khuôn mặt lạnh như băng nói chuyện tào lao, nên làm tốt chuẩn bị độc thoại một mình đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lôi Kiêu đi theo sau lưng hai người, nghe hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, kinh hãi phát hiện Phó đại nhân lại có thể nói chuyện với người khác, mà không phải dùng ánh mắt lạnh lẽo của Phó đại nhân khiến đối phương chết cóng.

—— thì ra đổi thành người khác thì có thể kỳ diệu như vậy?

Hắn quyết định đi một ngày đàng học một sàng khôn, nói cho Lưu Trọng phát hiện mới này.

May thay nghiệp vụ chọn ngựa của Đường Anh đã hết sức quen thuộc, không phụ cái danh mã phu, giúp Lôi Kiêu chọn được một con ngựa có sức lực dẻo dai tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn ở chợ ngựa, còn kéo đến chỗ đóng móng ngựa, tự tay giúp hắn đóng một tọa kỵ chắc chắn, nàng làm việc gọn gàng và lưu loát, thái độ phục vụ cực kỳ tốt, cộng thêm chỉ huy sứ lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hắn, mười lượng bạc của Lôi Kiêu không có chút nào oan.

Có thể khiến Phó Sâm đại giá, đã xứng đáng mấy lạng lượng bạc rồi.

Ba người phân ra mỗi người đi một ngả, Lôi Kiêu xa xa còn nghe được Phó đại nhân nói: "Kiếm lời mười lượng bạc, không mời khách sao?"

Lôi Kiêu: "..." Đại nhân, mặt mũi ngài đâu?

Chẳng lẽ từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ngài là vì một bữa cơm sao?

Đường Anh là chân truyền của Đường Nghiêu, tiền mỗi tháng đều tiêu không dư thừa chút nào, không phải tiếp tế gia đình liệt sĩ chính là trợ cấp quân sĩ tàn tật, trong tay có chút bạc như tỏa ra hào sảng: "Ngàn vàng tiêu hết còn có thể kiếm lại, đại nhân muốn ăn cái gì?" Đi ngang qua Yến Nguyệt Lâu cũng dám đi vào.

Phó Sâm kéo cương ngựa cho nàng dở khóc dở cười: "Mười lượng bạc của ngươi muốn vào Yến Nguyệt Lâu, một phát không còn một xu." Đây cũng quá hào phóng.

Đường Anh đành phải rẽ một cái, mua hai cái bánh vừng mới nướng ở ven đường, lặng lẽ đưa tới.

Phó Sâm: "..." Xuống cấp quá nhanh, có chút thích ứng không nổi.

Hai người cưỡi ngựa gặm bánh nướng về Phó phủ, Đường Anh nhớ tới Diêu Nương đáng sợ: "Vị cô cô kia níu lấy ta bắt bấm lỗ tai, cũng là người của Cấm Kỵ Ti sao?"

Trong lòng Phó Sâm cân nhắc tìm từ, khó mà nói quá chi tiết, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói: "Kia là Diêu cô cô, là bậc trưởng bối của Cấm Kỵ Ti, làm việc rất có phương pháp." Tỉ như vị Trắc phi đang được sủng ái nhất bên người Thục vương, chính là tay tình báo do một tay Diêu cô cô dạy dỗ ra.”

Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là căn dặn một câu: "Diêu cô cô không thể so với Xuân cô cô, ngươi tận lực cách xa nàng ấy chút." Chớ để cho nàng làm hư.

Đường Anh lại lộ ra nụ cười ngây ngô kiểu đồ nhà quê ở nông thôn: "Diêu cô cô xinh đẹp chói mắt, cảm giác đó chính là nữ nhân cực phẩm, giơ tay nhấc chân đều là phong tình, mỗi ngày nhìn cô cô thì có thể ăn thêm mấy bát cơm."

Trong lòng Phó Sâm thản nhiên dâng lên một nỗi lo lắng không nói ra được, thật giống như lão phụ thân nhìn thấy khuê nữ nhỏ nhà mình không hiểu chuyện sắp bị lạc lối, ngay cả hắn cũng không phát giác liền bày ra tư thế tận tình khuyên bảo: "Cái gì phong tình? Hoàn toàn không có chuyện như vậy! Ngươi cũng không thể học Diêu cô cô..."

"Đại nhân…" Đường Anh cười ngắt lời hắn: "Ngài đánh giá cao ta rồi!" Nàng một nha đầu cẩu thả đi học Diêu cô cô làm gì?

Tất cả sự xinh đẹp và tinh tế không thể tách khỏi tiền bạc và tâm trạng, bản nhân còn phải có sự giác ngộ cực lớn, hiểu được cách tỏa ra nét nữ tính, đây cũng là một bản lĩnh, nàng tự nghĩ rằng lực lĩnh ngộ của mình thấp, vẫn là đối mặt hiện thực làm mã phu của nàng đi.

Diêu cô cô kia một thân trang phục không nói, chỉ riêng hạt châu bên trên mũi giày cũng đủ nuôi sống một nhà già trẻ, bao nhiêu đứa trẻ mồ côi và bà góa ở biên giới đang phải vật lộn với cái ăn cái mặc, nàng quen với cuộc sống nơi biên cương, chỉ là chưa hề thấy qua nữ nhân xinh đẹp như vậy, cảm thán một phen mà thôi.

Nguyên Thù công chúa thân phận cao quý, ăn mặc trang điểm đương nhiên cũng là tốt nhất, thật sự nếu bàn về nữ nhân giơ tay nhấc chân, có thể bị Diêu cô cô bỏ xa mười tám con phố.

Nhưng mà Phó Sâm thế mà đối với vẻ đẹp của Diêu Nương làm như không thấy, Đường Anh âm thầm hoài nghi Chỉ Huy Sứ đại nhân hoặc là mắt mù, hoặc là khiếu thẩm mỹ kỳ cục, nhưng đến cửa phủ đều không dám nói ra câu này, mà chạy đến chuồng ngựa đi xem Đằng Vân trước.

Lễ Vạn Thọ gần ngay trước mắt, năm nay lại là đại thọ 50 của Thánh thượng, xem như ngày lễ trọng đại, Cấm Kỵ Ti chẳng những phải bảo vệ an nguy của Hoàng đế, còn phải chú ý động tĩnh trong kinh thành, còn có các Phiên vương* vào kinh chúc thọ, phủ đệ của các Phiên vương này đều được giám thị, Phó Sâm bận bịu đến nỗi chân không chạm đất.

*藩王Phiên vương: Tước vương trấn thủ ở biên giới.

Hắn điều tạm Xuân Nương cùng Diêu Nương từ bộ Hoàng Tự đến đều phụ trách một đống công việc, duy chỉ có tân thủ Đường Anh xem như nhân viên ngoài biên chế, xem như hắn lấy việc công làm việc tư điều tạm tới, tránh cho nàng bị Nguyên Thù công chúa làm khó.

Trước khi Lôi Kiêu đi Lĩnh Nam, hắn không sợ chết mà âm thầm tuyên truyền lời đồn, nhóm đầu não của bộ Phượng Tự đều biết sự tồn tại đặc biệt của Đường Anh, mấy ngày liên tiếp đều đối với nàng rất khách khí, nhiệt tình kể cho nàng nghe về bát quái của Phó chỉ huy sứ.

"... Thật? Nhìn không ra nha." Đường Anh không tin: "Phó đại nhân rất tốt, tâm địa thiện lương làm người khoan dung, là một người chủ tốt."

Lưu Trọng nghĩ thầm: Làm người khoan dung?

Hai ta đang nói đến cùng một người sao?

"Ha ha, cô nương nói đúng lắm." Lưu Trọng mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười nổi.

"Đáng tiếc ——" lời nói của tiểu cô nương xoay chuyển, Lưu Trọng phải dựng lỗ tai lên: "Đáng tiếc chính là khiếu thẩm mỹ có chút kỳ lạ, thế mà không cảm thấy Diêu cô cô xinh đẹp." Nàng nhịn không được than thở: "Khó trách tuổi đã cao còn chưa có thành thân."

Dựa theo độ tuổi thành hôn của nam thanh niên ở trong kinh mà nói, Phó đại nhân đã coi như nam nhân cao tuổi rồi.

Lưu Trọng: "..."

Nội tâm Lưu Trọng phức tạp.

Hắn nên làm như thế nào mới có thể khiến cho tiểu cô nương ngây thơ này hiểu rõ, đối với một vài nam nhân mà nói, vẻ đẹp của Diêu Nương chính là độc dược, độc dược kiến huyết phong hầu*.

*见血封喉 Kiên huyết phong hầu: hình dung một loại độc dược cực mạnh, một khi tiếp xúc thì có thể khiến người trúng độc tê liệt mất cảm giác, mạch máu khép kín, đọng máu lại, hít thở không thông và cuối cùng là tử vong.

"Nếu Diêu cô cô không phải nhất định đuổi theo đòi bấm lỗ tai, thì ta còn... thật sự thích nàng." Đường Anh dùng một câu tiếc nuối nói kết thúc bát quái lần này, xa xa thoáng nhìn thân ảnh Diêu Nương, lòng bàn chân như bôi dầu chuẩn bị tháo chạy.

Diêu Nương đã quyết định chuyện gì thì không hề từ bỏ, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng biếng nhác chính là sự cố chấp của nàng đối với dung mạo của nữ nhân, từ khi chuyển đến Phượng Bộ, mỗi lần nhìn thấy Đường Anh liền muốn độc hại vành tai của Đường Anh.

Đường Anh đối với chuyện này cực kỳ kháng cự, khi còn bé nhũ mẫu trong nhà đều không nói được, còn bị Đường đại soái ngăn cản, làm sao có thể bởi vì Diêu Nương xinh đẹp mà thay đổi chủ ý đâu?

Một người nhất định phải bấm lỗ tai, một người nhất định không chịu, cũng đều là tính tình cố chấp, diễn biến đến cuối cùng liền thành cục diện Phó chỉ huy sứ có chút hài lòng—— Đường Anh xa xa nhìn thấy Diêu Nương liền bỏ trốn.

Diêu Nương rất hận mình anh hùng không đất dụng võ, lại nghe nói tiểu cô nương lại là mã phu phủ thượng của Phó Sâm, chợt cảm thấy hắn phung phí của trời, càng thề rằng muốn giúp Đường Anh ăn mặc cho ra dáng, xa xa nhìn thấy liền quát lên: "Tiểu Anh, chờ ta một chút."

Đường Anh làm bộ không nghe thấy giọng nói của Diêu Nương, chạy qua hành lang, nghe được tiếng bước chân sau lưng truy gấp, trùng hợp đi ngang qua công đường Phó Sâm, đâm thẳng đầu vào.

Nàng mới vừa đi vào, liền nghe thấy trong hành lang vang lên tiếng bước chân của Phó Sâm, tựa như là từ sát vách ra, đụng phải Diêu cô cô đang đuổi tới.

"Nhìn thấy tiểu Anh không?"

"Không có, Diêu cô cô tìm nàng có việc?" Phó đại nhân giả ngu rất giỏi: "Rất nhiều chuyện trong Ti nàng đều chưa quen thuộc, Diêu cô cô hoặc là có chuyện gì muốn sai đi làm, không bằng phái người khác đi."

Diêu Nương: "..."

Phó Sâm đẩy cửa phòng ra, đến gần dựa vào tường bày biện án thư, cúi đầu liền đụng vào Đường Anh nho nhỏ cuộn thành một cục sau bàn, tiểu cô nương ngẩng khuôn mặt nhỏ sầu khổ lên, hai tay nắm tay cầu xin hắn im lặng.

Có lẽ là phát giác được ánh mắt của hắn khác thường, Diêu Nương hứng thú bừng bừng đi theo vào: "Chuyện này người bên ngoài xử lý không được, ngươi mang tiểu nha đầu này giao cho ta, ta đảm bảo trả lại ngươi một mỹ nhân đã được thay da đổi thịt!"

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.