Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 12: Chương 12:




Chương 12: Rắc rối

Giữa tháng chín, Đường Anh và Trương Thanh rốt cục cũng tới kinh thành.

Cảm tạ sự cống hiến của đám đạo phỉ, đoạn đường còn lại của bọn họ cũng không hề chịu một chút cực khổ đói khát nào, còn có thể mua thêm mấy bộ quần áo khi thời tiết lạnh lên.

Khi cửa thành nguy nga trang nghiêm xuất hiện trong tầm mắt, hai người hít một hơi thật sâu, trao đổi ánh mắt phức tạp, nhanh chóng thúc vào bụng ngựa chạy về phía cửa thành.

Phong cảnh ven đường đẹp đẽ, bao la, hùng vĩ, bờ ruộng dọc ngang vô số, có tiếng phụ nữ sơn núi gọi con cái nhà mình, khói bếp thôn trang lượn lờ, thành trì phồn hoa, chiến hỏa biên quan khác hẳn với cuộc sống của những bách tính sáng làm tối nghỉ này, biên quan vô cùng thê thảm vô cùng khác với chợ búa bình an, dường như là hai thế giới tách biệt, thậm chí có thể khiến cho hai người sinh ra ảo giác bản thân đang lạc vào một thế giới khác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có lẽ là cách xa Bạch thành, coi như ngẫu nhiên gặp phải cướp đường, đối với hai người vào kinh mà nói bất quá chỉ là một câu chuyện vui, tiện tay xử lý, đều không cần kinh động quan phủ. Lặn lội đường xa, cũng không biết là sông nước dọc đường hay là sự yên bình của làng chợ đã an ủi một phần nội tâm đau xót của Đường Anh, bây giờ thần sắc có bệnh trên mặt nàng đã biến mất, thỉnh thoảng trên đường đi còn có thể đua ngựa với Trương Thanh, người thua phải làm hết thảy các công việc, như đi săn, nhặt củi, bắt mồi nướng thịt, làm cơm tối vv.

Mặt ngoài Trương Thanh nhìn như đôn hậu, rất khiến cho người ta hoài nghi hắn có mấy phần chất phác, kì thực tâm tư tỉ mỉ, hắn cũng sẽ không để cho Đường Anh thắng hết, miễn cho một mình nàng ngồi ở trong vùng hoang dã nhàm chán, nhìn tấm lưng kia có mấy phần cô đơn, không khỏi làm cho lòng người chua xót.

Cho nên kết quả đua ngựa của hai người chia năm năm, mỗi lần Đường Anh thua liền bị hắn sai khiến xoay vòng, lúc thì phải lột da con thỏ, lúc thì phải nhóm lửa, công việc lu bù lên nữ tử mới lộ ra mấy phần hoạt bát, lúc đó hắn mới cảm nhận được tiểu cô nương tinh thần phấn chấn trong phủ đại soái lúc trước đã trở về.

Hai người dắt ngựa mới bước vào con đường trong kinh thành, liền thấy cảnh tượng người đi đường chen chút, cửa hàng bên đường kéo dài không dứt, phong cảnh trong kinh so với thị trấn ven đường hoàn toàn khác biệt, tự có một bầu không khí tráng lệ nguy nga.

Đường Anh và Trương Thanh xem như đồ nhà quê ở biên quan vào kinh, dắt ngựa chưa tìm được nhà trọ, nửa đường gặp được mấy quầy múa tạp kỹ, còn có đám trẻ con chạy tới chạy lui trong đám đông.

Tìm được một nhà trọ ở chỗ hơi vắng vẻ, giá cả vừa phải, Trương Thanh sờ hầu bao bên hông, lập tức trợn tròn mắt.

—— Trộm ở kinh thành đã dạy cho hai người nhà quê mới lên kinh một bài học đầu tiên, chỗ đông người phải chú ý tiền bạc.

Lúc trước hầu hết thời gian Đường Anh đều ở trong doanh trại, coi như đi ra ngoài dạo chơi cũng có Du An đi cùng trả bạc, đại tiểu thư đều không có thói quen mang bạc đi ra ngoài, nếu người bên ngoài tới gần nàng một thước, sớm bị Du thiếu gia một cước đạp xa.

Mà Trương Thanh sinh sống mười năm tại Đường phủ, hưởng thụ những năm tháng ăn ngủ quần áo bốn mùa đầy đủ, cũng có thói quen đi ra ngoài không mang theo bạc. Hai người đi đường vòng vèo nên bạc giao cho Trương Thanh cất giữ, thế là... Hai người đứng trước của nhà trọ, dắt hai con ngựa mà hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải.

Chưởng quỹ kia nhìn hai người lộ vẻ xấu hổ, một bộ dáng xui xẻo sờ sờ hầu bao bên hông, cũng không biết là nghiêm túc hay là cố ý trêu chọc: "Mất bạc rồi?"

Trương Thanh vỗ cái ót: "Ai ya, khẳng định là bị tiểu tử mới đụng ta lúc nãy lấy mất." Lúc ấy hắn chỉ lo phòng bị một thiếu nữ ở đối diện đang đi tới, sợ đụng phải người ta, mới không quan tâm quá nhiều đến tiểu tử đụng vào người hắn.

Đường Anh: "..." Một nơi trọng điểm nhưu Kinh thành, lại dựa vào ăn cướp để sống, quá không phù hợp đi?

Nàng quyết định thật nhanh, nhìn chưởng quỹ tỏ vẻ khổ sở: "Lão bá, người xem hai huynh muội chúng ta vào kinh thành nương nhờ họ hàng, khi không lại bị tiểu tặc trộm mất bạc, trời rất lạnh nên cũng không thể lưu lạc đầu đường? Người nhìn hai con ngựa chúng ta cưỡi, không bằng người để cho chúng ta ở lại đây trước, đợi chúng ta bán hai con ngựa này đi rồi lại giao tiền thuê?"

Thấy chưởng quỹ trầm ngâm không quyết, nàng vội vàng nói thêm: "Nếu không... chắc người có cách, biết nơi nào bán ngựa thì để người làm mang bọn ta đi không?"

"Muội muội, ngựa bán rồi chúng ta cưỡi cái gì?" Trương Thanh vội ngăn cản, bị nàng cắt ngang: "Đại ca, cơm đều không có mà ăn, nào có tiền chăm ngựa?" May mắn trên phần đường còn lại đến Kinh thành, đã mua hương án lễ vật, làm xong lễ kết nghĩa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trương Thanh: "..."

Đoán chừng là hai huynh muội ăn mặc giống với người hào sảng, huống hồ còn có ngựa, ngũ quan Trương Thanh rất khiến người ta dễ dàng tin tưởng, chưởng quỹ kia quả nhiên phái người làm mang theo hai huynh muội bọn họ đi bán ngựa.

Nào biết được đi bán ngựa lại gây ra tai họa.

Trong kinh có một chợ chuyên môn bán ngựa, trong chợ chủ yếu là các loại gia súc đi bộ, có lừa có la có ngựa, giá cả không giống nhau. Hai con ngựa mà Đường Anh cưỡi cũng không biết là đám đạo phỉ đánh cướp của người nào, cũng coi là ngựa quý. Người làm dẫn đường cũng có tâm, nửa đường đã đưa ra cái giá ước chừng cho bọn họ, miễn cho bọn họ chịu thiệt thòi trong tay bọn buôn ngựa.

Đợi dẫn hai người tới chợ ngựa, hắn liền quay về, để hai người tự dắt ngựa rao hàng.

Người hỏi giá cũng không ít, nhưng cả nửa ngày, người có ý muốn mua ngược lại không nhiều, lúc Đường Anh đói đến bụng dán vào lưng, thì có hai cô nàng đến, thân mặc kỵ trang màu đen, đến liền đưa ra giá cả cực thấp, đúng là bằng một phần ba cái giá mà người làm của nhà trọ đã đưa ra giúp bọn họ.

Đường Anh không bán, vậy mà hai cô nương kia không thèm nói đạo lý, một người nữ tử có khuôn mặt tròn tròn trong đó quát một tiếng: "Kêu ngươi bán thì bán đi, dông dài cái gì?"

Một tên nữ tử khác giật dây đồng bọn: "Cho nàng vài roi, xem nàng bán hay không!"

Đường Anh nghẹn họng nhìn trân trối: "Phong tục trong kinh chính là ép mua ép bán sao? Thật làm cho nông dân chúng ta mở mắt!" Cái này có khác gì cường đạo.

"Muội muội, không bằng chúng ta đi thôi." Trương Thanh thấy hai cô nương kia không phải loại lương thiện, đã đề phòng, âm thầm đi đến bên người Đường Anh.

Nữ tử mặt tròn tròn nóng nảy, một lời không hợp liền quăng một roi tới, Đường Anh không ngờ nàng ta nói động thủ liền động thủ, nếu là mình tránh thoát thì sẽ đánh tổn thương con ngựa, đến lúc đó nói không chừng còn phải hạ giá. Nàng đang chờ bắt lấy roi của đối phương, Trương Thanh đã ngăn tại trước mặt nàng, đau khổ thay nàng chịu một roi.

Đường Anh giận dữ: "Tại sao ngươi lại tùy tiện đánh người?"

Nữ tử kia cười lạnh một tiếng: "Ta đánh ngươi đấy!" Tiếng nói vừa dứt, liền đẩy Đường Anh một chút.

Đường Anh phẫn nộ:"Ngươi lại dám đánh người?"

Hai nữ tử này chắc rằng ngày thường hoành hành đã quen, vẫn không nghĩ tới Đường Anh dám đánh trả.

Đường Anh cũng không phải người biết nén giận, lập tức cười nói: "Chẳng lẽ lúc ngươi đánh người không nghĩ tới, có một ngày mình cũng sẽ bị đánh? Chẳng lẽ lão tử là nô bộc nhà ngươi, để ngươi đánh chửi sao cũng được?" Ngựa nàng cũng không bán, vén tay áo lên liền muốn đánh nhau.

Trương Thanh muốn giúp đỡ, bị nàng cản lại: "Đại ca không nên động thủ với nữ nhân, để muội."

Tiểu bá vương Bạch thành cũng không phải lăn lộn công toi, huống hồ lại có kinh nghiệm đánh nhau trên chiến trường thật, thời gian một chén trà, hai cô nương kia bị nàng xử lý một trận, xám xịt bỏ đi.

Lúc gần đi hai nàng ta còn kêu gào: "Ngươi chờ đấy!"

Lúc đó Đường Anh cũng không xem trọng câu nói này, ý ngầm của câu nói này giống như câu kết thúc cố định trong một bộ phim hoạt hình con cừu nào đó —— Ta - sói xám - sẽ còn trở lại.

Bại tướng dưới tay, còn nói năng hùng hồn.

Bất quá là một câu tìm lại mặt mũi mà thôi.

Cũng không biết do nguyên nhân mới bắt đầu đã đánh thắng, hay là may mắn thật sự đến, nửa khắc đồng hồ sau khi đánh nhau xong, hai con ngựa của bọn họ liền bán được với giá tốt, lúc này mới có chỗ ăn chỗ ngủ.

Không nghĩ tới hai ngày trôi qua, hai cô nương lúc trước đánh nhau bị thua kia thế mà kéo đồng bọn đến, mang theo sáu bảy tiểu tỷ muội ngăn Đường Anh trong ngõ nhỏ bên ngoài quán trọ muốn động thủ.

Lúc đó Trương Thanh đi ra bên ngoài nghe ngóng tin tức chưa về, nữ tử mặt tròn tròn chỉ vào mũi Đường Anh mắng: "Tiểu tiện nhân, lần trước là chúng ta không chuẩn bị, may mắn cho ngươi một lần, lần này ngươi chờ đi, xem chúng ta có lột da tiện của ngươi không!"

"Tiểu tiện nhân nói ai đấy?" Đường Anh thấy hai đầu hẻm đều bị chặn, thế là cũng không nóng nảy rời đi, dứt khoát dựa tường mở miệng hỏi.

"Nói ngươi đấy!" Nữ tử mặt trứng ngỗng chưa phát giác khác thường, đồng bọn nàng ta thông minh thì đã che miệng cười trộm, đợi nàng ta hiểu được, lập tức một gương mặt trắng noãn đỏ lên, đỉnh đầu muốn bốc lên ba ngọn lửa, vung roi liền vọt lên.

****

Sau nửa canh giờ, Đường Anh ngẩng đầu đi ra khỏi ngõ nhỏ, sau lưng một đám mỹ nữ nằm xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ là dáng vẻ đều tương đối chật vật.

Nữ tử mặt tròn kia hận hận nện đất: "Rốt cuộc là tiện nhân ở đâu xuất hiện? Cũng dám động thủ với người của Cấm Kỵ Ti?"

Đồng bọn của nàng che bụng ngồi dậy: "A Vinh, ngươi đã nói với nàng rằng chúng ta là người của Cấm Kỵ Ti?"

A Vinh tức giận nói: "Ánh mắt của nàng chẳng lẽ mù, lần trước đánh nhau, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của ta và Lệ tỷ tỷ cũng biết là người của Cấm Kỵ Ti."

Lệ tỷ tỷ chính là người cao cao gầy gầy đi cùng với A Vinh lần trước, Lệ tỷ tỷ xoa chân tay, không khỏi ngừng một chút: "Theo các ngươi, nàng có thể là không nhận ra trang phục của Cấm Kỵ Ti hay không? Ta nhớ được... lần đầu gặp nhau nàng còn đang bán ngựa, nghe giọng nói cũng là người xứ khác."

A Vinh tức giận trợn nhìn nhìn nàng ta một chút: "Lệ tỷ tỷ suy nghĩ nhiều, đại danh của Cấm Kỵ Ti ai không biết, coi như là người xứ khác cũng nên biết được sự lợi hại của Cấm Kỵ Ti. Tiểu tiện nhân chính là giả ngu!"

** ***

"Cái gì là Cấm Kỵ Ti?" Đường Anh một mặt mờ mịt.

Mấy ngày gần đây Trương Thanh đi tìm hiểu tin tức tứ phía trong thành, liền phổ cập kiến thức trong kinh cho nàng: "... Cấm Kỵ Ti chính là tiên đế tự mình thiết lập, đứng trên cả bách quan, trực tiếp thuộc quản giáo của đế vương, bất cứ người nào trong bách quan vi phạm luật pháp, Cấm Kỵ Ti không có gì là không biết. Nếu bị Cấm Kỵ Ti mang đi, không chết thì cũng bị lột da, người trong kinh nhắc đến Cấm Kỵ Ti đều biến sắc."

Đường Anh: ... Cái này không phải giống như Chu Trùng Bát thiết lập tổ chức tình báo Cẩm Y Vệ sao?

"Cấm Kỵ Ti chia thành hai bộ: bộ Phượng Tự do Chỉ huy sứ Phó Sâm của Cấm Kỵ Ti chưởng quản; bộ Hoàng Tự do con gái của Quý phi đương thời - Củu công chúa Nguyên Thù chưởng quản. Bộ Hoàng Tự vốn dĩ là do Hoàng hậu chính thức của tiên đế chưởng quản, nghe nói vị Hoàng hậu kia xuất thân nhà tướng, nhưng sau khi tiên đế lập nàng làm hậu thì gặp phải ba vị vương gia phản loạn, Tiên Hoàng Hậu còn từng đi theo Tiên đế dẹp loạn, sau khi dẹp yên phản loạn, vì giữ chút mặt mũi với thiên hạ, nên nữ quyến do Hoàng hậu đích thân thẩm vấn. Dưới trướng Tiên Hoàng hậu có nhiều nhân tài biết cách tra tấn, tìm hiểu tin tức, dùng hình, cho nên đã sáp nhập đám nữ tử này vào Cấm Kỵ Ti, Cấm Kỵ Ti mới có bộ Phượng Tự và bộ Hoàng Tự."

Trong lòng Đường Anh nảy ra suy nghĩ to gan: "Đại ca nói, nếu như muội trà trộn vào Cấm Kỵ Ti, có phải có cơ hội tra xét không, tra ra tên giả mạo kia?"

*********

Tác giả có lời muốn nói: Đường Anh... thật là một nữ chính ngây thơ, hì hì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.