Nàng Khóc, Tôi Tâm Động Đến Muốn Cưới Nàng

Chương 14: Chúng ta đi gặp cha mẹ (6)




Kỳ Thư Tiên nhìn lòng bàn tay nàng bị quai túi thít chặt thành một vết lằn đỏ, đau lòng nói: "Nó làm bàn tay của cậu bị đỏ lên mất rồi."

"Không sao đâu." Lục Nghi Thanh nhìn chằm chằm túi quýt đang nằm trong lòng ngực Kỳ Thư Tiên, sâu trong ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc nói: "Cậu rất thích ăn quýt sao?"

Lục Nghi Thanh chơi với Kỳ Thư Tiên nhiều năm như vậy, nàng nhớ rõ trái cây Kỳ Thư Tiên thích nhất là chuối. Cam, đào cũng rất thích, còn ghét nhất là quả kiwi.

Nàng chưa từng thấy Kỳ Thư Tiên ăn quýt bao giờ, nhưng theo cô Thẩm nói thì hẳn là nàng rất thích ăn.

Kỳ Thư Tiên đúng sự thật đáp: "Mình không thích."

Lục Nghi Thanh ngăn Kỳ Thư Tiên đi đến ghế lái, nàng nói: "Để mình lái cho."

Kỳ Thư Tiên không cản nàng, đi về phía ghế phụ, nàng đặt túi quýt ở ghế sau, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Hồi còn đi nhà trẻ, có một bạn đã mang mấy quả quýt đến trường, khi đó mình chưa được nhìn thấy loại quả này bao giờ."

Nàng ngượng ngùng gãi đầu: "Thấy bạn nhỏ kia ăn trông rất ngon, mình liền nhịn không được giật lấy một quả."

Kỳ Thư Tiên trộm nhìn Lục Nghi Thanh, thấy nàng ngoại trừ tò mò cũng không có biểu tình gì khác, nàng tiếp tục mở miệng: "Vì việc này mà nhà trẻ gọi cho phụ huynh hai nhà. Mình không còn nhớ rõ lắm, nhưng đại khái là sự việc bị xé ra to, mẹ mình đã cãi nhau với mẹ bạn nhỏ kia, mình vì thế mà chuyển trường, từ đó về sau mẹ mình liền cho rằng mình rất thích ăn quýt."

Sự tình lúc ấy đã không được giải quyết êm đẹp, bạn nhỏ Kỳ Thư Tiên trực tiếp bị mắng, nàng liền ngoan ngoãn xin lỗi bạn nhỏ kia, nhưng mẹ đối phương tiếp tục mắng Kỳ Thư Tiên rằng nàng từ nhỏ đã học không giỏi, đến lúc lớn lên cũng sẽ chẳng đạt được thành tựu gì to lớn.

Kỳ mẹ tức quá liền đứng ngay tại đó ầm ĩ với đối phương, Kỳ Thư Tiên ngây thơ mờ mịt, mơ hồ biết chính mình giống như đã làm sai việc gì rồi, mang đến cho mẹ phiền toái.

Kỳ mụ mụ cho nàng chuyển trường, thời điểm khai giảng dặn dò nàng: "Con không thể hảo hảo vì ba mẹ suy nghĩ một chút sao? Phải biết suy nghĩ vì người khác nhiều một chút, ngoan ngoãn, ôn nhu một chút có biết không?"

Bạn nhỏ Kỳ Thư Tiên khi đó không biết người con gái ngoan ngoãn, ôn nhu mà mẹ nàng đang nói là như thế nào, nhưng ghi tạc trong lòng rằng phải suy nghĩ cho người khác nhiều hơn, cần quan tâm chăm sóc người khác hơn.

Thẩm Đan lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Nghi Thanh, đã nói với Kỳ Thư Tiên rằng Lục Nghi Thanh là kiểu người mà nàng mong muốn Kỳ Thư Tiên trưởng thành thành nhất.

Nhưng Lục Nghi Thanh không ngoan ngoãn cũng hoàn toàn không hề ôn nhu, Kỳ Thư Tiên biết.

Kỳ Thư Tiên thở dài: "Nói thật, quả quýt đấy rất là chua luôn, lúc ấy mình bị chua phát khóc, căn bản là không thể ăn được tí nào."

Kỳ Thư Tiên nói đến đoạn bị chua, lông mày nhíu chặt, không có kìm chế lại biểu tình chút nào, một vẻ bị chua phát sợ.

Lục Nghi Thanh nghi hoặc nói: "Vậy sao cậu không nói thật với cô?"

Kỳ Thư Tiên hừ hừ: "Cậu cũng biết là những phụ nữ tuổi mẹ mình sẽ rất khó thay đổi quan điểm mà, mình có nói vài lần rồi nhưng căn bản là không có tác dụng."

Nàng lên án nói: "Nàng còn rất hay lôi chuyện này ra kể với người quen, như là bằng chứng cho thấy mình thích ăn quýt đến nhường nào."

Lục Nghi Thanh hồi tưởng lại ấn tượng của nàng với cô Thẩm, giống như nàng không phải người như vậy.

Nhưng rõ ràng là nàng nên tin tưởng Kỳ Thư Tiên, hơn nữa trong phim truyền hình cũng có tình huống giống như thế này, nàng mơ hồ có thể lý giải.

Nhưng cô Thẩm cho nhiều quýt như vậy, rõ ràng là muốn để cho Kỳ Thư Tiên ăn nhiều một chút, rốt cuộc Thẩm a di cho rằng Kỳ Thư Tiên rất thích ăn.

Lục Nghi Thanh hỏi nàng: "Thế chỗ quýt này làm gì bây giờ?"

Lục Nghi Thanh không phải là ghét ăn quýt, ngẫu nhiên ăn vài quả thì thấy vừa đủ, nhưng với nhiều quả quýt như này hiển nhiên một mình nàng không thể ăn hết được.

Kỳ Thư Tiên nhìn ghế sau, hiếm khi lại thấy có chút bực bội, nàng nghĩ nghĩ rồi tỏ ra vui mừng: "Cậu mang cho đồng nghiệp của cậu ăn đi. Mà mong loại hoa quả này sẽ không nhanh hỏng."

Lục Nghi Thanh nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Kỳ Thư Tiên lại cùng nàng nói chuyện đăng ký kết hôn, trên mặt nàng hiện một chút hồng: "Ngày mùng 8 cậu có rảnh không? Mình nhớ là bình thường thời khóa biểu buổi chiều của cậu tương đối nhàn rỗi đúng không, hay là hôm đó chúng ta đi đăng ký luôn?"

Ánh mắt nàng dừng ở một hàng xe không thể nhúc nhích phía trước.

Xe đi chậm, tiếng còi vang lên hết đợt này đến đợt khác, nhưng Lục Nghi Thanh vẫn nghe rõ lời Kỳ Thư Tiên nói.

Đăng ký......

Cùng Kỳ Thư Tiên sinh sống đến hết quãng đời còn lại......

Tay Lục Nghi Thanh nắm vô lăng siết chặt lại, trái tim tựa hồ đập nhanh hơn, nàng nghe được tiếng chính mình nói: "Được a. Mình sẽ cùng đồng nghiệp thương lượng một chút, đổi một vài tiết là ổn."

Lục Nghi Thanh nghe ra được thanh âm chính mình đang mang theo vui sướng.

Kỳ Thư Tiên mừng như điên, nàng cao hứng đến ngồi cũng không ngay ngắn, nàng dùng sức kéo đai an toàn ra một đoạn thật dài, sau đó 'phạch' một tiếng buông tay, nghịch ngợm như một đứa con nít.

Lục Nghi Thanh cười nàng: "Đừng nghịch, đang ở trên xe đó."

Lục Nghi Thanh ngữ khí không tự chủ được mà mang theo một chút sủng nịch, Kỳ Thư Tiên càng vui vẻ: "Không xong rồi, Nghi Thanh à, mình hiện tại thật sự muốn đi sân vận động chạy một vòng, a a a, mình quá vui vẻ."

"Ngốc." Độ cung ở khóe miệng Lục Nghi Thanh chưa từng hạ xuống, nàng làm bộ tự hỏi: "Để mình lái xe đến trường đại học gần nhất, cho cậu thoả ước nguyện chạy 800 mét?"

Kỳ Thư Tiên lắc lắc nàng mềm mụp đầu, không tiếp nàng lời trêu trọc của nàng, vừa lúc gặp một cái đèn đỏ, xe dừng lại.

Kỳ Thư Tiên nheo nheo mắt nhìn con số đếm ngược trên đèn đỏ.

35 giây......

Kỳ Thư Tiên cởi dây an toàn, Lục Nghi Thanh nhìn về phía nàng, nghi hoặc nói: "Cậu làm gì đấy? Chỗ này là chốt đèn đỏ, có camera chụp ảnh đó."

Tay Kỳ Thư Tiên nắm thành nắm đấm, hít một hơi sâu, nàng nửa đứng dậy.

Một tay chống ở màn hình ô tô, một tay chống trên ghế của Lục Nghi Thanh, nàng hướng Lục Nghi Thanh thanh lãnh gương mặt hôn một cái.

"Chụt."

Ở thời điểm hôn lên, trái tim Kỳ Thư Tiên đập kịch liệt, khuôn mặt của nàng so với trong tưởng tượng càng thêm ngọt, cũng so với trong mơ càng mềm mại, xúc cảm càng tốt đẹp.

Nàng trong đầu hiện lên một làn đạn.

(Trong mấy show bên Trung mà người ta livestream, một một cmt sẽ được chiếu lên trên màn hình, lướt nhanh qua như làn đạn)

Nàng có thể tiếp thu hành động vừa rồi của mình không?!

Vừa chạm vào liền tách ra, Lục Nghi Thanh mắt chớp vài nhịp, tựa hồ không kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra.

Con ngươi sâu thẳm của nàng nhiễm hơi nước, hồ nước trong lòng nổi lên những gợn sóng nho nhỏ, hai chân nàng bất giác khép lại, hoảng loạn không dám quay đầu đi nhìn về phía Kỳ Thư Tiên.

Hai người giống như đã chìm vào trầm mặc hồi lâu, nhưng cũng giống như mới chỉ qua một cái chớp mắt.

Tiếng còi từ xe phía sau kêu lên, Lục Nghi Thanh cắn môi dưới, nàng hơi hơi nhìn phía Kỳ Thư Tiên, thanh âm vẫn chưa hoãn lại: "Kỳ Thư Tiên, đai an toàn!"

Ngọn lửa nhỏ luôn trú ngụ trong lòng Kỳ Thư Tiên lại lay động, nàng như máy móc cứng đờ đem đai an toàn kéo qua người. Ánh mắt nàng lại dừng lại trên hộp đèn đỏ đang tiếp tục đếm ngược.

Nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Rõ ràng còn tận mười mấy giây."

Mấy người phía sau thật phiền, dám phá hư không khí......

Lục Nghi Thanh không trả lời, nàng vươn tay tới màn hình ô tô gõ mấy chữ.

Một thanh âm máy móc vang lên: "Bạn đang cách đại học Thượng Hàng 12 km, dự tính thời gian di chuyển là khoảng 40 phút. Đường phố trong ngày Quốc khánh có nhiều phương tiện đi lại hơn ngày thường, mong bạn chú ý lái xe an toàn."

Kỳ Thư Tiên: "......"

Không phải là chỉ hôn một cái sao, có đến nỗi phải phạt mình chạy 800 mét không?

Kỳ Thư Tiên lúc này mới dám đem ánh mắt xem Lục Nghi Thanh, mang theo u oán nhìn lên trên, liếc mắt một cái ngay lập tức thấy được dấu hôn trên mặt nàng, màu đỏ cam.

Tâm Kỳ Thư Tiên thình thịch nhảy lên, nàng nở nụ cười, thấy ánh mắt giận dữ của Lục Nghi Thanh nhìn qua đây, Kỳ Thư Tiên không nhịn được cười lớn, nàng to gan lên tiếng trêu chọc chuyện vừa rồi.

Nàng nghiêm trang nói: "Nghi Thanh, mặt cậu thật thích hợp để hôn nha."

Lục Nghi Thanh: "Câm miệng."

Kỳ Thư Tiên nghiêng đầu xem nàng: "Nghi Thanh, cậu là đang thẹn thùng sao?"

Nàng không sợ chết nói: "Cậu hẳn nên là khen khen mình nha, cậu xem mình đã dám hôn cậu đó."

Kỳ Thư Tiên dùng tay chạm chạm miệng mình: "Cảm giác thật tốt."

Lục Nghi Thanh trừng nàng: "Kỳ Thư Tiên."

"Có mặt." Kỳ Thư Tiên ứng nàng, nàng từ túi mình lấy túi lấy di động ra, dùng phím tắt, trực tiếp đem camera chĩa đúng về phía Lục Nghi Thanh.

"Tách." Kỳ Thư Tiên mở album ảnh ra xem, trên hình là Lục Nghi Thanh mang theo vài phần giận dữ, sâu trong ánh mắt như là ẩn một tầng thủy quang, sáng lấp lánh, sườn mặt thanh lãnh đang có một cái dấu môi nhìn vô cùng rõ ràng, Kỳ Thư Tiên cực kỳ vừa lòng.

Lục Nghi Thanh tiếp tục nạt nàng: "Kỳ, Thư, Tiên, cậu đang cái làm gì?"

—————————————————-

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ Thư Tiên: "Mình quá thảm, hôn lão bà có một tí đã bị bắt chạy một vòng 800 mét."

Lục Nghi Thanh: "Vừa lúc cần rèn luyện thân thể a."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.