Nắng Gắt

Chương 18




Lời tác giả: Nhân viên ngân hàng tới công ty bàn chuyện đầu tư, đàm phán xong đương nhiên sẽ đi. Chuyện Trang Tự tới công ty của Hi Quang lần trước có vẻ khiến bạn đọc hiểu lầm, xin giải thích một chút!

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi ra ngay trước cổng công ty đón xe. Chủ yếu là Ân Khiết và Vũ Hoa vẫy xe, còn tôi ngồi bên bồn hoa tranh thủ ngủ bù. Đang mơ mơ màng màng, tôi nghe được giọng kinh ngạc xen lân vui mừng của Ân Khiết: “Phó giám đốc Lâm, anh cũng đi Thượng Hải ạ?”

Sao anh ta lại ở đây?

Tôi cả kinh, lập tức ngẩng đầu lên, nhưng mà đã muộn.

Tôi nghe thấy giọng nói hòa nhã khiến ai ai cũng phải xuýt xoa của Lâm Tự Sâm: “Ừm, tôi có thể đưa mọi người đi.”

Tôi nháy mắt cố gắng ra hiệu cho Ân Khiết để từ chối, nhưng cô ấy đương nhiên không nhận ra rồi, kéo tôi đẩy về phía ghế phụ: “Cảm ơn phó giám đốc! Hi Quang, cậu ngồi phía trước đi.”

Ân Khiết lớn tiếng nói một câu, sau đó rất nhanh lại xuống giọng thì thầm với tôi: “Cơ hội tốt nhé, cậu cứ từ từ cùng phó giám đốc đả thông mối quan hệ. Dù sao giờ cũng không phải đang đi làm, mọi người tương đối thoải mái.”

Cô ấy kéo Vũ Hoa chui vào hàng ghế sau, không cho tôi cơ hội cự tuyệt. “Bịch” một cái, cửa xe đóng lại.

Tôi đành phải ngồi ghế trước.

Không gian nhỏ hẹp, sự tồn tại của người bên cạnh khiến người ta không thể chểnh mảng. Tôi thật sự không hiểu vì sao anh ta lại tình nguyện làm tài xế. Lúc hạ cánh tay để kéo phanh, tay anh ta suýt nữa đụng tới áo tôi, tôi yên lặng kéo lại áo sang một bên.

Tay anh ta hững lại, mặt không biến sắc mà nhấn chân ga.

Ô tô vẫn bình ổn chạy đi. Ân Khiết thò tay lên gắng sức kéo kéo tay tôi, ý bảo tôi lên tiếng nói chuyện. Tôi lại rụt tay lại, không thèm để ý tới cô ấy.

Lâm Tự Sâm liếc nhìn chúng tôi.

Ân Khiết vội vã thu tay lại, bật cười ha ha hai tiếng.

Lâm Tự Sâm nhàn nhạt hỏi: “Mọi người đi đâu?”

“Chúng em tới chùa Tĩnh An. Vũ Hoa rất thích đi lễ phật, cô ấy nói cầu tài ở chùa Tĩnh An rất linh nghiệm. Em cũng muốn ra ngoài chơi một chút, mặc dù người ta đều nói chỉ có người ngoại tỉnh mới đi, nhưng mà em không phải người ngoại tỉnh… haha…”

Có Ân Khiết, bầu không khí luôn luôn không hề vô vị. Lâm Tự Sâm hỏi một câu, mà cô ấy đã líu lo cả một lô.

Cơn buồn ngủ lại kéo tới, tôi lấy tay che miệng, lén lút ngáp một cái.

!!!!

Ân Khiết vẫn tiếp tục lải nhải một hồi, tôi chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, tôi lại nghe thấy cô ấy nói: “Ha ha… Hi Quang gần đây mệt sắp chết rồi. Nghe nói kiểm hàng còn phải leo lên thang máy, bị ngã văng xuống đất, da tay và đùi đều bị xước, lại còn bị linh kiện rơi trúng đầu…”

Lúc tôi bị Vũ Hoa đánh thức thì chúng tôi đã tới chùa Tĩnh An rồi. Ân Khiết và Vũ Hoa đang nói lời cảm ơn với Lâm Tự Sâm, tôi không nói câu nào mà lập tức xuống xe.

Đứng bên cạnh xe, không cẩn thận chạm vào ánh mắt anh ta. Tôi quay đầu bước đi, trước mặt hiện ra một ngôi chùa xanh vàng rực rỡ.

Lâm Tự Sâm lái xe đi rồi, Vũ Hoa vẫn nhìn theo, cảm động nói: “Phó giám đốc Lâm thật sự rất tốt, mình còn tưởng vừa tới Thượng Hải thì anh ấy sẽ thả chúng ta xuống để chúng ta bắt xe đi tiếp.”

Ân Khiết gay gắt nói: “Người ta là vì thấy Hi Quang ngủ như lợn, cho nên mới không nỡ đuổi chúng ta xuống.” Nói xong cô ấy quay sang trách tôi: “Cơ hội tốt như vậy, cũng không phải đang giờ làm, cậu không nói được mấy câu tốt đẹp hòa hoãn mối quan hệ của hai người hả?”

Tôi nói: “Mình không cần lấy lòng anh ta.”

Ân Khiết buồn bực nói: “Cậu thật cứng đầu.”

Vũ Hoa vội vã hoà giải: “Thôi thôi được rồi, đừng cãi nhau trước cửa chùa. Chúng mình mau vào đi.”

Ân Khiết tức giận: “Ai thèm cãi nhau với cậu ấy.”

Tôi nói: “Đúng thế, ai cãi nhau là heo.”

Ân Khiết bĩu môi, không nhìn được bật cười.

Vũ Hoa đẩy chúng tôi vào chùa. Ân Khiết thấy vé vào cửa những mấy chục thì kiên quyết không chịu vào. Tôi thế nào cũng được, theo sau Vũ Hoa vào trong.

Có điều lúc quỳ gối lên tấm đệm hương bồ, tôi lại cảm thấy khó khăn.

Cầu nguyện, cầu cái gì đây?

Nháy mắt, đáp án tự nhiên hiện lên. Xuất hiện trong đầu tôi lúc này không phải bố mẹ, không phải bản thân mình, cũng không phải người ấy, mà lại là…

Lâm Tự Sâm.

Tôi chắp tay, nhắm mắt lại, chân thành cầu nguyện: cầu cho phó giám đốc Lâm Tự Sâm nhanh chóng biến mất, được triệu hồi về tổng công ty cũng được, bị người ngoài hành tinh bắt đi cũng được, miễn sao anh ta nhanh chóng biến mất…

Cầu khấn hoàn tất, tôi nghĩ chuyến đi lần này coi như cũng không tệ, tâm trạng tốt lên không ít. Vũ Hoa cũng bày ra vẻ mặt ngày mai thế nào cũng phát tài. Chúng tôi ra khỏi chùa Tĩnh An, cùng Ân Khiết đi ra bãi ngoài. Nơi này thật sự chẳng có gì hay để chơi, chúng tôi đi dạo loanh quanh một lúc rồi đi ăn.

Có điều, về chuyện ăn uống, tôi và Ân Khiết đã nảy sinh bất đồng.

Ân Khiết khăng khăng muốn đi miếu Thành Hoàng: “Chỗ đó cũng coi như là một địa điểm thăm quan mà, ăn và chơi cả hai đều không thể bỏ lỡ.”

Tôi nói: “Chúng ta qua sông đi.”

“Đi phố Đông làm gì chứ, đi miếu Thành Hoàng gần hơn mà. Hơn nữa lại có nhiều đồ ăn vặt. Cậu nghĩ xem, cả một con phố toàn đồ ăn, lại còn rẻ nữa. Đi miếu Thành Hoàng đi.”

“Ở đâu chẳng có đồ ăn chứ. Đi chỗ kia, mình mời cơm!”

Ân Khiết nhất thời bị chấn động: “Thật hay giả? Cậu mời cơm?”

Tôi gật đầu, cường điệu: “Đại tiệc!”

Ân Khiết giãy dụa: “Thế nhưng mình vẫn muốn đi ăn đồ ăn vặt!!!”

“Ở chỗ kia trai đẹp vô cùng nhiều, hơn nữa toàn lạ bậc tinh anh!”

Ân Khiết nhất thời sao bay đầy mắt: “Thật không?”

“Đương nhiên là thật, trung tâm tài chính cơ mà, chỗ đó là nơi náo nhiệt nhất Thượng Hải. Nào là công ty chứng khoán, nào là ngân hàng…” Tôi dừng lại một lúc, “Kiểu gì cũng nhìn thấy trai đẹp bất cứ chỗ nào.”

Ân Khiết quả quyết một chữ.”Đi!”

“Ở chỗ kia trai đẹp vô cùng nhiều, hơn nữa toàn lạ bậc tinh anh!”

Ân Khiết nhất thời sao bay đầy mắt: “Thật không?”

“Đương nhiên là thật, trung tâm tài chính cơ mà, chỗ đó là nơi náo nhiệt nhất Thượng Hải. Nào là công ty chứng khoán, nào là ngân hàng…” Tôi dừng lại một lúc, “Kiểu gì cũng nhìn thấy trai đẹp bất cứ chỗ nào.”

Ân Khiết quả quyết một chữ.”Đi!”

Thế là chúng tôi bắt xe đi.

Vì nghe tôi nói có nhiều soái ca, cho nên khi taxi vừa ra khỏi đường hầm cắt ngang sông, Ân Khiết lập tức lóe sáng mắt nhìn chằm chằm hai bên đường. Nhìn một hồi, cô ấy đột nhiên phát hiện ra cái gì, quay đầu lại: “Tổng công ty Thịnh Viễn hình như là ở ngay gần đây, hai cậu nói xem liệu phó giám đốc Lâm hiện giờ có phải đang ở đó không? Chúng ta có thể ở đây đi nhờ xe anh ấy về?”

Tôi đãng trí “ừm” một tiếng, nói với taxi: “Bác tài, đi cao ốc Thịnh Viễn.”

Ân Khiết khiếp sợ nhìn tôi.

Xuống xe, Vũ Hoa kéo áo tôi: “Hi Quang, cậu thật sự đi tìm phó giám đốc Lâm à?”

“… Cái gì?” Tôi phục hồi lại tinh thần: “Chúng ta đi tới gần khu này ăn cơm”

Trong tòa nhà gần đây có rất khu ăn uống, chúng tôi chọn một nơi rồi đi vào. Vũ Hoa lo lắng hỏi tôi: “Ở đây có đắt lắm không?”

“Tăng ca nhiều như vậy hẳn là sẽ có tiền thưởng, không sao.” Tôi lật xem thực đơn, rõ ràng rành mạch gọi một bàn thức ăn. Ân Khiết cực lực nháy mắt với tôi, tôi làm như không biết. Đợi người phục vụ đi rồi, cô ấy mới lên tiếng: “Hi Quang, cậu điên rồi, gọi nhiều đồ như vậy cũng phải tới sáu bảy trăm đồng, với cả ăn sao hết được.”

“Vậy ăn lâu lâu một chút.”

Tôi ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, rất xa, cái biển hiệu cánh cung kia vẫn rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Bữa cơm này đúng là đã ngốn hết một tiếng rưỡi. Không ngoài ý muốn, cả ba đều ăn đến no căng. Ân Khiết vừa gọi phục vụ ra đóng gói đồ ăn, vừa xoa xoa bụng: “Mình có cảm giác dù chỉ một hạt cơm nữa cũng ăn không nổi.”

Vũ Hoa hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Tôi nói: “Dưới lầu có một quán cà phê trà chiều rất có tiếng. Chúng mình xuống đó ngồi một lát.”

Ân Khiết hết chỗ nói, “Cầu xin cậu đấy. Chúng ta đổi địa điểm được không, mình không muốn ăn nữa.”

“Nghe nói bánh ga tô ở đó ăn rất ngon.”

“Không được, cho dù ngon thế nào mình cũng ăn không vào nữa rồi.”

“Đầu gối mình đau lắm không đi được.”

“Cậu thật xấu xa.”

Ân Khiết kéo Vũ Hoa, lệ rơi đầy mặt theo tôi đi uống trà chiều.

Tuy rằng miệng nói ăn không vào, nhưng mà lúc chiếc bánh ga tô đẹp mắt được mang lên, Ân Khiết lập tức như hổ đói, ăn ngon lành hơn bất cứ ai.

Vũ Hoa bất đắc dĩ nhắc nhở cô ấy: “Chẳng phải cậu đang giảm béo sao? Cho dù là khó có được một chuyến ra ngoài chơi nhưng cũng không cần đến mức như vậy chứ. Mấy ngày trước kiêng ăn đều uổng công rồi.”

Ân Khiết hùng hồn nói: “Chính là bởi vì mấy ngày hôm trước ăn quá ít, cho nên giờ mình mới như vậy. Cái cảm giác khi trừng mắt âu yếm nhìn đồ ăn ngon bày trước mắt mà không được ăn, các cậu có hiểu không hả? Kiềm chế cố gắng không ăn, nhưng mấy ngày sau lại càng muốn ăn hơn, rồi kiềm chế không được, càng đè nén lại càng không thể kiềm chế. Haizz… Dứt khoát không nhìn đến đồ ăn thì sẽ không sao… Các cậu chưa từng giảm béo, đương nhiên không hiểu được.”

Càng đè nén càng khó kiềm chế sao?

“Chuyện này có gì mà không hiểu chứ.” Tôi khuấy tách trà, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Xạo. Cậu đâu cần giảm béo, làm sao hiểu được.”

Ân Khiết ăn được mấy miếng bánh, nhưng quả thực là không nuốt nổi nữa rồi. Cô ấy cũng nhìn theo tôi ra ngoài: “Hi Quang, cậu đã nhìn cả ngày rồi, có thấy anh chàng đẹp trai nào không? Mình ngay cả một người cũng không thấy.”

Vũ Hoa nhỏ nhẹ nói: “Lúc nãy mình cũng định nói với các cậu, hôm nay là thứ bảy… Soái ca cũng đâu có đi làm vào thứ bảy…”

Tôi giật mình, bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ sức lực trong người mất hết.

Đúng vậy, ngày hôm nay là thứ bảy! Là thứ bảy, cho nên tôi mới có thể rảnh rỗi tới Thượng Hải chơi… Là thứ bảy, cho nên người ta sẽ không đi làm…

Tôi thực sự là đã bị đợt tăng ca vừa rồi làm cho tàn não rồi, ngay cả chuyện này cũng quên. (ơ, mình cũng quên … và hình như tất cả mọi người cũng không ai nhớ…hic)

Ân Khiết thống khổ nói, “Chúng mình bị Hi Quang lừa đảo! Hi Quang, cậu thừa nhận đi, cậu chính là nghiện đồ ăn ngon, thèm mấy thứ đồ ăn ở đây đúng không?”

“Quay về thôi.” Ngây người một hồi, tôi nói.

“Ừm, giờ cũng không còn sớm nữa rồi.”

Chúng tôi ra khỏi quán cà phê. Dòng người ngược xuôi đông như mắc cửi. Tôi lại ngẩng đầu lần nữa, nhìn hết một lượt tất cả các ô cửa sổ trên tòa cao ốc, kinh ngạc dừng bước.

Nhiều ô cửa sổ như vậy, bình thường, anh sẽ nhìn xuống đây từ ô cửa nào?

“Hi Quang?”

“Hi Quang? Nghĩ gì thế? Đi thôi.”

Tôi đang suy nghĩ cái gì?

Tôi đứng trên con phố này nhìn người đến người đi, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người vội vã lướt qua trước mắt. Tôi găp vô số người xa lạ. Chỉ duy nhất không có anh.

Tôi biết, anh mỗi ngày đều sẽ đi qua ở đây. Tôi biết, anh ở đâu đó ngay trong cái thành phố này, có lẽ là ngay con phố bên kia thôi, cũng có lẽ là chỉ chốc lát nữa anh sẽ xuất hiện trước mặt tôi…

Thế nhưng giờ này khắc này, tôi không gặp được.

Anh cũng sẽ mãi mãi không biết rằng, đã có người từng ở chỗ này, tưởng tượng được gặp anh.

Ân Khiết lôi tay áo tôi: “Hi Quang? Sao còn không đi, nghĩ gì thế?”

“À, không có gì, chỉ là…” Tôi thấp giọng, “Gặp nhau ở Thượng Hải, thực sự quá khó khăn rồi.”

“Tôi đứng trên con phố này nhìn người đến người đi, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người vội vã lướt qua trước mắt. Tôi gặp vô số người xa lạ. Chỉ duy nhất không có anh.”

Câu này khiến mình nhớ tới câu nói của Mặc Sênh: “Em từng đứng một mình trên một con phố xa lạ, ở một đất nước xa lạ. Những con người với màu da khác biệt lướt qua trước mắt, nhưng một dáng người giống anh cũng không thấy…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.