"Dương Tuyết, cô xem trong túi của mọi người còn có trong áo khoác đều không có nhẫn kim cương của cô ,cô xem lại xem có lỡ làm rơi nhẫn kim cương ở đầu khống."
Tôn Thanh Thanh nhìn đống hỗn độn không khỏi nhíu mày.
“Chị Tôn, em thật sự nhớ rất rõ, em đúng là bỏ chiếc nhẫn kim cương vào trong túi xách, em không thể nhớ
nhầm được!” Dương Tuyết chắc chắn nói với Tôn Thanh Thanh,
"Nhưng vừa nãy mọi người đều tìm hết rồi, trong túi không hề có nhẫn kim cương của cô, cô cố nghĩ lại xem!"
Ngay khi giọng nói của Tôn Thanh Thanh vừa kết thúc, giọng nói chói tai của Linda liên vang lên trong không trung:
“ Chị Tôn, túi với áo khoác của mọi người chúng ta đều không có nhẫn kim cương của Tiểu Tuyết, nhưng
vẫn còn có túi xách của một người vẫn chưa tìm nha!”
Linda nói xong liền trực tiếp bước đến chỗ Uyển Dư:
"Bác sĩ Diệp, làm gì mà giữ túi chặt như vậy chứ! Trong tủi của cô có phải đã có thứ gì đó không nên có rồi?"
Nghe Linda nói xong, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Uyển Dư, Uyển Dư lạnh lùng nhìn Linda:
"Trong túi xách của tôi bỏ cái gì cô cũng quản không được"
"Đúng nha, cô thích bỏ cái gì vào trong túi tôi tất nhiên là không quản được! Nhưng nếu trong túi của cô
giấu đồ của người khác, thì về chuyện này tôi không thể không quản!"
Linda vươn tay muốn chiếm lấy túi xách trong tay của Uyển Dư:
"Uyển Dư, cô đừng giấu nữa, nhanh mở túi sách của cô ra cho mọi người xem xem”
không sạch sẽ thì mời cô cút khỏi đây, đừng có làm bẩn đến đoàn phim chúng tôi!"
“Linda, nếu tôi không đồng ý cho cô kiểm tra túi xách của tôi thì sao?"
VietWriter
Uyển Dư gạt tay Linda ra, nhíu mày nói.
Trước ánh mắt lạnh lùng của Uyển Dư, trong lòng Linda không khỏi rùng mình. Cũng không biết có phải là người ở bên nhau lâu ngày thì khí chất của bọn họ sẽ lây lan hay không nhưng Linda cảm thấy khí chất của Uyển Dư càng ngày càng giống Lục Minh Thành, khiến cô ta không làm gì cũng sợ hãi.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay bọn họ dàng dựng chu đáo như vậy liền khiến mọi lo lắng trong lòng Linda biến mất.
Cô ta nhếch môi chế nhạo:
"Uyển Dư, tại sao cô không cho phép chúng tôi kiểm tra túi xách của mình? Cô đây là, trộm đồ nên tự
nhột?!”
Giọng nói của Linda kéo dài rất dài, cô ta cố ý nhấn mạnh thêm chữ trộm, Uyển Dư nghe vậy cảm thấy khó
chịu đến cực điểm.
“Trong túi của tôi đựng cái gì, đó là quyền riêng tư của tôi và tôi không có thói quen thể hiện sự riêng tư của
mình trước mặt người khác.”
Uyển Dự tiếp nhìn ánh mắt của Linda, không chút kiêu ngạo lên tiếng.
"Chuyện riêng tư là chuyện gì? Hay là sợ người khác biết được chuyện xấu hổ cô làm?"
"Uyển Du, tôi hôm nay đã nói ở đây rồi, cô nhất định phải để mọi người chúng tôi kiểm tra túi của cô, nếu
không thì chính cô tự mình thừa nhận bản thân đã lấy trộm nhẫn kim cương của Tiểu Tuyết!”.
"Đúng vậy, hôm nay cô nhất định phải để chúng tôi kiểm tra túi xách của cô! Nếu như không kiểm tra thì
chính là trong lòng cô chột dạ!" Trịnh Y liếc Linda một cái, nhanh chóng nói.
"Đúng rồi, túi xách với áo khoác của chúng tôi vừa rồi đều kiểm tra hết rồi, dựa vào cái gì mà cô không kiểm
tra? Không làm chuyện xấu thì không sợ ma gõ cửa, trong lòng chột dạ mới tay chân long ngóng!”
Thấy Uyển Dư vẫn không chịu cho mọi người kiểm tra túi xách của mình, sắc mặt Dương Tuyết có chút khó
coi:
"Bác sĩ Diệp, sao cô lại không để chúng tôi kiểm tra túi xách của cô? Chẳng lẽ cô thật sự ăn trộm nhẫn kim
cương của tôi sao?"
“Tôi không có!” Uyển Dư tất nhiên sẽ không thừa nhận mình ăn trộm, cô lạnh lùng phủ nhận.
"Nếu cố không lấy trộm thì tại sao lại không để chúng tôi kiểm tra?! Cô chính là trong lòng tự chột dạ!"
Dương Tuyết tức giận giậm chân:
“Uyển Dư, nhẫn kim cương của tôi nhất định là ở trong túi xách của cô, cô mau trả lại cho tôi!"
Dừng một chút, Dương Tuyết nói tiếp:
“Quên đi, chỉ cần có trả lại chiếc nhẫn cho tôi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô nữa, cũng sẽ không để đoàn phim sa thải cô, như thế này thì cô có thể trả lại chiếc nhẫn cho tôi được chưa?"
Thấy Dương Tuyết ép người đến như vậy khiến Tôn Thanh Thanh không thể nhìn nổi nữa:
"Dương Tuyết, không có bất kỳ bằng chứng nào thì cô không được nói bậy, đây gọi là vu khống người
khác!"
“Chị Tôn, tại sao chị luôn giúp đỡ cô ta như vậy!”.
Dương Tuyết tức giận vặn vẹo eo:
“Chị Tôn, em mới là nạn nhân mà, chị không thể luôn thiên vị bác sĩ Diệp như thế, chị phải làm chủ lấy lại
công đạo cho em!”
"Đúng vậy chị Tôn, chị không thể thiên vị, túi của chúng ta đều được kiểm tra rồi, dựa vào cái gì mà không
kiểm tra túi xách của bác sĩ Diệp chứ?”
Trịnh Y nhìn chằm chằm vào túi của Uyển Dư, giống như đang muốn xé ra một cái lỗ:
Nói xong, Trịnh Y lao thẳng đến chỗ Uyển Dư, cô ta túm lấy tủi của Uyển Dư nhanh chóng mở khóa kéo ra,
đổ hết mọi thứ trong túi của Uyển Dự ra trước mặt mọi người.
Một vật nhỏ trùng hợp lăn đến bên chân của Trịnh Y, dưới ánh đèn viên kim cương trên chiếc nhẫn kim
cương sáng rực rỡ đẹp mắt.
Dương Tuyết nhặt lấy chiếc nhẫn kim cương rơi trên mặt đất, vẻ mặt lúc đầu là xuất thần, cuối cùng biến
thành tức giận không kiềm chế được.
"Nhẫn kim cương, nhẫn kim cương của tôi!"
"Bác sĩ Diệp, tại sao cô lại ăn trộm nhẫn kim cương của tôi! Nếu cô thiếu tiền, cô có thể nói cho tôi biết, tôi
sẽ đưa cho cổ, cổ sao lại có thể làm ra những chuyện ăn trộm đồ vô liêm sỉ như thế này chứ?!"
"Đúng vậy, thực sự là không biết xấu hổ mà, cho dù có thiếu tiền đi chăng nữa cũng không thể thấp hèn
như thế chứ, đến nhẫn kim cương của người ta mà cũng trộm thì cô ta còn thứ gì không dám trộm nữa!"
"Đúng nha, đoàn của chúng ta sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ ! Thật sự hạ thấp danh dự
của chúng ta!"
"Chúng ta vậy mà lại chung một đoàn với kẻ trộm trong vòng bốn tháng, nghĩ tới thôi cũng thấy đáng sợ rồi! Tôi sợ đến một ngày nào đó cô ta sẽ trộm đồ trên người tôi mất!”
Nghe nhiều lời nhận xét của mọi người trong đoàn khiến Dương Tuyết càng tăng thêm dũng khí, phần diễn
xuất của cô ta cũng càng thêm chân thực:
"Bác sĩ Diệp, cô đừng giả ngốc nữa! Có đã lấy trộm nhẫn kim cương của tôi lại còn không muốn xin lỗi tôi sao? Được, muốn cho cô mặt mũi cô không cần thì tôi bây giờ sẽ gọi cảnh sát ngay, để cảnh sát đến xem như thế nào!"