Lục Minh Thành đi tới bên ngoài đoàn phim thì dừng lại, Diệp Hiểu Khê nghiến răng vẫn là bước chân đi về
hướng của anh.
Lúc này mọi người đều nhìn chằm chằm cô ta, nếu cô ta không đi qua đó tìm Lục Minh Thành, e rằng mọi người sẽ nhận ra giữa cô ta là Lục Minh Thành thực ra không có ân ái gì cả.
Chân của Quý Ngôn hồi phục rất nhanh, hôm nay anh ta đi bộ ngoại trừ việc anh ta đi chậm hơn Lục Minh
Thành một chút thì hầu như không hề nhận ra sự khập khiễng trong bước đi.
Anh ta ba bước hai bước liền đuổi kịp Lục Minh Thành:"Lục Cửu, bí mật đến đoàn phim xem Cứu tẩu thể
này anh cũng thật là có tiền đồ à”
"Tôi là quang minh chính đại đến gặp cô ấy.”
Ánh mắt của Lục Minh Thành từ xa đã khóa chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, nhìn dáng vẻ của
cô nghiêm túc làm việc, ừ đúng là thật mê người.
Được thôi, Quý Ngôn biểu hiện như bị Lục Cửu cho ăn cẩu lương vậy, lời nói phía sau của anh ta đều bị
chặn nuốt vào trong.
Lục Minh Thành nhìn Uyển Dư đến mê hồn, anh chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang chắn tầm nhìn của mình
liền bất giác cau mày.
Anh nhướng mi liền thấy Diệp Hiểu Khê đang đung đưa hai tay trước mắt mình.
“Minh Thành, anh đến rồi sao?
Diệp Hiểu Khê đứng cạnh Lục Minh Thành, bộ dạng trông rất ngượng ngùng. Cuối cùng tầm mắt của anh cũng không còn bị chặn nữa, tâm trạng của Lục Minh Thành cũng khá lên một chút, anh cũng không thèm
nhìn Diệp Hiểu Khề mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào Uyển Dư.
Chà, đúng là người phụ nữa anh nhìn trúng, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp.
Lục Minh Thành không muốn quan tâm đến Diệp Hiểu Khê, nhưng cái cảnh này trong mắt của những người
VietWriter
trong đoàn phim lại hoàn toàn khác.
Diệp Hiểu Khê với vẻ mặt ngượng ngùng đứng bên cạnh Lục Minh Thành còn ánh mắt Lục Minh Thành lại
đang yêu nhau sâu đậm.
Linda nhìn thấy Lục Minh Thành và Diệp Hiểu Khê đang rất hòa hợp với nhau, cô ta ngay lập tức có lại tự
tin.
Cô ta đắc ý liếc về phía Uyển Dư:
"Có một số người nha, dù có muốn cố gắng câu dẫn Lục Thiếu cũng vô dụng à! Trong mắt Lục Thiếu chỉ có
Tiểu Khê nhà tôi mà cũng chỉ có Tiểu Khê nhà tôi mới có thể nhận được hoà mà Lục Thiếu lựa chọn cẩn
thận nha!”
Dương Tuyết cũng vội vàng phụ họa:
"Đúng vậy nha, làm người cũng nên tự biết lượng sức mình, có một số người đừng nói đến là Lục Cửu, cho dù là có chó mèo cũng không thể tặng hoa cho cô ta! Nên chết tâm đi! "
Ngay khi giọng nói của Dương Tuyết vừa cất lên xong, một giọng nói trong trẻo vàng lên từ bên ngoài đoàn
phim:
"Xin hỏi vị nào là cô Uyển Dư ?"
Uyển Dư ngẩng mặt lên, có chút không rõ đi tới bên người đàn ông, "Là tôi, xin hỏi..."
Không đợi Uyển Dư nói xong, người đàn ông kia liền đem hoa trong tay mình giao đến trên tay cô:
"Cô Diệp, hoa của cô, cô vui lòng ký nhận."
Vẻ mặt của Dương Tuyết trong phút chốc trở nên có chút tế nhị, Diệp Hiểu Khê nhận được hoa dù sao nhiều
nhất cũng chỉ chín mươi chín bông, nhưng Uyển Dư nhận được bó hoa hồng đen to như thế này lại đến tận
chín trăm chín mươi chín bông.
Hơn nữa, bó hoa lớn này đều là những mỹ nhân đen" xịn, giá của mỹ nhân đen trên thị trường đều năm
trong khoảng 150 -500 Bó hoa Uyển Dư nhận được vưà nhìn liền biết là sản phẩm cao cấp của "mỹ nhân,
đen”, giá của bó hoa này nếu tính thì ít nhất cũng là năm mươi vạn.
Người đàn ông đuổi theo Uyển Dư có tiềm lực tài chính rất mạnh nha.
“Cảm ơn” Uyển Dư dùng sức cầm lấy bó hoa lớn, phát hiện trên hoa có một tấm thiệp, Uyển Dư nhanh
"Lão đại yêu dấu, từ nay về sau anh ngày nào cũng sẽ tặng em hoa, em nhất định không được bỏ chạy với
người khác nha!"
Không cần nhìn tên người gửi thì Uyển Dư cũng đã biết người tặng hoa là Hàn Tịnh.
Uyển Dư có chút không nói nên lời, không phải mấy ngày trước cô cũng vừa nhận được một bó hoa hồng
đen sao?
Sau này có phải nói với Hàn Tịnh đừng lãng phí như vậy nữa.
Nhìn thấy bó hoa - Mỹ nhân đen", Quý Ngôn lập tức cảm thấy khủng hoảng:
“Lục Cửu, có người tặng hoa cho Lục Cửu, chúng ta phải làm sao đây?!”
Lục Minh Thành không lập tức lên tiếng, tầm mắt của anh nháy mắt nhìn chằm bó hoa" Mỹ nhân đen” trên
người Uyển Dư, đôi mắt lạnh lẽo như nhỏ nước thành bằng gần như muốn đóng băng "Mỹ nhân đen" thành
mỹ nhân bằng giá.
Nhìn thấy bó hoa hồng đen lớn này, Lục Minh Thành liền biết chính là thủ đoạn của Hàn Tịnh.
Cũng chỉ có Hàn Tịnh ngây thơ mới thích tặng cho phụ nữ bó hoa lớn như vậy.
Đáng tiếc, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đều bị dị ứng với phấn hoa, cho dù Hàn Tịnh có chăm chú gửi
họa đi chăng nữa thì bó hoa hồng đen này cũng chỉ có thể bị Uyển Dự vứt vào lãnh cung à.
Nhưng ngay cả khi bó hoa hồng đen bị Uyển Dư vứt vào lãnh cũng thì khi nhìn thấy vợ của mình được người đàn ông khác tặng hoa, Lục Minh Thành vẫn cảm thấy khó chịu.
Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi bó hoa hồng lớn:
"Quý Ngôn, ngoài hoa ra phụ nữ còn thích gì nữa?"
“Hả?” Quý Ngôn thế nào cũng không nghĩ đến người như Lục Minh Thành lại sẽ hỏi anh ta chủ đề này, liền
bất giác đóng băng.
Sau khi phản ứng lại, anh ta vội vàng khoác lên mình một bộ dáng như người từng trãi mà nói với Lục Minh
Thành;
"Lục Cửu, chủ đề này anh hỏi tôi cũng xem như là hỏi đúng người rồi ! Phụ nữa tất nhiên đều thích châu báu
nha! Có người phụ nữ nào có thể kháng sự với sự lấp lánh của châu báu chứ! Lục Cửu, tôi đảm bảo nếu anh bây giờ tặng cho Cửu tẩu một viên kim cương, Cửu tẩu nhất định sẽ vứt bỏ bó hoa hồng kia là vồ lấy tay
anh!”
“Cô ấy sẽ không”
Lục Minh Thành tự tin nói, nếu như một viên kim cương có thể lựa cô vào tay anh, anh sẽ không phải mất
nhiều thời gian để nhờ Uông Thiếp giúp anh lập kế hoạch theo đuổi vợ mình.
Tuy nhiên, qua sau bao nhiêu năm kết hôn, anh thật sự chưa từng tặng có một món quà tử tế nào, tặng cô
kim cương sao, ừ ý kiến này cũng không tồi.
“Sẽ không sao?”
Quý Ngôn căng não và tiếp tục suy nghĩ:
“Vậy chúng ta nên tặng gì cho Cửu tẩu đây? Tôi thực sự không thể nghĩ ra thứ gì hấp dẫn phụ nữ hơn đồ
châu báu”
Quý Ngôn cứ nghĩ rằng lời đề nghĩ vừa rồi của mình đã bị Lục Minh Thành phớt lờ, ai ngờ ngay trong giây tiếp theo, anh liền lấy điện thoại di động bước sang một bên gọi cho Uông Thiếp, yêu cầu anh ta đem viên kim cương hồng ở buổi đấu giá lần trước tại Pháp gửi qua đây.
Quý Ngôn cười thầm trong lòng, Lục Cửu quả thật là một đứa nhỏ dễ dạy dỗ hehe.