Mấy năm nay, người có thể khiến Khương Hành cười vui vẻ như vậy chỉ có Thẩm Chỉ.
***
Có thể thấy, bức họa đã được vẽ bằng cả tấm lòng. Người trong tranh có dáng người cao dỏng, dung mạo đẹp đẽ, mày kiếm mắt sáng, hờ hững nâng mắt nhìn gì đó; khí chất trời sinh. Tuy chỉ là dáng vẻ thiếu niên đang ở độ mười bốn, mười lăm tuổi nhưng lại có thể trông thấy phong tư tuyệt mỹ của ngày sau. Người này, Khương Hành quen thuộc hơn ai cả.
Khuôn mặt Thẩm Chỉ tràn đầy vẻ kinh ngạc. Y đương nhiên nhận ra tranh của mình, chỉ là y chẳng thể nhớ được mình đã vẽ nó từ lúc nào. Hàm Ninh công chúa...? Không phải, đây là Chiêu Vương.
Thẩm Chỉ nheo mắt, người dựa vào giá sách, nghiêng đầu ngắm bức họa, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Thiếu niên trong tranh lại giống như đúc với Hàm Ninh công chúa. Y khẳng định người trong bức họa là Chiêu Vương, nhưng dựa vào chút trí nhớ mơ hồ của mình, không phải quan hệ giữa y và Chiêu Vương không được tốt sao? Thù hằn đến mức họa cả đối phương? Bí thuật tà môn nơi nào thế? Thẩm Chỉ không hiểu được hồi trước mình đã nghĩ gì nữa. Khi dần bình tĩnh trở lại, quay đầu đối mắt với Khương Hành, y mới phát hiện ánh mắt của công chúa điện hạ "sáng" đến dọa người.
"Thẩm Tĩnh Hạc..." Khương Hành hạ giọng nói. Âm thanh trầm đến mức khiến Thẩm Chỉ có ảo giác công chúa là một chàng trai.
Không đợi Khương Hành nói tiếp, Thẩm Chỉ cúi người đưa một chén trà qua: "Cổ họng điện hạ không được khỏe?"
Khương Hành nghẹn lời, "ừ" một tiếng.
Sau đó, chưa qua bao lâu, Khương Hành đã bắt đầu đau bụng. Chén trà Thẩm Chỉ dâng qua khi nãy đã để ở đó ít nhất nửa tháng trời, hạ nhân đến quét dọn lại sơ suất quên đem xuống. Trà này là phẩm vật quý hiếm mà Tề Luật trộm từ trong kho của cha hắn đem đến. Phẩm vật đúng là khác xa với loại thường, để lâu như thế mà không mốc cũng chẳng có mùi.
Sắc mặt Khương Hành lúc này còn nhợt nhạt hơn so với lúc bình thường vài phần, như thể chỉ cần mượn cho nàng một cơn gió mát, nàng lập tức có thể cưỡi gió về trời, đắc đạo thành tiên. Cho dù như vậy, Khương Hành vẫn nhất mực từ chối mời đại phu, kiên quyết đòi hồi phủ, còn tiện tay mang luôn bức tranh vẽ Chiêu Vương đi, coi như là quà bồi thường của Thẩm Chỉ. Thẩm Chỉ khuyên không được lại áy náy vô cùng, mặc nàng muốn làm gì thì làm; không dám kinh động đến Thẩm Thượng thư, y u sầu để lại lá thư rồi lấy xe ngựa trong nhà ra, còn mình thì làm phu xe. Nhân lúc Thẩm Chỉ thực hiện mấy việc trên, Khương Hành đã đi đến trước hồ sen, vứt toàn bộ mớ giấy vò nát trong hai ống tay áo khi nãy xuống hồ. Sau khi thiêu hủy toàn bộ chứng cứ, nàng chậm rãi quay về chỗ cũ; tuy bụng vẫn đau dữ dội, trái lại có chút buồn cười. Mấy năm nay, người có thể khiến Khương Hành cười vui vẻ như vậy chỉ có Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ đưa Khương Hành về phủ xong, ngẫm một hồi, cuối cùng lười quay về Thẩm phủ, tránh việc sáng mai lại phải dậy sớm quay lại phủ công chúa.
Y cẩn thận dìu Khương Hành vào trong, rảo mắt qua một lượt bốn bề phẳng lặng bỗng cảm thấy sai sai: "Điện hạ... hạ quan dường như chưa bao giờ thấy thị nữ và nhũ mẫu của người đâu cả?" Không chỉ vậy, phủ công chúa to như thế nhưng người lại ít ỏi vô cùng, trừ nơi ở rộng lớn, gác tía lầu son, nơi đây hoàn toàn chẳng giống phủ công chúa chút nào.
Khương Hành mặc y dìu, hờ hững nói: "Bọn họ không tiện gặp người khác."
Thẩm Chỉ hơi mù mờ.
Khương Hành nói tiếp: "Ta cũng không cần những thị nữ khác."
Thẩm Chỉ thầm thở dài. Bốn năm trước nhiều biến cố lần lượt ập đến, nghe A Cửu bảo, đêm nào Khương Hành cũng gặp ác mộng, bài xích người khác âu cũng là chuyện thường.
Dìu Khương Hành nằm lên giường xong, Thẩm Chỉ lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng chân thật: "Điện hạ không chịu uống thuốc cũng chẳng mời đại phu đến xem bệnh, vậy húp một chút canh có được không?"
Khương Hành lúc này trán đầy mồ hôi, khép hờ đôi mắt, trong đôi mắt phượng hẹp dài ấy ngân ngân nước mắt, sắc mặt nàng tái nhợt; bàn tay níu lấy tay áo Thẩm Chỉ: "Ngươi nấu à?"
Thẩm Chỉ gật đầu.
Khương Hành ngẩn người trong chốc lát, sau đó chầm chậm phất tay: "Đi đi."
Thẩm Chỉ hổ thẹn trong lòng, y dựa vào chút hiểu biết của mình về y thuật mà bỏ thêm một vài dược liệu vào trong canh, sau đó kiên nhẫn quạt một lúc. Trông thấy gần được, y mới hỏi hai vị trù nương xin thêm ít bánh bột sữa mềm mềm rồi mang đến phòng của Khương Hành.
Vừa bước vào, Thẩm Chỉ liền phát hiện, bản lĩnh nào mà chưa đến nửa canh giờ Khương Hành đã biến mất đâu rồi. Tìm một lượt từ trong ra ngoài vẫn không thấy, lòng Thẩm Chỉ hẫng một nhịp, hai chữ "thích khách" vừa xuất hiện trong đầu thì đã thấy Khương Hành và Phi Khanh dọc theo hành lang cách đó không xa đang đi lại. Sắc mặt Khương Hành tuy vẫn còn nhợt nhạt nhưng chẳng còn chút đau đớn nào nữa, dáng vẻ chẳng may mảy để tâm gì cả, vừa đi vừa dặn dò Phi Khanh gì đấy. Trước khi đi đến trước phòng, Phi Khanh đã nhận mệnh lệnh rời đi, lúc rời đi còn không cam tâm nhìn Thẩm Chỉ một cái.
Thẩm Chỉ lắc đầu, vô cùng tự nhiên bước đến dìu Khương Hành: "Vừa quay đầu một cái đã không thấy người đâu, cũng nên "phối" thêm cho điện hạ một sợi dây thừng thôi."
Ánh mắt Khương Hành sâu thẳm, lạnh lùng: "Ồ?"
Vẻ mặt Thẩm Chỉ vẫn không đổi, ôn hòa cười nói: "Buộc vào cổ tay của thần, điện hạ có thể dắt theo bất cứ lúc nào, không đến nỗi để mình lạc mất."
Thẩm Chỉ là kiểu người co được duỗi được, nhất là "co lại". Đạo của người quân tử, cốt nằm ở hai chữ "trung", "thứ".
*Phu tử chi đạo, trung thứ nhĩ dĩ hỉ: "Trung là làm hết sức mình; thứ là suy lòng mình mà biết lòng người, mình không muốn điều gì thì người cũng không muốn điều đó" - Khổng Tử, Luận ngữ (Nguyễn Hiến Lê dịch).
Khương Hành khẽ "hừ", nghiêm túc ngắm cổ tay Thẩm Chỉ, một lúc lâu mới dời mắt, nhỏ giọng nói: "Đau."
Bỗng chốc Thẩm Chỉ mềm lòng lại áy náy, cẩn thận từng li từng tí dìu nàng vào phòng. Y cảm thấy mình ngoài việc là một thị vệ ra còn kiêm cả chức thị nữ, có thể nói hai việc đều có thể hoàn toàn đảm đương rồi.
Phải cố lắm mới không đụng vào chỗ không nên đụng trên cơ thể cao quý của công chúa điện hạ, đợi vào được bên trong phòng, Thẩm Chỉ đã thở hổn hển. Y vẫn không thể hiểu được, công chúa điện hạ "đi như bay, chạy như nhảy" trong mắt Phi Khanh sao chốc lại trở thành liễu rủ trước gió. Mà ánh mắt của công chúa điện hạ như "liễu rủ trước gió" nhìn chén canh vẫn còn đang nóng hổi đầy vẻ soi mói, đôi mày xinh đẹp khẽ chau lại, nhưng vẫn cố gượng hớp vài hớp.
"Ta không có chạy lung tung."
Thẩm Chỉ đang chống đỡ cơn buồn ngủ ập đến, nghe vậy liền mở mắt, "ừm" một tiếng.
Hàng mi Khương Hành rũ xuống, vẻ mặt tuy vẫn điềm tĩnh, hờ hững nhưng giọng nói vẫn xem như là nhẹ nhàng: "Khi nãy người của Cẩm y vệ đến."
Thẩm Chỉ lười biếng "ồ" một tiếng, âm cuối nâng cao lên; dẫu phát ra từ mũi vẫn dễ nghe đến bất ngờ.
Động tác Khương Hành chững lại. Nàng chăm chú ngắm nhìn đôi môi căn mọng đang hé mở của Thẩm Chỉ, ánh mắt tư lự; một lúc lâu, không tự chủ được mà liếm môi. Vừa đúng lúc Thẩm Chỉ mở mắt nhìn thấy đầu lưỡi đang chạm lên đôi môi tựa cánh hoa hồng của công chúa. Công chúa điện hạ trời sinh thanh tú đẹp đẽ vô cùng, ngay cả động tác này cũng sinh thêm vài phần quyến rũ...
Quyến rũ...?
Thẩm Chỉ lẳng lặng cụp mắt xuống, lặng lẽ ngẫm nghĩ một cách thê lương: lá gan của y quả là càng lúc càng lớn rồi, coi trời bằng vung chưa đủ mà còn muốn coi đất bé bằng cái nồi.
Khương Hành không biết Thẩm Chỉ đang thầm trách bản thân vô số lần, giọng nàng vẫn bình thản như vậy, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Chỉ mà nói: "Bọn họ đã tìm được kẻ đứng sau đám thích khách đó rồi."
"Người đâu?"
"Trên đường áp giải đến nhà lao, đã uống thuốc độc tự vẫn rồi."
Thế không phải tốn công vô ích rồi sao.
Dường như chén canh âm ấm mang theo chút hương dược mà Khương Hành uống cũng khiến cho cả người nàng trở nên ấm áp theo - dẫu rằng giữa mùa hè đương oi bức cũng chẳng cần chút "ấm" này cho lắm. Cơn đau bụng cũng vì sự ấm áp này mà dịu bớt đi. Khương Hành lén lút đẩy chén canh ra xa, vẻ mặt lạnh nhạt: "Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của ta."
Thẩm Chỉ khép hờ đôi mắt, trực giác của y không muốn nghe tiếp nữa.
"Bốn năm trước cũng như vậy." Giọng điệu Khương Hành thì rất bình tĩnh, song trong đôi mắt lại như mặt hồ phủ lớp băng giữa đông, "tìm một kẻ chết thay, sau đó điều tra cho có, rồi lại bỏ mặc như vậy."
Thẩm Chỉ vốn định nói một câu "cáo từ", song lại chẳng thể cất thành lời. Y híp mắt, vẫn là nên nói thẳng: "Ý của điện hạ là, đám thích khách bốn năm trước và toán người chúng ta gặp mấy ngày trước là cùng một bọn?"
"Ngươi nhớ lại rồi?" Khương Hành khựng lại, còn chưa kịp vui mừng thì trông thấy vẻ mặt mang theo nụ cười ôn hòa của Thẩm Chỉ, chốc ngẩn người rồi lập tức giấu đi vẻ vui mừng suýt nữa lộ ra, sau đó hờ hững nói, "ừm".
Thẩm Chỉ chỉ chỉ lên trời: "Là ý chỉ của hoàng thượng?"
"Không phải tìm thấy người rồi sao." Khương Hành cười lạnh, "tiếc là chết rồi, thế cứ xem như là vậy đi."
Đôi mày Thẩm Chỉ chau lại. Lời đồn trên phố thật sự là hại chết người. Cái gì mà tình cảm cha con sâu sắc, gì mà phụ từ nữ hiếu, là ai nói vậy hả? Vẻ mặt này của Khương Hành, nàng không bổ nhào đến cắn hai phát "thịt rồng" đã là rất kiềm chế rồi. Chuyện của hoàng gia trước nay vẫn phức tạp, Thẩm Chỉ nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy mình cũng chẳng liên quan, đồng cảm với Khương Hành sau đó đối với nàng tốt một chút là được rồi. Hoàng gia, vũng nước đục này có đánh chết y cũng không thể nhúng vào được. Vì thế, y trưng ra nụ cười vỗ về kèm theo đó là bày tỏ nỗi khổ của bản thân. Khương Hành cũng không làm khó Thẩm Chỉ, chỉ là trước khi y rời khỏi thì ném cho y một lọ nhỏ.
"A Cửu đưa cho ngươi." Khương Hành nói một cách hững hờ, "tay ngươi chắc hẳn bị bầm rồi, về bôi chút thuốc đi."
Thẩm Chỉ cười đáp lời. Trông thấy Khương Hành rót chén trà nguội muốn uống, Thẩm Chỉ lập tức đưa tay ngăn lại, tiện thể đưa tay để cho điện hạ đang đi không vững đỡ lấy, đoạn chỉ chỉ vào chén canh khó khăn lắm mới nấu được của mình, nghiêm túc: "Bây giờ điện hạ không thể uống trà nguội."
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Chỉ dứt khoát nhấc ấm trà lên rồi cúi đầu rời đi.
Khương Hành: "..."
Nàng ngồi yên một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà đỡ trán cười.
***
Thẩm Chỉ bôi thuốc xong lại không buồn ngủ như mọi lúc mà đóng cửa phòng, ủ tay vào trong ống tay áo, sau đó uể oải đi đến phòng của ba người còn lại. Cũng chẳng biết Khương Hành nghĩ gì, ban cho Thẩm Chỉ căn phòng một người đã đành, đằng này còn sắp xếp cho y đến chỗ vắng vẻ không một tiếng động, chỉ thiếu ban đêm có ma ám nữa thôi. Phòng Thẩm Chỉ cách chỗ ba người A Cửu như trời nam cách đất bắc, trừ những lúc ở chung khi bị sai bảo, bình thường muốn gặp mặt cũng khó. Thật khó để tạo được mối quan hệ bạn đồng sự tốt đẹp.
Lúc này đã là hoàng hôn, sự oi bức ban ngày vơi đi một nửa, phủ công chúa trở lại vẻ vắng lặng, một chút hơi ấm cũng chẳng có. Thẩm Chỉ chầm chậm đi đến trước cửa phòng của ba người rồi gõ cửa, cửa mở ra, song chỉ có một mình A Cửu.
Thẩm Chỉ rảo mắt một vòng trong phòng, đoạn nói: "Lưu Vũ và Phi Khanh không có ở đây sao?"
A Cửu cười: "Phi Khanh có nhiệm vụ, mấy ngày này hẳn sẽ không quay về, còn Lưu Vũ phụ trách gác đêm. Sao thế, Thẩm công tử có việc tìm bọn tôi à?"
"Không phải." Thẩm Chỉ khẽ híp mắt, "tìm cậu".
A Cửu hơi mù mờ: "Gì vậy?"
"Cảm ơn cao thuốc của cậu."
A Cửu ngớ người: "Thuốc... À! Không cần cảm ơn, nên làm mà."
Nhìn cậu ta cười, Thẩm Chỉ không kìm được giơ tay nựng mặt cậu: mềm mềm, không tồi.
"A Cửu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
A Cửu cả trán đầy mồ hôi, thấy y đổi chủ đề liền thở phào: "Tôi là cô nhi nên cũng không rõ cho lắm, áng chừng là mười tám."
Mười tám tuổi.
Thẩm Chỉ sờ trán, thật cảm thông, mười tám tuổi, ngay cả nói dối cũng không biết. Công chúa điện hạ làm gì thế? Chỉ vì chút vết bầm trên tay y mà mang thượng phẩm trị thương đến trong cung cũng khó có được ra cho y, còn mượn danh nghĩa của thị vệ cận thân. Xem y là kẻ ngốc à, lẽ nào y không phân biệt là hàng thượng phẩm hay bình dân sao?
A Cửu nghiêng người để cho Thẩm Chỉ bước vào trong phòng, thừa lúc y quay lưng lại với mình ảo não gõ trán, sau đó pha trà, ngồi đối diện với Thẩm Chỉ: "Thẩm công tử còn có việc sao?"
Thẩm Chỉ híp mắt, có chút buồn ngủ, song vẫn nhớ mục đích đến đây của mình, đoạn nhấp một ngụm trà đắng chát do A Cửu pha, cả người Thẩm Chỉ chốc run lên, cảm giác linh hồn mình cũng bị vị trà này làm cho tỉnh cả giấc. Thẩm Chỉ liền đặt chén trà xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi, sau đó cười nói: "A Cửu, cậu đã theo điện hạ từ lúc nào?"
Con người A Cửu tính cách đơn thuần, thẳng thắn nên chẳng giấu được tâm trạng, nỗi thương cảm cũng vì thế mà hiện rõ trên khuôn mặt: "Đã rất lâu rồi, hồi tôi còn nhỏ từng gặp điện hạ một lần. Sau này, khi điện hạ xảy ra chuyện, bọn tôi mới được điều tới làm thị vệ cận thân bảo vệ cho điện hạ."
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Thẩm Chỉ. Chỉ với một câu nói nhưng lại chứa rất nhiều thông tin trong đấy: có nghĩa là, mấy người A Cửu không phải là thị vệ mà hoàng đế phái đến cho Khương Hành. Lúc nhỏ đã từng gặp mặt, có lẽ nào là do Đỗ hoàng hậu làm? Đỗ hoàng hậu đang chừa lại cho hai đứa con mình một đường lui? Mà vì sao Đỗ hoàng hậu đã sớm chừa đường lui cho hai đứa trẻ ấy? Trừ khi bà sớm biết bản thân sẽ xảy ra chuyện... Lẽ nào vụ án vu cổ ấy còn có ẩn tình, cái chết ở lãnh cung của bà cũng chẳng phải Đỗ hoàng hậu rắn rỏi tự thiêu?
Càng nghĩ, Thẩm Chỉ càng cảm thấy đáng sợ, nhưng y lược bỏ mấy vấn đề này một cách có chọn lọc, sau đó khó hiểu hỏi: "Dường như điện hạ cũng không cần thị vệ cận thân đến bảo vệ, bình thường đám các cậu được phái đi làm những gì thế?"
A Cửu nhếch miệng, căng thẳng đến mức ngẩn người, nhưng rất nhanh đã che giấu tốt tâm trạng, khôi phục lại nụ cười ngay thẳng: "Chỉ là chạy vặt rồi mua mấy vật dụng cho phủ công chúa. Thẩm công tử không cảm thấy trong phủ chúng ta ngay cả hạ nhân cũng không có sao, loại chuyện này hiển nhiên do bọn tôi đảm nhận rồi."
"Vậy sao." Thẩm Chỉ thầm lắc đầu, song không truy hỏi nữa. Tuy y có chút tò mò nhưng lại không muốn tra đến tận gốc. Dẫu sao thì, cái giá khi lần mò đến gốc rễ sẽ rất lớn, tỉ như nhúng mình vào vũng nước đục ấy, hoặc sẽ bị thủ tiêu trực tiếp vì "ngươi đã biết quá nhiều".
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay vở kịch nhỏ bị ăn mất rồi.