Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 61




Sau học kỳ hai năm cuối, Trì Noãn đến Nhất trung Vân thành thực tập. Chứng chỉ giáo viên cao trung đã được lấy một cách suôn sẻ, Hà Lệ Văn ban đầu còn lấy làm tiếc cũng đã cười đùa rằng, sắp tới sẽ chính thức là đồng nghiệp của Trì Noãn rồi.

Trì Noãn vẫn luôn dự định thi vào Nhất trung Vân thành, nếu như chuyện đó không xảy ra.

Hôm đó đối với Trì Noãn là một ngày trọng đại–––– bảo vệ luận án tốt nghiệp.

Trước khi đến lượt mình, cô đứng ngoài hành lang phòng học uống nước, nhớ tới Trì Thanh Xuyên, liền gọi điện cho anh: "Anh, hôm nay em bảo vệ luận án."

Trì Thanh Xuyên nói: "Vậy em cố lên nhé."

Trì Noãn nghe thấy tiếng mưa rơi ở đầu bên kia, cô hỏi Trì Thanh Xuyên: "Vân thành đang mưa ạ?"

Trì Thanh Xuyên: "Đúng vậy, còn rất lớn nữa."

Trì Noãn: "Anh, mùa hè này đưa Tiểu Ngô Đồng ra ngoài chơi nhé, anh có rảnh không?"

Trì Thanh Xuyên: "Rảnh chứ, em quyết định lịch trình đi, rồi báo trước với anh, anh sẽ nói với Quý tiên sinh."

Một bạn học nhắc nhở Trì Noãn chuẩn bị, Trì Noãn đáp một tiếng rồi nói với Trì Thanh Xuyên: "Anh, em phải đi bảo vệ luận án. Tuần này không thể về được, ở trường còn có chút việc, anh giúp em nói với Tiểu Ngô Đồng nhé."

"Được, Tiểu Ngô Đồng lại khóc đòi em cho xem."

Trì Noãn cúp điện thoại, lúc đó cô không biết rằng, đây là cuộc gọi cuối cùng của Trì Thanh Xuyên.

4, 5 giờ chiều, Trì Noãn đang thu dọn sách vở ở ký túc xá thì nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, bảo cô đến nhận di thể.

Dưới trời mưa to, trên đường cao tốc từ Vân thành đến thành phố L, Trì Thanh Xuyên bị một chiếc xe tải tông vào đuôi xe, thân xe bị xe tải đè ép, người liền mất ngay tại chỗ.

Anh định đến thành phố L đón Tiểu Ngô Đồng. Chuyến công tác của bạn trai Nhạc Vân kết thúc sớm, Tiểu Ngô Đồng không tiện ở lại đó quá lâu, Nhạc Vân liên tục thúc giục, anh không còn cách nào khác phải liều lĩnh xuất phát giữa trời mưa to.

Trì Noãn không biết mình đến nhà tang lễ bằng cách nào, suốt mùa hè năm ấy, cô đều không cảm nhận được bất kỳ màu sắc nào, trước mắt đều là một màu xám xịt và mơ hồ.

May là có Quý tiên sinh, anh đã thu xếp hậu sự của Trì Thanh Xuyên thỏa đáng đâu vào đấy.

Trong nghi thức tiễn đưa di thể, Tiểu Ngô Đồng không ngừng dựa vào nắp kính quan tài, nhìn chằm chằm vào Trì Thanh Xuyên ở bên trong, hỏi Trì Noãn: "Sao ba ba lại không dậy ạ?"

Cậu vẫn chưa hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ "qua đời", sau tang lễ, cậu cùng Trì Noãn khóc mấy lần, rồi quay đầu lại hỏi: "Cô mẹ, ba ba đâu ạ? Lâu rồi con không gặp ba ba, ba ba thực sự không về nữa sao? Con nhớ ba ba."

Trì Noãn chỉ khóc.

Sau chuyện của Trì Thanh Xuyên, Nhạc Vân đưa Tiểu Ngô Đồng trở về, hai tháng sau, vào ngày sinh nhật của Tiểu Ngô Đồng, chị lần nữa xuất hiện.

Nhạc Vân đã sớm gọi điện báo trước với Trì Noãn, bảo là muốn đến, Trì Noãn nhờ Quý tiên sinh đưa Tiểu Ngô Đồng đi nửa ngày.

Nhạc Vân có chút câu nệ bước vào cửa, đặt quà sinh nhật mang đến cho Tiểu Ngô Đồng lên bàn trà, nhìn Trì Noãn trong thời gian ngắn dường như chỉ còn lại bộ xương, chị hỏi: "Tiểu Ngô Đồng không có ở đây sao?"

"Ừm." Trì Noãn nói.

"Tôi biết trong lòng em hận tôi." Đồ vật quen thuộc cùng bức ảnh đen trắng của Trì Thanh Xuyên khiến Nhạc Vân phải cúi đầu. Chị dùng khăn tay lau nước mắt trên khóe mắt, "Nếu như biết sẽ xảy ra chuyện, tôi sẽ không bao giờ bảo anh trai em đến đón Tiểu Ngô Đồng."

Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt Trì Noãn trống rỗng: "Phải, tôi hận chị. Vậy hôm nay chị tới là vì cái gì? Muốn mang Tiểu Ngô Đồng đi sao?"

Nhạc Vân không ngờ cô lại thẳng thừng như vậy, nhất thời lúng túng: "... Tôi cũng muốn mang Tiểu Ngô Đồng đi cùng. Chỉ là tôi rất khó xử, tôi sắp kết hôn rồi... Nhưng mà em yên tâm, tôi sẽ định kỳ gửi phí nuôi dưỡng Tiểu Ngô Đồng, phương diện này tuyệt đối sẽ không bạc đãi hai người."

Trì Noãn nghe đến đây, hai mắt sưng đỏ mở to, cười khổ nói: "Tiểu Ngô Đồng vừa lên mẫu giáo, chị có nghĩ tới tôi cũng khó xử hay không? Một mình tôi làm sao có thể nuôi nấng nó đây? Chị là mẹ của nó, chị nói một câu như thế, không cảm thấy mình quá ích kỷ sao? Một mực theo đuổi cuộc sống của chính mình, trong những năm qua, chị chăm sóc nó được mấy ngày? Đã cho nó được bao nhiêu tình thương?"

Nhạc Vân bị cô nói đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mạnh mẽ bào chữa cho mình: "Tôi không giành quyền nuôi dưỡng, cũng là vì nghĩ cho em thôi. Ngoại trừ Tiểu Ngô Đồng, em đã không còn người thân nào nữa. Nếu như tôi mang nó đi, em lẻ loi một mình, trong nhà không có một ai để nói chuyện."

Trì Noãn ôm đầu gối và vùi mặt vào đó, cô không muốn nhìn mặt Nhạc Vân nữa: "Chị đi đi, tôi không muốn gặp lại chị nữa."

Nhạc Vân biết nếu có tiếp tục ở lại thì chỉ tự chuốc lấy nhục nhã, hôm nay chị đặc biệt đến một chuyến, những điều cần nói đều đã nói hết rồi. Trước khi ra cửa, chị quay đầu nói: "Em nói đúng, tôi là một người ích kỷ, không chỉ không tròn trách nhiệm làm mẹ, mà còn gián tiếp hại chết anh trai em... Nhưng mà Trì Noãn à, anh trai em từ 16 tuổi đã bắt đầu một mình chăm sóc em, làm đủ mọi việc nặng nhọc dơ bẩn. Nếu em thật lòng thương anh mình, thì hãy đối xử thật tốt với Tiểu Ngô Đồng đi."

Từng câu từng chữ, tựa như dao cứa vào tim.

Sau khi Nhạc Vân rời đi, Trì Noãn vẫn duy trì tư thế ôm đầu gối. Cô đã lâu rồi không ngủ được yên giấc, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, giờ đây nhắm mắt lại, cũng không biết rốt cuộc có ngủ hay không, khi có ý thức thì Quý tiên sinh và Tiểu Ngô Đồng đã về rồi.

Tiểu Ngô Đồng cầm bánh kem trong tay, háo hức đến gần Trì Noãn: "Cô mẹ, chúng ta mau cầu nguyện đi. Bác Quý nói, mọi điều ước trong ngày sinh nhật đều sẽ linh nghiệm."

Quý tiên sinh mở hộp bánh kem ra, sinh nhật lần thứ năm, anh liền lấy năm ngọn nến cắm lên bánh kem. Tiểu Ngô Đồng chắp tay, đột nhiên vui vẻ nói: "Năm cái! Vậy nghĩa là con có thể ước năm nguyện vọng đúng không ạ?"

Quý tiên sinh nói: "Ừm, Tiểu Ngô Đồng ước năm nguyện vọng."

Tiểu Ngô Đồng lập tức nhìn sang túi nến: "Không thể dùng hết sao ạ? Như vậy liền có thể ước thật nhiều thật nhiều nguyện vọng... Con sợ mình ước ít quá, ba ba không nghe thấy được."

Bàn tay châm lửa của Quý tiên sinh không khỏi run run, anh lấy hết nến ra: "Tiểu Ngô Đồng, bác Quý có thể mượn con một cây nến ước nguyện được không?"

"Được ạ." Tiểu Ngô Đồng thoải mái đồng ý, cậu nhìn chằm chằm vào những ngọn nến được cắm trên bánh kem, quay sang nói với Trì Noãn, "Cô mẹ, Tiểu Ngô Đồng cũng cho cô mẹ một cây nhé."

Trì Noãn đỡ trán nhìn Quý tiên sinh thắp nến.

Cô cũng từng tin vào ước nguyện, bất luận là thẻ bài ước nguyện hay là đèn Khổng Minh, cô vẫn luôn tin tưởng.

Hiện tại mới biết, tất cả đều là giả.

Năm đó bên bờ sông, Cố Ninh Tư dẫn cô đi thả đèn Khổng Minh, trong lòng cô đã lập thành hai điều ước.

Cô hy vọng anh trai có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi; hy vọng mỗi ngày trong tương lai, đều có thể vui vẻ thắp đèn Khổng Minh.

Không như mong muốn.

Trước đây Trì Noãn luôn cho rằng, việc bị tách khỏi Cố Ninh Tư đã là chuyện tàn nhẫn nhất mà cô phải trải qua, nhưng vận mệnh hiển nhiên vẫn chưa hài lòng với điều đó, vẫn đang thăm dò giới hạn của cô. Cô không thể chấp nhận được, người anh trai đã nuôi cô khôn lớn, tận tâm hơn bất kỳ bậc ba mẹ nào, cứ như vậy vĩnh viễn rời xa cô.

...

Ăn xong một ít bánh kem, Trì Noãn lên tinh thần làm bữa tối cho Tiểu Ngô Đồng, Quý tiên sinh phải rời đi, anh âm thầm đặt một túi văn kiện lên bàn ăn.

Sau đó Trì Noãn phát hiện ra nó, mở ra xem, bên trong có hai hợp đồng bảo hiểm.

Thời gian mua bảo hiểm là vào 4 năm trước, vào thời điểm Trì Thanh Xuyên ly hôn. Người mua bảo hiểm là Quý tiên sinh, người thụ hưởng là Trì Noãn và Tiểu Ngô Đồng.

Trì Noãn bị sốc bởi số tiền ghi trên đó, lập tức gọi điện cho Quý tiên sinh, Quý tiên sinh nói: "Khoảng thời gian đó Thanh Xuyên rất bối rối, tôi biết cậu ta áp lực tinh thần rất lớn, người mà cậu ta yêu thương nhất chính là em và Tiểu Ngô Đồng, sợ bản thân không chăm sóc tốt cho hai người. Bảo hiểm là tôi lén cậu ta mua, hiện tại cậu ta không có ở đây, tôi lấy ra cho em, cũng không cần sợ cậu ta không vui nữa."

"Tôi có thể không giải quyết được mọi việc, nhưng Noãn Noãn à, nếu em gặp khó khăn, nhớ phải nói cho tôi biết."

"Vực dậy tinh thần đi nhé, nhất định anh trai em cũng không mong em sa sút như vậy."

Trì Noãn nhìn ảnh chụp của Trì Thanh Xuyên, Trì Thanh Xuyên khẽ cười, vẻ mặt không thể ôn hòa hơn.

Anh ơi, nhiều năm như vậy, vì em, vì Tiểu Ngô Đồng, anh cũng đã rất mệt mỏi rồi, đúng không? Trong lòng anh có nhiều nỗi khổ, nhưng lại chưa từng tâm sự chút nào với em. Ở trước mặt em, anh lúc nào cũng tích cực lạc quan như thế.

Trì Noãn vô lực đỡ lấy mép bàn, chợt nghe tiếng Tiểu Ngô Đồng khóc lớn trong phòng. Cô lập tức lau nước mắt bước vào phòng: "Tiểu Ngô Đồng, không khóc không khóc, có chuyện gì vậy?"

Tiểu Ngô Đồng ngồi xếp bằng trên sàn nhà, nước mắt như chuỗi hạt rơi xuống đồ chơi ghép hình: "Cô mẹ, con ngốc quá, ba ba đã dạy con rất nhiều lần rồi, nhưng con vẫn không ghép được... Hức... Con nhớ ba ba, hôm nay là sinh nhật con, ba ba vẫn chưa chịu về... Cô mẹ, có phải ba ba sẽ vĩnh viễn không về nữa hay không...? Ai cũng nói ba ba đã chết rồi, chết rồi sẽ không bao giờ trở về nữa."

Trì Noãn đỡ tường, đứng đó hồi lâu mới bước tới ôm lấy Tiểu Ngô Đồng đang gào khóc, giọng run run nói: "Ba ba của con không có chết, Tiểu Ngô Đồng, có nghe thấy không? Anh ấy đang ở trong lòng chúng ta, chỉ là không thể gặp mặt chúng ta thôi. Nếu có một ngày mọi người đều quên đi anh ấy, anh ấy mới thực sự chết đi. Tiểu Ngô Đồng, con trả lời cô mẹ, con có quên ba ba không?"

Tiểu Ngô Đồng liều mạng lắc đầu.

Trì Noãn: "Cô mẹ cũng sẽ không, vậy nên con xem, ba ba vẫn luôn sống trong lòng chúng ta."

...

Vì cái chết của Trì Thanh Xuyên, Trì Noãn bỏ qua kỳ thi tuyển vào Nhất trung. Biết được ngọn nguồn sự việc, Hà Lệ Văn sốt ruột hơn bất kỳ ai, mắt thấy tạm thời không vào được Nhất trung, nàng lại đưa ra lời khuyên cho Trì Noãn: "Trường tiểu học liên doanh với Nhất trung vẫn đang tuyển giáo viên, em qua bên đó trước thử xem? Sau này còn có thể thi lại, dạy tiểu học cũng có thể tích lũy kinh nghiệm... Quan trọng chính là tiểu học dễ chịu hơn cao trung, mấy năm này em nên dành nhiều tâm sức cho Tiểu Ngô Đồng hơn."

Trì Noãn chỉ có chấp niệm với Nhất trung, không vào được Nhất trung, đi đâu cũng không có gì khác nhau, tạm thời dạy ở tiểu học cũng không phải là không thể. Thế nhưng năm sau, Nhất trung nâng cao yêu cầu tuyển dụng, Trì Noãn bị cấm cửa vào Nhất trung vì chưa có bằng cấp chính quy.

Đêm đó xem thông tin tuyển dụng, sau khi Tiểu Ngô Đồng đã ngủ, Trì Noãn mở chai rượu uống.

Rượu vừa vào cổ, nước mắt liền trào ra.

Bỏ qua chính là bỏ qua, Nhất trung là vậy, Cố Ninh Tư... Có lẽ cũng là vậy.

Sau 5 năm, ngày hôm nay, Trì Noãn nhiều lần bị vận mệnh đùa cợt, rốt cuộc cũng chịu tin lời mà thư ký Tô đã nói năm ấy, Cố Ninh Tư sẽ không trở về, có lẽ thật sự sẽ không trở về nữa.

Ngày mai không bao giờ đến, cô sống trong thực tại, mỗi một giây đều là đau khổ.

–––– Nhưng giống như anh trai đã gửi gắm lại cho cô, mỗi ngày phải sống chăm chỉ và tích cực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.