Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 35




Mỗi ngày đều bận rộn và phong phú, nhưng Trì Noãn vẫn cảm thấy mình như đang lạc trong sương mù.

Liên hệ với Cố Ninh Tư cũng không vì vậy mà gián đoạn, Trì Noãn cảm nhận được nỗi dày vò thống khổ tột cùng. Cô muốn bản thân không quá thích Cố Ninh Tư đến thế, những lại không nhịn được nhớ lại những khoảnh khắc ở chung giữa hai người.

Chất lượng giấc ngủ của cô trở nên rất kém, buổi tối ngủ không ngon, lượng công việc ban ngày cũng chẳng giảm bớt, cả người gầy đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Trì Thanh Xuyên thấy vậy thì rất không đành lòng, uyển chuyển đề nghị cô nên sớm nghỉ việc làm thêm. Dù sao cũng còn nửa tháng nữa là bắt đầu vào lớp 12 rồi, chi bằng ở nhà ôn tập đi?

Trì Noãn cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, nhưng không dám để bản thân được rảnh rỗi.

Sợ nếu cứ nhàn rỗi, liền sẽ không ngừng nhớ đến Cố Ninh Tư.

Giữa tháng 8, sinh nhật của Chu Đạt Mậu đã đến. Trì Noãn nhận được tin nhắn từ cậu, trong đó ghi rõ thời gian và địa điểm tổ chức tiệc, cuối cùng là mời "mọi người" đến tham dự.

Có lẽ là tin nhắn nhóm.

Trì Noãn gọi cho Chu Đạt Mậu xin từ chối tham gia.

Vào ngày sinh nhật Chu Đạt Mậu, gần 11 giờ tối, Trì Noãn đang làm bài tập tiếng Anh thì nhận được cuộc gọi từ Từ Đan.

"Chơi vui lắm, rất náo nhiệt."

Giọng nói vui vẻ của Từ Đan truyền đến, Trì Noãn cũng mỉm cười: "Vậy sao?"

"Cố Ninh Tư cũng đến nữa, Chu Đạt Mậu nói trong lớp chỉ có lớp trưởng là khó hẹn nhất."

"..." Trì Noãn sửng sốt khi nghe được cái tên này từ miệng Từ Đan.

Cố Ninh Tư trở về Vân thành?

Trở về rồi, chỉ là không nói với cô.

Quả thực, Cố Ninh Tư không có nghĩa vụ phải báo cho cô biết tất cả mọi chuyện.

Trong lòng vô cùng khó chịu, Trì Noãn dùng lòng bàn tay ấn ấn mí mắt, hồi lâu sau mới bật ra một tiếng nức nở thật dài.

Ngày hôm sau, Trì Noãn vẫn đi làm ở tiệm bánh mì. Cô bận bịu trong bếp cả buổi sáng, đến trưa khi đang sắp xếp kệ hàng, bà chủ hỏi cô: "Tiểu Trì, sao mắt cháu lại sưng thế này, có muốn chườm đá một chút không?"

Trì Noãn nói không sao, nhưng cuối cùng vẫn chườm túi đá mà bà chủ đưa cho lên mí mắt.

Thời tiết gần đây ban ngày thì khô nóng, tối đến lại mưa rào. Ăn tối xong, bên ngoài lại bắt đầu mưa to như trút nước, khi kim đồng hồ chỉ đến 7 giờ, mưa mới dần tạnh.

"Tiểu Trì, em có đối tượng chưa? Ngày mai là thất tịch đó." Chị Mục đảm nhận việc thu ngân, chị đang học đại học ở thành phố S, vừa xác định quan hệ yêu đương với bạn trai trước kỳ nghỉ, hiện tại tạm thời ở một nơi khác.

Trì Noãn nói: "Chưa ạ."

Chị Mục: "Không biết bạn trai chị sẽ cho chị bất ngờ gì đây, chị hỏi anh ấy có quà hay không, anh ấy nói "Em đoán xem", chị làm sao mà đoán được chứ?"

Có khách bưng khay ra tính tiền, Trì Noãn liền bắt đầu thuần thục đóng gói bánh mì.

Khách hàng trả tiền rồi cầm túi rời khỏi tiệm, chị Mục lại nói: "Tiểu Trì, chị nói em nghe, bạn trai có tốt hay không, tùy thuộc vào việc hắn biểu hiện ra sao trong mấy ngày lễ và ngày kỉ niệm---- Cơ mà tuy có biểu hiện thì cũng chẳng chứng minh là đối phương sẽ toàn tâm toàn ý với em, khi yêu rồi thì mấy chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng nếu hắn không quan tâm đến em, thì hoặc là EQ của hắn thấp, hoặc là hắn keo kiệt, dù là loại nào thì cũng không được nha, em nói xem tại sao chúng ta phải đâm đầu vào chế độ khó như vậy chứ?"

Trì Noãn cười cười, vô thức lấy điện thoại trong túi ra và mở lên, trên màn hình không có thông báo tin nhắn nào.

Chị Mục đi tới, dùng tay chạm vào eo Trì Noãn từ dưới quầy: "Nhìn kìa, người này ngầu quá phải không?"

Trì Noãn ngẩng đầu khỏi điện thoại.

Vị khách mới đến đang đứng ngoài tiệm thu ô lại, mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh mỏng màu đen, kính đeo trên sống mũi có sợi dây bạc, da dẻ rất trắng.

Nàng chậm rãi giũ nước mưa trên mặt ô, đặt ô vào thùng chứa đồ đi mưa ở cạnh cửa rồi bước vào.

Trì Noãn dụi dụi mắt, nhịp tim không tự chủ càng lúc càng nhanh.

Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư đứng trước quầy, môi mấp máy, đầu tiên là khẽ mỉm cười, sau đó rũ mắt xem menu trên quầy, thấy tiệm có bán trà hoa quả, liền nói: "Trà chanh."

Chị Mục hỏi nàng: "Ngài uống ở đây hay mang đi ạ?"

Cố Ninh Tư nói: "Uống ở đây."

Chị Mục ghi nhận món và đưa hóa đơn cho Cố Ninh Tư, giữa đường thì Trì Noãn cầm lấy: "Chị Mục, để em... Cậu ấy là bạn học của em."

Cố Ninh Tư đi tìm chỗ ngồi trước, Trì Noãn tỉ mỉ pha cho nàng một cốc trà chanh rồi đưa đến bàn nàng đang ngồi.

Cố Ninh Tư đứng dậy nhận lấy từ tay cô, cảm thấy loại trải nghiệm này có chút mới lạ, hết sức hứng thú nói: "Cảm ơn."

Trì Noãn: "Không có gì."

Cố Ninh Tư lại ngồi xuống, Trì Noãn đặt mình vào vị trí của một bạn học bình thường, hỏi một câu mà sau thời gian dài gặp lại ai cũng sẽ nhắc tới: "Cậu về Vân thành lúc nào vậy?"

Cố Ninh Tư nói: "Tối qua."

Trì Noãn ngạc nhiên: "Vậy cậu vừa về liền đến dự sinh nhật của Chu Đạt Mậu sao?"

Cố Ninh Tư nhìn cô: "Tôi tưởng cậu cũng sẽ đến."

Trì Noãn: "... Mình phải đi làm."

"Ừm." Cố Ninh Tư gật đầu, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "9 giờ tối mới tan làm à?"

"8 giờ rưỡi." Gần đây thời tiết không tốt, lượng khách hàng cũng ít, bà chủ nói thay vì ngồi đợi không ở tiệm, chi bằng đóng cửa sớm nửa tiếng.

Cố Ninh Tư: "Được, tôi chờ cậu."

Trì Noãn liếc nhanh về phía nàng: "Nếu cậu bận thì..."

Lúm đồng tiền nhỏ hiện ra trên khuôn mặt trắng như sứ của Cố Ninh Tư, trong mắt ánh lên ý cười, nàng nói: "Tôi đến gặp cậu, rồi đưa cậu về nhà."

Liều lĩnh lái xe dưới trời mưa to cả tiếng đồng hồ tới đây, chỉ để gặp cô rồi đưa cô về nhà thôi ư?

... Tại sao?

Sau 7 giờ rưỡi, bà chủ ra ngoài treo tấm biển khuyến mãi mua một tặng một bánh mì mới ra lò trong thời gian có hạn, dần dà, lại bắt đầu nghênh đón một làn sóng khách hàng.

Trì Noãn đang bận đóng gói bánh mì, chị Mục tranh thủ ghé vào tai cô: "Bạn học của em có cân nhắc đi làm minh tinh không?"

Trì Noãn nhìn theo hướng của chị.

Cố Ninh Tư không có biểu tình gì, chỉ ngồi đó xem tạp chí, trong tiệm người người qua lại, nàng trầm lặng như một mảnh ánh trăng, nhưng ánh mắt của mọi người đều bất giác bị nàng hấp dẫn.

Lông mày Trì Noãn cong cong, mỉm cười từ tận đáy lòng, sau đó ý thức được bản thân bộc lộ cảm xúc quá rõ, lại cắn môi dưới kiềm chế.

Cố Ninh Tư vẫn đợi đến khi tiệm bánh mì đóng cửa. Trì Noãn đổi đồng phục đi làm rồi cùng nàng ra ngoài.

Bên ngoài đã tạnh mưa.

Những vũng nước nhỏ trên mặt đất tỏa sáng dưới ánh đèn đường, Trì Noãn theo Cố Ninh Tư đến chỗ nàng đỗ xe.

"Có mệt không?" Cố Ninh Tư hỏi Trì Noãn.

Trì Noãn: "Cũng được, không mệt lắm."

Hai người lên xe, xe phát ra ánh sáng vàng mờ, trong không gian nhỏ hẹp và cách biệt với bên ngoài, Trì Noãn bỗng dưng không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Cố Ninh Tư.

Không muốn thích nàng, nhưng không thể tự lừa dối mình, vẫn cứ thích. Đêm nay, sự xuất hiện của nàng dễ dàng phá vỡ tuyến phòng ngự mà cô đã dày công xây dựng trong khoảng thời gian này.

... Cô không biết phải làm sao nữa.

Trì Noãn từ lúc lên xe đã bắt đầu sửng sốt, Cố Ninh Tư nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn. Giữa lúc nghiêng qua, hai người nhìn nhau.

Hơi thở chạm vào da thịt, mùi hương quen thuộc trên người Cố Ninh Tư kéo Trì Noãn về thực tại, Trì Noãn tựa sát vào lưng ghế: "... Cảm ơn."

Vẻ mặt Cố Ninh Tư quá mức nhu hòa: "Dưới mắt cậu có quầng thâm, cằm cũng nhọn, gầy đi rất nhiều."

"..." Trì Noãn vẫn trầm mặc.

Cố Ninh Tư hỏi cô: "Còn phải làm thêm bao lâu nữa?"

Trì Noãn nói: "Hết tuần này."

Cố Ninh Tư gật đầu, khởi động xe đưa cô về nhà.

Bình thường đi xe buýt phải mất nửa tiếng, nhưng Cố Ninh Tư chỉ cần mười phút. Nàng đưa Trì Noãn vào tiểu khu, trước khi tạm biệt còn cho cô một túi kẹo.

Nàng vẫn còn nhớ lời nói trước đó.

Trì Noãn nhìn đèn sau xe khuất dần trong màn đêm. Cố Ninh Tư thật sự chỉ đến để gặp cô một chút rồi đưa cô về nhà.

Mãi đến khi ánh đèn sau xe hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Trì Noãn mới xoay người lên lầu.

Trì Thanh Xuyên đang ở phòng khách gấp quần áo cùng chăn màn em bé đã được giặt sạch và phơi khô. Trì Noãn cất kẹo đi, rửa tay rồi đi tới phụ giúp.

Những bộ quần áo thật nhỏ nhắn, đều là màu sắc tươi sáng, rất đáng yêu.

Trì Noãn vui vẻ nói: "Không biết Tiểu Ngô Đồng có thể ra đời trước tháng 9 hay không, nếu không thì sẽ phải chờ lâu lắm mới được đi học."

Tiểu Ngô Đồng là nhũ danh mà Trì Thanh Xuyên đặt cho bảo bảo chưa chào đời. Bởi vì nó phù hợp với ẩn dụ về các mùa trong tên của Trì Thanh Xuyên và Trì Noãn, Nhạc Vân cũng không có ý kiến gì.

Trì Thanh Xuyên cười nói: "Làm cô như em đó nha, bảo bảo còn chưa ra đời mà đã lo cho việc học của nó rồi."

Trì Thanh Xuyên nhìn về phía nhà bếp: "Anh đang hầm canh ngân nhĩ, chắc là được rồi đấy, em và Vân Vân đều uống một bát đi."

Trì Noãn vào bếp bưng ba bát canh ngân nhĩ ra bàn, Nhạc Vân cũng được Trì Thanh Xuyên dỗ ra khỏi phòng.

Thai nhi đủ tháng, phụ nữ mang thai vốn đã vất vả, gần đây Nhạc Vân lại bắt đầu ốm nghén, soi gương thấy thân hình không cân đối và khuôn mặt không có khí sắc của mình, tâm tình càng thêm cáu kỉnh.

Anh em Trì gia cái gì cũng làm cho chị, Trì Thanh Xuyên đã tìm đủ mọi cách để chị ăn nhiều hơn một chút.

Nhạc Vân uống xong canh ngân nhĩ, cũng không cảm thấy buồn nôn, liền đi đánh răng rồi về phòng nghỉ ngơi.

Trì Noãn liếc nhìn đồng hồ treo tường, chủ động đi rửa bát, chờ Trì Thanh Xuyên rửa mặt xong rồi cô mới đi tắm.

Sau khi lau tóc đi ra ngoài, lại không kìm lòng được nhìn thời gian.

Tin nhắn từ Cố Ninh Tư được gửi tới lúc gần 11 giờ, nói cho Trì Noãn biết nàng đã về đến nhà rồi.

Lúc này Trì Noãn mới an tâm nằm xuống giường, trả lời: "Chỗ này của mình quá xa, Cố Ninh Tư, sau này đừng làm vậy nữa."

Mấy phút sau, Cố Ninh Tư trả lời: "Cậu không muốn gặp tôi sao?"

Muốn gặp cậu, suốt kỳ nghỉ hè đều nhớ nhung cậu. Trì Noãn ôm gối: "Mình là lo lắng cho cậu, hôm nay còn mưa to như thế."

Cố Ninh Tư: "Biết rồi (Ok)"

Trì Noãn đứng dậy tắt đèn, bóc một viên kẹo socola cho vào miệng. Trong căn phòng tối, cô nhìn ánh sáng trên màn hình đang dần mờ đi.

Ngày hôm sau, thất tịch.

Sau khi Trì Noãn rời bếp và đến quầy thu ngân hỗ trợ, chị Mục liền phàn nàn với cô về bạn trai mình: "Anh ta đã đặt vé xe rồi, vốn định hôm nay sẽ tới gặp chị, kết quả bên kia trời mưa, liền trả vé không hoàn tiền lại! Còn nói đã đặt hoa online giao tới, ai thèm hoa của anh chứ, đúng là làm chị tức chết mà!"

Trì Noãn nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của chị: "... Vậy chị định chia tay anh ấy sao?"

Chị Mục dứt khoát nói: "Chị sẽ cho anh ta thêm một cơ hội nữa, để xem rốt cuộc anh ta tặng chị bao nhiêu đóa hoa!"

Trì Noãn: "..."

Để ứng phó với ngoại cảnh, bà chủ đã phát trước tiền lương, còn đặc biệt tặng bao lì xì cho mọi người. Trì Noãn dẻo miệng nói cảm ơn, định sau khi tan làm sẽ đến trung tâm thương mại mua chút đồ cho Tiểu Ngô Đồng sắp chào đời.

Đến tối, hoa hồng của chị Mục đã được giao tới, 11 đóa hoa, tiệm hoa nói ngụ ý là một đời một kiếp.

Chị Mục cười "ha ha" hai tiếng, sau đó, Trì Noãn tận mắt chứng kiến 11 khách hàng thanh toán tiếp theo mỗi người đều được tặng miễn phí một đóa hồng đỏ.

Trì Noãn: "..."

Chị Mục: "Không phải là chị hư vinh. Ngày lễ tình nhân đầu tiên, hắn lại qua loa như thế, chị dùng ngón chân cũng có thể đoán được sau này sẽ còn ra sao! Đi đường cao tốc tới đây cũng chỉ mất nửa tiếng, lại không phải tự mình lái xe liền sẽ gặp nguy hiểm, trời mưa thì sao chứ? Hoa hồng này còn buồn cười hơn, chỉ có 11 đóa, cũng quá không coi trọng chị rồi!"

Chị Mục oan ức lau khóe mắt một cái: "Hắn thích chơi bóng rổ, chị liền chuẩn bị cho hắn đôi giày chơi bóng mà hắn đã muốn mua từ lâu, nhưng còn hắn thì sao? Sao hắn lại đối xử với chị như vậy?"

Trì Noãn an ủi chị: "Chị Mục, của ít lòng nhiều..."

Chị Mục: "Hắn chính là không coi trọng chị."

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn không an ủi được chị, im lặng đi làm việc.

Tối đến thời tiết bắt đầu trở nên u ám, cũng may từ đầu đến cuối đều không mưa. Bà chủ thấu hiểu lòng người, chưa tới 8 giờ liền đóng cửa tiệm, để mọi người đi chơi lễ.

Nhân viên của tiệm vui vẻ tiễn vị khách cuối cùng, sau khi mọi người dọn dẹp xong liền lục tục tan làm.

Trì Noãn cầm chiếc túi nhỏ lên, đẩy cửa tiệm ra ngoài.

Tiệm bánh mì nằm trên một con phố đi bộ sầm uất, vừa bước ra khỏi tiệm liền có thể bắt gặp những cặp tình nhân. Cô đi được vài bước thì điện thoại vang lên.

Là Cố Ninh Tư.

Trì Noãn ngập ngừng bấm nút tiếp nhận.

"Cậu đang ở đâu?" Cố Ninh Tư ở đầu bên kia hỏi, hơi thở có chút hỗn loạn.

"... Tan làm rồi." Trì Noãn nói.

"Ở đâu?"

"Vừa ra khỏi tiệm. Sao vậy?" Trì Noãn nói, rồi lại như cảm giác được điều gì đó mà xoay người lại.

Những tòa nhà phía xa tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ, đường phố đầy người đi bộ với những khuôn mặt tươi cười ngập tràn hạnh phúc.

Tất cả đều trở nên im ắng và mờ nhạt.

–––– Cố Ninh Tư dời điện thoại khỏi tai, ánh mắt xuyên qua đám đông, chuẩn xác rơi vào người Trì Noãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.