“Những ngày qua chỉ là khởi động cho nàng nhận biết được các yếu tố trong thiên nhiên hôm nay ta chính thức cho nàng điều khiển chúng”
Thuyên thuyên một hồi thấy nàng không trả lời thấy mình hơi bị hố nên ngậm miệng lại bắt đầu hương dẫn nàng về pháp thuật hệ nước là giống với hệ pháp thuật mà Tử Dương đang sử dụng. Nàng bắt đầu nâng nước lên nhưng nâng một hồi nước không nghe theo nàng làm một làn sóng nước ngã nhào về phía nàng. Lúc này Tử Dương kịp thời sử dụng pháp thuật làm cho nước đóng băng nên không gây thương tích gì.
Thấy sử dụng hệ nước không ổn bắt đầu sử dụng hệ lửa, nàng vụng về thổi lửa làm cháy váy của mình. Hệ gió thì nàng thổi bay cả mọi thứ kể cả Tử Dương. Hệ thổ thì xí nữa là nàng cùng dòng họ gặp mặt – mém bị chôn sống. Hệ mộc thì bị cây nó mắc lơ lững đâu trên ngọn á. Nàng còn luyện thêm vài hệ nữa nhưng kết quả chỉ là số không.
“Hôm nay luyện tập tới đây thôi, có có chuyện nàng về cung trước đi” nói rồi nàng trở về cung còn Tử Dương thì chạy đến thư phòng của Tử Thiên (hoàng đế).
“Huynh đệ có chuyện muốn nói”
“Được cứ nói”
“Cho đệ mượn quyển phân loại linh căn đi”
Sau khi đọc đi đọc lại vẫn không có gì đáng để xem Tự Dương đập cuốn sách xuống bàn rồi thở dài.
“Chuyện gì đệ nói ta nghe?”
“Đệ mới tìm được một cô nương, nàng ấy có thể sự dụng Ngọc Hư Kiếm Trận, nhưng mãi đệ vẫn không giúp nàng ấy tìm được hệ pháp thuật của mình, đệ nghĩ nàng ấy không thể nào là một phế vật được, tất cả các hệ trong tự nhiên nàng ấy đều có thể điều khiển nhưng không tạo ra được chúng…”
“Cái gì đệ nói gì, cô ta có thể điều khiển nó sao?” Tử Thiên đứng phắt dậy tỏ vẻ ngạc nhiên
“Không thể nào, được rồi đệ đi theo ta”
Cả hai cùng nhau đi xuống mật thất của hoàng cung ở đó chứa đựng những thứ quý giá của Từ Vân Quốc. Đến nơi Tử Thiên cầm lấy một cuốn sách đưa cho Tử Dương đọc nó khá cũ kĩ. Đọc xong Tử Dương bất ngờ đánh rơi cả cuốn sách trên tay.
“Không thể nào nàng ấy có thể sử dụng loại sức mạnh thất truyền đó được?”
“Đúng, từ giờ ta thấy đệ nên tránh xa nàng ta một chút”
“Không, đệ sẽ giúp nàng ấy” nói rồi Tử Dương chạy đi khỏi mật thất. Đứng trước cửa phòng của Hiểu Hằng chờ nàng mở cửa, khi cánh cửa được mở thì Hiểu Hằng thấy Tử Dương ôm chầm lấy nàng không buông dù nàng có vùng vẫy thế nào đi nữa. Nàng thấy bực mình nên dùng một ít võ thuật ra tay làm Tử Dương bị đau. Thấy Tử Dương ôm cánh tay nằm dưới đất nàng cho gọi ngự y đến khám. Sau khi khám ngự y quay ra mắng nàng
“Ngươi có biết tay của Vương gia bị gì thì không thể thi triển phép thuật được không cái mạng nhỏ của ngươi cũng không đủ để đền đâu biết không”
“Ngươi câm miệng cho ta dám hỗn láo với Vương phi ngươi biết tội gì không?” lúc này Tử Dương nằm trên giường mở miệng quát tên ngự y đang nói càn.
“Hạ dân biết tội, hạ dân có mắt mà không tròng xin Vương phi xá tội”
Lúc này nàng quay sang nhìn chằm chằm vào Tử Dương ném cho Tử Dương ánh mắt lạnh cả xương sống. Nàng vội xua tay cho tên ngự y đi rồi đến ngồi bên giường hỏi
“Ta là Vương phi lúc nào?”
“À vài khắc trước’
“Ta không yêu ngươi, đừng có làm loạn”
“Nàng không yêu ta cũng được nàng chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ, ta sẽ bảo vệ nàng” nói rồi Tử Dương nằm trên giường nàng rồi ngủ thiếp đi.