Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 12: 012. Tui không vào được




Hứa Tư Văn bước nhanh đi vào trạm chờ có hệ thống sưởi hơi, đồ đạc của y ít nên cũng không có gửi vận chuyển, sau khi kiểm tra an ninh liền trực tiếp đến cửa an toàn.

Chỉ là…

Hứa Tư Văn nhìn xung quanh, y là người ra sớm, ánh mắt đảo qua những người đi đón ở bốn phía, không nhìn thấy người đón.

Vào lúc này điện thoại di động vang lên.

“Chào ngài.” Hứa Tư Văn vừa nhận điện thoại, lễ phép chào trước, kết quả trong điện thoại truyền đến một trận âm thanh điếc tai nhức óc: “Này? Alo? Cậu là kỹ thuật viên Hứa Hứa Tư Văn đúng không? Tui tới đón cậu tui tên Vũ Khánh Cương, cậu đi ra đi tui không vào được!”

Hứa Tư Văn: “…!”

Thoáng đưa điện thoại di động từ bên cạnh lỗ tai của mình di chuyển ra xa một chút, lớn tiếng như vậy nếu y dán vào lỗ tai nữa sẽ dễ bị chấn động.

Có điều cái gì gọi là “Tui không vào được”???

Kỳ thật Hứa Tư Văn không muốn đi ra ngoài, thật sự y không ngờ rằng Đông Bắc lại rét lạnh như thế, có điều không ra ngoài là không thể nào, y đã quyết định đi ra ngoài liền mua cái áo lông mặc!

“Làm sao tìm được anh?” Hai người không quen biết, người đón máy bay đều giơ bảng, trên đó viết tên người muốn đón.

Có điều Hứa Tư Văn luôn cảm thấy cái vị này tám phần là không thông minh như vậy, không phải y xem thường cái vị đi đón mình này, nhưng trực giác của y cho là như thế.

Không thể không nói trực giác của người thông minh chính là chuẩn!

“Dễ tìm lắm, cậu ra cửa, nhìn thấy một chiếc xe vẽ con hổ là được rồi!” Đối với việc nhìn xe tìm người như vậy, ông chủ Vũ là ngựa quen đường cũ.

Đôi khi hắn bị gọi đi đảm nhiệm nhân vật quan trọng áp tràng giúp bọn Ngụy Diên, Ngụy Diên chính là như thế nói cho người khác biết, ai mới là ông chủ? Ông chủ nhà mi chạy Mercedes Benz liền dám theo Đông Bắc Hổ chúng tôi kêu tên? Nhân viên chỗ chúng tôi chạy đều là Land Rover đó, ông chủ chúng tôi còn chạy xe nhập khẩu bản limited trân quý đó!

Tạo hình chiếc xe kia của ông chủ Vũ lão cũng đặc biệt, ở trên mui xe cố ý phun vẽ một con hổ Đông Bắc ngửa mặt lên trời gầm rống, cũng là tiêu chí của tập đoàn Đông Bắc Hổ, không biết bao nhiêu lần người ta cho rằng đây là xe cọp của vườn thú nữa.

Cho nên Hứa Tư Văn vừa ra khỏi cửa liền thấy xe của ông chủ Vũ, thành phố Đông Bắc ít người biết hàng, nhưng Hứa Tư Văn cũng là có kiến thức, liếc mắt đã nhìn ra xe này không dưới ba, bốn triệu.

Thật là người có tiền mà!

Ặc…

Cửa xe mở, đầu tiên là duỗi ra một bàn chân lớn mang đôi giày cổ xưa, sau đó hướng lên trên là quần bông màu xám tro, áo bông màu xám bạc, cầm trong tay một cái áo khoác bông màu xanh quân đội, trên đầu đội một cái mũ lông chó….

Hứa Tư Văn: “…!”

Khó trách không vào được!

Mặc đồ này bảo an sân bay tuyệt đối không thể nào cho vào!

Ông chủ Vũ nhìn người đến, phát hiện thật không hổ là “văn nhân”, nhìn cái thể trạng nhỏ nhắn gầy yếu kìa, người cũng gầy yếu mặc cũng mát mẻ, đây là mùa thu hay là mùa đông vậy hở? Đến thành phố Đông Bắc để bị đông chết hả trời?

Vội vàng tiến lên đem áo khoác bông của mình chụp lên người Hứa Tư Văn xong liền nói: “Sao cậu mặc ít như vậy?”

Hứa Tư Văn bị hỏi nghe không hiểu là có ý gì, có điều áo khoác bông khoác lên người, cảm giác đầu tiên là thật nặng!

Cảm giác thứ hai mới là: áo khoác này nặng thì nặng, thế nhưng chống gió rất tốt….

“Đây là quần áo dày nhất của tôi.” Thân là người phía nam, quần áo dày như vậy thật ra đã là đồ ép đáy hòm rồi, nhiệt độ phía nam xưa nay không có lúc nào rơi xuống âm mười độ, có chỗ nào giống như phương bắc bên này chứ? Mùa đông nhiệt độ âm hai mươi độ đã là khí trời tốt, hạ chút tuyết qua ngày hôm sau liền có thể rơi xuống âm ba mươi độ có tin không!

Ông chủ Vũ cầm quần áo khoác cho người ta xong, duỗi móng vuốt bự như cái quạt hương bồ ra kéo Hứa Tư Văn vào trong xe.

Trong xe mở hệ thống sưởi, Hứa Tư Văn bị nhét vào ngồi phía sau.

Hết chương 12


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.