(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); NGOẠI TRUYỆN
Chương 81:
Hôm nay đúng là ngày tốt.
Có khá nhiều người đến đăng ký kết hôn, ít nhất thì đây là lần đầu tiên nhiều hơn bên cửa sổ ly hôn. Ôn Dạng và Phó Hành Chu đến vừa đúng thời gian mở cửa, cũng phải xếp hàng chờ đợi. Thời gian thấm thoát trôi qua một năm, nơi đây không có gì thay đổi lớn, có chăng thay đổi lớn nhất là vẫn đông người. Một đôi tình nhân nhờ hai quyển sổ đỏ trở thành vợ chồng, một đôi vợ chồng cũng vì hai quyển sổ đỏ ấy mà đường ai nấy đi, trở về làm người dưng.
Người xa lạ quen thuộc nhất có lẽ chính là như vậy.
Ôn Dạng đi giày cao gót, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, cùng Phó Hành Chu thực hiện từng bước một, nào là chụp ảnh, điền vào biểu mẫu, đọc lời thề, ký tên vào phía dưới cùng, sau đó trao đổi với nhau. Phó Hành Chu cầm hai phần đơn đưa cho nhân viên công tác.
Nhân viên công tác sau khi nhận lấy thì liếc nhìn hai người bọn họ, cũng không phải là nhận ra hay gì, chỉ đơn thuần là cảm thấy hai người này thật sự rất đẹp, trai tài gái sắc, quả là một cặp trời sinh.
Hai cuốn sổ đỏ được đưa đến.
Phó Hành Chu nói cám ơn rồi nhận lấy, ôm eo Ôn Dạng đi sang một bên. Tưởng Dược cất gọn tài liệu của hai người, bao gồm chứng minh thư hộ khẩu các thứ. Ôn Dạng cầm lấy một cuốn sổ kết hôn trong số đó, vừa đi theo bước chân của Phó Hành Chu vừa lật ra xem.
Ánh nắng rực rỡ phủ xuống nền đất dưới chân, trên giấy chứng nhận kết hôn là bức ảnh cô cong môi cười rạng rỡ như hoa, còn anh thì chỉ cười mỉm. Mặc dù ý cười nhàn nhạt nhưng vẫn có thể nhận ra được hai người đã chính thức kết hôn.
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô trên giấy chứng nhận kết hôn.
Vợ.
Ánh mắt anh dịu dàng.
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Quảng đời sau này mong anh chỉ bảo thêm.”
Phó Hành Chu nghe xong, khóe môi khẽ cong lên: “Được.”
Ôn Dạng mỉm cười.
Hai người đi ra khỏi Cục dân chính, men theo ánh nắng bước xuống bậc thang.
Tưởng Dược với tư cách là người chứng kiến từ đầu đến cuối, anh ấy có thể cảm nhận được sự dịu dàng thầm lặng mà tổng giám đốc Phó dành cho bà chủ.
Lấy chứng nhận kết hôn xong.
Chiếc xe màu đen chạy về hướng nhà tổ, bà nội và Khưu Phái đang ở nhà tổ chờ họ về ăn cơm. Ôn Dạng và Phó Hành Chu xuống xe, đi vào trong nhà, Khưu Phái ‘aiza’ một tiếng đứng dậy đi tới, nói: “Chứng nhận kết hôn đâu, cho mẹ xem nào.”
Ôn Dạng mỉm cười đưa hai cuốn sổ cho Khưu Phái.
Khưu Phái nhận lấy mở ra xem, nhìn thấy tấm ảnh trai tài gái sắc ở bên trong thì buột miệng nói: “Đúng là đẹp đôi thật, từ nay về sau có chứng nhận hẳn hoi rồi, Dạng Dạng, con phải quản lý chồng con cho chặt nhé.”
Ôn Dạng đỏ mặt, nhìn Phó Hành Chu nói: “Con sẽ cố gắng ạ.”
Khưu Phái cười lớn.
Phó Hành Chu rót một cốc nước đưa cho cô, mỉm cười nhìn cô. Ôn Dạng nhận lấy uống một ngụm, bà cụ cũng tiến lại xem giấy chứng nhận kết hôn. Cuốn sổ đỏ mới tinh còn thơm mùi mực đến tay bà cụ, bà cũng lật đi lật lại xem xét rồi nói: “Dạng Dạng trông xinh thật đấy.”
Khưu Phái nhích người lại gần, khoác tay lên lưng ghế của bà cụ, nói: “Đúng thế, may mà Hành Chu không có trưng ra vẻ mặt lạnh tanh.”
Bà cụ nói: “Lạnh gì nữa, hiếm khi nào thấy nó cười mỉm như vậy đấy.”
Ôn Dạng ngồi xuống ghế sofa, nhìn thoáng qua Phó Hành Chu đang gọi điện thoại ở đằng kia, cô nhích lại gần, hạ giọng nói: “Nhiếp ảnh gia cứ bắt phải cười, nhấn mạnh rất nhiều lần ạ.”
Khưu Phái khẽ chậc hai tiếng: “Nhưng mà hiếm lắm mới thấy được chút dịu dàng của nó từ trong ảnh chụp đấy.”
Ôn Dạng khẽ cười một tiếng.
Cô cũng cảm nhận được.
Bà cụ nói: “Thực ra không phải lúc nào nó cũng lạnh nhạt thế đâu, cũng chỉ là mấy năm gần đây mới trở nên xa cách như thế.”
Khưu Phái nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Phó Hành Chu lúc hai mươi tuổi rất cá tính, có vài phần phóng khoáng bất cần, khí chất thiếu niên vẫn luôn hiện hữu. Sau này khi tiếp nhận Khinh Chu rồi, những nét trẻ con ngây ngô đó dần dần không còn nữa, thay vào đó là sự khiêm tốn ẩn mình, khiến người ta không thể nào nhìn thấu được. Ai rồi cũng phải trải qua giai đoạn trưởng thành, sự trưởng thành của Phó Hành Chu diễn ra một cách âm thầm lặng lẽ, không ai hay biết, bất tri bất giác anh đã trở nên trầm ổn chín chắn như hiện tại.
Những năm qua Khưu Phái thường xuyên ở nước ngoài. Trong những ngày tháng bà ấy bị căn bệnh trầm cảm hành hạ, mỗi khi tỉnh dậy trên giường bệnh, hình ảnh đầu tiên bà ấy nhìn thấy là Phó Hành Chu điềm tĩnh đứng trước mặt bác sĩ, nghe đối phương nói chuyện, hỏi han cần phải điều trị bao lâu, liệu pháp can thiệp tâm lý mất bao lâu mới có hiệu quả. Anh không hề oán trách, cũng không có bất kỳ cảm xúc sai lệch nào, chỉ kiên định tìm kiếm giải pháp.
Bà ấy bị trầm cảm đến tận bây giờ, Phó Hành Chu chưa từng hỏi một câu là tại sao mẹ vẫn chưa chịu khỏe.
Chưa từng.
Anh thấu hiểu và tôn trọng nguyên nhân khiến bà ấy trở nên như vậy, là do chính bản thân bà ấy vẫn chưa thoát ra được, đến lúc hoàn hồn nhìn lại thì trên vai Phó Hành Chu đã gánh vác biết bao nhiêu gánh nặng rồi.
Bây giờ thì tốt rồi.
Bên cạnh anh đã có thêm một người, thêm một phần ký thác tinh thần.
Nghĩ như vậy, Khưu Phái cũng không còn cảm thấy quá áy náy nữa.
Ăn cơm trưa xong, Ôn Dạng và Phó Hành Chu bị bà cụ cố tình giữ lại, muốn hai người ở lại nhà một đêm. Chiều này Phó Hành Chu còn có việc, bèn đến công ty trước. Ôn Dạng ôm máy tính ngồi trong phòng khách vẽ bản thảo.
Khưu Phái bưng đĩa hoa quả ra, đưa cho Ôn Dạng ăn, ngồi xem cô vẽ.
Bà cụ đi ngủ trưa.
Khưu Phái rất thích xem Ôn Dạng vẽ bản thảo, dáng vẻ cô ngồi vẽ rất đáng yêu, sẽ đeo kính không độ, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi lâu.
Một buổi chiều yên tĩnh mà thư thái cứ thế trôi qua.
Bà cụ sau khi thức dậy thì đi tới sofa ngồi xem danh sách khách mời cho hôn lễ, tiện thể mời thêm vài người bạn cũ. Đến giờ cơm tối, Phó Hành Chu về nhà đúng giờ.
Sau bữa tối, Khưu Phái cầm một bộ bài tới nói muốn đánh bài với Ôn Dạng và bà cụ. Phó Hành Chu ngồi ở phòng khách xử lý công việc, Ôn Dạng ngồi bên cạnh anh, một tay cầm bài, tựa vào cánh tay anh, né tránh không cho Khưu Phái nhìn thấy.
Khưu Phái thò đầu nói: “Dạng Dạng, mẹ còn bài lớn, con chú ý đó.”
Ôn Dạng cười hì hì đáp: “Con biết mà, nhưng mẹ cứ đánh đi rồi mình tính tiếp.”
Thấy không moi được bài gì từ tay Ôn Dạng, Khưu Phái bèn liếc mắt nhìn bà cụ. Bà cụ đeo kính lão, ung dung như Thái Sơn, chậm rãi đánh ra một lá ba cho Ôn Dạng đi luôn.
Khưu Phái bất đắc dĩ: “Bà nội, Dạng Dạng mới là địa chủ mà.”
Bà cụ nghe vậy bèn đẩy kính lão lên, nói: “Ừ ha, tự dưng mẹ quên mất.”
Ôn Dạng cười tủm tỉm hạ bài, chặn Khưu Phái lại.
Khưu Phái xòe tay: “Vậy còn chơi gì nữa.”
Ôn Dạng cười tươi.
Phó Hành Chu ôm eo cô, sợ cô quá đắc ý mà ngã mất.
Ôn Dạng giơ bài cho anh xem: “Đẹp không?”
Phó Hành Chu liếc mắt nhìn, khẽ cười: “Đẹp, em lại sắp thắng rồi.”
“Đó là đương nhiên.”
Ôn Dạng ngồi thẳng người lại, hạ bài.
Khưu Phái hoàn toàn bó tay.
Bà cụ cũng không đỡ được.
Ôn Dạng lại thắng thêm được mấy viên kẹo.
Dì giúp việc chuẩn bị hoa quả bưng lên bàn, sau đó quay về lặng lẽ đứng đợi trong bếp. Dì ấy hiếm khi thấy nhà tổ nhộn nhịp ấm áp như vậy, Khưu Phái rất ít khi trở về, cậu Phó thì quanh năm ở Hồng Kông, bà cụ ở một mình trong nhà tổ, ngày thường rảnh rỗi thì đọc sách xem báo, một mình cũng rất thoải mái, nhưng thực ra bà cụ càng hi vọng con dâu cháu nội về hơn.
Khoảnh khắc chân chính chơi đùa cùng con dâu cháu dâu thế này, ngày hôm nay coi như là lần đầu tiên.
Buổi tối.
Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu lên lầu, vào phòng ngủ chính của anh. Cô lấy đồ ngủ đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong thì lấy máy tính ra tiếp tục xem bản thảo, sửa bản thảo. Ngày giao bản thảo đã đến gần rồi.
Phó Hành Chu cũng tắm rửa xong đi ra, ngồi xuống sau lưng cô, vòng tay ôm eo cô, cúi đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Còn bao nhiêu nữa?”
“Còn một chút nữa, hôm nay Dư Tình gửi ý tưởng mới cho em, cô ấy muốn đổi vị trí khu vực rửa tay, em định thiết kế lại khu vực rửa tay luôn, không thể để trống trơn như thế được.”
Phó Hành Chu ừ một tiếng, nói rất tốt.
Sau đó, Ôn Dạng tựa vào lòng anh ngồi vẽ bản vẽ. Phó Hành Chu cầm lấy máy tính bảng xem email và bản thiết kế hiệu ứng của lễ cưới. Bên phía Nàng Thơ đã gửi tài liệu đến, thấy Ôn Dạng đang bận rộn, anh cũng không vội bảo cô chọn mà lưu lại trước, đợi cô bận xong thì cho cô xem.
Hạn cuối cùng của cuộc thi thiết kế ‘Nhà kính trồng hoa’ Nam Thành chẳng mấy chốc đã đến, Ôn Dạng và Dư Tình đã gửi bài dự thi trong hai ngày cuối cùng. Sau khi nộp xong, cả hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm. Ôn Dạng sắp xếp lại tất cả các đơn đặt hàng trong studio, bắt đầu chuẩn bị thiết kế cho các đơn hàng này. Mà trước đó địa điểm và phong cách của hôn lễ cũng đã được quyết định.
Nàng Thơ đã dồn hết tâm huyết cho đám cưới này, việc bàn bạc cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Hơn nữa, lần này Nàng Thơ thực hiện rất nhiều khâu hậu cần, còn những công đoạn mua sắm hoa các kiểu thì giao lại cho Nhất Ngôn, coi như là hợp tác 1/3. Lúc Ôn Dạng biết được chuyện này thì Nhất Ngôn cũng ra thông báo điều chỉnh nhân sự.
Vu Chiêm được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc của Nhất Ngôn.
Nhìn thấy thông báo này, Ôn Dạng thoáng sửng sốt, nhưng vì cô thực sự quá bận rộn nên cũng không để ý nhiều. Bởi vì Chúc Vân và Ôn Lệ đã đến Nam Thành, họ hàng chuẩn bị tham dự hôn lễ cũng đã đến.
Phó Hành Chu sắp xếp người đến đón bọn họ.
Tất cả các khách sạn dưới quyền của Khinh Chu đều dùng để tiếp đón người thân của hai bên, sử dụng dịch vụ tốt nhất.
Ngày cử hành hôn lễ.
Lúc bấy giờ là vào giữa tháng Tám.
Là thời điểm thời tiết nóng nhất trong năm, cũng gần với ngày sinh nhật của Ôn Dạng nhất, thế nên tiệc cưới được tổ chức trong nhà. Sảnh tiệc lấy màu bạc xanh nhạt làm chủ đạo, điểm xuyết thêm chút màu hồng phấn.
Sang trọng lộng lẫy, kết hợp với hoa tươi của Nam Thành lại càng thêm phần rực rỡ.
Chủ đề này có tên gọi là “Tình Yêu Vĩnh Cửu”.
Ôn Dạng dậy từ sáng sớm, từ lúc ra khỏi cửa đến khi vào phòng nghỉ không được ngơi nghỉ một giây nào. Với vai trò là phụ dâu, Dư Tình, Đào Lật và những người bên studio, cả những chị em họ bên nhà Nam An nữa, ai ấy cũng bận tối mắt tối mũi.
Mỗi người đều có một chuyên viên trang điểm riêng.
Ôn Dạng rất khát nước, Dư Tình bưng một ly nước trái cây mát lạnh cho cô, còn dùng khăn giấy ướt lau son môi trên miệng cho cô, cắm ống hút rồi đưa cho cô uống. Ôn Dạng hút một hơi sảng khoái.
Dư Tình bất lực: “Chị gái ơi, cậu đừng uống nhiều quá, lỡ tí nữa muốn đi vệ sinh thì phải làm sao?”
Ôn Dạng mặc chiếc váy cưới đuôi cá màu trắng trễ vai được điểm xuyến bằng những bông hoa hải đường, cô ngước mắt lên: “Một ly chắc không sao đâu nhỉ?”
Dư Tình sửa sang lại váy cho cô: “Lỡ như mắc đi thì làm thế nào?”
Đào Lật chen vào: “Vậy chúng ta đi cùng chị Ôn là được, đỡ váy cho chị ấy.”
Dư Tình liếc nhìn Đào Lật: “Em có biết bộ váy cưới này đáng giá bao nhiêu tiền không? Dính một chút nước hay một chút thứ gì khác thì phải làm sao?”
Đào Lật ho khan một tiếng: “Nhưng mà cũng không thể để chị Ôn chết khát được.”
Ôn Dạng cười nói: “Đúng đó, tớ thực sự khô hết cả môi đây rồi.”
Dư Tình nhìn đôi môi của Ôn Dạng, hồng hào ẩm ướt, làm gì có khô chỗ nào? Nhưng khát nước quả thật rất khó chịu, cô ấy bèn nói: “Thôi được rồi, giờ thì nhịn đi vậy, nhịn một chút đến lúc thay lễ phục để cụng ly là được.”
Ôn Dạng gật đầu: “OK OK.”
Cực kỳ ngoan ngoãn, khiến người ta không còn chút giận dỗi nào.
Âm nhạc bên ngoài vang lên, đã gần đến giờ.
Dư Tình đi xem tiến độ chuẩn bị.
Ôn Dạng bèn ra hiệu cho Đào Lật đưa ly nước trái cây cho mình, cô muốn uống thêm hai ngụm nữa rồi sẽ thật sự nhịn đến lúc thay đồ. Đào Lật ngoan ngoãn bưng tới. Ôn Dạng liếm liếm môi cho đỡ khát, cầm lấy điện thoại mở lên định xem email.
Nào ngờ vô tình nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.
Có một tin nhắn cô vẫn chưa đọc.
Nhìn thời gian là vào một tuần trước, cô nhìn thấy một ít thông tin hiển thị trong tin nhắn đó, câu đầu là gọi tên cô, cô đại khái có thể đoán được đó là ai, cô bấm mở tin nhắn.
Người gửi tin nhắn là Trình Ngôn Vũ.
Cho dù cô đã xoá toàn bộ mọi thứ về anh, xoá luôn phương thức liên lạc của anh, nhưng anh vẫn lấy được số điện thoại mới của cô, gửi tin nhắn vào hòm thư của cô.
Ôn Dạng, anh xin lỗi, hình như anh chưa từng nghiêm túc xin lỗi em, lúc nào anh cũng cho rằng chỉ cần cách xa em một chút, để em đừng khóc nữa là sẽ ổn thôi. Anh là một tên hèn nhát, không có cách nào đối diện với những chuyện mình đã làm, chắc là em rất hối hận vì đã từng yêu một người như anh đúng không? Năm năm đó, cảm ơn em đã ở bên anh, yêu anh, cho anh động lực để tiến về phía trước. Anh có lỗi với em, có lỗi với năm năm tình cảm của chúng ta, có lỗi với cuộc hôn nhân này. Thế nhưng dù em có tin hay không, thì tình yêu anh dành cho em vẫn luôn thật lòng.
Xin lỗi em.
Ôn Dạng.
Ôn Dạng nắm chặt điện thoại, nhìn tin nhắn này thật lâu, sau đó cô xoá nó đi.
Đồng thời lúc này cô cũng nhìn thấy một email khác trong hòm thư, Trình Ngôn Vũ đã từ chức khỏi vị trí người nắm quyền điều hành công ty Nhất Ngôn, để lại cổ phần cho cô.
Ôn Dạng đọc email.
Thảo nào thời gian trước lại đề bạt Vu Chiêm, Vu Chiêm tiếp quản vị trí tương đương anh. Thật ra Trình Ngôn Vũ có yêu cô hay không cô rất rõ, điều khiến cô hận nhất là anh yêu cô nhưng vẫn có thể làm ra loại chuyện đó, tình yêu của anh cũng vì vậy mà trở nên rẻ mạt.
Phòng nghỉ ngơi ồn ào náo nhiệt, Dư Tình dẫn những người khác quay trở lại, Ôn Dạng cất điện thoại.
Dư Tình tiến lên phía trước, nói: “Dặm lại tí phấn tô lại tí son nào, cậu không có lén uống thêm gì đấy chứ?”
Ôn Dạng ngước mắt lên, khẽ lắc đầu.
Dư Tình hừ hai tiếng, liếc mắt nhìn chiếc cốc đã thấy đáy trên bàn, cũng không tính toán với cô nữa, giúp cô dặm lại phấn son, sau đó kéo váy cô rồi nói: “Đi thôi, chú rể của cậu đang chờ cậu kìa.”
Ôn Dạng cong cong khóe mắt, nhấc váy đứng dậy đi về phía cửa.
Bước vào cửa lớn hội trường, Ôn Lệ đã đứng ở đó, tây trang giày da chỉnh tề. Ôn Dạng khoác tay ông, Ôn Lệ vỗ vỗ nhẹ vào tay con gái, trong tiếng nhạc cùng cô bước lên sân khấu hình chữ T.
Cuối sân khấu là Phó Hành Chu đã đứng chờ sẵn. Ôn Dạng mỉm cười, buông tay bố mình đi về phía anh.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Trình tự này sai rồi, cô dâu, sao cô dâu lại tự mình chạy lên đó?
Đúng vậy.
Phó Hành Chu ngẩn người một giây, nhanh chóng bước lên đỡ lấy cô.
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh: “Phó Hành Chu.”
“Hửm?”
“Em làm loạn trình tự rồi.”
Giọng nói của Phó Hành Chu trong trẻo, mang theo sự dịu dàng: “Không sao.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");