(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thật ra, Ôn Dạng trước giờ vẫn có thiện cảm với Vu Chiêm. Trong suốt hai năm qua, cậu ta luôn là người hỗ trợ đắc lực cho cô mỗi khi Trình Ngôn Vũ quá bận rộn, gần như gọi là đến, làm việc còn rất tận tâm.
Nhưng dù sao cậu ta cũng là người của Trình Ngôn Vũ, chuyện về Lê Mạn trước kia, Vu Chiêm đã giúp Trình Ngôn Vũ che giấu. Nếu không phải vì Trình Ngôn Vũ không thèm đề phòng với Ôn Dạng, nếu Ôn Dạng không đủ nhạy cảm, có lẽ sự việc vẫn cứ luôn bị che giấu.
Bầu không khí vui vẻ đột ngột trở nên căng thẳng. Ôn Dạng đứng dậy, ánh mắt sắc bén: "Cậu tìm tôi có việc gì?"
Dư Tình cũng nhận ra sự thay đổi, đặt đũa xuống, nhíu mày nhìn sang.
Vu Chiêm cũng cảm nhận được bầu không khí nhưng vẫn cười ôn hòa một tiếng, nói: "Có một số vấn đề cần trao đổi với thiết kế Ôn, có thể nói chuyện ít phút chứ?"
Trước đây, cậu ta thường gọi cô là "bà chủ", bởi vì cô cổ đông cũng như là vợ của Trình Ngôn Vũ, còn bây giờ đổi thành gọi là thiết kế Ôn.
Ôn Dạng hỏi lại: "Cậu định nói về vấn đề gì?"
"Liên quan đến công ty."
Ôn Dạng giật mình.
Chẳng lẽ Nhất ngôn xảy ra chuyện?
Cô và Dư Tình liếc nhau, cả hai đều tỏ ra bất ngờ.
"Vào đi, đến khu tiếp khách nói chuyện."
Vu Chiêm gật đầu, mỉm cười lịch sự.
Ôn Dạng bảo mọi người cứ tự nhiên dắt theo Vu Chiêm đến khi tiếp khách. Ngồi xuống ghế sofa, cô tiện tay pha một ấm trà.
Nhìn thấy Ôn Dạng pha trà, Vu Chiêm chợt nhớ lại không ít chuyện. Khi mà cô nấu ăn, hỏi bọn họ có ăn cay được không, nếu được thì cho một ít cay.
Đó là những ngày đầu khởi nghiệp, cô gọi mọi người đến nhà tổ chức team building. Ôn Dạng lúc ấy với chiếc váy màu sáng cùng chiếc tạp dề xinh xắn, búi tóc cao còn cài thêm nơ con bướm, lo tất bật chuẩn bị bữa tiệc, không hề cồng kềnh mà còn năng động trẻ trung.
Tách trà nóng hổi được đặt trước mặt, kéo Vu Chiêm khỏi dòng hồi tưởng. Cậu ta gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, ngỏ ý cảm ơn, sau đó mở cặp tài liệu, rút ra một bản hợp đồng. Đó bản thỏa thuận, Trình Ngôn Vũ muốn mua lại toàn bộ cổ phần của Ôn Dạng tại Nhất Ngôn. Con số trên hợp đồng cao hơn nhiều so với giá trị ban đầu, được tính theo giá trị thị trường hiện tại của Nhất Ngôn. Mà cuối năm ngoái, Trình Ngôn Vũ đã thành công giành được quyền đại lý cho công ty nổi tiếng A4 trong khu vực Tỉnh, càng làm tăng giá trị cổ phần trong tay Ôn Dạng.
Ôn Dạng sững sờ cầm tờ hợp đồng. Dù không đến mức đau lòng nhưng cô vẫn cảm thấy một chút nuối tiếc. Cô thật sự còn lưu luyến với Nhất Ngôn, cái tên này là do cô đặt trước đây.
"Vì sao?" Cô nhìn Vu Chiêm.
Vu Chiêm nhận ra sự hiểu lầm của cô, vội vàng giải thích: "Có một công ty đầu tư muốn mua lại cổ phần của cô trong Nhất Ngôn. Sếp Trình lo họ giở trò, e ngại họ sẽ ép giá cô nên đã chủ động đưa ra đề nghị này."
Ôn Dạng im lặng đọc kỹ hợp đồng, rồi ngẩng lên: "Vậy là anh ta muốn tôi rời khỏi Nhất Ngôn?"
"Không phải ý đó." Vu Chiêm sốt ruột.
Ôn Dạng mỉm cười nhẹ nhàng: "Không sao, không cần giải thích, cậu cứ để hợp đồng lại đây. Tôi sẽ xem xét có nên bán hay không."
Vu Chiêm bất đắc dĩ nói: "Thị trường chứng khoán rất phức tạp, công ty đầu tư kia không đơn giản, cô nên cân nhắc kỹ."
Ôn Dạng gật đầu, nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nếu không còn gì nữa, chúng tôi còn phải làm việc."
Vu Chiêm nhìn Ôn Dạng mấy giây, chỉ có thể gật đầu, đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn nói: "Nếu cô có ý kiến gì khác với giá cả, hai bên có thể bàn bạc lại."
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Sau khi Vu Chiêm đi, Ôn Dạng đặt bản hợp đồng lại trên bàn tr. Dư Tình đi tới, cầm hợp đồng lên xem, lại thốt lên một tiếng tục.
"Anh ta muốn đá cậu ra khỏi Nhất Ngôn đấy."
Ôn Dạng nhấp một ngụm trà, mỉm cười: "Cũng không hẳn là đá, anh ta muốn mua thôi."
"Tớ biết mà, việc này chẳng khác gì bị đá ra ngoài, không ngờ anh ta lại nhẫn tâm như vậy."
Ôn Dạng lý trí, dù tin lời của Vu Chiêm nhưng cũng không loại trừ khả năng Trình Ngôn Vũ thực sự không muốn cô tiếp tục nắm cổ phần. Cô không hiểu gì về thị trường vốn, nhưng công ty của Trình Ngôn Vũ đang phát triển và mở rộng, chắc chắn phải tiến vào thị trường vốn. Nếu anh ta mua lại cổ phần của cô, chẳng phải anh ta sẽ có thêm lợi thế sao?
Dư Tình cầm điện thoại, tính toán số tiền, rồi nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, số tiền này không ít đâu."
Ôn Dạng liếc nhìn qua.
Quả thực là một khoản tiền lớn.
"Cậu nghĩ sao?" Dư Tình hỏi.
Ôn Dạng lắc đầu: "Chưa biết, để tớ nghĩ thêm."
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Buổi tối, Phó Hành Chu có cuộc gặp gỡ với người khác, nhắn tin cho Ôn Dạng nói rằng anh sẽ xong việc vào khoảng bảy giờ rưỡi.
Ôn Dạng trả lời tin nhắn anh.
Cô đang xem mẫu gạch men mới nhập về tại công ty trang trí. Sau khi xem xong, trên đường đi ngang qua một cửa hàng hoa, cô liền tiện tay mua một bó hoa ly, rồi đến chỗ câu lạc bộ.
Phó Hành Chu để lại thẻ cho cô, cô quẹt thẻ là có thể lên tầng, thang máy này là thang máy riêng, không có ai khác làm phiền.
Cô mở cửa đi vào bên trong.
Trái cây trên bàn đã được thay mới, bà quản gia còn để lại một mảnh giấy nhắn trên bàn, trong nồi bếp cũng đã hầm tổ yến cho cô, dặn cô uống khi còn nóng.
Có lẽ vì biết căn hộ này giờ có nữ chủ nhân, nên bà quản gia đã thay bát đĩa và đồ dùng thành những loại nhẹ nhàng, nữ tính hơn, giày dép cũng đã xuất hiện thêm đôi giày nữ.
Ôn Dạng tháo rời bó hoa ly, tìm thấy một bình hoa đang cắm hoa cúc và cắm chung vào, rồi đặt trên bàn
Sau đó cô vào bếp mang tổ yến ra, dùng khi còn nóng.
Ăn xong, Ôn Dạng dọn dẹp bát đĩa vào máy rửa, rồi viết một mảnh giấy để lại dưới khay trái cây, cảm ơn bà quản gia.
Xong việc.
Ôn Dạng lấy máy tính ra đặt trên bàn trà, bắt đầu chỉnh sửa video, bận từ khi mặt trời lặn đến khi trời tối. Cô xoa xoa cổ, nhìn thấy hợp đồng trong túi máy tính, liền lấy ra xem.
Phó Hành Chu bước vào, vừa vặn thấy cô đang ngồi đó thất thần với một tập tài liệu trên tay. Anh tháo lỏng cà vạt, liếc thấy tờ giấy mà cô để lại trên bàn, có chữ viết tay thanh tú của cô.
Nội dung là cảm ơn bà quản gia vì tổ yến.
Trong mắt Phó Hành Chu hiện lên ý cười, anh đặt lại tờ giấy về vị trí cũ, bước về phía phòng khách, áo khoác vắt lên sofa, nhìn cô hỏi: "Sao mà thất thần thế?"
Ôn Dạng bừng tỉnh, quay đầu nhìn anh, cười dịu dàng: "Anh về rồi à?"
Phó Hành Chu tháo cà vạt, vắt lên tay vịn ghế, nới lỏng tay áo, ngồi xuống bên cạnh cô: "Em ăn tối chưa?"
Ôn Dạng gật đầu: "Ăn rồi, còn anh?"
Phó Hành Chu trả lời: "Anh ăn tạm rồi."
Những bữa tiệc xã giao rất rườm rà, biết cô đợi ở đây nên anh đã rời đo buổi tiệc sớm.
Ôn Dạng cười nói: "Vừa rồi em còn uống tổ yến nữa, nhưng chỉ có một phần, anh không có phần rồi."
Phó Hành Chu cười nhẹ.
"Vốn là chuẩn bị cho em, anh không tranh với em đâu."
Ôn Dạng mỉm cười tít mắt, có mấy phần nghịch ngợm.
Phó Hành Chu liếc qua hợp đồng mà cô vừa đặt xuống, nghĩ đến khoảnh khắc anh bước vào thấy cô đang nhìn chăm chú vào đó, liền hỏi: "Em vừa xem gì thế?"
Ôn Dạng sững lại, quay đầu nhìn hợp đồng, sau đó nghĩ ngợi rồi đưa tập tài liệu đó cho anh: "Xem cái này."
Phó Hành Chu nhận lấy, liếc qua một chút.
Ôn Dạng nhìn anh, nói: "Đây là công ty Nhất Ngôn, do em và Trình Ngôn Vũ cùng sáng lập. Em vẫn giữ 30% cổ phần."
"Giờ anh ta muốn mua lại số cổ phần của em."
Phó Hành Chu biết về công ty này, bao gồm cả tốc độ phát triển và tiềm năng trong tương lai của nó. Theo quan điểm của anh, thời điểm này Ôn Dạng không nên bán.
Có nhà đầu tư đang cầm tiền muốn tham gia, lúc này mà rút lui thì thật là không sáng suốt. Trình Ngôn Vũ tuy có vẻ đưa ra giá cao, nhưng thực tế khi nhà đầu tư chính thức vào cuộc, thì 30% cổ phần trong tay Ôn Dạng sẽ không chỉ dừng lại ở con số này. Hơn nữa, nếu thực sự muốn bán, cũng phải chờ đến phiên đấu giá, không thể chỉ dựa vào giá của Trình Ngôn Vũ.
Phó Hành Chu ánh mắt hơi lạnh.
Anh đặt hợp đồng sang một bên, nắm nhẹ mũi cô, hỏi: "Em vẫn còn tình cảm với Nhất Ngôn đúng không?"
Ôn Dạng nhìn thẳng vào mắt anh, gật đầu: "Sao anh biết?"
Hầu hết những người sáng lập đều có tình cảm với công ty của mình, đây cũng là một chiêu bài đánh vào tình cảm thường thấy trên thị trường vốn, huống chi Ôn Dạng lại là người trong sáng như vậy.
Phó Hành Chu nói: "Anh đoán được."
Ôn Dạng nói: "Cái tên Nhất Ngôn là do em đặt. Lúc trước khi mới ra ngoài xã hội, nghĩ rằng mình có thể nhanh chóng thành lập công ty, cảm thấy bản thân rất xuất sắc, dù cổ phần không nhiều nhưng vẫn rất tự hào."
Phó Hành Chu gật đầu: "Vậy thì tạm thời không rút."
Ôn Dạng nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Có thể chứ?"
Phó Hành Chu nắm tay cô, ôm cô vào lòng, nói: "Có thể."
Ôn Dạng vòng tay quanh cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt của người đàn ông mang lại cho cô sự tự tin. Ôn Dạng chợt nghĩ rằng anh chính là người nắm quyền trong thị trường vốn. Nếu anh đã nói có thể thì chắc chắn là có thể, ngay cả công ty đầu tư kia cũng không dám quá quấy rối, mọi thứ cũng không phức tạp như Vu Chiêm đã nói.
Không lâu sau, trên cửa kính lớn sát đất phản chiếu lên bóng người.
Tóc Ôn Dạng bị bàn tay lớn của anh giữ lại, cánh tay cô chống lên vai anh hơi run rẩy, tay ôm lấy thắt lưng anh. Bàn tay của người đàn ông trơn tru du hành trên quần áo cô. Đầu mùa xuân, cô mặc áo sơmi và váy dài, chất liệu vải mỏng manh.
Ôn Dạng bị hôn đến mặt ửng hồng.
Một lúc lâu sau, Phó Hành Chu hơi rời khỏi, nhìn cô. Ôn Dạng chớp chớp mi, xấu hổ nép vào lòng anh. Phó Hành Chu ôm chặt eo cô, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, Ôn Dạng khẽ run, hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào.
Phó Hành Chu nhẹ nhàng vén tóc cô, hỏi: "Đưa em về? Hay ở lại tối nay?"
Ôn Dạng liếc mắt nhìn anh, lắc đầu: "Về chứ!"
Phó Hành Chu cười nhẹ.
Ôn Dạng xấu hổ vì nụ cười của anh. Cô vốn không còn là thiếu nữ, nhưng không hiểu sao, chỉ với một nụ hôn đã khiến cô như vậy. Cô không dám tưởng tượng tiếp.
Phó Hành Chu lấy chiếc áo khoác của mình phủ lên vai cô, đỡ cô đứng dậy, nói: "Đi, anh đưa em về."
Ôn Dạng bước xuống sofa, cảm thấy mình vẫn còn rất nóng.
Phó Hành Chu giúp cô thu dọn máy tính xách tay, cho vào túi, hợp đồng thì anh để bên cạnh, không cho vào trong. Anh nắm tay cô, đi về phía cửa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");