(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù hầu hết phụ nữ đều dễ dàng rung động trước những người đàn ông như Phó Hành Chu, nhưng điều Dư Tình tò mò nhất vẫn là về Ôn Dạng. Dư Tình hiểu rõ rằng khi Ôn Dạng quyết định bước thêm một bước, hẳn Phó Hành Chu phải có điểm gì đó rất đặc biệt.
Ôn Dạng vén mái tóc dài sang một bên, hơi lười biếng mà kể về khoảnh khắc mình rung động. Đó là vào đêm bị mưa ướt ở con đường Hồng Kông, anh rất lịch lãm và chu đáo, âm thầm che đi sự bối rối của cô mà không nói một lời nào, còn đưa cô về khách sạn. Lúc đó, cô cảm nhận được sự thận trọng từ anh.
Dư Tình cũng dựa vào sofa, chống cằm nhìn đối diện cô: "Tớ hiểu rồi."
Ôn Dạng không phải vì Phó Hành Chu đẹp trai hay giàu, mà là vì sự chu đáo và ổn định mà anh mang lại ở giai đoạn này. Cô chọc vào vai Ôn Dạng: "Cậu không kể cho tớ chuyện này à?"
Ôn Dạng cười nói: "Lúc đó thảm như vậy, có gì đáng nói đâu."
Dư Tình trợn mắt nhìn cô, nói: "Nhưng nghĩ lại thì, anh ta thật sự rất tuyệt. Hoàn toàn không có thói lén của đám đàn ông xấu xa. Tớ từng nghe nói những người đàn ông giàu có thường xem phụ nữ như một thứ để tiêu khiển, cậu nghe qua chuyện này chưa?"
Ôn Dạng suy nghĩ một chút, dường như từng nghe qua nhưng không có ấn tượng sâu sắc lắm. Dư Tình nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, nói: "Dù sao thì đó cũng là một sự xúc phạm phụ nữ."
Ôn Dạng gật đầu.
Dư Tình vỗ nhẹ đùi, nói: "Vì vậy, tớ nghĩ xung quanh anh ta chắc chắn không thiếu phụ nữ, nhưng anh ta thực sự không có hứng thú. Người ta đồn rằng, anh ta thật sự không thích những thứ đó."
Cô gian xảo trêu chọc Ôn Dạng: "Nhưng anh ta lại thích cậu."
Ôn Dạng đỏ mặt, đẩy nhẹ Dư Tình.
"Tớ đã nói với anh ấy, cứ thử xem."
"Thế thì tốt rồi, có thể tiến hoặc lùi, có thể thử cứ thử."
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Dư Tình nhìn Ôn Dạng một lúc, đột nhiên nói: "Dạng Dạng, cậu trưởng thành rồi."
Ôn Dạng ngẩn ra: "Sao cậu lại nói vậy?"
Dư Tình mỉm cười, lắc đầu không nói gì.
Chỉ là trưởng thành rồi.
Có thể nhìn thấy sự trưởng thành rõ ràng.
Đôi khi, sự trưởng thành diễn ra không động tĩnh.
Vài năm trước, Ôn Dạng chắc chắn sẽ không dùng từ "thử" để bắt đầu một mối quan hệ, nhưng bây giờ, cô có thể. Việc đưa ra quyết định này là bởi cô biết rõ mình muốn gì.
Cô dám thử và sẵn sàng chấp nhận bất kỳ kết quả nào.
Ôn Dạng nhìn Dư Tình không trả lời, lại ngáp một cái. Dư Tình thấy mắt cô ướt nhòe, trong lòng thầm khen Ôn Dạng thật xinh đẹp rồi kéo tay cô: "Đi tắm rồi ngủ đi."
Ôn Dạng cũng muốn ngủ rồi, cô đứng dậy hỏi: "Cậu thì sao, còn vẽ nữa không?"
"Không, tối nay tớ cũng muốn ngủ sớm."
Ôn Dạng ừ một tiếng.
"Vậy tớ tắm xong rồi ngủ cùng cậu nhé."
"Được."
Nửa tiếng sau, Ôn Dạng tắm xong quay về giường, cùng Dư Tình đi vào giấc ngủ. Dư Tình nhìn cô mơ màng, chợt nghĩ không biết Ôn Dạng sẽ ở bên cạnh mình bao lâu.
Haiz...
Sáng hôm sau, khi mối quan hệ tình cảm đã được xác nhận, Phó Hành Chu phải đi họp ở thành phố bên cạnh từ sớm, đến chiều mới về. Ôn Dạng thì đến studio làm việc, vẽ bản thảo và gặp gỡ khách hàng, bận rộn suốt cả ngày.
Buổi chiều.
Ôn Dạng đi đến Hoa Phủ, ở đó đang tiến hành giai đoạn thi công trét bột tường. Cô mua một ít nước khoáng ở cửa hàng tiện lợi rồi đi lên, anh Trần Xương cùng mọi người đều đang đội mũ bảo hộ bận rộn với công việc.
Lúc này bụi bẩn nhiều hơn trước, Ôn Dạng cầm điện thoại quay vài video, gửi cho Phó Hành Chu.
Ôn Dạng: [Đã đến bước này rồi.]
Chắc Phó Hành Chu đang bận nên không trả lời ngay. Khi anh trả lời lại, Ôn Dạng đang trò chuyện với Trần Xương. Cô nhìn quanh, hỏi: "Sao có vẻ ít thợ hơn vậy anh?"
Trần Xương uống một ngụm nước khoáng, nói: "Vẫn chưa đi làm đủ, có hai người xin nghỉ vài ngày vì gia đình có việc, một người khác thì mẹ bị ốm phải nhập viện."
Ôn Dạng nghe vậy, gật đầu tỏ ý hiểu. Cô ngước nhìn lên tường, hỏi: "Là thợ nào vậy?"
Trần Xương nói một cái tên.
Ôn Dạng nhớ ra rồi.
Trần Xương sợ cô lo lắng về tiến độ, nên nói: "Em yên tâm, đảm bảo có thể hoàn thành đúng hạn."
Ôn Dạng cười nói: "Em tin anh mà, anh Trần."
Trần Xương gật đầu, trưa nay ăn hơi linh tinh nên cảm thấy không khỏe, nói chuyện với Ôn Dạng chưa bao lâu đã phải chạy vội vào nhà vệ sinh.
Ôn Dạng thấy một người thợ đang sơn lót trên tường, màu sắc có vẻ hơi tối, không đồng nhất với những chỗ khác, cô hơi lo lắng, liền hỏi người thợ đó.
Anh ta vừa đến nên nói: "Tôi cũng thấy hơi đậm nhưng tôi không hiểu nhiều lắm, phải hỏi anh Trần mới biết."
Ôn Dạng nghĩ: "Để tôi lên xem thử nhé?"
"Được thôi, tôi sẽ giữ thang cho cô."
Ôn Dạng cảm ơn, may là không quá cao, cô bước vài bước đã leo lên, cẩn thận nhìn kỹ. Lại gần thì thấy không có vấn đề gì, chỉ là nhìn từ xa trông như màu đen vậy.
Khi Phó Hành Chu bước vào, ngay lập tức nhìn thấy người phụ nữ đứng trên thang, đội mũ bảo hộ tập trung quan sát, còn nói chuyện với người thợ bên dưới, bảo anh ta đưa công cụ cho cô. Đôi tay trắng trẻo của cô cầm lấy chiếc dụng cụ dính đầy bụi, trông không ăn khớp gì mấy nhưng cũng rất đáng yêu. Người thợ giữ thang quay lại, thấy một người đàn ông cao lớn, mặc vest chỉnh tề đứng cách đó vài bước thì sững sờ.
Ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm như mực, nhẹ quét qua anh ta, rõ ràng không phải là người bình thường. Anh thợ càng không biết đó là chủ nhà, vì trước đây đều là thư ký Tưởng đến xem tiến độ.
Ôn Dạng cuối cùng cũng xác nhận rằng bức tường màu tối không có vấn đề gì, cô đặt buông dụng cụ và chuẩn bị bước xuống thang. Khi vừa xoay người, cô đã nhìn thấy anh, liền chớp mắt hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Giọng Phó Hành Chu nhẹ nhàng: "Chẳng phải em nói anh không thèm quan tâm đến chính căn nhà của mình sao?"
Ôn Dạng nghe vậy, mặt đỏ bừng. Được rồi, lúc trưa nhắn tin cho anh có than phiền đôi chút.
Người thợ bên cạnh bất giác nhìn về phía Phó Hành Chu.
Thì ra là chủ nhà.
Phó Hành Chu bước tới vài bước, đứng trước thang, đưa tay ra. Ôn Dạng cúi đầu nhìn anh vài giây rồi giơ tay để anh nhẹ nhàng đỡ cô xuống.
Anh nói: "Sau này đừng tự mình leo lên làm những việc này nữa, ngộ nhỡ té thì sao."
Ôn Dạng đứng vững, tháo mũ xuống, ngước mắt nhìn anh: "Không sao, chỉ vài bước thôi mà."
Cô tháo mũ đưa cho người thợ.
Người thợ bên cạnh đã hoàn toàn sững sờ, nhìn thấy sự thân mật giữa chủ nhà và nhà thiết kế Ôn, anh ta run rẩy nhận lấy chiếc mũ, hỏi Ôn Dạng: "Thiết kế Ôn, vị này là?"
Ôn Dạng và Phó Hành Chu trao nhau một ánh mắt, đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô.
Ôn Dạng mỉm cười, quay sang người thợ nói: "Bạn trai tôi."
Người thợ ồ lên một tiếng, gật đầu lia lịa, rồi nói với Phó Hành Chu: "Chào anh, chào anh."
Phó Hành Chu gật nhẹ đầu, nắm tay Ôn Dạng.
Ôn Dạng khẽ rụt tay lại, cô xoa xoa tay nhìn anh nói: "Tay em bẩn."
Phó Hành Chu liếc qua lòng bàn tay cô, rồi nắm lấy.
"Đi rửa."
"Lục Trạm đến rồi, muốn gặp em." Anh nói.
Ôn Dạng nghe vậy, thuận tay lấy túi và laptop ở góc tường, hỏi: "Ngài Lục muốn sửa bản thiết kế à?"
Phó Hành Chu: "Ừ."
Anh nắm tay Ôn Dạng bước ra ngoài, tìm chỗ rửa tay cho cô. Trong khu dân cư có sẵn bồn rửa tay tiện lợi, Phó Hành Chu cầm đồ giúp cô, Ôn Dạng vừa rửa tay vừa nghịch nước.
Phó Hành Chu thấy vậy, trong mắt anh hiện lên nét cười.
Sau khi rửa xong, Ôn Dạng lau khô tay, rồi lại bị anh nắm lần nữa.
Hai người xuống hầm lấy xe. Phó Hành Chu khởi động xe, Ôn Dạng ngồi ở ghế phụ, lấy máy tính bảng ra xem lại bản thiết kế của Lục Trạm.
Chiếc xe màu đen chạy thẳng đến một câu lạc bộ, đây là câu lạc bộ dành cho hội viên, phải đạt một mức tài sản nhất định mới có thể sở hữu một thẻ hội viên.
Phó Hành Chu quét thẻ dưới tầng, rồi nắm tay Ôn Dạng lên lầu.
(bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Khi đến tầng thượng, anh đẩy cửa lớn màu xám bạc, Lục Trạm đang đứng bên bàn cắt dưa lưới. Thấy Phó Hành Chu và Ôn Dạng bước vào, anh ta liền tặc lưỡi: "Ôn Dạng, lâu rồi không gặp!"
Ôn Dạng mỉm cười đáp: "Lâu rồi không gặp ngài Lục, bản vẽ anh có gì cần chỉnh sửa không?"
Lục Trạm cười nói: "Không có vấn đề gì thì không thể gặp cô sao?"
Ôn Dạng bất đắc dĩ: "Tất nhiên là được rồi."
Phó Hành Chu liếc mắt nhìn Lục Trạm.
Lục Trạm khẽ ho một tiếng, bưng đĩa dưa lưới đặt lên bàn trà.
Phó Hành Chu nhận lấy chiếc áo khoác Ôn Dạng cởi ra, tiện tay treo lên, rồi nói: "Đừng để ý cậu ta."
Ôn Dạng mỉm cười, dịu dàng ứng tiếng.
Phó Hành Chu xoa đầu cô, dẫn cô qua ghế sofa bên cạnh. Ôn Dạng cầm lấy máy tính bảng, mở ra và đặt lên bàn trà cho Lục Trạm xem. Lục Trạm ra hiệu cho cô ăn dưa lưới, sau đó cúi đầu nhìn và nói: “Tôi định sửa từ lâu rồi, nhưng nghĩ dịp Tết không muốn làm phiền cô. Không ngờ chỉ qua một cái Tết, cô đã đồng ý cậu ta rồi.”
Anh ta cười giảo hoạt trêu chọc. Ôn Dạng đỏ ửng cả tai, lườm Lục Trạm một cái.
Lục Trạm cười ha ha, nhìn bộ dạng đó của cô, cảm thấy khá thú vị. Anh ta nghĩ rằng người phụ nữ này chắc chắn không chỉ xinh đẹp, mà còn có nhiều điểm tốt khác, có lẽ Phó Hành Chu đã bị thu hút bởi những điều đó.
Ôn Dạng không để ý đến lời trêu chọc của Lục Trạm, lấy ra máy tính xách tay và nói: “Ngài Lục, tôi sửa trực tiếp cho anh tại đây nhé, tôi thấy có vẻ anh chỉ muốn sửa một số chi tiết thôi.”
"Đúng vậy." Lục Trạm đáp.
Phó Hành Chu rót cho Ôn Dạng một ly sữa, đặt nó bên tay cô rồi ngồi xuống cạnh, hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh quyết định đi.”
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Ôn Dạng bắt đầu chỉnh sửa bản thảo cho Lục Trạm, trong lúc đó thì Phó Hành Chu và Lục Trạm trao đổi công việc. Thỉnh thoảng, Lục Trạm thấy Phó Hành Chu sẽ nhìn sang quan tâm Ôn Dạng. Có lúc, khi Ôn Dạng mệt mỏi và xoa cổ, cô cũng ngước nhìn Phó Hành Chu
Đây là lần đầu tiên Lục Trạm thấy Phó Hành Chu quan tâm đến một người phụ nữ như vậy. Anh ta cảm nhận sâu sắc rằng Phó Hành Chu lần này rất nghiêm túc. Anh không phải là người không biết yêu như lời đồn, chỉ là chưa gặp đúng người mà thôi.
Sau khi ăn và chỉnh sửa xong bản thảo, Lục Trạm lập tức rời đi. Khi Lục Trạm đi, trời đã tối, cảnh đêm bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu lên đèn. Ôn Dạng đặt máy tính xuống, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh đang gọi điện, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím cảm ứng.
Ôn Dạng tò mò nhìn qua một chút. Thấy vậy, Phó Hành Chu liền đẩy máy tính qua để cô xem. Ôn Dạng nhìn thấy một loạt con số, ngớ người, không dám nhìn tiếp mà ngay lập tức ngồi thẳng dậy. Khóe môi Phó Hành Chu cong lên, anh tiếp tục nói chuyện điện thoại thêm một lát rồi cúp máy.
Quay lại, anh thấy Ôn Dạng dựa vào ghế, vẻ mặt hơi lười biếng. Anh nhẹ giọng hỏi: “Lại buồn ngủ à?”
Ôn Dạng vội vàng lắc đầu: “Không, chỉ là bị dọa bởi mấy con số của các anh thôi.”
Nụ cười trong mắt Phó Hành Chu càng sâu: “Chỉ là những con số thôi mà, không chốt hợp đồng thì cũng chỉ là số liệu.”
Ôn Dạng ồ lên một tiếng. Bộ dạng lười nhác của cô thật đẹp, có chút mềm mại lại thêm chút hờ hững. Phó Hành Chu nhìn cô vài giây, nắm lấy cổ tay cô và kéo nhẹ. Ôn Dạng ngẩn người, nhưng giây tiếp theo, cô đã nằm gọn trong vòng tay anh.
Phó Hành Chu ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai anh phải đi Hồng Kông.:
"Một tuần sau sẽ về.”
Ôn Dạng dựa vào ngực anh, ngước mắt nhìn lên. Ánh mắt anh cúi xuống, giao nhau với ánh mắt cô. Ôn Dạng gật đầu: “Ừ.”
Trên người anh có mùi đàn hương dễ chịu, hòa quyện với mùi hương từ mái tóc cô. Phó Hành Chu nhìn cô, nói: “Sau này anh sẽ cố gắng chuyển trọng tâm công việc về Nam Thành.”
Ôn Dạng ngẩn ra: “Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh, không cần phải thay đổi vì em.”
Phó Hành Chu siết chặt vòng tay quanh eo cô: “Em chịu được yêu xa sao?”
Ôn Dạng ngẩng đầu, gật đầu.
Phó Hành Chu nhướng mày, anh hy vọng cô sẽ nói không, nhưng cô đã từng nói rằng hiện tại lý trí của cô vượt qua cảm xúc, và anh chấp nhận điều đó.
Lúc này, chuông cửa vang lên. Phó Hành Chu buông Ôn Dạng, đứng dậy ra mở cửa. Tim Ôn Dạng đập nhanh, cô cảm nhận được hơi thở của anh.
Cô nhìn thoáng qua, thấy người bấm chuông là Tưởng Dược. Phó Hành Chu xắn tay áo lên, nhận lấy một chiếc hộp rồi đóng cửa lại, đi về phía cô.
Anh nhìn cô một cái: "Quay lưng lại.”
Ôn Dạng chớp mắt: “Làm gì vậy?”
Hỏi thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn quay người lại. Phó Hành Chu mở chiếc hộp gấm, lấy ra một chiếc dây chuyền kim cương. Anh giơ tay lên, đặt nó lên cổ cô. Ôn Dạng cảm nhận được sự lạnh lẽo trên cổ, nhìn xuống, đó là một chiếc dây chuyền trái tim đính kim cương rất đẹp.
Phó Hành Chu cúi đầu cài khóa cho cô: “Anh đã mua từ lâu rồi, trước Tết định tặng, nhưng sợ em không nhận.”
“Giờ là lúc thích hợp.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");