(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần triển lãm có một nhà hàng trang trí theo phong cách truyền thống của Trung Quốc, khá giống với nhà hàng ẩm thực Sơn Đông mà Ôn Dạng từng ăn ở Hồng Kông, nhưng nhà hàng này chuyên về món Quảng Đông. Không gian trang nhã và giá cả cũng không rẻ. Ôn Dạng trước đây đã xem đánh giá trực tuyến và thấy nhà hàng này tốt về mọi mặt, vì vậy cô chọn nơi này.
Nhà hàng có không gian khá riêng tư, sau khi cả hai ngồi xuống, Ôn Dạng cảm thấy cổ mình hơi mỏi vì đeo máy ảnh cả buổi sáng, cô tháo máy ảnh ra và đặt lên ghế.
Phó Hành Chu lấy thực đơn, đẩy về phía Ôn Dạng.
Ôn Dạng ngẩng lên nhìn anh dưới ánh sáng dịu nhẹ, nói: "Tổng giám đốc Phó, anh gọi món đi."
Phó Hành Chu nhìn cô: "Ưu tiên phụ nữ."
Ôn Dạng chớp mắt: "Tôi chọn món dễ trúng phải món không hợp lắm."
Nghe vậy, Phó Hành Chu nở một nụ cười nhẹ: "Có thể ăn được là được."
Ôn Dạng vốn định mời nên để Phó Hành Chu chọn món, với lại lần trước ăn món Sơn Đông thấy anh rất sành sỏi nên cô muốn giao hết cho anh chọn. Nhưng điều cô không biết rằng, lần đó Phó Hành Chu đã nhận ra rằng Ôn Dạng vì lo ngại khẩu vị của hai người họ mà không dám chọn món, nên anh mới giành quyền chọn. Lần này, chỉ có anh và cô đi ăn, vậy không có lý do gì phải kiêng dè nữa.
"Chọn đi." Anh nói.
Ôn Dạng còn muốn tranh luận rằng mình chọn món không khéo, nhưng không tiện đôi co thêm. Cô cầm thực đơn lên lật xem món, việc cô dễ chọn trúng món không hợp là vì cô thường muốn thử những món lạ mà ít gặp, đặc biệt là những món có tên gọi độc đáo. Nhưng thực đơn lần này khá bình thường, toàn những tên mónquen thuộc.
Cô ngước lên: "Tổng giám đốc Phó có kiêng ăn gì không?"
Phó Hành Chu khẽ nhếch môi: "Không, em cứ chọn tùy ý."
Ôn Dạng gật đầu: "Vậy tôi chọn nhé."
Cô gọi phục vụ, chỉ vào thực đơn và nói tên các món. Khi chọn món, cô rất cẩn thận, đôi khi còn phân vân lâu trước một tên món. Con người thường có xu hướng chọn những món mình yêu thích, nhất là khi không có áp lực nào từ bên ngoài. Phó Hành Chu chỉ liếc sơ qua những món cô chọn.
Nhà hàng này còn có khu vực uống trà. Khi Ôn Dạng vừa chọn món xong, Phó Hành Chu dùng kẹp gắp một ly trà đặt trước mặt cô. Bên cạnh, khói trà tỏa ra trong không khí, anh toát lên một vẻ đẹp tự nhiên đầy phóng khoáng. Ôn Dạng nhận ra hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, trông thoải mái hơn nhiều, không gò bó như hôm anh mặc áo sơ mi đen form rộng Hồng Kông, kiểu này sẽ không khiến người khác cảm thấy quá áp bách, vì thế trông anh cũng trở nên gần gũi hơn.
Ôn Dạng nâng ly trà lên uống một ngụm, hơi nóng. Cô chỉ nhấp môi rồi đặt xuống.
Thấy vậy, Phó Hành Chu hỏi: "Em có thích uống trà không?"
Ôn Dạng lắc đầu: "Không thích lắm, chỉ uống khi cần thôi."
Phó Hành Chu gật đầu.
Sau khi ăn xong, Ôn Dạng hơi lo lắng, sợ Phó Hành Chu lại tìm cách thanh toán, nên cô rất chú ý đến từng động thái của anh. Phó Hành Chu đặt đũa xuống, lau miệng và cũng nhận ra ánh mắt dò xét của cô. Anh lại nở một nụ cười nhẹ.
Anh hỏi: "No chưa?"
Ôn Dạng gật đầu: "Còn tổng giám đốc Phó thì sao?"
"Tôi cũng no rồi. Đi thôi."
Anh đứng dậy, Ôn Dạng cũng lấy máy ảnh và túi đựng điện thoại đeo lên, rồi đi đến quầy thu ngân. Phó Hành Chu đi sau cô, cả hai cùng đến quầy thu ngân. Ôn Dạng tiến tới hỏi: "Bàn số 8 hết bao nhiêu?"
Nhân viên thu ngân nhìn hóa đơn, báo một con số, chỉ vào mã QR của Alipay và nói: "Thanh toán qua đây."
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm, quét mã và trả tiền.
Cô ngước lên nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu vẫn giữ một ánh mắt cười, cả hai cùng đi ra cửa. Một nhân viên phục vụ thấy nắng gắt, liền đưa cho họ một chiếc ô. Phó Hành Chu đón lấy, mở ra che cho Ôn Dạng.
Ôn Dạng đưa tay lên che mắt, ngước nhìn chiếc ô và nói: "Nhà hàng này cũng chu đáo, còn có ô che nắng."
Phó Hành Chu khẽ ừ. Anh cao hơn cô, cầm ô che hết nắng cho cô. Ôn Dạng bước xuống bậc thềm, cô khá lo lắng vì sáng nay không thoa kem chống nắng, ánh nắng khiến cô hơi e ngại. Cánh tay cầm ô của Phó Hành Chu chỉ cách cô một khoảng ngắn, mùi đàn hương thoang thoảng bay tới, giống hương thơm trong xe của anh. Phó Hành Chu rất lịch thiệp, không chạm vào cô chút nào.
Dưới chiếc ô, mùi hương trên tóc của cô cũng phảng phất.
Cả hai đi đến bãi đỗ xe bên ngoài triển lãm, đến bên cạnh xe, Phó Hành Chu cúi xuống hỏi: "Chiều em có kế hoạch gì không?"
Ôn Dạng thực ra không có, cô nhìn anh đáp: "Không có, tôi cần về studio."
Phó Hành Chu gật đầu, mở cửa ghế phụ, ra hiệu cô lên xe: "Tôi đưa em về."
Đã đến đây rồi, tất nhiên cô không tiện từ chối. Ôn Dạng gật đầu, cúi người lên xe. Phó Hành Chu thu ô lại, đưa cho nhân viên phục vụ theo sau. Nhân viên nói: "Quý khách đi cẩn thận."
Nhìn chiếc xe, ai cũng có thể biết ngay đây là xe sang, không phải dành cho người bình thường.
Phó Hành Chu ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Đây là lần đầu tiên Ôn Dạng nhìn thấy anh lái xe, cảm giác khác hẳn khi anh đổi sang một chiếc xe khác. Anh có nhiều khía cạnh khác nhau, không phải lúc nào cũng mang đến cảm giác xa cách. Chiếc xe thể thao màu đen lướt qua con đường lớn ở Nam Thành, bóng cây lướt qua trên thân xe.
Buổi trưa ăn xong dễ khiến người ta buồn ngủ.
Khi dừng xe tại đèn đỏ, Phó Hành Chu liếc nhìn cô một cái và hỏi: "Bình thường em có ngủ trưa không?"
Ôn Dạng quay đầu nhìn anh: "Thường chợp mắt một chút."
Phó Hành Chu ừ một tiếng, nói: "Vậy lát nữa nghỉ ngơi chút đi."
""Ừm."
Ôn Dạng quay đầu nhìn ra cửa sổ, che miệng mà ngáp.
Phó Hành Chu dường như để ý thấy, giọng anh trầm ấm: "Bây giờ có thể ngủ một lát, đến nơi tôi sẽ gọi em."
Tất nhiên, Ôn Dạng không ngủ. Đường từ đây đến studio không xa, chỉ qua vài cái đèn đỏ là tới.
Khi đến tòa nhà Coco, Phó Hành Chu lái xe thẳng vào hầm để xe, dừng lại ngay lối vào thang máy. Ôn Dạng mở cửa xe, bước xuống, cúi người nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Phó, anh lái xe cẩn thận nhé."
Phó Hành Chu nhìn cô, gật đầu: "Nhớ nghỉ ngơi một chút."
"Biết rồi."
"Em lên đi."
Ôn Dạng gật đầu, quay người bước về phía thang máy. Sau khi thang máy đóng cửa, chiếc xe thể thao mới rời đi. Ôn Dạng vừa đi vừa ngáp trong thang máy. Khi vào đến studio, Dư Tình vẫn còn đang ăn đồ hộp, nheo mắt nhìn cô: "Về rồi à, ăn trưa ở đâu thế?"
"Cậu đi xem triển lãm một mình à?"
Ôn Dạng không muốn nói dối, cô tháo máy ảnh và túi sủi cảo ra, đặt vào ngăn kéo, ngồi xuống uống một ngụm nước lớn. Dư Tình quay lại, ngồi bên bàn, nhìn chằm chằm cô.
Ôn Dạng chống cằm, nhìn cô ấy mà nói: "Không phải đi một mình."
Dư Tình lập tức búng tay một cái: "Anh ta đi cùng cậu sao?"
Ôn Dạng gật đầu.
Dư Tình vừa nhai thức ăn vừa nói: "Tớ đoán chắc rằng anh ta sẽ đi mà. Đã đưa vé cho cậu thì chắc chắn anh ta đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Nhưng nói thật, nếu tớ đi chung, có lẽ anh ta sẽ không đến đâu."
"Người đàn ông này rất biết chừng mực."
Ôn Dạng lúc này mới nhận ra điều đó.
"Vậy có người đi cùng, có phải rất vui không?" Dư Tình ghé sát vào Ôn Dạng, cười tươi hỏi.
Ôn Dạng đẩy khuôn mặt của Dư Tình ra, liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
Dư Tình bật cười ha hả, ngồi thẳng dậy tiếp tục ăn cơm.
Ôn Dạng nhìn Dư Tình ăn vội vã, ngửi thấy mùi thức ăn nhanh, cô quay sang hỏi Đào Lật: "Có phải sắp đến sinh nhật em không?"
Đào Lật đang buồn ngủ trên ghế, nghe thấy vậy liền ngồi thẳng dậy: "Đúng vây, chị Dạng còn nhớ à."
Ôn Dạng cười nói: "Ngày mai phải không? Ngày mai chúng ta sẽ ăn tiệc."
Dư Tình cầm hộp thức ăn nhìn Ôn Dạng: "Vậy là ngày mai cậu sẽ xuống bếp?"
Ôn Dạng đưa tay chọc vào bụng Dư Tình: "Phải, để cậu có lộc ăn no nê."
Dư Tình vui vẻ ra mặt, nhìn lại hộp thức ăn rồi lắc đầu: "Tự nhiên thấy cái này chẳng còn ngon nữa."
Dạo gần đây, Ôn Dạng vì phải chạy deadline nên sinh hoạt của cô bị đảo lộn ngày đêm, đã nhiều ngày không nấu ăn. Mặc dù buổi tối cô vẫn có thời gian nấu cháo cho Dư Tình, nhưng bữa ăn chính thì đã lâu không có. Vì ngày mai là sinh nhật của Đào Lật, Ôn Dạng quyết định sẽ nấu một bữa thịnh soạn.
Chiều hôm sau, sau khi làm xong công việc, Ôn Dạng đặt xe đi chợ mua đồ mang về. Dư Tình đã đặt một chiếc bánh sinh nhật cho Đào Lật và cầm theo về nhà. Đào Lật cũng mua thêm một ít hoa quả, lần đầu đến thăm nhà của Ôn Dạng và Dư Tình.
Vừa bước vào cửa, Đào Lật liền thốt lên: "Bày trí ấm cúng quá."
Dư Tình nhặt lấy một quả táo, lau sạch rồi cắn một miếng, nói: "Đó là tác phẩm của chị Dạng em đấy."
Em chưa thấy căn nhà trước đây của cậu ấy đâu... Nhưng Dư Tình tất nhiên không nói điều này ra để khỏi làm mất vui. Đào Lật ngồi xuống sofa, ôm lấy chiếc gối ôm, nói: "Ước gì căn nhà thuê của em cũng được bày trí ấm cúng như thế này."
Dư Tình: "Em học lõm từ chị Dạng kìa."
Đào Lật gật đầu: "Nghe có lý."
Ôn Dạng bận rộn trong bếp, trên đảo bếp có vài tép tỏi cần bóc vỏ, cô gọi Dư Tình vào giúp. Đã lâu rồi cô không làm nhiều món như vậy, cảm giác quen thuộc từ từ trở lại với cô.
Hơn bảy giờ tối, món ăn được bày ra bàn, ở giữa là một chiếc bánh kem.
Đào Lật cảm động, đây là công ty đầu tiên cô nàng thực tập, các sếp đều rất tốt. Đào Lật cầm điện thoại lên và nói: "Chúng ta chụp hình nhé, mọi người cùng chụp một bức."
Ôn Dạng tháo tạp dề ra, mỉm cười bước lại gần. "Tách", một tấm ảnh được lưu lại.
Lúc này, tại Hồng Kông.
Sau khi dùng bữa cùng mấy người anh em, Phó Hành Chu bước ra bên cạnh cửa sổ, mở cửa cho thoáng. Phía xa là cảng Victoria, ánh đèn neon lấp lánh, đêm tối ma mị quyến rũ. Anh tựa vào lan can, cầm điện thoại lướt một cách hờ hững, tình cờ ấn mở vòng bạn bè.
Ôn Dạng vừa đăng một bài viết mới.
Cô giơ tay tạo hình chữ V trước ống kính, trông thật sống động và xinh đẹp, trên bàn đầy ắp thức ăn cùng với một chiếc bánh kem, có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt qua tấm ảnh. Bức ảnh với ba gương mặt, nhưng cô là người nổi bật nhất, đôi mắt tràn ngập niềm vui.
Đêm dần khuya.
Sau khi tiễn Đào Lật về, Ôn Dạng và Dư Tình cùng nhau dọn dẹp nhà bếp. Đã lâu không nấu ăn, giờ cô mới nhận ra dọn dẹp sau khi nấu tốn nhiều công sức như thế nào. Nhưng bữa tối nay thực sự rất vui.
Dư Tình dọn dẹp xong thì đi tắm trước.
Ôn Dạng ngồi trên sofa uống nước chanh dây pha chanh vàng, điện thoại bỗng vang lên tiếng thông báo.
Tin nhắn đến từ Phó Hành Chu.
Ôn Dạng ngay lập tức mở ra xem.
Phó Hành Chu: [Sửa lại đôi chút ở nhà bếp bên Hoa Phủ.]
Ôn Dạng hơi sững người, rồi soạn tin nhắn lại: [ Tổng giám đốc Phó muốn thay đổi thế nào?]
Phó Hành Chu: [Em tự quyết định, cứ làm theo ý tưởng ban đầu của em.]
Ôn Dạng: [Ý tưởng ban đầu của tôi là kết hợp giữa phong cách Âu và Á.]
Phó Hành Chu: [Có thể.]
Thấy vậy, Ôn Dạng lập tức kéo chiếc laptop lại, mở bản vẽ cùng với kích thước và phong cách mà cô đã lên kế hoạch từ trước. Dư Tình tắm xong bước ra, lau tóc rồi ngồi xuống sofa, nghiêng đầu nhìn: "Sao lại sửa bản thiết kế nữa vậy? Phó Hành Chu muốn thay đổi à?"
Ôn Dạng gật đầu, cầm điện thoại gọi cho Trần Xương, bảo anh ta tạm ngừng phần bếp, đợi khi cô hoàn thành bản vẽ thì mới tiếp tục. Dư Tình nhìn cô sửa bản vẽ, chớp mắt hỏi: "Dự định ở Nam Thành lâu hơn à?"
Ôn Dạng lắc đầu: "Có thể vậy."
Ý tưởng ban đầu của cô đã có, giờ chỉ cần điều chỉnh một chút, nhưng phải điều chỉnh tỉ lệ giữa nhà bếp và phòng ăn, kéo theo cả tủ rượu cũng phải thay đổi.
Dư Tình chống cằm quan sát, với chút kinh nghiệm của mình, cô gợi ý: "Bảo thợ nghỉ vài ngày đã, đợi bản vẽ của cậu xong rồi gọi họ tiếp tục."
"Được."
Bản vẽ nhanh chóng được hoàn thành. Chiều hôm sau, Ôn Dạng mang bản vẽ đến Hoa Phủ. Buổi sáng, cô đã xác nhận với Phó Hành Chu, anh đã quay lại Hồng Kông.
-
Tại công ty trang sức Mộng Bạch.
Lê Mạn cầm một cốc cà phê bước vào studio, đẩy cửa bước vào phòng làm việc riêng, đi ngang qua vài nhà thiết kế và nhân viên bán hàng. Một nhân viên bán hàng thấy cô ta đến, ngập ngừng một lúc rồi mang tài liệu đến gõ cửa phòng.
Lê Mạn vừa ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, thấy nhân viên bán hàng vào bèn hỏi: "Có chuyện gì?"
Nhân viên bán hàng cẩn thận đặt tài liệu lên bàn, nói nhỏ: "Trước đây bà Lý có nói sẽ đến xem bộ trang sức Phúc Vận, nhưng gần đây liên hệ thì bà ấy không còn nhiệt tình nữa, có vẻ như không muốn đến."
Lê Mạn hơi sững sờ, ánh mắt dừng lại trên tập tài liệu. Cô vẫn còn nhớ rõ mặt mũi bà Lý.
Nhân viên bán hàng lo lắng liếc nhìn cô ta.
Lê Mạn sau một lúc trầm ngâm, bảo: "Được rồi, cô ra ngoài đi, gọi Triệu Tố vào."
"Vâng." Nhân viên bán hàng đi ra, gọi nhà thiết kế Triệu Tố đang nói chuyện với khách hàng. Triệu Tố nói đợi một lát, một nhân viên bán hàng khác tiến đến bên cạnh hỏi: "Giám đốc Lê có nói gì không?"
"Có gì đâu mà nói? Ly hôn rồi thì bà Lý người ta không nể mặt cũng là điều dễ hiểu thôi."
Nhân viên bán hàng nọ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lê Mạn cầm cốc cà phê, đi đến bên cửa sổ mở điều hòa, cánh cửa vẫn để hé mở. Những lời nói của các nhân viên bên ngoài lọt vào tai nhưng cô ta giữ im lặng, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");