(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư Tình thích làm việc trong phòng khách, còn Ôn Dạng lại thích ở trong phòng riêng. Dù ánh sáng có tối hơn một chút cũng không sao, vì cô cảm thấy như vậy sẽ tạo ra không gian sáng tạo hơn. Đêm nay chắc chắn sẽ thức hơi trễ, khi bản thiết kế hoàn thành, Ôn Dạng nhìn vào màn hình máy tính một lúc lâu rồi ngẩn người ra. Đồng hồ bên dưới góc màn hình hiển thị hai giờ rưỡi sáng. Khi Ôn Dạng hoàn hồn, cô lập tức phấn khích hét lên: "Dư Tình!"
Dư Tình đang tập trung vẽ ngoài phòng khách, nghe tiếng gọi của Ôn Dạng thì giật mình, nhìn đồng hồ rồi thốt lên: "Trời, muộn vậy rồi sao!"
Dư Tình lập tức đứng dậy và nói: "Tới ngay!"
Dư Tình chạy vội vào phòng ngủ, Ôn Dạng chỉ vào máy tính, nói: "Mau đến đây, bản vẽ của tớ xong rồi."
Mắt Dư Tình sáng lên, liền lao nhanh đến, bò lên giường xem bản thiết kế: "Thật sự xong rồi, lần này nhìn đẹp thật đấy."
Bản vẽ hoàn chỉnh đã thể hiện toàn bộ không gian của căn hộ lớn ở Hoa Phủ, bao gồm cả vị trí sắp xếp nội thất. Nói thật, khi Dư Tình mới vào nghề thì vẫn có chút khó khăn nhất định. Dù đã từng làm nhiều dự án khi còn ở đại học, nhưng lần đầu cô nhận thiết kế một căn hộ lớn đã cho ra kết quả vẫn còn nhiều thiếu sót, phải sửa đi sửa lại lần thứ ba mới ổn. Còn bản vẽ của Ôn Dạng lần này có thể trực tiếp đưa vào sử dụng. Dư Tình khen: "Tớ đã bảo mà, cậu có thiên phú."
Dư Tình ngồi xuống bên cạnh Ôn Dạng, cùng xem bản vẽ, rồi nói đùa: "Hồi đại học cậu chỉ mải yêu đương. Nếu khi đó cậu tham gia nhóm dự án với tớ, bây giờ chắc chắn mọi chuyện đã khác."
Ôn Dạng chỉ cười, không nói gì thêm. Lúc này, ngắm thành quả là đủ rồi.
Dư Tình cũng ngồi cùng Ôn Dạng để xem bản vẽ. Căn hộ này sử dụng hệ thống nhà thông minh, nên đòi hỏi khá nhiều công sức. Dư Tình đã giúp đỡ không ít, nên đây không hoàn toàn là thành quả của riêng Ôn Dạng. Ôn Dạng dựa vào vai Dư Tình, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu, Dư Tình."
"Cảm ơn gì chứ." Dư Tình đáp lại đầy nhẹ nhàng.
Hai người cùng chiêm ngưỡng bản vẽ, rồi Dư Tình cười nói: "Tớ nhớ lại lần đầu tiên tớ thiết kế một căn hộ lớn. Để tớ cho cậu xem, thô lắm, đôi khi xem lại tớ đều thấy buồn cười. Lúc đó khách hàng gửi cho tớ một dấu hỏi to đùng."
Ôn Dạng trở nên hứng thú. Cô nhớ rằng khi đó Dư Tình đang thực tập năm cuối và đã vẽ bản thiết kế này. Dư Tình lấy một chiếc USB từ đầu giường, trích xuất bản thiết kế và chuyển sang máy tính của Ôn Dạng.
Một bản vẽ của căn hộ 256 mét vuông hiện lên, ghi rõ là vào mùa hè năm 2020.
Đúng là kỹ năng tiến bộ dần theo thời gian. Nếu bây giờ nhìn lại, Ôn Dạng không thể tin nổi đây là bản thiết kế của Dư Tình, vì không có chút dấu vết nào của tay nghề hiện tại. Ôn Dạng nói: "Hoàn toàn không giống phong cách của cậu bây giờ."
Dư Tình cười phá lên: "Đúng vậy, trình độ của tớ bây giờ khác hẳn trước. Ngày xưa thì khác, bây giờ thì đã có nhiều kinh nghiệm, làm biết bao nhiêu bản vẽ rồi. Thật ra căn hộ biệt thự đơn tầng khi đó có ba cục rất phức tạp, nhưng tớ chủ quan rằng mình giành được bao nhiêu giải thưởng thì chắc chắn sẽ làm tốt, nào ngờ vấp phải "trận Waterloo"* ngay từ lần đầu tiên."
Ôn Dạng nhìn vào cũng phải bật cười.
Hai người ngồi dựa vào nhau, xem hết bản này đến bản khác. Tới lúc chuẩn bị đi ngủ, Ôn Dạng vẫn còn chút phấn khích. Cô nén file bản vẽ và gửi cho Phó Hành Chu, kèm theo một tin nhắn:
Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, bản vẽ hoàn chỉnh đã xong rồi.]
Gửi xong, Ôn Dạng mệt mỏi nằm xuống cùng Dư Tình, đặt máy tính sang tủ đầu giường rồi tắt đèn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau mấy đêm làm việc kiệt sức.
Sáng hôm sau, Dư Tình vội vàng dậy sau khi nhận được cuộc gọi từ khách hàng. Ôn Dạng còn đang nằm mơ màng trong chăn, cầm điện thoại lên định xem giờ, liền nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc từ Phó Hành Chu. Cô mở ra xem.
Phó Hành Chu: [Đây là?]
Ôn Dạng sững người, rồi ngay lập tức kéo lên trên để xem lại. Cô phát hiện ra mình đã gửi nhầm tệp, thay vì bản vẽ hoàn chỉnh, cô lại gửi bản thiết kế đầu tiên của Dư Tình. Cô bừng tỉnh, lập tức ngồi bật dậy, vội vàng gửi tin nhắn thoại.
"Tổng giám đốc Phó, thật xin lỗi, tôi gửi nhầm tệp. Anh chờ chút, tôi sẽ gửi lại bản đúng ngay bây giờ."
Giọng của cô vào buổi sáng còn hơi mềm mại, vì có hơi vội nên nghe khàn khàn.
Phó Hành Chu cũng trả lời lại bằng tin nhắn thoại: "Không vội."
Dù anh nói không vội, nhưng Ôn Dạng vẫn gấp rút. Cô vội bật máy tính lên, chỉnh lại và gửi bản vẽ qua WeChat trên máy tính, sau đó dùng điện thoại kiểm tra lại cho chắc chắn. Xong xuôi, cô gửi thêm một tin nhắn thoại để giải thích.
Ôn Dạng: "Tổng giám đốc Phó, đây mới là bản đúng, anh xem qua nhé. Xin lỗi vì tối qua lỡ gửi nhầm, bản kia là tác phẩm đầu tay của nhà thiết kế Dư Tình, bây giờ cô ấy không còn vẽ như thế nữa đâu."
Cô không muốn anh nghĩ rằng studio của họ vẫn còn những sản phẩm như vậy, điều đó sẽ dọa người ta.
Phó Hành Chu không trả lời ngay. Khoảng bảy tám phút sau, anh mới nhắn lại.
Phó Hành Chu: [Phần còn lại của việc thi công vất vả cô rồi.]
Ôn Dạng nhìn tin nhắn, thở phào nhẹ nhõm. Cô xõa tóc, cầm điện thoại trả lời: [Cảm ơn tổng giám đốc Phó đã tin tưởng.]
Phó Hành Chu: [Ừ.]
Phó Hành Chu: [Đêm qua cô ngủ muộn à?]
Ôn Dạng trả lời: [Không muộn lắm, giờ giấc bình thường thôi.]
Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, vậy tôi sẽ bắt đầu sắp xếp thi công ngay.]
Phó Hành Chu: [Ừ.]
Sau khi nhận được sự xác nhận từ anh, Ôn Dạng đặt điện thoại xuống, xuống giường chuẩn bị, dù sao đã không còn buồn ngủ nữa. Cô đến studio và kể lại vụ việc nhầm lẫn cho Dư Tình với Đào Lật nghe. Cả hai đều nói: "May mà tổng giám đốc Phó không so đo!"
Ôn Dạng cũng đáp: "Đúng vậy."
Buổi chiều, Ôn Dạng dựa theo tài liệu của Dư Tình để liên hệ với công ty trang trí nội thất. Công ty mà Dư Tình đang sử dụng khá bình thường, không chắc liệu họ có tiếp tục hợp tác hay không, Ôn Dạng dự định tìm một công ty khác có khả năng thực hiện hệ thống nhà thông minh.
Trong lúc ba người Ôn Dạng, Dư Tình và Đào Lật đang đứng trước bàn làm việc của Dư Tình để tìm kiếm tài liệu về các công ty trang trí nội thất, điện thoại trên bàn của Ôn Dạng đổ chuông. Cô tiện tay nhấc lên, người gọi đến là Chúc Vân.
Ôn Dạng bắt máy: "A lô mẹ.”
“Dạng Dạng, con đang làm gì thế?”
Ôn Dạng ngồi xuống bàn làm việc của mình, trả lời: “Con đang làm việc ạ.”
Chúc Vân khẽ ho một tiếng rồi nói: “Dạng Dạng, mẹ và ba con đến Nam Thành rồi, vừa xuống ga tàu cao tốc. Con đừng giận vì chúng ta đến bất ngờ, mẹ thực sự không chờ được thêm hai tuần nữa, mẹ muốn đến thăm con.”
Ôn Dạng sững người, vội vàng đứng bật dậy: “Mẹ, ba mẹ đến Nam Thành rồi sao?”
Chúc Vân gật đầu: “Ừ, đúng rồi, con cho mẹ địa chỉ nhà mới của con đi, ba mẹ sẽ gọi taxi đến.”
Ôn Dạng vội nói: “Con sẽ đến đón ba mẹ, hai người đừng đi đâu cả.”
Ôn Dạng có chút bất ngờ nhưng cũng không kém phần háo hức, tính ra lần gần nhất cô ở cùng ba mẹ là dịp về Nam An ăn Tết.
Thời gian trôi nhanh, giờ đã cuối tháng mười. Khoảng cách tính từ lúc cô ly hôn cũng đã trôi qua hơn ba tháng, giữa mùa hè oi bức, mùa mà người ta thường nói về tình yêu.
“Con cho mẹ chỉ đi, ba mẹ tự bắt taxi đến cũng được, con đến đón làm gì cho phiền phức.”
“Không có phiền, ba mẹ cứ ở đó đi.”
Ôn Dạng nói xong liền kéo ghế ra đứng dậy.
Chúc Vân không lay chuyển được con gái, bèn nói: "Được rồi, chờ con đến."
Ôn Dạng cúp điện thoại, cầm túi xách lên. Dư Tình quay lại nhìn cô: “Tối nay cùng ăn cơm nhé. Khi nào đón được chú dì thì báo cho tớ biết.”
Ôn Dạng gật đầu: "Oke."
Sau đó, cô rời khỏi Studio, vẫy một chiếc xe dưới lầu để đến ga tàu cao tốc. Lúc này trời đang hoàng hôn, ánh nắng cuối ngày trải dài trên bầu trời, rất đẹp. Khi đến ga tàu, từ xa, Ôn Dạng đã nhìn thấy ba mẹ mình đang đứng đợi ở cổng ra. Trong tay Chúc Vân còn cầm một túi lớn, có một hộp bánh kẹo Nam An lộ ra bên ngoài. Đó là loại bánh mà Ôn Dạng đã ăn từ nhỏ đến giờ mà không ngán, lại rất khó mua.
Đôi mắt Ôn Dạng bỗng dưng đỏ hoe.
Thân là con cái, cô không thể sống hạnh phúc như ước nguyện của ba mẹ, thậm chí còn khiến họ phải lo lắng và bôn ba vì mình.
Ôn Dạng xuống xe, chạy về phía ba mẹ.
"Ba, mẹ!”
Chúc Vân và Ôn Lệ nhìn thấy con gái chạy tới liền vội nói: “Chậm thôi.”
Ôn Dạng đứng trước mặt họ, ôm Chúc Vân trước. Chúc Vân một tay cầm đồ, khi thấy con gái lao tới, bà nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô. Mà sau lưng Ôn Dạng, đã không còn hình bóng của Trình Ngôn Vũ.
Ôn Lệ nhìn Ôn Dạng rồi hỏi: “Con gầy đi phải không?”
Ôn Lệ vốn ít nói, vì tính chất công việc nên bình thường ông khá uy nghiêm. Ôn Dạng quay sang nhìn ba mình, cười nói: “Không có, con đâu có gầy, béo mà."
Béo thì không có, gầy thì chắc có một chút.
Chúc Vân vốn hiểu con gái, nhưng bà không có đánh vỡ lời bịa đặt của Ôn Dạng. Bà cũng không muốn nhắc đến cái tên họ Trình kia nữa.
Bà vỗ nhẹ vai Ôn Dạng, nói: “Thôi, ôm đến ra mồ hôi cả rồi.”
Ôn Dạng hờn dỗi: “ Thời tiết đang lạnh mà, sao có thể ra mồ hôi được.”
Chúc Vân thở dài, vuốt mái tóc dài của cô.
Ba người quấn quýt ở cổng ga một lúc rồi mới gọi taxi về nhà. Ôn Dạng ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nhìn ba mẹ: “Ba ơi, ba nghỉ phép sớm à?”
“Ừ, xin nghỉ Tết sớm.”
Thật ra là ông xin nghỉ phép.
Ôn Dạng gật đầu.
Ôn Dạng cầm điện thoại đặt phòng khách sạn, sau đó nói với Chúc Vân và Ôn Lệ: “Ba, mẹ, hiện tại con đang ở cùng với Dư Tình. Ban đầu cậu ấy thuê một căn hộ nhỏ, sau đó khi con thuê căn mới, cậu ấy cũng dọn sang ở cùng. Nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, khá thoải mái, còn có ban công nữa. Nhưng hai cô gái ở chung, nếu ba mẹ ở cùng thì không tiện lắm, vậy nên con đặt khách sạn cho ba mẹ, ở khách sạn sẽ tốt hơn.”
Nghe vậy, Chúc Vân gật đầu: “Được đấy, ở khách sạn cũng tiện. Con và Dư Tình ở với nhau có thể chăm sóc lẫn nhau, ba mẹ rất yên tâm.”
Ôn Dạng mỉm cười, dẫn ba mẹ đến khách sạn, sau khi cất hành lý xong, Dư Tình cũng đến, cả bốn người cùng đi ăn tối ở một nhà hàng gần đó. Khi Chúc Vân nhìn thấy Dư Tình liền nắm tay, còn cầm theo một túi quà lớn tặng cô ấy. Dư Tình cười, từ chối: “Dì khách sáo quá, mỗi năm Tết cháu đều đến nhà dì ăn chực rồi, dì còn mang quà thế này.”
Chúc Vân nói: “Cứ cầm lấy đi, Tết này cháu lại đến nhà dì ăn chực nữa nhé.”
Dư Tình cười và nhận lấy món quà.
Bốn người ngồi vào bàn ăn và bắt đầu gọi món. Chúc Vân hỏi thăm tình hình sức khỏe của Dư Tình. Dư Tình cười đáp: “Chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, có Ôn Dạng giúp đỡ, cháu cũng không quá mệt.”
Chúc Vân nói: “Các con là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
Cả Dư Tình và Ôn Dạng đều là người Nam An, từ thời trung học, Dư Tình thường hay đến nhà Ôn Dạng chơi, nên Chúc Vân rất vui khi con gái có một người bạn thân như vậy.
Sau khi ăn tối xong, Dư Tình trở về Studio, còn Ôn Dạng tiễn ba mẹ lên phòng nghỉ ngơi. Dù thời gian đi tàu cao tốc từ Nam An đến Nam Thành không quá lâu, nhưng di chuyển cả một ngày khiến ba mẹ cô cũng khá mệt.
Ôn Dạng đã lâu không được ở bên ba mẹ, đặc biệt là Chúc Vân. Dù ba cô có vẻ là người nghiêm khắc, nhưng từ nhỏ đến lớn, người chăm sóc cô nhiều nhất lại chính là Chúc Vân. Bà là một người mẹ lý trí hơn cảm xúc, từ nhỏ đã quan tâm đến nhân cách của Ôn Dạng, tuy nhiên bà không quá nghiêm khắc, tình yêu bà dành cho cô không hề thua kém so với Ôn Lệ. Vì vậy, Ôn Dạng khá ỷ lại vào mẹ mình.
Cô dự định về nhà lấy quần áo rồi quay lại khách sạn để tối nay ngủ cùng mẹ, dù gì khoảng cách cũng không xa.
Sau khi báo cho ba mẹ biết, Ôn Dạng xuống lầu. Trời đã về đêm, ở Nam Thành hoa nở rộ tỏa hương thơm, đèn neon rực rỡ khắp nơi. Khi vừa bước ra khỏi thang máy, cô liền nhìn thấy Tưởng Dược đang đứng ở quầy lễ tân.
Ôn Dạng cười chào hỏi: “Chào thư ký Tưởng.”
Tưởng Dược đang trao đổi với lễ tân, ngẩng đầu lên: “Cô Ôn, trùng hợp quá, cô cũng ở đây sao?”
Ôn Dạng gật đầu.
Tưởng Dược mỉm cười: “Cô đến đúng lúc lắm, lần này quay lại Nam Thành, tôi có mang đồ về cho cô. Tổng giám đốc Phó đang ở bên ngoài, cô qua đó lấy đi.”
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, nhớ lại túi đồ mà cô không thể mang về từ Hong Kong. Cô nói: “Được.”
Sau đó, cô bước ra cửa chính của khách sạn. Sảnh khách sạn sang trọng lấp lánh ánh đèn, bên ngoài đèn neon chiếu sáng khắp nơi, Nam Thành về đêm thật đẹp với những cánh hoa rơi đầy mặt đất. Từ xa, Ôn Dạng đã nhìn thấy hai bóng người cao lớn đứng bên cạnh chiếc xe. Phó Hành Chu mặc áo sơ mi đen, xắn tay áo đứng đó, đang nói chuyện với người bên cạnh. Ánh sáng rọi xuống hai người, trông họ như hai ngôi sao đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Phó Hành Chu vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, quý phái như ngày nào.
Ôn Dạng bước tới gần.
Hai người đang trò chuyện cũng chú ý đến cô. Người đàn ông bên cạnh ra hiệu cho Phó Hành Chu, anh ngẩng đầu lên. Hôm nay, Ôn Dạng mặc một chiếc váy màu sáng, kết hợp với áo khoác mỏng cùng màu, mái tóc dài xõa ngang vai, trông rất dịu dàng và xinh đẹp.
Ôn Dạng bước xuống bậc thang và tiến đến trước mặt Phó Hành Chu, nói: “Tổng giám đốc Phó, anh đến Nam Thành rồi à.”
Người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ hứng thú nhìn Ôn Dạng.
Phó Hành Chu khẽ đáp: “Ừ.”
Ôn Dạng cười: “Thư ký Tưởng nói rằng đồ của tôi ở chỗ anh.”
Phó Hành Chu nhướng mày, nghĩ một giây rồi xoay người bước đến cốp xe, Ôn Dạng theo sau. Thời tiết se lạnh của mùa đông sắp đến mang theo chút gió nhẹ, thổi tung những sợi tóc của cô.
Ôn Dạng đi theo sau Phó Hành Chu đến cốp xe. Không biết Phó Hành Chu đã bấm nút gì, hoặc có thể là cảm ứng, cửa cốp tự động mở ra. Anh đưa tay lấy một chiếc túi mua sắm tinh xảo từ bên trong ra và đưa cho cô.
Ôn Dạng vươn tay nhận lấy.
Tay họ vô tình chạm nhẹ vào nhau trên chiếc dây túi, làm động tác trao đổi. Gió thổi vài sợi tóc của Ôn Dạng bay vào mặt cô, lướt qua lông mày và đôi mắt. Cô nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh.”
Phó Hành Chu đóng cửa cốp lại.
Anh nhìn cô và nói: “Cô về nhà xem lại, coi có thiếu gì không.”
Ôn Dạng gật đầu: “Được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");