(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vẫn là chiếc xe hơi và người tài xế đó, sau khi lên xe, cảnh đêm Hồng Kông hiện ra trước mắt. Ôn Dạng nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, nghĩ thầm tối mai nhất định phải đến cảng Victoria và ngồi xe buýt hai tầng ngắm hoàng hôn, còn cả thị trấn Kennedy mà Phó Hành Chu nhắc đến nữa.
Lục Trạm hỏi Ôn Dạng ở khách sạn nào rồi đưa cô về đến tận cửa khách sạn.
Ôn Dạng xuống xe và chào tạm biệt bọn họ.
Phó Hành Chu gật đầu, Lục Trạm vẫy tay.
Ôn Dạng xoay người lên lầu, đi về phòng của mình. Hôm nay chạy cả ngày quả thực có chút mệt mỏi, cô tắm rửa, ngồi trên sofa lau khô tóc rồi bắt đầu chỉnh sửa ảnh và video cải tạo nhà.
Hiện tại studio chỉ có cô và Dư Tình, phần lớn khách hàng tìm đến là vì Dư Tình, nhưng cũng có không ít khách hàng bị bên phía Lưu Ngu giữ chân. Tình trạng ước tính trong mấy tháng nay của họ được xem như đang lỗ vốn, đơn hàng của Phó Hành Chu đưa ra với mức giác không hề thấp, được xem như là một đơn hàng rất quan trọng của họ, nhưng chỉ có mỗi một đơn này cũng như hạt cát trong sa mạc.
Bản thân Dư Tình đi theo con đường thiết kế cao cấp, chi phí đầu tư ban đầu rất cao, ví dụ như quảng bá, độ nổi tiếng,… Các bản thiết kế mà Dư Tình đảm nhận bên Lưu Ngu trước đây hầu như không thể mang đi được, cho nên trong tay Dư Tình hiện giờ có rất ít tác phẩm có thể sử dụng, mà không có tác phẩm thì không cách làm truyền thông quảng bá được. Ôn Dạng định lập một tài khoản để xây dựng hình ảnh cho Dư Tình.
Đầu tiên là căn hộ của Từ Nhứ, và việc cải tạo căn hộ này cũng có thể dùng làm chiêu trò. Ôn Dạng chỉnh sửa video và lưu lại, sau đó sắp xếp những bức ảnh chụp được hôm nay.
Cô đã chụp khá nhiều, thường thì những bức không thể sử dụng được, cô sẽ xóa ngay trong quá trình chụp để tránh tốn dung lượng. Khi lướt đến cuối, Ôn Dạng phát hiện ra một bức ảnh chụp người.
Bức ảnh được chụp ở trước cửa một tòa cao ốc, ban đầu cô chỉ chụp cánh cửa xoay của tòa nhà, nhưng không ngờ vô tình chụp được một người. Người đàn ông đó mặc áo sơ mi đen và quần dài, vừa bước xuống xe và tiến về phía cửa. Hình ảnh của người đàn ông mờ ảo, nhưng điều đó lại càng làm nổi bật dáng người cao ráo và vẻ quý phái của anh. Hôm nay, anh ăn mặc quần áo rất giản dị, áo sơ mi không phải kiểu truyền thống mà là kiểu áo rộng theo phong cách Hàn Quốc, cổ áo cởi bỏ hai nút, ngước mắt đẩy cửa bước vào.
Đó là Phó Hành Chu.
Ôn Dạng phóng to bức ảnh, cảm thấy hơi choáng váng.
Sao lại chụp dính người, còn chụp phải Phó Hành Chu nữa. Cô nhớ lúc mình đi vào con phố đó, đúng là đã chụp tòa nhà này vì cánh cửa xoay của nó rất đặc biệt. Ôn Dạng không chỉ chụp một tấm mà chụp rất nhiều tấm, đều cảm thấy bố cục rất đẹp.
Nhìn lại bức ảnh, cô sửa nhẹ một chút. Phó Hành Chu không cần phải chỉnh sửa gì, dáng anh như người mẫu vậy, khí chất toát ra một cách tự nhiên. Cô định xóa bức ảnh này vì giữ lại hình ảnh của người khác cũng không hay. Nhưng nghĩ lại, cô vẫn chỉnh sửa đôi chút.
Cuối cùng, cô định gửi trả bức ảnh lại cho chính chủ, để anh tự xử lý. Ôn Dạng xuất ảnh ra, do dự một chút rồi mở WeChat của Phó Hành Chu.
Cô gửi bức ảnh và nhắn: [Tổng giám đốc Phó, xin lỗi, hôm nay tôi chụp cửa xoay trên đường XX, không cẩn thận chụp được anh.]
Phó Hành Chu nhanh chóng trả lời: [Ừ.]
Ôn Dạng: [Nếu anh thấy ổn thì cứ giữ lại, không thì cứ xóa, tôi đã xóa bên tôi rồi.]
Phó Hành Chu: [Được.]
Bên kia, Phó Hành Chu giữ lại bức ảnh, chủ yếu là vì bố cục của Ôn Dạng rất tốt. Không phải vì cô chụp đẹp, mà là đối lập sáng tối từ cánh cửa xoay rất độc đáo, còn anh đứng giữa sự giao hòa đó.
- --
Ngày hôm sau, Ôn Dạng chỉ đơn thuần đi chơi, cảm thấy rất thú vị. Cô đã sống ở Nam Thành hơn hai năm, rất gần với Hong Kong. Cô luôn muốn tìm cơ hội đến đây, đợi khi Trình Ngôn Vũ rảnh rỗi để cả hai cùng đi, nhưng vì nhiều lý do mà cứ bị trì hoãn. Không ngờ lần này, cô lại tự đi một mình.
Một mình hoàn thành chuyến hành trình.
Cô đã đến thị trấn Kennedy, đến khu phố trung tâm của Tây Doanh Bàn, đến tòa nhà quái vật ở điểm Bắc của Hồng Kông. Cô cũng đã đi xe buýt hai tầng, ngắm hoàng hôn, dạo quanh cảng Victoria và chụp ảnh. Một ngày đầy mệt mỏi khiến Ôn Dạng kiệt sức.
Đến ngày thứ ba, cô trả phòng, kéo theo hai vali để mua các món đồ trong danh sách mà Dư Tình đưa. Cô đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, chuẩn bị kỹ lưỡng mà kéo cả vali theo, trong khi mọi người đi mua sắm chỉ dùng những chiếc xe đẩy nhỏ.
Ra khỏi cửa hàng sau khi mua món đồ cuối cùng, Ôn Dạng nhễ nhại mồ hôi dù bên trong có điều hòa. Cô thở dài, lau mồ hôi, nghĩ rằng dạo phố mua sắm thật là mệt.
Lúc đó, một người kéo xe đi ở phía sau vô tình va vào làm ngã vali của Ôn Dạng. Vali của cô chưa đóng kín hoàn toàn, những túi đồ đặt trên vali rơi xuống đất.
Lốp bốp, một đống chai lọ lăn xuống bậc thang.
Ôn Dạng bị ngốc trong nhất thời, ngồi xổm xuống nhặt đồ nhưng không thể nhặt hết được. Cô thực sự muốn nằm xuống để chặn hết chúng. Những người qua đường bị những chai lọ của cô đυ.ng vào chân, chúng lăn đến chân họ. Ôn Dạng đành ngượng ngùng nói: "Xin lỗi...”
Cô hy vọng ai đó sẽ tốt bụng giúp cô nhặt đồ, nhưng hầu hết mọi người đều thờ ơ bước qua, chỉ nhấc chân đi tiếp. Tai Ôn Dạng đỏ lên vì xấu hổ, cô chỉ còn cách đặt chặn vali ngang và nhặt nhạnh từng món.
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen đi ngang qua. Tưởng Dược chợt nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi xổm trước cửa trung tâm thương mại, anh ta dừng lại, nằm vô lăng và quay đầu nói: “Sếp, tôi thấy cô Ôn rồi.”
Phó Hành Chu ngước mắt nhìn ra ngoài, thấy Ôn Dạng đang loay hoay nhặt đống chai lọ trên mặt đất.
Ôn Dạng rất bất lực, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều. Túi đồ bị rơi của cô bao gồm hai bộ sản phẩm dưỡng da và nhiều mẫu thử nhỏ, rất khó để nhanh chóng nhặt hết nhưng không thể không nhặt.
Thấy một lọ ở xa, người qua đường không để ý suýt giẫm phải, Ôn Dạng không dám nhìn nữa. Đúng lúc đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, mặc tây trang chỉnh tề vươn tay dài nhặt chai đó lên trước khi người kia giẫm phải. Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên.
Người đó là Phó Hành Chu.
Anh cao lớn, đứng lưng che khuất nắng, đôi mắt đen như mực. Sau khi nhặt chai lên, anh bỏ nó vào vali của cô, rồi quay người nhặt tiếp chai sữa rửa mặt ở bên chân.
Ôn Dạng trố mắt nhìn anh vài giây, rồi gọi: “ Tổng giám đốc Phó.”
Phó Hành Chu cụp mắt nhìn cô, hỏi: “Mua đồ về Nam Thành sao?”
Ôn Dạng gật đầu.
Phó Hành Chu lại hỏi: “Vali bị hỏng à?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Không, chỉ là lúc nãy chưa kéo hết khóa, vừa bị va chạm nên đồ rơi ra hết.”
Mũi Ôn Dạng đầy mồ hôi, cô biết mình đang ở trong tình cảnh khá luộm thuộm.
Nghe xong, Phó Hành Chu khẽ nhướng mày, đi tới giúp cô nhặt nốt hai chai còn lại cho vào vali. Ôn Dạng cảm thấy có chút động lực, thẳng lưng dậy và kéo khóa vali lên. Phó Hành Chu cũng giúp cô một tay, kéo vali và cô lên cùng lúc. Ôn Dạng lau mồ hôi trên mũi, nói: “ Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh, tôi không ngờ lại gây ra tai nạn lớn thế này.”
Phó Hành Chu nhìn cô một cái.
Đúng lúc này, Tưởng Dược đã đỗ xe xong, chạy tới và thở hổn hển nói: "Cô Ôn, thật tình cờ.”
Ôn Dạng nhìn về phía Tưởng Dược, cười nói: “Thư ký Tưởng, lại gặp anh rồi.”
Tưởng Dược thấy không còn cần giúp nữa, mọi thứ đã được nhặt xong. Anh ta hỏi Ôn Dạng: “Cô Ôn đi mua sắm à?”
Ôn Dạng gật đầu, hơi ngại ngùng kéo vali của mình. Mua nhiều thế này mà còn làm rơi ra đầy đất, thật sự rất xấu hổ. Tưởng Dược nhìn vào túi xách của Ôn Dạng và cả vali đồ, nói: "Cô Ôn, lần đầu đi mua sắm ở Hong Kong à? Cái túi này nếu muốn qua cửa an ninh thì có lẽ cô nên tháo lớp đóng gói ra, xách tay trực tiếp về sẽ tương đối an toàn.”
Ôn Dạng cúi đầu nhìn, đó là chiếc túi hàng hiệu Dư Tình nhờ cô mua, vẫn đang nằm trong túi mua sắm, hóa đơn đầy đủ bên trong.
Cô liền nói: “Được rồi, cảm ơn thư ký Tưởng nhắc nhở.”
Tưởng Dược tiếp tục: “À còn nữa, trong vali của cô có mang theo thuốc không? Qua cửa an ninh họ cũng sẽ kiểm tra, nếu quá số lượng mua cho phép, có thể sẽ bị giữ lại đấy.”
Ôn Dạng nghe thấy vậy thì bối rối hoàn toàn. Cô mới nhớ ra rằng Dư Tình bảo cô chọn mà mua, nhưng cô vẫn cứ mua theo danh sách.
Cô nhìn về phía Tưởng Dược, hỏi: “Thư ký Tưởng, tôi sẽ kiểm tra lại ngay. Có thể phiền anh cho tôi biết những thứ không được mang không?”
Ở nơi đông đúc như vậy, Ôn Dạng muốn biến thành nơi làm việc. Tưởng Dược hơi ngạc nhiên, cảm thấy Ôn Dạng có vẻ hơi ngây thơ và đáng yêu. Anh ta nhìn về phía Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu nhìn Ôn Dạng một cái, giọng nói nhàn nhạt: “Không cần kiểm tra đâu, nhiều quá thì đưa bớt cho Tưởng Dược, lần sau đi Nam Thành, cậu ta sẽ mang về giúp cô.”
Ôn Dạng dừng lại động tác mở hành lý của mình, Tưởng Dược cũng sững sờ, lập tức phản ứng lại và cười nói với Ôn Dạng: "Đúng vậy, cô Ôn cứ làm thế đi, tôi sẽ giúp cô kiểm tra, đến lúc đó tôi mang về giúp cô.
Hóa ra còn có thể như vậy. Ôn Dạng gật đầu.
“Vậy phiền thư ký Tưởng nhé, tôi sẽ hoàn trả chi phí lại cho anh sau.”
Sau đó, cô nhìn về phía Phó Hành Chu: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”
Phó Hành Chu chỉ ừ một tiếng.
Tưởng Dược lập tức giúp Ôn Dạng mang hành lý đến nơi ít người, giúp cô kiểm tra, quả thật có một số thứ quá số lượng. Sau khi sắp xếp xong, trong tay Tưởng Dược đã cầm thêm một túi mua sắm cao cấp.
Vé tàu cao tốc của Ôn Dạng mua sắp đến giờ, cô nhìn đồng hồ, xuống cầu thang để bắt taxi. Cô nói với Phó Hành Chu và nói với Tưởng Dược: “Tổng giám đốc Phó, thư ký Tưởng, cảm ơn các anh. Vé tàu cao tốc của tôi sắp đến giờ, tôi phải đi trước rồi.”
Phó Hành Chu nhướn mày, gật đầu.
Tưởng Dược thấy vậy, giúp cô mang hành lý vào trong cốp xe, sau đó đóng cốp lại. Ôn Dạng lên xe, váy của cô suýt bị cửa kẹp phải. Tưởng Dược mỉm cười: "Cô Ôn cẩn thận nhé.”
Ôn Dạng đóng cửa, thò đầu ra vẫy tay chào họ. Taxi chạy đi, Tưởng Dược nhìn vào túi trong tay, rồi nhìn về phía Phó Hành Chu. Đây là lần đầu tiên Phó Hành Chu giúp người khác mang đồ về đại lục. Mặc dù những thứ này cuối cùng chắc cũng sẽ do anh ta đưa đi, nhưng đây là tổng giám đốc Phó đã chủ động mở lời.
Sau khi được Tưởng Dược giải thích, Ôn Dạng cảm thấy hơi căng thẳng khi lên tàu cao tốc, đặc biệt là khi kiểm tra hành lý. Quả nhiên, nhân viên an ninh yêu cầu mở hành lý. May mắn tất cả đều đạt yêu cầu.
Cũng có khá nhiều người bị kiểm tra giống cô, sau khi lên tàu cao tốc và ngồi ổn định, Ôn Dạng gửi tin nhắn cho Dư Tình.
Ôn Dạng: [Cậu không biết tớ đã trải qua những gì đâu.]
Dư Tình: [Sao vậy?]
Ôn Dạng: [Cậu cần mua nhiều thứ quá.]
Dư Tình lập tức hiểu ra: [Ôi Dạng cưng, không phải tớ bảo cậu tùy cơ ứng biến sao?]
Ôn Dạng: [Lúc mua không nghĩ sẽ nhiều vậy, nên tớ đều mua hết.]
Dư Tình: [... Vậy bây giờ cậu thế nào?]
Ôn Dạng: [Về đến rồi kể tiếp với cậu.]
Khi đến Nam Thành, Ôn Dạng kéo hai chiếc vali về nhà trước, cộng với việc mồ hôi nên tranh thủ tắm rửa, thay đồ thoải mái, rồi mới mang theo máy tính và chiếc túi mới mua đến studio. Cửa studio đóng, Dư Tình không có ở đó, có lẽ đang xem công trình. Ôn Dạng mở cửa vào, trên bàn có một chai trà sữa, là Dư Tình để lại cho cô.
Ôn Dạng mở ra uống một ngụm, sau đó mở máy tính.
Chẳng bao lâu sau, Dư Tình trở về, quần bị dính bụi, trên cánh tay cũng vậy. Dư Tình vừa nói chuyện điện thoại vừa mắng mỏ người bên kia, Ôn Dạng nhìn cô ấy chớp chớp mắt, Dư Tình cũng nháy mắt và mỉm cười với cô, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại. Ôn Dạng lắng nghe, có vẻ như là thợ xây quên để vị trí cửa sổ trong phòng sách theo như thiết kế.
Cửa sổ này theo thiết kế là một góc thưởng trà, lúc xem thiết kế, Từ Nhứ rất chú trọng đến vị trí của cửa sổ này. Nếu không làm theo thiết kế, bên Từ Nhứ sẽ lại làm khó.
Vì studio mới mở, không giống như Lưu Ngu đã hoạt động nhiều năm, hợp tác với đội ngũ trang trí tốt. Đội thi công này là Dư Tình mới tìm, nếu lần này làm tốt, mai sau sẽ tiếp tục hợp tác, còn những đội thi công từng hợp tác với phía Lưu Ngu sẽ không giúp Dư Tình.
Vì vậy, mọi thứ của studio đều bắt đầu từ con số không, bao gồm nhà cung cấp và giá cả cũng phải đàm phán lại từ đầu.
Ôn Dạng đăng thông tin tuyển dụng trên mạng. Cô dự định tuyển thêm một trợ lý thiết kế cho studio.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dư Tình đặt điện thoại xuống, kéo ghế ngồi cạnh Ôn Dạng và nói: “Những đội thi công chưa hợp tác bao giờ là vậy, không coi lời tớ ra gì, thật là tức chết.”
Ôn Dạng quay đầu nhìn cô ấy: “Giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng thôi.”
Dư Tình gật đầu: “Đành thôi, xem có thể huấn luyện tốt không.”
“Không nói về chuyện đó nữa.” Dư Tình véo má Ôn Dạng: “Hai ngày qua có vui không?”
Ôn Dạng mỉm cười: “Vui.”
“Vậy là tốt rồi, xứng đáng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");