(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Ôn Dạng đã dọn dẹp sơ qua một chút, nhưng lúc đó cô vừa bị đứt tay vừa gặp phải sấm sét, nên trong nhà vẫn còn hơi lộn xộn. Ôn Dạng thích sạch sẽ, cô cho robot hút bụi quét dọn, còn cô dọn dẹp ban công và ghế sofa. Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng. Trời hôm nay nắng đẹp, cô giặt và phơi quần áo.
Sau khi xong việc, Ôn Dạng thay bộ đồ mới, cầm túi xách ra ngoài đi ăn với Dư Tình.
Dư Tình là bạn thân từ thời cấp ba kiêm đại học của cô.
Tại nhà hàng ngoài món Tây trời ở trung tâm COCO, Ôn Dạng vừa ngồi xuống và cầm thực đơn lên thì Dư Tình mặc đồ công sở, tay xách túi đã ngồi xuống ngay: "Mưa xong mà chẳng mát mẻ tí nào, nóng chết đi được."
Ôn Dạng lật thực đơn, cười nhìn cô ấy: "Cậu mặc ba lớp trong ba lớp ngoài như vậy, không nóng mới lạ."
"Trong văn phòng lạnh lắm, điều hòa thổi trực tiếp, nào có được tự do như cậu, muốn mặc gì thì mặc." Dư Tình cởϊ áσ khoác tây trang bên ngoài ra, cười véo nhẹ cánh tay trắng nõn của Ôn Dạng.
Ôn Dạng cười né tránh, đưa thực đơn cho cô ấy: "Ăn gì đây?"
Dư Tình cầm lấy thực đơn, thấy ngón út của Ôn Dạng dán băng dán, liền hỏi ngay: "Bị thương à?"
"Lúc thái thức ăn bị thương."
"Đau không?"
"Tất nhiên là đau rồi."
"Cậu có sở thích gì kỳ lạ thế, đi thích nấu ăn. Chồng cậu Trình Ngôn Vũ giờ kiếm tiền cũng khá, bảo anh ta thuê giúp việc là được rồi."
Hôm nay Ôn Dạng mặc áo sáng màu kết hợp với quần ống rộng, cánh tay trắng sáng lộ ra ngoài. Cô chống cằm, lắc đầu: "Không đâu, tớ còn chưa tận hưởng đủ thế giới hai người, có thêm một người ở nhà sẽ không thoải mái. Với lại, nấu ăn cũng là một niềm vui, mẹ tớ tuy ít nấu nhưng kỹ năng nấu ăn của bà ấy rất giỏi, tớ được di truyền từ bà ấy."
"Cậu thật là." Dư Tình khép thực đơn lại, trêu đùa: "Trình Ngôn Vũ thật may mắn."
Ôn Dạng hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng bóp tay Dư Tình.
Dư Tình cười nháy mắt, đúng lúc món ăn được dọn ra, Ôn Dạng cầm ly nước ép uống, Dư Tình uống một ngụm cà phê. Ở đại học, cả hai đều học thiết kế nội thất. Sau khi tốt nghiệp, Dư Tình vào làm ở studio của một đàn chị, gần đây cô ấy vừa nhận thiết kế nhà cho bạn thân từ thời trung học của Trình Ngôn Vũ là Từ Nhứ. Dư Tình tựa lưng vào bàn than thở: "Anh ta kén chọn lắm, chọn màu gạch lát nền mà chọn đi chọn lại, khi mẫu ra còn phải dùng thước đo lại. Lần đầu tiên tớ gặp người như thế này."
Ôn Dạng vừa ăn mì Ý, vừa nghe mà cười không ngừng.
Dư Tình đặt cốc cà phê xuống, cắm nĩa vào miếng gà trong salad, tiếp tục than thở: "Tớ bảo anh ta rằng thời nay đã không còn sử dụng lò sưởi âm tường nữa, lò sưởi chỉ để trang trí nhưng anh ta không chịu, nhất định phải lắp, anh ta nói là anh ta sợ lạnh, tớ...”
“Phụt.”
Dư Tình đang nói hăng say, ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy người ở cửa thang máy bên kia, bèn nói với Ôn Dạng: “Chồng cậu kìa.”
Ôn Dạng quay đầu lại, thấy Trình Ngôn Vũ đang dẫn hai người trong công ty đi lên thang cuốn ngoài trời, ánh nắng chiếu xuống dáng người cao ráo của anh ta. Trình Ngôn Vũ đang nghe trợ lý nói gì đó.
Dư Tình cười hỏi: “Có muốn gọi lại không?”
“Thôi, anh ấy đang mang máy tính.”
Ôn Dạng cầm điện thoại chụp lại bóng lưng của anh ta. Dư Tình cuộn rau trong salad, nói: “Không ngờ anh ta mặc đồ công sở trông cũng hút mắt, trước giờ ít khi thấy anh ta mặc nhỉ.”
Ôn Dạng cười nhẹ, đặt điện thoại xuống rồi nói: “Đúng là ít mặc thật, anh ấy vừa nhận dự án triển lãm trang sức, có lẽ vì vậy mà cần ăn mặc trang trọng hơn chút.”
“Trang sức? Vậy thì phải trang trọng rồi, mấy người làm về trang sức đều giàu có.”
Ôn Dạng gật đầu.
Ăn trưa xong, Dư Tình nghỉ làm để đi dạo phố cùng Ôn Dạng, chủ yếu là cô ấy cũng muốn đi dạo. Cả hai mỗi người mua một ít mỹ phẩm dưỡng da, Ôn Dạng liền bắt taxi về nhà, vừa đến dưới lầu đã thấy hai gói bưu phẩm đều từ Nam An gửi đến.
Một gói là của mẹ cô gửi, một gói là của mẹ Trình Ngôn Vũ gửi, tất cả đều là đồ ăn.
Mẹ cô gửi thịt bò viên, mẹ Trình Ngôn Vũ gửi rau quả. Nhà Trình Ngôn Vũ ở Nam An có một khu vườn nhỏ, khu vườn đó trồng đầy rau do mẹ anh ta trồng. Bà ấy là một người mẹ hiền lành, từ khi gặp Ôn Dạng đã rất thích cô, sau khi họ kết hôn và chuyển đến Nam Thành, bà ấy thường xuyên gửi đồ cho Ôn Dạng.
Lần này trong thùng không chỉ có rau quả mà còn có một số loại gia vị, tất cả đều được dán ghi chú tiện lợi, ghi rõ ngày sử dụng, còn có một tờ giấy nhắc Ôn Dạng ăn uống đầy đủ.
Ôn Dạng mỉm cười, xếp rau vào chỗ rồi chụp ảnh gửi cho hai người mẹ. Cả hai đều trả lời lại, Ôn Dạng trò chuyện với họ một lúc qua điện thoại, sau đó cô đi rửa mặt và thay quần áo để ngủ trưa.
Buổi chiều không có việc gì, Ôn Dạng làm một ít món tráng miệng, đợi Trình Ngôn Vũ về tối nay ăn. Từ buổi trưa, sau khi trò chuyện về thịt bò viên, Chúc Vân lại nhắc đến chuyện con cái, bảo Ôn Dạng tranh thủ.
Ôn Dạng vừa ăn dưa hấu vừa trả lời: "Được rồi, tối nay sẽ bảo con rể cố gắng."
Chúc Vân: "Là con gái đừng có nói chuyện trực tiếp như thế."
Ôn Dạng: "Mẹ hỏi trực tiếp mà."
Chúc Vân:...
Ôn Dạng cười khúc khích cắn dưa hấu, không ngờ nước dưa hấu chảy đầy tay, cô nhanh chóng lau sạch trước khi nước dưa hấu kịp tràn xuống ngón tay út.
Hôm nay vết thương cơ bản đã không còn cảm giác, có dán băng dán bên ngoài rồi nên cũng không thấy rõ bên trong. Ôn Dạng bước xuống khỏi ghế sofa, đi vào bếp mở tủ lạnh, nhìn vào các nguyên liệu bên trong, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Trình Ngôn Vũ.
Ôn Dạng: [Tối nay anh có về ăn không? Tối qua anh không về ăn tối.]
Trình Ngôn Vũ: [Tay em còn chưa được chạm vào nước đấy, tối nay anh không về ăn đâu.]
Ôn Dạng: [Không sao đâu, có băng dán bên ngoài rồi mà, anh về đi.]
Trình Ngôn Vũ: [Ngoan, đặt đồ ăn ngoài đi, đừng để tay chạm nước.]
Ôn Dạng dựa vào bàn bếp, thất vọng đặt điện thoại xuống.
Thôi được rồi, tối nay ăn đơn giản vậy.
Cô đóng cửa tủ lạnh lại, quay người ra phòng khách đọc tạp chí. Lúc chiều, khi cô dọn dẹp quần áo đã phơi, vừa hay gặp cảnh hoàng hôn rực rỡ, cô lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này, sau đó quay lại phòng khách xử lý ảnh.
Trình Ngôn Vũ không về ăn nên Ôn Dạng chỉ ăn qua loa vài thứ. Ăn xong, cô tiếp tục xử lý ảnh trong máy, tiện thể chờ anh ta về, cùng với nước lê chưng đường là một trong số thức uống giải khát tốt nhất trong mùa hè.
Thời gian trôi qua từng chút một, khi Ôn Dạng ngẩng đầu lên thì đã hơn mười một giờ tối.
Cô cũng muốn chờ thêm chút nữa, nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng bận đến muộn. Ôn Dạng vươn vai, quyết định đứng dậy đi rửa mặt rồi đi ngủ. Trước khi ngủ, cô nhắn cho anh ta một tin.
Ôn Dạng: [Em không đợi nổi nữa, em đi ngủ trước đây, anh về sớm nhé!]
Cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi đi ngủ. Đèn đầu giường mờ mờ, ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa trên tủ và đầu giường. Đêm khuya, gió lay động cành cây ngoài cửa sổ, cửa phòng khách mở ra, trong nhà tối om, chỉ có ánh trăng trải dài trên sàn. Trình Ngôn Vũ chuẩn bị thay giày, vừa lúc lấy điện thoại ra, lúc này anh ta mới nhìn thấy tin nhắn của Ôn Dạng. Cô đã đợi đến hơn mười hai giờ.
Trong nhà không bật đèn, chỉ có đèn cảm ứng dưới chân, Trình Ngôn Vũ siết chặt điện thoại trong tay. Anh ta thay giày xong, đặt áo khoác lên ghế sofa, cúi đầu nhìn thấy một nước đường giải nhiệt được ủ lạnh với đá để trên bàn đảo bếp, bên dưới có đặt một tờ giấy, trên đó viết một dòng chữ.
Xem anh có may mắn uống được không, nếu đá tan hết thì anh không được uống nước lê đường yêu thích của anh nữa đâu.
Đá chưa tan nhiều, còn lại khoảng hai phần ba. Cô đi ngủ muộn, trước khi ngủ mới chuẩn bị nó nên đá còn chưa tan bao nhiêu. Trình Ngôn Vũ đứng bên bàn đảo bếp, nét mặt bị bóng tối che khuất. Vài giây sau, anh ta đưa tay cầm bát nước lê đường lên, cầm lấy muỗng bên cạnh và bắt đầu ăn. Hương vị ngọt mát làm anh ta tỉnh táo hơn, như thể vừa tỉnh giấc sau một giấc mơ.
Dọn dẹp xong bàn đảo bếp, Trình Ngôn Vũ bước vào phòng ngủ chính. Ôn Dạng ngủ say, người nằm ở chỗ của anh ta, anh ta bước tới, nửa quỳ xuống, đưa tay gạt những sợi tóc che mặt cô. Trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ đau lòng, nhưng không thể nhìn rõ.
Ôn Dạng khẽ cựa mình, Trình Ngôn Vũ bừng tỉnh, vuốt tóc cô vài lần rồi đứng dậy, quay người lấy quần áo ngủ trên tủ. Ôn Dạng đã gấp gọn đồ mặc ở nhà hàng ngày, cũng chuẩn bị sẵn cho anh ta từ trước.
Tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm.
Ôn Dạng trở mình, mười mấy phút sau, Trình Ngôn Vũ từ phòng tắm bước ra mang theo hơi nước. Anh ta lên giường, đưa tay tắt đèn đầu giường, vừa quay người, Ôn Dạng đã vô thức dựa vào lòng anh ta. Trong bóng tối, Trình Ngôn Vũ khựng lại rồi đưa tay ôm cô, để cô tựa vào ngực mình.
Từ cổ áo anh ta tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm.
Hương thơm của nước hoa mềm mại hoà quyện với hương sữa tắm.
Ôn Dạng trong giấc mơ lờ mờ cảm thấy anh ta rất thơm, còn cọ cọ vào người anh ta.
Sáng hôm sau.
Ôn Dạng nhìn Trình Ngôn Vũ nằm trước mắt, mỉm cười hỏi: "Anh về lúc mấy giờ vậy?"
"Chưa tới một giờ." Trình Ngôn Vũ ngập ngừng đáp.
"Biết vậy em đã chờ thêm một chút nữa." Ôn Dạng lẩm bẩm.
Trình Ngôn Vũ vòng tay ôm lấy vai cô, siết nhẹ, giọng vừa tỉnh ngủ trầm hơn bình thường: "Sau này đừng chờ muộn như vậy nữa."
Ôn Dạng tựa vào anh ta, cười nói: "Vẫn sẽ chờ."
Trình Ngôn Vũ không lên tiếng, mở mắt nhìn trần nhà, rồi lại nhắm mắt.
Ôn Dạng nằm trong lòng anh ta một lát, dựa vào anh ta, suy nghĩ bay xa. Trong đầu cô đã tưởng tượng mình đang ngồi trên người anh ta, nhưng trong thực tế, mặt cô chỉ còn lại đỏ ửng.
Cô liếc nhìn một bên mặt anh ta, anh ta dường như đã ngủ tiếp.
Ôn Dạng nằm trong lòng anh ta thêm một lúc, rồi lặng lẽ dậy để anh ta ngủ thêm, cô đi chuẩn bị bữa sáng.
Khi ra khỏi phòng, bàn đảo bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, nước đường anh ta đã uống hết. Ôn Dạng mỉm cười bước vào bếp làm bữa sáng. Bánh bao vừa mới hấp xong thì Trình Ngôn Vũ bước ra từ phòng ngủ. Ôn Dạng đang rửa tay, nhìn thấy anh ta vẫn mặc đồ ngủ, cô kêu lên: "Anh còn chưa thay đồ à?"
Trình Ngôn Vũ nhìn cô đứng trong bếp, ánh nắng ban mai rọi vào nhà, làm mọi thứ sáng bừng lên, cô cũng sáng bừng lên. Trình Ngôn Vũ mỉm cười nói: "Hôm nay anh không đi làm, ở nhà với em."
Ôn Dạng sững lại một chút, sau đó mặt mày rạng rỡ: "Thật hả?"
Vui mừng đến mức chạy ra khỏi bàn đảo, lao vào lòng anh ta, Trình Ngôn Vũ đưa tay ôm lấy cô, Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh ta, cơn buồn ngủ theo động tác mà giảm đi phần nào, đôi mắt đẹp của cô chớp chớp.
"Sao tự nhiên lại tử tế vậy? Không bận nữa à?"
"Vẫn bận, nhưng cũng phải ở bên em chứ."
Ôn Dạng chớp mắt, cười rạng rỡ: "Hai mẹ gửi bò viên, rau quả và cả sốt mà chúng ta thích, hôm nay em sẽ nấu một bữa thịnh soạn, đãi cho anh ăn ngon."
Trình Ngôn Vũ siết chặt cô hơn, nói: "Em cẩn thận tay nhé."
"Vậy anh giúp em rửa rau đi."
Trình Ngôn Vũ gật đầu: "Được."
Không gian yên lặng lại, anh ta nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng niềm khát khao. Trình Ngôn Vũ nhìn cô vài giây, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, kéo theo bóng tối bao trùm xuống.
Ôn Dạng nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm ấy, nó lưu lại rất lâu trên trán cô.
Đợi mãi mà anh ta không hôn xuống dưới, Ôn Dạng có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại thì mình cũng chưa rửa mặt, không hôn cũng tốt. Yêu nhau ba năm, kết hôn hai năm, họ đã bên nhau được năm năm, bao nhiêu chuyện điên rồ cũng đã làm rồi, thiếu một nụ hôn cũng chẳng sao.
Trình Ngôn Vũ buông Ôn Dạng ra.
Ôn Dạng cười tươi rạng rỡ, niềm vui không thể giấu được. Cô đi rửa mặt, Trình Ngôn Vũ thì lấy bánh bao ra khỏi nồi hấp. Khi Ôn Dạng rửa mặt xong bước ra, cô lại chạy vào bếp, làm cho Trình Ngôn Vũ một chiếc sandwich. Cô rất khéo tay, sandwich của cô ngon tuyệt, Trình Ngôn Vũ rất thích ăn.
Trình Ngôn Vũ cắt một nửa đưa cô ăn, Ôn Dạng ăn rất ít, ăn vài miếng là no.
Hôm nay anh ta ở nhà, cô cảm thấy máu trong cơ thể mình như sôi lên, vừa nhai sandwich vừa lấy áo khoác anh ta vắt trên ghế sofa đi treo lên, định lát nữa mang xuống tiệm giặt ủi dưới lầu.
Khi treo lên giá, một mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua. Rất nhẹ. Nhưng Ôn Dạng đang vui mừng nên không để ý nhiều.
-
Trình Ngôn Vũ gặp cô vào năm nhất lúc ở thư viện, anh ta nhặt bút cho cô rồi yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó, Trình Ngôn Vũ là người duy nhất theo đuổi cô. Những người khác vì anh ta mà tự động rút lui, không ai có thể cạnh tranh được với một Trình Ngôn Vũ vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại nổi bật từ ngày đầu vào trường.
Anh ta rất dịu dàng, chu đáo, chú ý đến từng chi tiết nhưng không kém phần nhã nhặn, đồng thời cũng rất quyết đoán.
Từ lúc mới gặp, ánh mắt anh ta nhìn Ôn Dạng đã chứa đầy yêu thương. Ôn Dạng được anh ta yêu thương sáu năm, cô cũng yêu anh ta năm năm. Trong những ngày đó, cuộc sống ấm áp và hạnh phúc bao trùm lấy Ôn Dạng, khiến cô không hề biết đến phong ba bão táp.
-
Thời tiết vẫn đẹp. Mùa hè có chút nóng, nhưng trong nhà đã bật điều hòa.
Ôn Dạng tựa vào vai Trình Ngôn Vũ, anh ta đang thay băng vết thương cho cô. Băng dán đã không được thay suốt một ngày hai đêm, khi gỡ ra, da và vết thương có chút mềm rộp đi. Trình Ngôn Vũ nhíu mày, liếc nhìn Ôn Dạng, cô chột dạ chớp chớp mắt.
Trình Ngôn Vũ nhẹ nhàng nói: "Lát nữa bị nhiễm trùng thì em sẽ biết."
"Không đến mức đó đâu, anh thấy đấy, em cũng không chạm nước mà."
Ôn Dạng nói, nhưng mắt lại lấp lánh nụ cười, cô không hề sợ hãi.
Trình Ngôn Vũ lấy nước sát trùng xử lý vết thương cho cô, lần này không dùng băng dán nữa nữa để vết thương thông thoáng. Anh ta nắm tay cô thổi nhẹ vài cái. Ôn Dạng đặt cằm lên vai anh ta, dịu dàng nhìn người đàn ông.
Cô nhẹ nhàng nói: "Buổi trưa hôm qua em có thấy anh á."
Tay Trình Ngôn Vũ đang nắm lấy đầu ngón tay cô khựng lại một giây, anh ta hỏi: "Thấy anh ở đâu?"
"Cầu thang ngoài trời của COCO, lúc đó anh với ai đi đâu vậy?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");