(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Dạng đáp lại một tiếng, cầm theo máy tính và đi theo anh. Trong khách sạn có dịch vụ tiếp đãi, bóng dáng cao lớn của Phó Hành Chu nhanh chóng bước vào thang máy. Tưởng Dược thì mở một thang máy khác, nói với Ôn Dạng: “Cô Ôn đi theo tôi, lên tầng trên có một khu vực nghỉ ngơi, cô cứ ở đó đợi tổng giám đốc Phó là được."
Ôn Dạng gật đầu, bước vào thang máy.
Tưởng Dược đóng cửa thang máy, quay sang giải thích cho Ôn Dạng: “ Tổng giám đốc Phó chiều nay sẽ quay lại Hồng Kông, thời gian không nhiều, tốt nhất là có thể bàn xong trước bữa trưa.”
Hóa ra là vậy.
Ôn Dạng gật đầu để thể hiện đã hiểu.
Tưởng Dược khẽ cười, ánh mắt của anh ta phần nào chú ý đến Ôn Dạng.
So với cảm giác vụn vỡ ngay lần đầu gặp, giờ đây cô đã thay đổi một chút, có lẽ là do tâm trạng bình tĩnh, một chút dịu dàng tĩnh lặng hiện lên. Nói thật, bên cạnh sếp Phó thực sự rất ít người phụ nữ như vậy, hầu hết đều đầy tham vọng, ánh mắt bừng bừng dã tâm.
Khu vực nghỉ ngơi ở tầng hai, nằm ngay bên phải khi vừa ra khỏi thang máy, cách đó không xa là sảnh lớn hội nghị. Tưởng Dược đưa Ôn Dạng vào phòng nghỉ, trên bàn đã bày sẵn một số bánh ngọt và cà phê.
Tưởng Dược nói với Ôn Dạng: “Cô Ôn, cô nghỉ ngơi ở đây, đợi một chút nhé.”
"Được rồi, cảm ơn thư ký Tưởng.”
“Cô Ôn không cần khách sáo, tôi phải ra ngoài bận việc rồi.”
“Được, cảm ơn.”
Cửa đóng lại, Ôn Dạng nhìn quanh, thấy có một cái bàn máy tính. Cô ngồi xuống đó, mở máy tính mình ra. Trang đầu vẫn lưu lại yêu cầu về căn hộ mà Phó Hành Chu yêu cầu, Ôn Dạng chỉnh sửa lại một lần nữa.
Sau đó, cô tìm kiếm một số hình ảnh về trang trí nội thất của khu vực Hoa Phủ trên máy tính. Hiện tại, hầu hết các công ty đều có sự trợ giúp của AI, tự động tạo ra phong cách mà khách hàng mong muốn. Studio của Lưu Ngu cũng đã phát triển công cụ này nhưng Dư Tình không sử dụng, cô ấy thường dựa vào nhu cầu của khách hàng để tạo ra ý tưởng, như vậy tỷ lệ trùng lặp sẽ không quá cao. Về Hoa Phủ, người sống ở đó không phú thì cũng quý, đương nhiên không tiếc chút chi phí thiết kế, thậm chí là các tác phẩm từ bậc thầy có tiếng.
Nhưng mà những gì Ôn Dạng có thể tìm kiếm được trên mạng là rất ít, chỉ có hai căn mà Dư Tình lưu lại để dành học tập. Ôn Dạng xem các sản phẩm hoàn chỉnh nhưng không có giá trị tham khảo là bao.
Chủ yếu là yêu cầu của Phó Hành Chu quá đơn giản, vậy nên chỗ trống dư ra nhiều hơn.
Thời gian thoáng chốc trôi qua.
Khi Phó Hành Chu đẩy cửa vào, anh thấy Ôn Dạng đang ngồi trước bàn máy tính, chăm chú lật xem từng tờ một của các bản thiết kế.
Phó Hành Chu bước về phía cô. Lúc này, điện thoại của anh reo lên.
Ôn Dạng đang tập trung xem thiết kế nên bị giật mình, quay đầu lại xem. Phó Hành Chu nhướng mày, giơ tay ra hiệu cô yên tâm. Tim Ôn Dạng đập thình thịch, nắm con chuột và gật đầu.
Phó Hành Chu liếc qua điện thoại rồi ngồi xuống ghế sofa.
Anh dùng tiếng Quảng Đông trả lời đối phương: "Chiều tôi sẽ về."
"Không cần đến đón."
"Nhìn chừng anh ta."
Giọng Quảng Đông của anh tương đối trầm và chuẩn gốc, Ôn Dạng liếc nhìn anh vài lần. Phó Hành Chu cầm đĩa bánh ngọt lên, nhìn cô, ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung. Ôn Dạng hơi lúng túng, vội vàng gật đầu rồi quay đi, không cố ý nhìn anh nữa. Phó Hành Chu đứng dậy, mang đĩa bánh ngọt đến bàn máy tính của cô, đặt cạnh đó, những ngón tay với khớp xương đẹp đẽ gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu cô ăn.
Ôn Dạng hiểu ý, gật đầu.
Anh tiếp tục nói điện thoại và quay lại ngồi trên ghế sofa.
"Tôi đã nói không được mua loại tiền tệ đó, nhưng cậu vẫn không chịu nghe..."
Ôn Dạng nhìn đĩa bánh ngọt, không muốn lãng phí lòng tốt của người khác, liền cầm lên một cái cắn ăn. Đây là loại bánh ngọt làm thủ công, có phần giống bánh bà xã*, nhưng nhân bên trong lạt hơn, vỏ xốp giòn hơn, khi cắn vào phát ra tiếng rôm rốp và rơi vụn. Ôn Dạng cẩn thận dùng tay còn lại hứng vụn bánh, gặm cắn từng miếng một.
* bánh bà xã: một món bánh truyền thống của Quảng Đông, khá nổi tiếng ở Hồng Kông
Phó Hành Chu nói chuyện điện thoại, ngước nhìn sang đây.
Cô đang ăn bánh, khuôn mặt đầy dịu dàng, động tác nhai nuốt rất khẽ, thỉnh thoảng liếc nhìn máy tính, tóc buông xõa che mất bên tai.
Người bên kia hỏi: "Khi nào về?"
Phó Hành Chu hoàn hồn: "Buổi chiều."
"À, vậy cậu nhanh lên nhé, bên tổng giám đốc Lục hẹn cậu đấy."
"Biết rồi." Phó Hành Chu cúp điện thoại.
Ôn Dạng đã ăn xong và chú ý đến hành động của Phó Hành Chu. Thấy anh đặt điện thoại xuống, cô ôm máy tính và định đứng dậy đi sang nhưng Phó Hành Chu đã bước tới, dừng lại sau lưng cô và hỏi: "Còn chi tiết nào khác không?"
Ôn Dạng ngay lập tức phản ứng, mở màn hình ra, hiển thị các bản thiết kế cô vừa xem qua.
"Có vài chi tiết như phòng ăn có cần thêm một tủ rượu không, hay trong phòng khách anh có nhu cầu về kệ tivi không. Vì nhu cầu chính của anh là nghỉ ngơi, vậy có cần để thêm một chiếc tivi lớn hoặc một màn hình chiếu chẳng hạn?"
Phó Hành Chu nhìn vào màn hình của cô.
"Không cần kệ tivi, chỉ cần một màn chiếu và tủ rượu."
Ôn Dạng gật đầu và ghi chú lại, tiếp tục lướt qua các bản thiết kế.
"Điều cuối cùng quan trọng nhất, về phong cách. Tôi nghe thư ký Tưởng nói căn hộ của anh ở Hong Kong theo phong cách hiện đại tối giản, tông màu tối. Vậy căn hộ ở Hoa Phủ này anh có muốn giữ phong cách tương tự không?"
Cô quay đầu nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu cụp mắt, nhìn vào mắt cô: "Cô Ôn có đề xuất gì không?"
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, tay đặt lên lưng ghế, suy nghĩ một chút: "Căn hộ ở Hong Kong của anh có thoải mái không?"
Phó Hành Chu gật đầu: "Cũng được, tôi tiếp khách ở bên đó tương đối nhiều."
Ôn Dạng hiểu, căn hộ ở Hoa Phủ có lẽ chỉ để nghỉ ngơi, vì anh ít khi ở đây. Nếu chỉ dùng để nghỉ ngơi thì cần phải đảm bảo tính riêng tư cao.
Ôn Dạng suy nghĩ một lúc, dần hình dung ra phong cách mà anh cần cho căn hộ này.
Khi thấy cô đang suy nghĩ, Phó Hành Chu nhìn đồng hồ đeo tay.
Anh xắn tay áo, nhìn lướt qua, Ôn Dạng cũng chú ý đến hành động này.
Bỗng Tưởng Dược gõ cửa, Phó Hành Chu nói: "Vào đi."
Tưởng Dược bước vào, nói: "Sếp, xe đã đợi ở dưới rồi."
Phó Hành Chu quay sang Ôn Dạng: "Cô Ôn, tôi có một buổi tiệc, những việc còn lại sẽ trao đổi trực tuyến."
Ôn Dạng lập tức gật đầu: "Ngại quá, đã làm mất thời gian của anh rồi."
"Không sao."
Nói xong, anh quay người lại lấy điện thoại.
Tưởng Dược cầm áo khoác cho anh, rồi nói với Ôn Dạng: "Cô Ôn, chúng tôi đã gọi món cho cô, ăn xong rồi hãy đi."
Ôn Dạng đứng dậy, chuẩn bị thu dọn máy tính. Nghe vậy, cô định từ chối, nhưng Tưởng Dược đã mở cửa, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào. Tưởng Dược quay lại nhìn Ôn Dạng và nói: "Chúc cô ăn ngon miệng."
Ôn Dạng khựng lại, đáp: "Cảm ơn thư ký Tưởng."
Cô nhìn về phía Phó Hành Chu: "Cảm ơn tổng Giám đốc Phó."
Phó Hành Chu mặc áo khoác, gật đầu, dáng người cao lớn đi ra ngoài. Tưởng Dược mỉm cười với Ôn Dạng rồi cũng theo sau Phó Hành Chu ra ngoài.
Hai người đi ngang qua xe thức ăn, nhân viên đẩy xe thức ăn dừng lại, kính cẩn nhường đường cho Phó Hành Chu đi ra.
Sau khi cửa được khép lại, nhân viên phục vụ đẩy xe đến chỗ Ôn Dạng, mặt nở nụ cười, bày thức ăn lên bàn và nói: "Cô Ôn, mời dùng bữa."
Ôn Dạng dịu dàng nói cảm ơn.
Nhân viên phục vụ nhìn cô cười, thu dọn nắp đậy rồi đẩy xe ra ngoài, đóng cửa lại. Trong phòng nghỉ giờ chỉ còn mình Ôn Dạng cùng với bàn thức ăn đầy ắp, mùi thơm xông vào mũi.
Thực ra Ôn Dạng mới vừa ăn bánh xong nên không cảm thấy đói, nhưng món ăn đã được bày lên, cô cũng đành nếm thử một chút.
Tuy nhiên, đối với Ôn Dạng, bữa ăn này là quá nhiều, không thể ăn hết sẽ rất lãng phí.
Vì vậy sau bữa ăn, cô bấm chuông gọi phục vụ. Khi phục vụ đến dọn dẹp, cô hỏi liệu có thể gói lại không. Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức mỉm cười và đáp: "Có thể."
Vài phút sau.
Ôn Dạng xách theo túi đồ ăn đã đóng gói đi xuống lầu. Thời tiết đã sang tháng Mười nhưng vẫn khá nóng. Cô đứng trước cửa khách sạn, vẫy một chiếc taxi và lên xe, báo địa chỉ tòa nhà COCO.
Từ khách sạn về studio mất khoảng hai mươi phút, chủ yếu do kẹt xe.
Điện thoại vang lên hai tiếng "tinh tinh". Ôn Dạng mở ra xem.
Tưởng Dược gửi cho cô một danh thϊếp.
Tưởng Dược: [Cô Ôn, đây là WeChat của tổng giám đốc Phó, các trao đổi về thiết kế sau này cô có thể liên hệ qua đây.]
Ôn Dạng lập tức trả lời Tưởng Dược: [Được, cảm ơn thư ký Tưởng.]
Sau khi trả lời xong, cô mở danh thϊếp đó ra gửi kết bạn với Phó Hành Chu.
Ngay trước khi xuống xe, Phó Hành Chu đã chấp nhận kết bạn trên WeChat.
Ôn Dạng quay lại studio, bước vào cửa thì thấy Dư Tình đang cắn bút suy nghĩ. Dư Tình vừa quay đầu liền thấy cô về, ngay lập tức ném bút xuống và đứng dậy hỏi: "Thế nào rồi? Mọi việc suôn sẻ chứ?"
"Phó Hành Chu có soi mói gì không? Anh ta có làm khó cậu không?"
Ôn Dạng đặt túi đồ ăn lên bàn, cười nói: "Cậu bị Từ Nhứ làm cho ám ảnh rồi à? Nghĩ rằng ai cũng như anh ta sao?"
"Hehe, vậy thế nào rồi? Sao còn gói đồ ăn mang về?" Dư Tình nhấc túi đồ lên: "Chà, là món ăn của nhà hàng hạng sang nhất ở Nam Thành đấy à?"
Ôn Dạng gật đầu, lấy máy tính ra và mở tài liệu bên trong.
Dư Tình lấy ra chiếc bánh bao đắt đỏ từ trong túi và cắn một miếng: "Cậu gọi đấy à?"
Ôn Dạng lắc đầu: "Đương nhiên là không."
"Vậy là do Phó Hành Chu gọi." Dư Tình ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh ta gọi món cho cậu à?"
Ôn Dạng xoay máy tính về phía Dư Tình, cho cô ấy xem và nói: "Thư ký của anh ta gọi món."
"Cái người họ Tưởng?"
"Ừ."
"Vậy vẫn là do Phó Hành Chu gọi đấy thôi?" Dư Tình lướt qua các yêu cầu thiết kế, cắn thêm một miếng bánh bao.
"Xem ra anh ta khá tử tế. Nhưng cũng đúng thôi, ly hôn nhanh chóng thế, hoàn toàn không lo ngại giá cổ phiếu, phát hiện Lê Mạn nɠɵạı ŧìиɧ là hành động ngay. Người đàn ông này thực sự rất quyết đoán."
"Điều đó cũng đủ cho thấy rằng, trong cuộc hôn nhân này, anh ta chắc chắn là người kèo trên."
Dư Tình quay đầu nhìn Ôn Dạng, nháy mắt: "Anh ta dễ ở không?"
Ôn Dạng gật đầu: "Cũng dễ tiếp xúc."
"Chà, thảo nào anh ta dám để một studio nhỏ như chúng ta thử việc."
Dư Tình có vẻ ngày càng có thiện cảm với Phó Hành Chu. Cô ấy tiếp tục xem qua các yêu cầu thiết kế của Phó Hành Chu, cuối cùng nhìn thấy câu mà Ôn Dạng đã ghi chú rằng anh chỉ nghỉ ngơi nhiều nhất một lần mỗi tháng, khiến Dư Tình không khỏi ngạc nhiên.
"Một tháng một lần? Vậy một năm chỉ có mười hai lần thôi sao? Có cần thiết thế không?"
Ôn Dạng chống cằm, nói: "Anh ấy nói gia đình sẽ thúc giục chuyện kết hôn, khi về Nam Thành cần có một nơi yên tĩnh để trốn."
Dư Tình chớp mắt, quay sang nhìn Ôn Dạng: "Anh ta mới ly hôn chưa đầy hai tháng mà gia đình đã thúc giục cưới lại rồi?"
Ôn Dạng lắc đầu: "Tớ không biết."
Dư Tình thở dài một tiếng.
"Nhưng với thân phận như anh ta, chưa ly hôn đã có nhiều người nhắm tới rồi, huống chi sau khi đã ly hôn..."
Dư Tình nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vừa nghĩ: Vì sao Lê Mạn phải nɠɵạı ŧìиɧ nhỉ? Cô ta coi trọng điểm gì ở Trình Ngôn Vũ? Phó Hành Chu không tốt sao?
Nhưng Dư Tình không dám nói ra, sợ chạm vào vết thương lòng của Ôn Dạng.
-
Buổi sáng Ôn Dạng dậy sớm, sau khi giao các yêu cầu thiết kế cho Dư Tình, cô ngồi cuộn mình trên tấm đệm tatami, kéo theo chiếc chăn lông điều hòa định nghỉ ngơi một lát.
Điện thoại của cô vang lên, là cuộc gọi đến từ mẹ cô, bà Chúc Vân.
Ôn Dạng hơi sững lại.
Dạo này, cô không liên lạc nhiều với gia đình. Thỉnh thoảng mẹ cô có gọi, nhưng vì cô đang chăm sóc Dư Tình nên không có tâm sự nhiều với bà. Với lại, gần đây cơ quan của mẹ cô cần làm sát hạch nên đến giờ gia đình vẫn chưa biết gì về tình hình của cô. Ngay từ đầu cô không nói, sau này muốn mở lời cũng khó.
Vì vậy, Ôn Dạng đang cố kéo dài thời gian.
Sau vài giây chuông vang, cô nhấn nút nghe: "Mẹ, mẹ ăn trưa chưa?"
"Biết mấy giờ rồi chưa? Mẹ ăn rồi, còn con thì sao, chuẩn bị ngủ trưa à?" Chúc Vân đang thêu một chiếc áo yếm nhỏ.
Ôn Dạng kéo chăn lông điều hòa lên, mỉm cười: "Vâng, mẹ đoán đúng rồi."
"Cần phải đoán à? Thời gian biểu của con chẳng phải như thế sao? Ngôn Vũ đâu, có về ăn trưa không? Các con đã chuẩn bị chuyện con cái thế nào rồi?"
Ôn Dạng mở miệng, định tiếp tục nói dối nhưng mãi vẫn không thể thốt ra cái tên Trình Ngôn Vũ, rất khó để cô vừa mỉm cười vừa giả vờ như thân mật mà nói rằng anh ta đi làm rồi.
Sau những ngày xa cách nhau, nhiều thói quen đã trở nên xa lạ.
"Sao không nói gì? Ngủ rồi à?" Chúc Vân nghi ngờ mà hỏi.
Ôn Dạng mở miệng, nhưng vẫn không nói được gì.
Dư Tình ngồi bên bàn làm việc, ngó đầu sang nhìn cô. Cả hai đối diện nhau, Dư Tình ngừng lại, cầm bút vẽ một vòng trong không khí: "Nói đi, sớm muộn gì cũng không thể giấu được."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");