Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai ngày sau.

Buổi tối, Ôn Dạng nhận được cuộc gọi từ Trình Ngôn Vũ. Khi bắt máy, cả hai đều im lặng trong chốc lát. Hồi lâu sau, Trình Ngôn Vũ mới lên tiếng, giọng khàn đặc không giống như bình thường: “Anh đã tìm luật sư làm công chứng, chuyển nhượng 10% cổ phần công ty từ phần của anh cho em. Căn nhà hiện tại và chiếc xe đều thuộc về em.”

“Nếu em không muốn căn nhà hiện tại, anh sẽ quy đổi ra tiền mặt cho em.”

Khi công ty tổ chức sự kiện Nhất Ngôn được thành lập, Ôn Dạng đã bỏ ra một phần tiền, coi như là khởi nghiệp của hai vợ chồng, Ôn Dạng nắm giữ 30% cổ phần, 40% thuộc về Trình Ngôn Vũ, phần còn lại thuộc về các cổ đông khác. Anh ta dự định mở rộng quy mô vào cuối năm và đã bắt đầu chuẩn bị hợp tác với một số công ty quảng cáo. Lúc trước khi kết hôn, số tiền Ôn Dạng bỏ ra không đủ để chiếm nhiều cổ phần như vậy, là Trình Ngôn Vũ đã nhường cho cô 10% từ phần của anh ta, nhờ vậy cô mới giữ được nhiều cổ phần như hiện tại.

Ôn Dạng mím môi rồi nói: “Anh chuyển 10% đó thành tiền mặt cho tôi.”

“Nhà và xe tôi đều không cần, tất cả đều quy đổi thành tiền mặt đi.”

“Thế sau này em sẽ ở đâu?” Trình Ngôn Vũ cảm thấy lòng nhói đau không thể thở nổi, vô thức hỏi lại.

Ôn Dạng đáp: “Chuyện đó không cần anh lo.”

Phía bên Trình Ngôn Vũ im lặng, từng hơi thở đều đau đớn, anh ta hỏi lại: “Em không muốn giữ lại căn nhà, là muốn cắt đứt mọi quá khứ với anh sao?”

Ôn Dạng không đáp, nhưng ý tứ thì rõ ràng.

Phía Trình Ngôn Vũ lại chìm vào im lặng.

Cả hai chỉ nghe thấy tiếng thở lẫn nhau trong điện thoại. Một lúc lâu sau, Trình Ngôn Vũ mới nói: “Được, hoặc là anh sẽ mua cho em căn nhà mới.”

“Không cần.”

Trình Ngôn Vũ ngoài nói đồng ý thì cũng không còn cách nào khác.

Cuối cùng, cuộc điện thoại này kết thúc trong trầm lặng.

Dư Tình mang theo laptop bước vào cửa, thấy Ôn Dạng vừa buông điện thoại xuống, mắt hơi đỏ, liền hỏi: “Ai gọi vậy?”

Ôn Dạng ngẩng lên nhìn cô ấy: “Trình Ngôn Vũ.”

“Nói gì vậy?” Dư Tình nhanh chóng bước tới, đặt mạnh laptop lên bàn, nhìn về phía Ôn Dạng. Ôn Dạng chớp mắt: “Còn có thể là gì, anh ta nói về chuyện chia tài sản.”

Dư Tình hỏi: “Anh ta sắp xếp thế nào?”

Ôn Dạng kể lại với Dư Tình những gì mà Trình Ngôn Vũ đã nói. Dư Tình bĩu môi: “Anh ta cũng còn có chút lương tâm, cuối năm mở rộng quy mô cần rất nhiều tiền, vậy mà vẫn định đưa cho cậu 10% tiền mặt. Sau này khi công ty thực hiện vòng gọi vốn đầu tiên, cậu và anh ta sẽ ngang hàng rồi đấy.”

Ôn Dạng khàn giọng nói: “Tớ cầm một ít tiền mặt trong tay quan trọng hơn.”

Dư Tình gật đầu, cũng hiểu.

Căn nhà hiện tại khi quy đổi ra tiền mặt sẽ đáng giá không nhỏ, Trình Ngôn Vũ phải tốn không ít công sức để chuẩn bị số tiền đó, có hai khoản tiền này, Ôn Dạng có thể sống rất thoải mái.

Trong thời gian chuẩn bị ly hôn, Ôn Dạng không thể sống mãi ở khách sạn, cô đã thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở cùng khu với Dư Tình. Sau khi sắp xếp lại một chút, cô bắt đầu chuyển hành lý đến đó.

Trong quá trình chuyển đi, có không ít lần gặp Trình Ngôn Vũ, anh ta chỉ lặng lẽ giúp cô chuyển đồ, râu mọc lởm chởm mấy ngày không cạo. Sau khi nhìn thấy Ôn Dạng, anh ta vẫn vào phòng tắm để cạo sạch.

Căn nhà vốn được trang trí đẹp đẽ ấm cúng, vì Ôn Dạng chuyển đi mà ngổn ngang, tan tác. Nhìn vào quần áo bên trong tủ đồ có thể thấy Trình Ngôn Vũ hầu như không về ở nữa. Mỗi lần mở cửa, căn nhà lại càng quạnh quẽ hơn lần trước.

Buổi triển lãm trang sức của studio Mộng Bách mà Ôn Dạng từng theo dõi đã diễn ra rất thành công, trên mạng có thể tìm thấy video về sự kiện này. Trong video, công ty tổ chức sự kiện được đánh dấu là: Nhất Ngôn.

Dư Tình nói Trình Ngôn Vũ đã nổi tiếng một chút nhờ triển lãm trang sức này. Ôn Dạng khẽ cười.

Lê Mạn thực sự là ánh trăng sáng của anh ta, ngay từ đầu đã mang đến vinh quang cho anh ta.

Ôn Dạng vô tình lướt qua trang cá nhân của Lê Mạn.

Cô phát hiện Lê Mạn đã lâu không cập nhật, từ sau video chạy bộ đó, không có bất kỳ động tĩnh gì. Cô ta dường như đã trầm lắng lại, ẩn giấu đi sự mỹ lệ của mình.

-

Thủ tục ly hôn được thực hiện vào thứ Sáu, một ngày trời trong xanh.

Dư Tình nói muốn đi cùng Ôn Dạng nhưng Ôn Dạng từ chối. Thời gian này, Dư Tình đã làm việc cật lực để cạnh tranh với các nhà thiết kế mới, cũng là để cho Lưu Ngu thấy rằng cô ấy mới chính là người chống đỡ một khoảng trời của studio, vậy nên càng làm việc liều mạng hơn. Dư Tình chuyển đến sống cùng Ôn Dạng, nhưng hầu như đêm nào cũng làm việc đến sáng, mỗi ngày chỉ ngủ được nhiều nhất là ba tiếng.

Ôn Dạng muốn Dư Tình ngủ thêm một chút, cô sẽ tự đi. Thời buổi này, các cặp đôi ly hôn rất nhiều, thậm chí còn phải đặt lịch hẹn trước. Ôn Dạng rửa mặt xong, đứng trước tủ quần áo lựa chọn trang phục.

Dư Tình ngồi tựa đầu giường ngáp một cái, quầng thâm mắt nặng đến mức dùng phấn cũng không che nổi. Cô ấy nói: “Ôn Dạng, cậu đã nghe bài "Ly hôn ở Cộng hòa Gana" chưa?”

Ôn Dạng lắc đầu: “Chưa từng nghe.”

Dư Tình cầm điện thoại lên, mở bài hát.

“Anh còn yêu em không? Anh còn yêu em chăng? Anh biết rằng rồi em sẽ yếu đuối mà quay về bên anh...

Em không ngờ rằng đôi ta chỉ có thể đi đến đây, nhìn mắt anh rưng rưng em biết nên nói gì đây?

Em tưởng rằng mình có thời gian cả đời để từ từ nói lời tạm biệt với anh…”

Cứ tưởng rằng có thời gian cả đời.

Mắt Ôn Dạng đỏ hoe, Dư Tình ngẩng lên nói: “Tại Cộng hòa Ghana, có một phong tục ly hôn là phải mặc váy cưới, để gợi lại những khoảnh khắc đã từng là đẹp nhất, cũng xem như là đặt dấu chấm hết một cách trọn vẹn.”

Ôn Dạng không nói gì.

Dư Tình chỉ vào tủ quần áo: “Hôm nay cậu nhất định phải chọn một chiếc váy thật đẹp, để Trình Ngôn Vũ thấy rõ anh ta đã đánh mất điều gì.”

“Tớ vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cậu khi mặc váy cưới kết hôn với anh ta, đúng thật là con mẹ nó chứ.”

Điều này làm Dư Tình sau này sao dám tin vào tình yêu nữa.

Ánh mắt Ôn Dạng dừng lại ở hàng váy áo trong tủ, cuối cùng dừng trên một chiếc váy hai dây kiểu Tea break phong cách loang màu. Dư Tình cũng nhìn thấy ngay, phấn khích bước xuống giường, kéo chiếc váy ra: “Cậu nên mặc chiếc này.”

Chiếc váy này là trang phục mà Ôn Dạng mặc khi đồng ý làm bạn gái Trình Ngôn Vũ. Lúc đó, họ đứng bên bờ biển cùng nhóm bạn bè, nô đùa và chụp ảnh, Trình Ngôn Vũ nắm tay Ôn Dạng, cúi đầu cười một tiếng, làm Ôn Dạng ngượng ngùng nhìn chỗ khác.

Lúc đó, Ôn Dạng đẹp tựa trong mơ.

Đó là điểm khởi đầu của tình cảm giữa họ.

Còn hôm nay, là điểm kết thúc.

Ôn Dạng cầm chiếc váy trên tay, nhìn nó một lúc, rồi mặc vào dưới sự thúc giục của Dư Tình. Cô béo lên chút so với năm năm trước, chiếc váy ôm sát trông đẹp hơn, giữa đôi lông mày đã có chút nét phụ nữ, xương quai xanh mảnh mai như ánh trăng đầu tháng. Ôn Dạng nhìn mình trong gương, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, nhưng thời gian không chờ đợi ai.

Cô chỉnh lại mái tóc dài một chút, rồi nói với Dư Tình: “Đi thôi.”

Dư Tình nắm lấy vai cô: “Thoa chút son đi, cậu không trang điểm cũng đẹp, nhưng son thì nhất định phải thoa.”

Ôn Dạng khẽ gật đầu, bị Dư Tình giữ lại thoa son.

Khi đến cục dân chính, đã có người xếp hàng, phía bên làm thủ tục kết hôn lác đác vài người, còn phía ly hôn lại đông đúc hơn. Ôn Dạng xách váy bước lên cầu thang, vừa xếp hàng xong thì Trình Ngôn Vũ cũng đến. Anh ta vội vàng đỗ xe, bước lên cầu thang vài bước, ngay khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã chạm vào Ôn Dạng ở cuối hàng. Trong hàng người đó, Ôn Dạng là người ăn mặc đẹp nhất, tựa như một đóa hoa rực rỡ.

Trình Ngôn Vũ khựng lại, anh ta nhận ra chiếc váy này, là chiếc váy mà Ôn Dạng đã mặc khi gật đầu đồng ý làm bạn gái anh ta. Ngón tay anh ta siết chặt, cảm giác đau nhói. Anh ta bước tới trước mặt Ôn Dạng: “Em đến lâu chưa?”

Ôn Dạng đáp: “Vừa mới đến.”

Cô liếc nhìn hàng người: “Hôm nay đông người quá.”

Râu của Trình Ngôn Vũ không được cạo kỹ, còn hơi lởm chởm. Anh ta mặc đồ rất giản dị, chỉ một chiếc áo phông trắng và quần jeans. Anh ta ừ một tiếng, sau đó cả hai đứng gần nhau nhưng lại xa cách, cùng tiến bước theo hàng. Phía bên kia, các cặp đôi đang kết hôn, mắt ai cũng ánh lên niềm hạnh phúc, còn bên này, hàng người ly hôn lại cực kỳ yên lặng và trầm lắng. Có cặp thì vừa xếp hàng vừa tranh cãi, có người bận rộn đến mức vẫn đang gọi điện, cũng có người phụ nữ một đường chết lặng.

Trình Ngôn Vũ vô thức liếc nhìn Ôn Dạng.

Ôn Dạng cúi đầu bấm điện thoại, cả hai đều im lặng.

Cuối cùng cũng đến lượt họ.

Nhân viên yêu cầu họ nộp giấy tờ, Ôn Dạng đưa giấy tờ vào trong, Trình Ngôn Vũ chần chừ một lúc rồi cũng nộp giấy tờ theo sau cô. Lúc này cả hai đều không bộc lộ cảm xúc.

Cho đến khi hai bản thỏa thuận ly hôn được đưa đến trước mặt họ, nhìn bốn chữ “Thỏa thuận ly hôn”, Ôn Dạng cầm bút, khựng lại.

Nhìn từng câu từng chữ trong thỏa thuận như đang cắt đứt ràng buộc, cắt đứt quan hệ và tương lai giữa hai người, mắt Ôn Dạng đỏ hoe khi nhìn dòng ký tên ở góc rồi ký tên mình lên đó, đồng thời in dấu vân tay.

Trình Ngôn Vũ thì dừng bút tại chỗ ký tên, mãi không hạ bút viết được. Ôn Dạng cầm khăn giấy lau tay cũng không nhìn anh ta, Trình Ngôn Vũ nhỏ giọng gọi: “Vợ…”

Đây có lẽ là tiếng gọi cuối cùng.

Mắt Ôn Dạng vốn đã đỏ bừng, giờ đây nước mắt đã dâng đầy, cô quay mặt đi nơi khác.

Đôi khi, Ôn Dạng thật sự không hiểu tại sao mình lại đi đến bước này, nhưng mỗi lần nghĩ đến bờ vai ướt đẫm của anh ta vì Lê Mạn, cô lại hiểu rõ sự say mê mà anh ta dành cho Lê Mạn. Thế thì còn gì để nói nữa?

Cô để anh ta ra đi.

“Hãy ký nhanh đi, nhiều người đang chờ.” Ôn Dạng cúi đầu nhắc nhở anh ta.

Trình Ngôn Vũ nhìn cô một lúc, cô đứng dịch sang một bên. Trình Ngôn Vũ siết chặt cây bút, cúi đầu, tay run rẩy viết tên mình lên đó. Trình Ngôn Vũ.

Ôn Dạng liếc nhìn cái tên này, trong lòng thầm nghĩ: Anh tự do rồi.

Cầm hai bản chứng nhận ly hôn, Ôn Dạng và Trình Ngôn Vũ bước ra ngoài. Trình Ngôn Vũ nhìn cô: “Để anh đi lấy xe, anh đưa em về.”

Ôn Dạng nhìn ra con phố Nam Thành rực rỡ ánh nắng bên ngoài, rồi nhìn anh ta: “Không cần đâu, Dư Tình sẽ đến đón tôi. Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Trình Ngôn Vũ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô, cảm giác bị ánh mắt đó đâm thẳng vào tim khiến anh ta đau đớn không thở nổi. Anh ta nói: “Để anh tiễn em.”

“Tôi bảo anh đi, anh không nghe thấy sao?” Ôn Dạng hỏi lại.

Yết hầu Trình Ngôn Vũ khẽ động, vài giây sau, anh ta gật đầu rồi quay người rời đi. Khi anh ta đi rồi, Ôn Dạng cảm thấy dễ thở hơn một chút, nhưng đứng trên bậc thang cô lại có chút mông lung.

Sự yếu đuối và bối rối trào dâng trong lòng cô.

Cuối cùng, cô đã đẩy Trình Ngôn Vũ ra xa, điều mà trước đây cô chưa từng làm với giọng điệu sắc bén như vậy. Cô đã trở thành một người mà chính cô không thích.

Những cảm xúc đầy gai góc tan biến hoàn toàn sau khi Trình Ngôn Vũ rời đi, để lại sự mơ hồ và bất lực. Cô nhấc váy định bước xuống bậc thang, nhưng giày cao gót bị trẹo làm cô loạng choạng.

Trong lúc hoảng loạn, một bóng dáng cao lớn bước ngang qua cô, người đó vô tình đỡ lấy cánh tay cô. Ôn Dạng ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt sắc bén của đối phương.

Người đó không ai khác chính là Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu có lẽ cũng không ngờ lại gặp cô ở đây, anh hơi ngạc nhiên, nhướn mày: “Có thể đứng vững không?”

Anh lên tiếng.

Ôn Dạng dần trấn tĩnh lại, cố đứng vững lại: "Có thể."

Phó Hành Chu buông tay cô ra.

Anh cũng thấy đôi mắt ngấn lệ của cô cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên cằm, sáng long lanh như thể chứng minh rằng phụ nữ thật sự được tạo nên từ nước. Tưởng Dược mang tài liệu bước nhanh lên bậc thang, vừa hay chứng kiến cảnh này. Anh ta cũng nhìn thấy Ôn Dạng, ánh mắt họ chạm nhau, Tưởng Dược thoáng ngạc nhiên, gật đầu chào với cô. Ôn Dạng cũng sững sờ, rồi khẽ gật đầu lại.

Ngay sau đó.

Ôn Dạng bước xuống bậc thang, còn Phó Hành Chu bước lên trên.

Tại nơi trang nghiêm như cục dân chính, màu vàng của chiếc váy Ôn Dạng đang mặc như ánh mặt trời buổi sáng, rất thu hút ánh nhìn. Tà váy của cô lướt qua bậc thang, hướng về phía trạm xe buýt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.