Nam Thành Gió Nổi

Quyển 5 - Chương 8




Edit: Winterwind0207

"Những năm này tới nay, nhà họ Cố vẫn không hề từ bỏ việc thức tỉnh oán linh thể. Mà là bởi năm đó sau trận chiến oán linh thể bị hao tổn quá mức nghiêm trọng, thậm chí đạt tới mức độ bản thân không cách nào chữa trị, vì để cho oán linh thể không đến nỗi tiêu tạ triệt để, bọn họ không thể không gửi nó vào bên trong cơ thể của một người, thông khí âm dương trong cơ thể người đó tiến hành điều hoà vết thương. Thế nhưng dù vậy oán linh thể cũng không có cách nào triệt để khôi phục, vì để cho nó nhanh chóng tỉnh lại, nhà họ Cố không ngừng ở bên cạnh người này chế tạo tử vong, từ tử vong mà sinh ra oán khí đều sẽ bị oán linh thể tiếp thu làm chất dinh dưỡng, dùng nó để gia tăng tốc độ thức tỉnh của oán linh thể——" Quế Kỳ nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái: "Những chuyện này tôi nhớ anh đã biết rồi, bên cạnh anh liên tiếp phát sinh án mạng, nhìn qua không quan hệ với anh, thế nhưng trên thực tế sự tồn tại của anh, mới chính là nguyên nhân căn bản thúc đẩy những chuyện đó xảy ra."

Lâm Hành thân thể không tự chủ run lên, cậu rũ mắt xuống, không nói gì.

Quế Kỳ tiếp tục nói: "Căn cứ tư liệu tôi tra được, từ khi anh sinh ra tới nay, xung quanh anh luôn xảy ra các vụ án mạng hoặc là sự kiện mất tích, thế nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, những chuyện này rất nhanh đều bị che giấu đi, cơ hồ rất ít người có thể nhận ra phát sinh của bọn họ. Mà anh, làm trung tâm của sự kiện, mãi đến tận khi trước khi trường học của anh xảy ra án mạng, anh có phải vẫn cho là mình đang sống trong một hoàn cảnh rất hoà bình."

Lâm Hành cứng ngắc gật gật đầu.

"Vậy là được rồi. Trước khi chuẩn bị đầy đủ tất cả, những người kia sẽ không để cho anh quá sớm ý thức được tất cả những chuyện xảy ra bên cạnh anh. Sự tồn tại của anh đối với bọn họ mà nói, là ánh sáng hi vọng, nhưng ngược lại cũng là một quả bom hẹn giờ. Nếu như trong quá trình xuất hiện bất kỳ sai lệch nào, đều có khả năng dẫn đến biến hoá thức tỉnh oán linh thể, mà loại biến hóa này, là những người kia không hy vọng thấy. Oán linh ở bên trong cơ thể anh trước khi không thể tới trình độ thức tỉnh, bọn họ chỉ có thể lựa chọn che giấu anh tất cả những thứ này. Mà khi anh thấy bên cạnh phát sinh những chuyện này, bên trong cơ thể anh oán linh thể đã thành thục."

Nói tới chỗ này, Quế Kỳ dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Anh có phải đã từng mơ một ít chuyện lúc trước không?"

Lâm Hành chấn động, chậm rãi gật đầu: "Có."

"Trong giấc mộng của anh có thể thấy rất nhiều chuyện trước kia. Thậm chí có chuyện không xảy ra ở thời đại này đúng không?" Quế Kỳ lẩm bẩm: "Theo oán linh thể thức tỉnh, trí nhớ của anh sẽ cùng ký ức của oán linh thể hoà vào nhau, anh có thể nhìn thấy quá khứ của nó, nó cũng có thể đồng dạng đọc được trí nhớ của anh." Quế Kỳ quay đầu, khá hứng thú hỏi: "Đúng rồi, anh mơ tới cái gì?"

Lâm Hành trầm mặc.

Lúc Quế Kỳ nhắc tới đề tài này, một sự thật không có cách nào lảng tránh bày ở trước mặt Lâm Hành.

Cậu một lần nữa ý thức được, e rằng cho tới nay cậu cho rằng trong giấc mộng mơ thấy kiếp trước tựa hồ của chính là ký ức bản thân cậu, thế nhưng thực chất căn bản cùng cậu không hề có quan hệ.

Qua rất lâu, Lâm Hành nói giọng khàn khàn: "...  Tôi mơ thấy một người giống tôi như đúc."

"Cố gia muốn dùng người kia đến luyện chế oán linh thể, thế nhưng đến cuối cùng lại thất bại, sau cái người kia cũng chết." Lâm Hành nói xong, Quế Kỳ bỗng nhiên nói: "Anh thấy người đó chết rồi sao?"

Lâm Hành ngẩn ra: "Không có. Thế nhưng lúc đó tất cả mọi người nhà họ Cố đều nói như vậy."

"Vậy là được rồi." Quế Kỳ nói: "Anh cho rằng người đó đã chết, thế nhưng trên thực tế rất có thể người đó đã được luyện chế thành công, chẳng qua là lúc đó Cố gia xuất phát từ lo lắng khác cho nên không nhanh chóng công bố tin tức ra bên ngoài, bởi vậy mới tạo ra một lý do giả tạo để người khác cho rằng người đó đã chết, luyện chế thất bại."

"Chẳng trách, bọn họ sẽ tìm được tôi..." Lâm Hành rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Thì ra, là bởi vì tôi cùng người đó thoạt nhìn giống nhau."

Vẫn cho là Bùi Phong Hành chính là mình, cũng bởi vậy vẫn cảm thấy địa vị của mình trong lòng Nam Úc Thành không thể phá vỡ, nghĩ lại, e rằng.... Trong mắt Nam Úc Thành cho tới nay chứng kiến, đều là người ở trong địa lao khổ cực mấy năm, tuyệt vọng mà lại điên cuồng đợi anh tới cứu.

Lâm Hành trước đây vẫn luôn kỳ quái, tại sao Nam Úc Thành cơ hồ chưa bao giờ kêu tên của cậu. Nhận thức lâu như vậy tới nay, Nam Úc Thành lúc gọi cậu, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không thêm vào xưng hô, cho dù tình cờ nói một chút, anh cũng sẽ không nói.

Đồng thời, Nam Úc Thành luôn trốn tránh quá khứ, khiến Lâm Hành vẫn luôn canh cánh trong lòng. Vốn cho là đối phương có nỗi khổ tâm trong lòng không thể nói ra, bây giờ nghĩ lại, e rằng anh chỉ là không hi vọng đánh vỡ sự cân bằng trước mắt mà thôi.

Dù sao... Nếu như mình biết chân tướng rồi, như vậy tất yếu quan hệ của hai người cũng là không có cách nào tiếp tục duy trì.

Nghĩ tới đây, Lâm Hành dĩ nhiên cũng không cảm thấy có cỡ nào khiếp sợ hoặc là khổ sở. Mấy ngày nay, cácc loại chân tướng giả tạo đan xen làm cho cậu cơ đã mất đi cảm xúc kịch liệt này đó, rất nhiều lúc trước thoạt nhìn mọi chuyện không có cách nào tưởng tượng, đến khi sự thật bày ra trước mắt, lại cảm thấy cũng không khó có thể chịu đựng như vậy.

Nghĩ đến, cũng là chỉ đến như thế mà thôi.

Lâm Hành thở dài một hơi, thanh âm cậu rất nhẹ, lại làm cho Quế Kỳ đắm chìm trong trong suy nghĩ đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Cô bỗng nhiên nói: "Anh biết tôi tại sao muốn gọi anh tới nơi này không?"

Lâm Hành lắc đầu, lại gật đầu.

Mục đích của Quế Kỳ, sau khi trải qua cuộc đối thoại, cậu cơ bản có thể đoạn được.

Quế Kỳ cũng thở dài một cái: "Nói một lời chân thật, tôi đối với anh vẫn là rất có hảo cảm. Lần trước tại bệnh viện sở dĩ đối xử với anh như vậy, cũng là bởi vì tự cho là rốt cục kế hoạch của mình cũng đã đến ngày thành công—— phải biết, vì làm thịt anh, tôi cơ hồ bỏ ra thời gian cả một đời."

Lâm Hành tự giễu cười cười, Quế Kỳ liếc mắt nhìn cô, cũng cười theo: "Không nghĩ tới sau khi trải qua những chuyện này, chúng ta dĩ nhiên có thể cùng nhau tán gẫu, nhân sinh này quả thật là kỳ diệu."

Cô dừng một chút, âm thanh hạ thấp: " Tôi gọi anh đến, kỳ thực không phải là muốn xuống tay với anh, chuyện này anh nên cũng nhìn ra rồi —— thân thể của tôi đã là đèn cạn dầu, không quá một tuần, tôi khả năng sẽ hoàn toàn biến mất... Vì kéo dài một tháng này, tôi cũng đã đi tới mức cực hạn."

"Cô hi vọng tôi làm thế nào?" Lâm Hành hỏi

Quế Kỳ cũng không dài dòng, trực tiếp nói: "Tôi hi vọng anh có thể tự mình từ nơi này nhảy xuống."

Quế Kỳ nói câu này cũng không có khiến Lâm Hành cảm thấy kinh ngạc, trên thực tế, lời cô ta cùng với suy đoán của Lâm Hành cũng không khác là bao.

Vì tiêu diệt oán linh thể, nhà họ Thân Đồ hao tốn vô số thế hệ tâm huyết cùng tinh lực, mắt thấy liền đến một bước cuối cùng, nếu như không thể tiêu diệt oán linh thể, đợi đến khi nó triệt để thành thục từ trong cơ thể Lâm Hành phá thể ra ngoài, như vậy đời đời kiếp kiếp nỗ lực của mọi người liền triệt để dã tràng xe cát, bởi vậy Quế Kỳ không thể nào từ bỏ.

Mà sở dĩ lúc trước cô nói những câu kia, bất quá là bởi vì dùng sức mạnh của Quế Kỳ hiện nay không có cách nào chống lại oán linh thể, tùy tiện đối với Lâm Hành động thủ, e rằng ngược lại sẽ dẫn đến oán linh thể thức tỉnh, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Bởi vậy, biện pháp tốt nhất, chính là khiến Lâm Hành tự mình lựa chọn chịu chết —— tự tay cậu ta, đem oán linh thể bóp chết —— dùng cái chết, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

Không thể không nói, cách làm của Quế Kỳ xác thực rất cao minh. Lâm Hành tính cách luôn ôn hoà, so với trần trụi uy hiếp, lời giải thích lấy tình động lòng người dễ dàng làm cho cậu dễ dàng quyết định hơn.

Lâm Hành cũng không có trả lời cô ngay, mà là đi tới bên cạnh vách núi, nhìn dưới chân hồ nước trầm tư.

Hai ngày này, Lâm Hành vẫn luôn nằm ở một loại trạng thái tự do, rất nhiều chuyện biết đến trong nháy mắt đó, dĩ nhiên mang đến cho cậu xung kích cực lớn, nhưng mà này một loại xung kích này thời gian kéo dài lại hết sức ngắn ngủi.

Có lúc, Lâm Hành thậm chí không nhớ rõ, mình rốt cuộc có bị chân tướng này làm cho khó chịu hay không.

Tâm tình cậu, phảng phất bị thứ gì xảo diệu ngăn cách, thật giống như lúc trước có khả năng nhận biết được thống khổ, tuyệt vọng, đều biến thành mây khói cùng với cậu không có bất kỳ quan hệ tình cảm nào.

Nhận thức này, khiến Lâm Hành rõ ràng ý thức được, e rằng, oán linh thể nằm ở chỗ sâu nhất bên trong linh hồn cậu, thật sự sắp thức tỉnh.

Oán linh thể có khả năng mang tới tuyệt vọng cùng tê dại lây lan toàn bộ cảm xúc của bản thân Lâm Hành, cậu bắt đầu từ từ cảm giác mình như là một bộ xác chết di động, cho dù chân tướng tàn khốc trần trụi vạch ra trước thế giới cậu, cậu dĩ nhiên cũng không cảm thấy đau đớn.

Còn dư lại, chỉ có uể oải.

Sự uể oải nặng nề bao trùm toàn bộ cơ thể Lâm Hành, cậu muốn ngủ đi, muốn ngủ mãi mãi muốn quên đi tất cả những thứ trước mắt này, cậu thực sự không biết mình phải dùng gương mặt gì để đối mặt với thế giới tàn khốc này.

Bởi vậy, lúc Quế Kỳ đưa ra yêu cầu này, Lâm Hành cũng không có phản bác. Trên thực tế, đáy lòng của cậu, thậm chí cảm thấy được đây là một quyết định không sai.

Cậu không hề trả lời Quế Kỳ, thế nhưng thần sắc của cậu đã hướng Quế Kỳ truyền đạt một loại tin tức nào đó.

Cậu trầm mặc rất lâu, mới xoay người đối với Quế Kỳ nói: "Có thể rời đi một chút không, tôi muốn gọi điện thoại."

Quế Kỳ gật gật đầu. Đến nước này, cô khuyên bảo đã không có ý nghĩa, nên nói cũng đã nói xong, còn lại chỉ có thể để chính Lâm Hành quyết định.

Quế Kỳ đi rồi, Lâm Hành từ từ ngồi xuống.

Hai người ở đây hàn huyên một buổi tối, sắc trời đã dần dần bắt đầu sáng. Rất nhanh mà, mặt trời sẽ bay lên, một ngày mới lại muốn tới.

Lâm Hành lấy điện thoại di động ra, cũng không có lập tức gọi điện thoại, mà là trước tiên lật qua hộp thư trong quá khứ.

Cậu đã từng cùng Nam Úc Thành gửi tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đa dạng, mà Nam Úc Thành trả lời đều vô cùng ngắn gọn.

"Em ngày hôm nay mua tôm, về sớm một chút làm cho anh ăn."

"Được."

"Vừa nãy ở trong công ty gặp phải ảnh đế Mộ Ảnh Hạc rồi! Người thật so với ti vi còn đẹp trai hơn."

"Tan tầm anh tới đón em."

"... A, được"

"Trong nhà TV hỏng, điện thoại công ty sửa chưa anh để ở đâu? Em làm sao không tìm được?"

"Không có số điện thoại đâu, chờ anh trở về xem cho."

"Vừa nãy em đặt  chén nước ở trên bàn liền động! Anh xác định trong nhà đã không có tiểu quỷ sao?! Tại sao em vẫn cảm giác lạnh!"

"Không có."

"Anh không phải là gạt em đi! Em muốn dời ra ngoài! Em không chịu nổi!"

"Không có lừa em, không cho em chuyển đi đâu hết."

"Nằm mơ thấy ác mộng, cầu an ủi!"

"Lần sau đem anh cất vào trong mộng của em."

"Ý kiến hay!"

...

Hai người kỳ thực bình thường cũng không thường gởi nhắn tin, thế nhưng thời gian lâu dài tin nhắn dĩ nhiên đã nhiều đến nỗi chất đầy hòm thư Lâm Hành.

Cậu lật xem từng tin nhắn một, rất nhiều hồi ức theo nội dung bức thư từng cái mở ra.

Cho tới nay cậu đều cảm giác mình cùng Nam Úc Thành thời gian ở bên nhau quá ít, bởi vậy mỗi một lần hai người đơn độc ở chung với nhau cậu đều phá lệ quý trọng, song khi Lâm Hành xem lại tin nhắn, mới phát hiện bất tri bất giác hai người dĩ nhiên đã cùng đi qua thời gian dài như vậy.

Rất dài... Cậu thậm chí đã không nhớ nổi tất cả chi tiết nhỏ.

Cậu thở dài một hơi, thoát tin nhắn ra, bấm điện thoại gọi cho Nam Úc Thành.

Thời gian này Nam Úc Thành cũng đã tỉnh lại, giấc ngủ của anh luôn luôn rất ngắn, bởi vì tính chất công việc không cho anh có nhiều thời giờ để ngủ như vậy, thường thường chỉ cần bốn, năm tiếng cũng đủ để khôi phục tinh thần.

Quả nhiên, điện thoại của rất nhanh đã được kết nói.

Nam Úc Thành tiếng nói mang theo giọng điệu lười biếng: "Em ở đâu?"

Anh cũng đã nhìn thấy tờ giấy câuj lưu lại. Lúc ra cửa vì sợ Nam Úc Thành tỉnh lại tìm cậu, Lâm Hành ở trên tờ giấy tùy tiện viết vài câu, nói mình đi ra ngoài tản bộ, không nghĩ tới đi lần này, liền không có ý niệm muốn trở về.

Cậu không có hé răng, yên tĩnh nghe Nam Úc Thành từ đầu bên kia điện thoại truyền tới hô hấp.

Nam Úc Thành hô hấp tần suất rất vững vàng, lại giống như cảm giác người này dành cho cậu, ở trong lòng Lâm Hành, Nam Úc Thành phảng phất như là một ngọn núi vĩnh viễn không đổ, phẩm chất kiên nghị cùng quả cảm của anh, Lâm Hành tự nhận một đời đều không học được.

Nam Úc Thành cũng không nói gì, sự trầm mặc vây quanh hai người họ. Tiếng gió từ hai bên má Lâm Hành thổi qua, thổi tới trong ống nghe, biến thành ô ô sụt sùi, giống như có người đang trốn trong ống nghe khóc lén.

Qua rất lâu, Nam Úc Thành lại hỏi một lần: "Em ở đâu?"

Lâm Hành bỗng nhiên giống như là bị thức tỉnh, cậu lầm bầm kêu một tiếng: "Úc Thành."

"Ừm."

"Anh... Nhớ tới Bùi Phong Hành sao?"

Lúc Lâm Hành hỏi ra câu này nội tâm vô cùng bình tĩnh, cậu cảm giác nhạy cảm, Nam Úc Thành luôn luôn bất động thanh sắc trong nháy nghe thấy câu hỏi này hô hấp dường như dừng lại.

"Nhớ tới, quãng thời gian trước em đã đề cập với anh."

"Lúc tại quê nhà, có một lần anh đã từng gọi em một cái tên "Phong", cho tới nay em cũng không biết người tên Phong này rốt cuộc là ai, thẳng đến về sau em nằm mơ giấc mộng kia..." Lâm Hành dừng một chút, bình tĩnh nói: "Trong lòng anh luôn có một người nhớ mãi không quên hẳn là người đó đi."

"... Phải "

Đây là lần thứ nhất, Nam Úc Thành không có lảng tránh vấn đề liên quan tới Bùi Phong Hành, thẳng thắn thừa nhận ý nghĩ của chính mình.

Lâm Hành nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Quả nhiên là như vậy."

Nam Úc Thành tựa hồ nhận ra được Lâm Hành tâm tình dị thường, vội vàng nói: "Chuyện này chờ sau khi em trở về anh có thể cùng em chậm rãi giải thích. Em bây giờ ở nơi nào? Anh tới đón —— "

"Không cần." Lâm Hành đánh gãy anh, nhàn nhạt nói: "Úc Thành, không quản chuyện gì xảy ra, em đều không hối hận quen biết anh."

Nói xong, không để ý phản ứng của đối phương, cậu tắt đứt điện thoại.

Cậu đem điện thoại di động ném xuống đất, chính mình chậm rãi đứng lên.

Mặt trời đã mọc lên, tia sáng chói mắt khiến Lâm Hành cảm thấy một trận mê muội. Cậu đứng ở bên cạnh vách núi, nhìn dưới đáy hồ nước: Sáng sớm dưới ánh mặt trời, mặt nước nổi lên một mảnh ánh sáng trong suốt lỗng lẫy giống như ngọc thạch, khiến người ta mê mẩn.

Lâm Hành liền đi về phía trước một bước, nửa người cậu đã treo ở ngoài vách núi, nhưng mà cậu thủy chung cũng không cách nào bước ra bước cuối cùng.

Cậu quay đầu lại, nhìn điện thoại di động bị ném xuống dưới đất. Điện thoại di động đang không ngừng mà chấn động, trên màn hình hiển thị tên Nam Úc Thành, Lâm Hành có thể tưởng tượng, đối phương lúc này đang cực kỳ lo lắng.

Một khắc kia, hồi ức giống như thuỷ triều vọt tới, trong lòng cậu bỗng nhiên mềm nhũn. Cậu xoay chuyển thân thể, theo bản năng mà muốn đi về phía điện thoại đang vang lên. Nhưng mà, trong nháy mắt cậu đang xoay người, bởi vì cả đêm không ngủ mà đầu óc ảm đạm Lâm Hành dưới chân bất ổn, lập tức dĩ nhiên từ trên vách núi cheo leo rơi xuống!

Trong chớp mắt, Lâm Hành trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng đều trở nên yên ắng.

Kỳ thực, cậu đã có chút không muốn chết. Mà... Có lẽ đây chính là mệnh, vô luận bản thân cậu làm sao phản kháng, cuối cùng đều chạy không thoát kết cục vừa bắt đầu liền nhận định này.

Cậu nhắm mắt lại, mặc cho bản thân rơi vào trong hồ nước lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.