Nam Thành Gió Nổi

Quyển 5 - Chương 7




Edit: Winterwind0207

Hai người xuống nhà ăn dưới tầng, đơn giản ăn một bữa cơm, sau khi trở lại nhà Nam Úc Thành liền đi tắm rồi đi ngủ. Lâm Hành mới vừa tỉnh ngủ còn không buồn ngủ, liền ở trong phòng khách xem một bộ phim cũ.

Điện thoại Nam Úc Thành để ở trong phòng khách sạc điện, Lâm Hành xem phim một lúc, nhưng trong phim diễn cái gì cậu cũng không nhìn thấy, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía điện thoại di động bên cạnh. Do dự một hồi lâu, cậu thở dài, thấy Nam Úc Thành ngủ say, cẩn thận đem điện thoại di động của anh cầm tới.

Cậu lật một chút ghi chéo cuộc trò chuyện gần đây.

Thời gian cuộc điện thoại cuối cùng là mười một giờ trưa ngày hôm nay, người gọi là Cố Kỳ Viễn.

Lâm Hành đè lên nghi ngờ trong lòng, lại lướt xuống, liên tục lướt xuống dưới, phát hiện gần đây khoảng thời gian này tới nay, dãy số hiện trên điện thoại di động Nam Úc Thành gọi đi hơn 80% đều là gọi cho Cố Kỳ Viễn

Bọn họ đang thương lượng cái gì? Có chuyện gì nhất định phải gạt cậu?

Lâm Hành suy nghĩ một chút khoảng thời gian xảy ra chuyện này, nỗ lực lý giải một dòng suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy các loại manh mối khó giải phức tạp, cơ hồ quấy nhiễu đầu cậu đều phải nổ tung.

Váo lúc này, điện thoại di động của Lâm Hành rung lên hai lần, nhắc nhở có một tin nhắn mới.

Cậu cúi đầu vừa nhìn, nội dung hiển thị trên màn hình, chỉ có một câu, nhưng lại khiến Lâm Hành giật mình trong lòng.

"Tôi còn đang chờ anh, không gặp không về."

Thông tin là một số xa lạ gửi tới, thế nhưng nội dung tin nhắn này, trong nháy mắt lại làm cho Lâm Hành hiểu ra người gửi là ai.

Cậu mím mím môi, chuyện lúc trước làm cho cậu cơ hồ quên mất tờ giấy Quế Kỳ lưu lại kia.

Nhưng mà, hiện tại một lần nữa nhớ lại, Lâm Hành đột nhiên cảm thấy, e rằng này vẫn có phương thức có thể biết được chân tướng.

Tất cả mọi người ở bên cạnh cậu nỗ lực giấu giếm, một người duy nhất nguyện ý thẳng thắn nói ra, quả thực đây chính là người cứu rỗi Lâm Hành lúc này.

Cậu mím mím môi, đem điện thoại di động của Nam Úc Thành để ở một bên, trở về phòng cầm cái khoác. Thấy Nam Úc Thành vẫn còn ngủ say, cậu lưu lại một tờ giấy liền đi ra cửa.

Cậu không có nói cho Nam Úc Thành bản thân đi nơi nào, lưu lại tờ giấy mục đích chỉ là vì tránh cho Nam Úc Thành suy nghĩ nhiều.

Cậu muốn biết chân tướng, loại khát vọng cần biết sự thật này sắp bức cậu phát điên.

Cậu hít sâu một hơi, kéo căng cổ áo, quay người đi vào thang máy.

Chỗ Quế Kỳ hẹn là một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại thành, lúc Lâm Hành đón xe bởi vì vị trí quá mức hẻo lánh, hơn nữa sắc trời đã bắt đầu tối sầm, tài xế xuất phát từ an toàn cân nhắc không đồng ý, giằng co một lúc, chờ đến nơi, ngày đã hoàn toàn tối đen.

Lúc này đã là mùa đông, Lâm Hành vừa xuống xe liền cảm thấy một trận khí lạnh bức người. Ra cửa bởi vì đi rất vội vàng, chỉ cầm theo một cái áo khoác, ở trong thành phố có nhà cao tầng bao phủ cho nên gió không quá lạnh lẽo, vậy mà lúc này đến vùng ngoại ô, bốn phía đều là hoang tàn vắng vẻ cùng hoang dã, trước mặt có một căn nhà xương đơn độc đứng đó, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, không khác nào lưỡi dao lạnh như băng cắt qua hai má Lâm Hành.

Cậu đem mình núp ở bên trong áo khoác, nhìn xung quanh một lần, lấy điện thoại đi động ra, gọi điện thoại cho số lúc trước nhắn tin cho cậu.

Xe taxi đã lái đi, toàn bộ vùng hoang dã chỉ có Lâm Hành một mình đứng ngơ ngác, trong tay điện thoại di động phát ra ánh sáng thành nguồn sáng duy nhất bên trong phạm vi trăm mét.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Lâm Hành rõ ràng nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gió gào thét, cậu phán đoán Quế Kỳ hẳn cũng đang ở gần đây, vì vậy nhân tiện nói: "Tôi đến rồi, cô đi ra đi."

Quế Kỳ cười cười: "Nhìn thấy anh rồi, đừng nhúc nhích." Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.

Ở trong bóng tối, vì muốn biết được bí mật quấy nhiễu bản thân thật lâu, một thân một mình đứng ở nơi hoang dã này chờ đợi một người không biết rõ là địch hay là bạn—— Lâm Hành thừa nhận, cậu vẫn là có chút sợ hãi  —— nhưng mà khát vọng đối với chân tướng cùng với nỗi thống khổ phẫn nộ thời gian dài tới nay vẫn luôn bị giấu diếm, khiến Lâm Hành cảm thấy được, cho dù sợ hãi, cho dù nguy hiểm, tất cả những thứ này cũng đều đáng giá.

Cậu không thể vĩnh viễn làm một đứa nhỏ quấn trong tã lót vĩnh viễn không biết gì cả, đến tột cùng chuyện này có liên quan gì đến cậu, đến tột cùng cậu có phạm phải sai lầm gì không... những chuyện này cậu cần phải biết rõ.

Cậu đang trầm tư, không có chú ý tới phía sau truyền đến một người tiếng bước chân.

Chờ cậu lấy lại tinh thần, Quế Kỳ chạy tới bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cậu, giống như lần trước lúc còn ở Hoa Đông vô số lần cùng Lâm Hành chào hỏi tự nhiên: "Này, phát ngốc cái gì đấy."

Lâm Hành quay đầu lại, trong bóng tối cậu không thấy rõ bộ dạng Quế Kỳ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt phá lệ sáng ngời của cổ, vụt sáng mang theo một chút ý cười.

Lâm Hành cũng cười: "Không có chuyện gì. Chúng ta đi đâu? Nơi này lạnh quá."

"Anh cũng quá mảnh mai." Quế Kỳ khinh bỉ "Hừ" một tiếng, "Đi thôi, dẫn anh đi một chỗ càng lạnh hơn."

Lâm Hành: "..."

Nói thật, đang nhớ lại chuyện lúc trước xảy ra ở bệnh viện, Lâm Hành không nhìn tới lần thứ hai nhìn thấy Quế Kỳ, giữa hai người lại là bầu không khí như vậy. Mà không thể nghi ngờ thái độ của Quế Kỳ làm cho tâm tình đang căng thẳng của Lâm Hành thả lỏng hơn rất nhiều, con người một khi thanh tĩnh lại, tư duy sẽ càng thêm sinh động, rất nhiều chuyện một cách tự nhiên cũng là so với bình thường sẽ dễ đang nghĩ thông suốt hơn một chút.

Lâm Hành hỏi: "Cô lúc đó là thế nào từ bệnh viện chạy đi l?"

Quế Kỳ "A" một tiếng: "Chuyện kia a... Kỳ thực tôi vốn là muốn quyết tâm quyết tử ra tay với cậu, cho nên trước khi ra tay, tôi trước hết ở trên người mình hạ xuống một bùa bảo mệnh."

"Cho nên cô lúc đó kỳ thực không chết? Nhưng là tôi rõ ràng..."

"Không, tôi đích xác là chết." Quế Kỳ chẳng hề để ý nói: "Thế nhưng có một loại thuốc, có thể để cho hồn phách của tôi tiếp tục bảo tồn ở trong thân thể của tôi, tôi tuy rằng chết, nhưng vẫn có thể sống sót làm việc bình thường."

Lâm Hành nhíu nhíu mày: "Vậy thì khác với người sống ở chỗ nào."

"Khác nhau chính là ——" Quế Kỳ quay đầu lại nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, bỗng nở nụ cười: "Trước tiên không nói cho anh."

Vị trí của bọn họ nằm ở vùng ngoại thành, Lâm Hành tuy rằng trước đây từ chưa có tới, mà cũng đã từng nghe nói không ít chuyện liên quan tới nơi này. Có người nói ở gần đây có một hồ nước ngọt, phong cảnh đặc biệt tú lệ, hàng năm đều sẽ có người thành phố tới đây du lịch giải sầu, chính phủ vì bảo vệ môi trường sinh thái xung quanh, lệnh cưỡng chế nhà xưởng di chuyển. Lúc trước Quế Kỳ hẹn Lâm Hành ở nhà xưởng kia sở dĩ bỏ đi cũng là vì nguyên nhân này.

Quế Kỳ mang theo Lâm Hành đi một đoạn đường, dần dần, Lâm Hành liền thấy phía trước tầm nhìn trống trải.

Trong bóng tối, hồ nước cách đó không xa ở trong màn đêm hơi dập dờn, ánh sáng nhạt nổi lên không khác nào dải ngân hà trên bầu trời hiện ra ở trước mắt, kia là một vẻ đẹp thâm trầm mà mỹ lệ, khiến khoảng thời gian này tới này tích tụ trong lòng Lâm Hành dần trở nên thư thái.

Quế Kỳ mang theo Lâm Hành đi tới vách núi cheo leo bất ngờ nổi lên trên mặt hồ, vách núi này cao khoảng hơn ba mươi mét, phía dưới  chính là hồ nước nằm ngay chính giữa, đứng ở chỗ này nhing xuống, phảng phất toàn bộ ngân hà đều bị dẫm nát dưới chân, cảnh sắc mơ hồ kia, khiến Lâm Hành trong nháy mắt thất thần, cơ hồ có chút quên mất mục đích mình tới nơi này.

"Đẹp đúng không?" Quế Kỳ nhìn dưới đáy hồ nước, lẩm bẩm: "Đây là một chỗ tôi thích nhất, rất nhiều năm, mỗi một lần tôi cảm thấy được không có cách nào tiếp tục bước đi, sẽ tới nơi này nhìn qua một lần."

Lâm Hành mê muội nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút không chú ý Quế Kỳ đang nói cái gì, chờ lúc cậu tỉnh hồn lại, Quế Kỳ đã hơi không kiên nhẫn.

"Anh đến cùng có nghe tôi nói hay không?"

"A?" Lâm Hành đột nhiên hoàn hồn.

"Tôi chính là muốn hỏi anh một chút, liên quan tới chuyện xảy ra bên cạnh anh, anh đến cùng biết nhiều hay ít?" Quế Kỳ hỏi.

Lâm Hành không có hé răng, cậu chần chờ một chút, đột nhiên hỏi: "Chuyện ở trong bệnh viện, đúng là cô làm sao? Cô... Ở trong bệnh viện cùng "tôi" nói chuyện đều là thật."

"Là thật." Quế Kỳ thu hồi thần sắc đùa giỡn lúc trước, biểu tình nghiêm túc, nhìn qua rất giống với bộ dạng lồng dạ độc ác Lâm Hành từng gặp trong giấc mộng: "Mục đích của tôi là muốn giết chết oán linh bên trong cơ thể anh, cho dù là hi sinh anh, cũng sẽ không tiếc?"

"Vậy tại sao cô hiện tại không động thủ?" Lâm Hành lẳng lặng mà nhìn cô. Nói ra câu nói này trong nháy mắt, cậu nhận ra được trên mặt Quế Kỳ chợt lóe lên thần sắc bi thương.

Cô kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một biểu tình tương tự như đang mỉm cười: "Bởi vì tôi giết không được anh."

"Trước khi oán linh thức tỉnh, trừ phi anh tự mình động thủ giết chết chính mình, bằng không, không ai có thể lấy đi tính mạng của anh." Quế Kỳ nói, thở dài: "Tôi gọi anh đến đây, là muốn đem tất cả mọi chuyện tôi biết, toàn bộ nói cho anh—— nhưng mà, tự bản thân anh phải ra quyết định."

"Chuyện ở trong bệnh viện, anh đều nhớ tới. Nếu anh có thể nhớ tới, cũng liền nói rõ anh đã ý thức được oán linh thể tồn tại." Lâm Hành không có hé răng, Quế Kỳ hiển nhiên cũng không cần thiết cậu đáp lại, tự mình ngồi xuống đất, liền nói.

"Từ lần trước sau khi cùng oán linh thể giao phong, tôi liền ý thức được dựa vào sức mạnh của tôi dù như thế nào cũng không thể diệt trừ nó. Nhưng là, nếu như không thể diệt trừ nó, như vậy ý nghĩ cả đời này của tôi ở nơi nào? Mục tiêu cha mẹ tôi, tổ tiên tôi một đời vì nó phấn đấu, liền có ý nghĩa gì? Tôi không cam lòng kết quả như thế, cho nên sáng suốt tự mình sẽ phải gánh chịu một loại hậu quả không tưởng nào đó, tôi còn là làm như vậy." Quế Kỳ dừng một chút, khàn giọng nói: "Tôi ở bên trong sách gia tộc truyền xuống, tìm được một loại pháp thuật có thể triệu hoán linh hồn tổ tiên... đương nhiên tôi cần phải trả giá rất lớn... thế nhưng thông qua nó, tôi biết kế hoạch của nhà họ Cố, cùng với mục đích của những người bên cạnh anh."

Cô ngẩng đầu lên, hơi có chút khiêu khích nhìn Lâm Hành, cười cười: "Anh có phải vẫn cho là, cuộc sống mình rất bình tĩnh, rất hạnh phúc?"

Lâm Hành chậm rãi gật gật đầu.

"Lần trước lúc ở trong bệnh viện, tôi đã từng nói với anh, anh sinh ra có thể là bị người ta thiết kế, từ quan hệ của mẹ anh và nhà họ Cố khi còn sống mà xem, rất có thể từ khi bà ta quen biết cha anh, đến khi anh sinh ra, đều là một kế hoạch làm nền mục đích chính là vì oán linh thể trú ngụ trong cơ thể anh. Sau khi anh sinh ra trải qua tất cả, bao gồm cả chuyện tình cảm... tất cả đều nằm bên trong kế hoạch của bọn họ. Anh cho rằng hết thảy đều là vận mệnh, là trùng hợp tương phùng, thế nhưng chuyện này chỉ là một nước cờ do rất nhiều nhiều người bày ra, cho tới hôm nay bị anh đạp lên mà thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.